- CÂU CHUYỆN THỨ BA
CHƯƠNG 1 - CHƯƠNG 2
- CHƯƠNG 3
- CHƯƠNG 4
- CHƯƠNG 5
- CHƯƠNG 6
- CHƯƠNG 7
- CHƯƠNG 8
- CHƯƠNG 9
- CHƯƠNG 11
- CHƯƠNG 10
- CHƯƠNG 12
- CHƯƠNG 13
- CHƯƠNG 14
- CHƯƠNG 15
- CHƯƠNG 16
- CHƯƠNG 17
- CHƯƠNG 18
- CHƯƠNG 19
- CHƯƠNG 20
- CHƯƠNG 21
- CHƯƠNG 22
- CÂU CHUYỆN THỨ TƯ
Bí Mật Tòa Kavach - CHƯƠNG 23
- CHƯƠNG 24
- CHƯƠNG 25
- CHƯƠNG 26
- CHƯƠNG 27
- CHƯƠNG 28
- CHƯƠNG 29
- CHƯƠNG 30
- CHƯƠNG 30
- CHƯƠNG 31
- CHƯƠNG 32
- CÂU CHUYỆN THỨ NĂM
Sinh Vật Lạ - CHƯƠNG 33
- CHƯƠNG 34
- CHƯƠNG 35
- CHƯƠNG 36
- CHƯƠNG 37
- CHƯƠNG 38
- CHƯƠNG 39
- CHƯƠNG 40
- CHƯƠNG 41
- CHƯƠNG 42
- CHƯƠNG 43
- CHƯƠNG 44
- CHƯƠNG 45
- CHƯƠNG 46
- NGOẠI TRUYỆN
- NGOẠI TRUYỆN 1
- NGOẠI TRUYỆN 2
- LỜI TÁC GIẢ
Nhìn chúng giống hệt như máu vậy.” Tim thốt lên. “Có thể xác định dựa vào màu sắc của nó kìa, dưới ánh sáng của tia cực tím, nó chuyển thành màu đen tuyền.” Tim bước lui lại và nhìn vào dòng chữ họ đã phát hiện bằng tấm phản quang.
Mấy dòng chữ được viết gần với mặt đất. Hàng chữ cao nhất chỉ đến tầm ngực. Hàng chữ dưới cùng chỉ cao khoảng sáu mươi xen ti mét so với sàn.
Nate đứng trong bếp, vừa giữ tấm phản quang cố định, vừa liếc nhìn mấy dòng chữ, sao cho dòng chữ kia hiện ra.
THEY HAVE FOUND US HURT MUST HIDE
PROTECT KAVACH
PROTECT THE WORLD 1*
1* Họ đã phát hiện ra chúng tôi
Đau Phải chạy trốn
Hãy bảo vệ Kavach
Hãy bảo vệ thế giới
(Tập 1: “Họ đã phát hiện ra chúng ta” - Đây là lỗi trong quá trình chuyển ngữ, chúng tôi vô cùng xin lỗi bạn đọc về sai sót này.)
Rồi anh sang đánh thức Tim dậy, lôi ông qua căn hộ của mình. “Ai đó đã viết lên tường của cháu bằng máu,” Nate nói.
Tim gật gù. “Có vẻ vậy.”
“Tại sao chứ?”
“Đoán vậy thôi”, Tim nói, “là ai chăng nữa thì họ cũng thừa biết một điều rằng lời nhắn này sẽ còn tồn tại mãi bất chấp người khác tìm đủ mọi cách tẩy xóa.”
“Không, ý cháu là tại sao nó lại được viết bằng máu kia chứ?”
Tim chỉ vào chữ ‘ĐAU’ và nói “Tôi nghĩ rằng đây chính là nguyên nhân.”
Một cơn ớn lạnh thoáng qua, Nate quay lại, nhìn cửa sổ khu bếp để chắc rằng nó vẫn đang được đóng. “Nếu nó được viết bằng máu tại sao chúng ta lại không thể nhìn thấy chứ?”.
Tim huơ tay qua phía trước bức tường, bóng của ông đã làm ẩn đi dòng chữ. “Kẻ tìm cách xóa nó đi đã không kịp trở tay, phần lớn máu đã ngấm vào lớp thạch cao. Chúng đã được viết lên khoảng mười đến hai mươi phút trước khi bị tẩy xóa.”
“Nhưng nó vẫn còn đó đấy thôi?”
Tim nhún vai. “Như Xela nói, dòng chữ đã bị ẩn đi dưới lớp sơn. Mặc dù phần lớn máu đã bị khô nhưng những chất hóa học chính đã kịp gây ra phản ứng để vết máu không bị mất hoàn toàn.”
Nate buông thõng tấm phản quang trên tay, dòng chữ cũng biến mất theo. “Mẹ kiếp”, anh chửi thề.
Tim ngoảnh lại về phía Nate và nói, “Điều an ủi duy nhất là tôi thấy chúng ta có thể chắc chắn rằng nó đã được viết từ cách đây cả hàng trăm năm. Có thể chúng được viết cùng với quãng thời gian của những thứ còn lại trong căn nhà.” Tim ám chỉ những tính toán trên các bức tường khác.
“Bác nghĩ rằng đã có người bị giết tại đây à?”
“Nếu họ bị giết hại thì tôi không nghĩ họ có đủ thời gian để viết lại những dòng chữ này.” Tim lại nhún vai. “Trừ khi là họ đã giết ai đó, nhưng như vậy lại không hợp lý khi mấy dòng chữ được viết bằng máu”.
“Bác có vẻ không hề sợ sệt nhỉ?” Nate nói.
“Đây không phải là căn hộ của tôi.” Tim nói. “Và tôi cũng không bị ám ảnh về ai đó đã bị giết ở đây từ mấy trăm năm trước.”
Nate hít một hơi thật sâu rồi gật đầu. “Cháu nên tìm Xela.” Nate nói. “Chúng ta cần vài bức ảnh lưu lại mấy dòng chữ này.”
Tim liếc nhìn chiếc đồng hồ. “Giờ đã quá nửa đêm, hy vọng cô vẫn còn thức chứ?”
Nate gật đầu. “Xela là một con cú đêm mà.” “Vậy tôi sẽ chờ”.
Nate đi xuống sảnh sang phía căn hộ của Xela. Anh gõ nhẹ hai lần lên cửa, không nghe thấy tiếng động gì nên lại gõ mạnh hơn. Nate đi đi lại lại trước cửa trong khi đợi Xela trả lời.
Một bóng người thoáng qua lỗ nhìn trên cánh cửa và tiếng Xela vọng ra. “Đợi một chút.”
Nate bước vài bước và ngoảnh lại nhìn qua cửa sổ hành lang.
Cửa sổ hành lang nhìn ra phía bãi cỏ trước tòa nhà và đường Kenmore. Con đường hoàn toàn tĩnh lặng, nếu ai đó trên phố đứng yên thì Nate cũng không thể nhận ra họ được.
Nate nhìn xuống phía người đàn ông đang đứng dựa vào chiếc xe Taurus xanh lá, gã thám tử tư được thuê theo dõi Tim. Hắn ném trả lại Nate một cái nhìn chết trân.
Xela mở cửa phòng và Nate cũng không để ý đến gã thám tử kia nữa. “Đừng nói với tôi là anh đang kiểm tra tôi vì mấy chuyện liên quan tới Roger đấy nhé.” Xela nói.
Nate lắc đầu, mắt nhìn Xela từ trên xuống dưới trước khi anh có thể kiềm chế lại được. Tóc cô vẫn ướt khiến cho màu trông đậm hơn màu xanh dương vốn có một chút. Xela mặc một chiếc áo phông to quá khổ để lộ một bên vai. Chiếc áo bị ướt vài chỗ và Nate có thể nhận ra được là Xela không mặc thêm gì ở trong.
Khi ánh mắt Nate nhìn lại khuôn mặt Xela, cô cũng đang nhìn anh. “Tôi đã hẹn với cố vấn học tập vào sáng mai, có chuyện gì thế?”
“Tôi cần cô giúp tôi chụp vài kiểu ảnh nữa. Việc này khá quan trọng”.
“Chụp cái gì mới được chứ?”
“Trong căn phòng của tôi còn nhiều lời nhắn nữa.” “Nhiều lời nhắn nữa?”
“Chúng được viết bằng máu.”
Mặt Xela nghệt ra. “Để tôi mặc quần dài đã nào.” Xela nói. Cô lạch bạch quay trở lại phòng nhưng vẫn để cửa mở, vơ lấy một chiếc quần jean dính đầy sơn mặc vào. Nate chưa kịp quay mặt đi thì Xela đã kéo chiếc áo phông lên quá thắt lưng để lộ ra cặp mông. Một lát sau, cô trở lại với chân máy ảnh đã được thu gọn và chiếc máy ảnh vẫn được gắn sẵn trên đó.
Tim đã xem xét lại bức tường khi họ tiến vào căn hộ của Nate. Ông nhìn dọc theo bức tường nơi những dòng chữ xuất hiện. Không hề có vết tích nào của mấy dòng chữ khi không chiếu tia cực tím. “Chúng đã được ‘dọn dẹp’ hoàn toàn.” Tim nói. “Mọi người chỉ có thể nhìn thấy dấu ấn để lại của chúng sau khi họ đã chùi sạch, họ đã làm khá là cẩu thả. Tôi thấy việc xóa đi những lời nhắn này diễn ra cũng nhanh như lúc viết lên vậy”.
“Ồ!” Xela thốt lên. “Ông vẫn thường có óc phán đoán như thám tử Sherlock Holmes vậy, đúng không?”
Tim cười. “Chỉ là tôi đã xem quá nhiều cuộc giám định pháp y mà thôi”.
Xela ngoảnh lại nhìn quanh căn phòng. “Veek không ở đây sao?”
Nate gật đầu. “Veek đang phải xử lý một dự án khác.” “Anh cũng chưa hề nói gì về việc này với cô đúng không?”
“Tôi định sẽ nói với cô ta vào ngày mai.”
Xela lắc đầu và mím môi cười một cách khó khăn. “Cô ta sẽ không thích điều này đâu.”
Xela chỉnh lại chân máy ảnh trong khi Nate đặt tấm phản quang để phản chiếu ánh sáng về phía bức tường. Dòng chữ xuất hiện rồi mờ đi như làn khói.
“Lạy Chúa tôi!” Xela lẩm bẩm, mặt tái mét. “Đó là máu phải không?”
“Đúng vậy.” Tim nói.
Xela nhìn từ Tim sang Nate hỏi “Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?”
Hai người đàn ông đều lắc đầu. “Ai đã để lại chúng cơ chứ?”
Nate nhún vai. “Không có manh mối nào hết.”
“Hãy bảo vệ Kavach, bảo vệ thế giới!” Xela đọc lại mấy dòng chữ. Ánh mắt cô nhìn đăm đăm. “Bảo vệ thế giới!?”
Nate gật đầu. “Cho dù Kavach là ai đi nữa, thì cũng chắc rằng ông ta là một người quan trọng.”
“Quan trọng tới mức có thể vì ông ta mà giết người.” Tim nói. “Hoặc là chết vì ông ta”.
Xela hít một hơi thật sâu và cúi xuống máy ảnh. Cô chụp khoảng hơn hai mươi tấm ảnh và khi về phòng lưu.
Khi quay trở lại Xela giơ ngón tay cái lên và nói với Nate. “Gần như hoàn hảo.” Xela nói. “Những chữ được viết đậm hơn có ảnh chụp lại tốt hơn là mấy chữ phản quang. Tôi chụp được ba tấm rất ổn. Nhìn chúng thậm chí còn rõ hơn cả mấy dòng chữ phản quang kia.” Cô chỉ tay vào khu bếp.
Nate gật đầu “Vậy tốt rồi.”
Xela ngoảnh nhìn lại những bức tường khác. “Còn lời nhắn nào nữa không?”
Nate lắc đầu. “Tôi đã cố chiếu đèn khắp căn phòng, nếu còn có gì khác thì tôi đã phát hiện ra rồi.”
“Có gì để chia sẻ với mọi người vào thứ bảy này nhỉ?” Tim trầm ngâm.
Tim và Xela rời khỏi căn phòng, để lại Nate đứng trước bức tường dính đầy những vết máu khô.
Nate nhìn vào mảng thạch cao. Nếu không có gì phản chiếu ánh sáng thì những dòng chữ hoàn toàn bị che giấu. Nate tự hỏi về những người có thể đã viết ra mấy dòng chữ này. Anh tự hình dung ra một người mặc trang phục thời xưa, một người mặc áo vest sọc, mũ quả dưa và giày mũi cánh, có thể người này có một bộ ria rậm, quỳ dưới sàn ngay trước giá sách kê trên sàn. Trong hình ảnh ba chiều mà Nate tưởng tượng ra, con người khốn khổ đó có một cánh tay bị thương, mặc dù một hai lần Nate đã nghĩ rằng người đó có một bên chân đang chảy máu. Liệu có những tiếng bước chân trong sảnh hay ai đó đang đập cửa khi người đàn ông đó đang viết lời nhắn không?
Liệu rằng người đàn ông đó có chết khi đang viết những lời nhắn này?
Kavach là ai? Ông chủ của ông ta, hay là một người bạn?
Nate túm lấy đầu tấm chăn và trải phẳng ra. Anh trải chăn lên tấm đệm. Bình thường Nate hay đặt gối về phía giá sách, tối nay thì khác, anh ném chiếc gối về phía đầu còn lại.
Quần jean và áo của Nate vắt lên chiếc ghế làm việc. Anh gấp gối lại làm đôi, ngửa người ra sau và nhìn về phía bức tường. Nate nhắm mắt và ngủ một giấc mà không hề mơ mộng gì.
Anh tỉnh giấc vì có ai đó đang gõ cửa. Đó là Oskar và vài người thợ sơn nữa.
CÂU CHUYỆN THỨ BA
CHƯƠNG 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 18 tháng 11 năm 2024