Nhà thôi miên tà ác tập 01

chu hạo huy

nguyễn thị thại dịch

Chương 1

ma cà rồng cắn mặt người kinh hoàng trên đường phố trung quốc

1

Cuối thu, đường phố Long Châu đã có phần se lạnh. Có điều, cái lạnh đó không ngăn nổi thú vui đi dạo phố của các chàng trai và cô gái, nhất là vào buổi chiều cuối tuần.

Đường Văn Hội là trung tâm thương mại của khu phố cổ. So với trung tâm thương mại của khu phố mới, những tòa nhà ở đây phần lớn thấp bé, cũ kỹ hơn vì vậy cũng kém phần bề thế hơn. Tuy nhiên, khu phố cổ có cái đặc sắc riêng, ví dụ như rất nhiều cửa hiệu đều tập trung ở đây, và điều này đã tạo ra một sức hút rất lớn đối với những người dân của thành phố. Cho nên, mỗi khi đến cao điểm của mùa mua sắm, đường Văn Hội lúc nào cũng đông đúc người qua lại và rất nhộn nhịp.

La Phi ngồi ở một bậc thềm bên đường, trông thì tưởng như đang ngồi chơi, nhưng thực ra thì mắt và đầu của anh đang không ngừng hoạt động.

Đó là một người đàn ông chừng 40 tuổi, tóc cắt ngắn, trán rộng mặt vuông, mày rậm mắt sắc. Dáng người của anh không cao và cũng không thể gọi là cường tráng, nhưng lại có vẻ rất rắn chắc và có khí chất. Mặc dù ngồi im, nhưng cái vẻ đó vẫn toát ra khiến người khác nhìn thấy không thể không có ấn tượng.

La Phi ngồi ở đó đã hơn nửa tiếng, nhìn người đi qua đi lại mà không biết chán.

Mỗi một con người đều là sự kết hợp của sự tồn tại và sự trải nghiệm, có một số điều đã xảy ra, một số khác sắp xảy ra, La Phi đang quan sát và nghiên cứu về họ như vậy.

Thế rồi, một cô gái ở trước cửa của siêu thị đã thu hút sự chú ý của La Phi.

Cô gái còn rất trẻ và cũng rất xinh đẹp, cô dẩu môi, vẻ mặt đanh lại, trông rõ ràng là đang không vui. Từ tư thế cô đứng, hai chân khép lại, hai tay cầm chiếc túi đưa về phía trước thì có thể thấy đó là một tư thế phòng vệ điển hình, nhưng chiếc cằm hơi hất lên của cô thì dường như lại đang muốn tấn công.

La Phi cảm nhận được tâm trạng của cô gái: bảy phần ấm ức, ba phần giận dữ, nhưng tiêu điểm ánh mắt của đối phương chắc chắn là nguyên cớ dẫn đến tâm trạng ấy của cô gái.

Không nằm ngoài sự dự đoán của La Phi, nguồn cội đó chính là một chàng trai có vẻ cùng tuổi với cô gái.

Vẻ điển trai của chàng trai rất xứng với vẻ xinh đẹp của cô gái. Từ trang phục bên ngoài, có thể thấy điều kiện kinh tế của cậu ta không tồi. Lúc này, cậu ta đang quay lưng lại cô gái và bước đi, những cơ trên mặt của cậu căng lại, rõ ràng là cậu đang rất tức giận.

Cô gái vẫn đứng nguyên tại chỗ, có vẻ như cô không muốn chuyến đi này kết thúc như vậy, cô vẫn đang chờ chàng trai kia quay lại. Còn chàng trai kia thì sao? Không lẽ cậu ta nhất quyết rời đi chăng?

La Phi cảm thấy không như vậy, vì vẻ tức giận của chàng trai chỉ là cố tạo ra. Một người đàn ông nếu thực sự tức giận đến thế thì làm sao có thể dễ dàng rời đi như vậy được mà là sẽ lập tức trút nó ra.

Không trút giận mà lại rời đi, có thể là vì cậu ta đang rất thất vọng, cũng có thể là rất bất lực nhưng có lẽ không phải là rất giận dữ. Vì thế vẻ tức giận đó rất không thật, mà nó chỉ là một biện pháp “ngoại giao”. Chàng trai ấy đang thông qua vẻ giận dữ giả vờ để cảnh cáo đối phương rằng: anh đã chịu đựng đủ sự bướng bỉnh và vô lý của em rồi, anh không thể tiếp tục nhẫn nại thêm được nữa!

Còn cô gái thì sao? Cô có nhìn thấy điều này không? Theo La Phi, chàng trai ấy đã để lộ rất nhiều sơ hở.

Khi bước đi, tay cậu ta vung rất mạnh, nhưng đôi chân thì lại bước không hề nhanh, cũng có nghĩa là tư thế rời đi của cậu ta vượt qua tốc độ rời đi của cậu, đã có tới hai chiếc taxi trống giảm tốc độ đến bên cậu ta nhưng cậu vẫn chẳng thèm nhìn, còn hướng đi của cậu thì tới một chỗ vừa không có bến xe buýt, ga tàu điện ngầm hay bất cứ chỗ nào có thể dừng xe. Những điều đó lẽ nào không đủ rõ ràng hay sao?

Nhưng cô gái thì vẫn cứ không chịu ra. Điều này cũng chẳng có gì là lạ, con gái đang yêu vốn chẳng khác gì một loài sinh vật trí tuệ thấp. Ánh mắt của cô cứ đuổi theo chàng trai kia, vẻ ấm ức, giận dữ dần mất đi, thay vào đó là sự hoảng hốt và tuyệt vọng.

Nếu như đôi mắt biết nói thì chắc chắn cô gái ấy đã hét to thành tiếng rồi.

La Phi nghĩ rằng, chàng trai kia sẽ nhanh chóng chiến thắng trong cuộc chiến tranh đó, cậu ta sắp đi tới chỗ đèn xanh đèn đỏ, còn cô gái chắc sẽ chịu thua và níu giữ cậu lại trước khi cậu sang bên kia đường.

Đáng tiếc, đến đúng lúc gay cấn ấy thì chàng trai kia đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, cậu đã quay đầu lại nhìn.

La Phi hiểu, cái nhìn ấy có lẽ chứa đựng thông điệp cuối cùng, đồng thời chàng trai kia đã vội một lần nữa truyền đến cho đối phương sự giận dữ qua vẻ mặt. Đáng tiếc là cái nhìn lại lần này của cậu thực sự ngốc nghếch; ánh nhìn đầu tiên cậu đã không tìm đúng chỗ của cô gái! Khi cậu bắt đầu đưa mắt tìm kiếm thì tình thế đã thay đổi ngược lại trong nháy mắt.

Cô gái đã dùng thời gian có đủ đó để chuẩn bị xong một nụ cười lạnh lùng rồi ném về phía ánh mắt của chàng trai. Tiếp đó, cô quay người bỏ đi, một mình bước vào trong trung tâm thương mại.

Chàng trai ngây người, cậu đắn đo một hồi lâu trước cột đèn xanh đèn đỏ, vẻ bối rối khó quyết. La Phi thầm cười, rời ánh mắt sang chỗ khác. Anh không cần phải nhìn nữa, vì anh biết, cặp tình nhân ấy nhất định sẽ tìm nhau và làm hòa trong trung tâm thương mại.

Quan sát và phân tích, đó là hứng thú và sở thích lớn nhất của La Phi. Còn nhân tính với sự thiên biến vạn hóa mãi mãi là đối tượng quan sát lý tưởng nhất trong mắt anh. Là một đội trưởng đội cảnh sát hình sự, anh chưa bao giờ để phí những thời gian rảnh rỗi trong phòng làm việc, thà là anh ngồi một mình ở đầu đường như lúc này, anh vẫn thấy là hơn.

Nhiều năm trôi qua, La Phi không nhớ là mình đã quan sát bao nhiêu người. Đàn ông đàn bà, già có trẻ có, vui có, buồn có, gặp gỡ cũng có, chia ly cũng có, tất cả dạng người, tất cả tâm trạng đều được anh chứng kiến. Gần như anh đã đọc được hết muôn màu sắc thái của cuộc đời.

Nhưng anh chưa bao giờ thấy mệt mỏi.

Giống như hôm nay, nếu như không vì nhận được điện thoại của đồng nghiệp trong đội thì anh sẽ cứ ngồi ở đây cho đến tối.

Nhưng điện thoại đã gọi đến, anh không thể không về.

Bởi vì, tình hình của cảnh sát chính là mệnh lệnh, một mệnh lệnh không cho phép chối từ.

02.

Nơi xảy ra vụ án là ở đường Dương Hòa ngoài năm khu phố trung tâm, so với khu mới phát triển thì ở đây vắng vẻ hơn nhiều. Cho dù như vậy thì ở phía ngoài của hàng rào phong tỏa vẫn có rất đông người tụ tập.

La Phi rẽ đám đông đi vào trong khu phong tỏa. Người đầu tiên ra đón anh là một người đàn ông trung niên dáng người thấp bé, La Phi nhận ra đó đồn trưởng Trương của đồn cảnh sát khu vực. Xảy ra vụ án trong phạm vi quản lý nên đương nhiên anh ấy là người đến hiện trường sớm nhất.

“Đội trưởng La đã đến rồi ạ.” Đồn trưởng Trương chủ động chào hỏi và chìa bàn tay phải ra.

La Phi chìa tay ra bắt tay với đồn trưởng Trương xong thì hỏi: “Tình hình ban đầu như thế nào?”

“Có một thằng cha gây án trong khu phố nên đã bị cảnh sát tuần tra của chúng tôi bắn hạ.” Đồn trưởng Trương vừa trả lời vừa đưa mắt nhìn về phía trung tâm của vòng phong tỏa.

Còn La Phi thì ngay từ đầu đã chú ý đến một xác chết đang nằm ở đó, anh cứ ngỡ đó là nạn nhân của vụ hung án, không ngờ đó lại là nghi phạm gây án.

Người chết là một nam giới to béo chừng ngoài hai mươi tuổi, trên người mặc một chiếc áo jacket đã lỗi thời và một chiếc quần bò, chân đi một đôi giày da, trông có phần chẳng ra kiểu dáng gì. Vết thương chí mạng là một vết đạn giữa trán xuyên qua óc, ngoài ra, gần đầu gối cũng còn một vết đạn khác nữa. La Phi đoán, người cảnh sát nổ súng có lẽ lúc đầu đã bắn trúng chân của người chết nhưng hắn vẫn ngoan cố chống trả nên anh ta đã phải nổ tiếp phát đạn thứ hai khiến hắn chết ngay tại chỗ.

Ngay sát bên cạnh xác chết là một chiếc xe hơi Mazda, capo đằng trước của chiếc xe có một vết lõm nhẹ, cánh cửa bên buồng lái mở toang, trên ghế ngồi, cửa xe và vạt đất gần đó đều có vết máu.

La Phi hỏi: “Đây là xe của nghi phạm à?”

Đồn trưởng Trương lắc đầu: “Là của người bị hại.” Không chờ La Phi hỏi tiếp, anh ta giải thích một cách rất tỉ mỉ: “Người bị hại đầu tiên có va chạm với nghi phạm nên hắn đã hành hung để trả thù.”

“Thế à. Người bị hại đâu? Đưa đến bệnh viện rồi à?”

“Vâng. Người ấy bị thương rất nặng.” Đốn trưởng Trương vừa nói vừa liếm mép, rồi dùng vẻ mặt có phần phóng đại tả về tình hình vết thương của người bị hại.

La Phi lại đưa mắt tìm kiếm trong và ngoài xe một lượt rồi hỏi: “Hung khí đâu?”

“Hung khí? Không có hung khí…”

“Không có hung khí?” La Phi không mấy tin điều đó. Người bị hại bị thương nặng, cảnh sát tuần tra ở hiện trường buộc phải nổ súng, những điều đó đều nói lên rằng khả năng tấn công của nghi phạm rất mạnh. Một người với hai bàn tay không thì lấy đâu ra sự uy hiếp lớn đến thế? Không lẽ hắn là một người có võ? Nhưng người chết thể trạng béo, cơ bắp cũng nhão, hoàn toàn không có vẻ gì là của người có võ thuật.

“Hắn dùng răng để cắn.” Một lần nữa đồn trưởng Trương lại trề môi rồi tiếp tục miêu tả: “Hắn đã gặm đứt cả nửa khuôn mặt của nạn nhân đấy!”

Gặm người? La Phi hơi giật mình. Anh quay người bước tới bên cạnh xác nghi phạm, rồi ngồi xuống quan sát kỹ.

Trên mặt của người chết còn đầy vết máu chưa khô. La Phi tưởng rằng đó là máu từ vết đạn trên trán chảy xuống, nhưng bây giờ thì phát hiện ra rằng phần nhiều vết máu đó là từ miệng của gã. Điều này đã chứng minh cho điều đồn trưởng Trương vừa nói: nghi phạm “gặm người”.

Qua dấu máu tươi vẫn có thể quan sát được vẻ mặt của người chết. Đôi mắt người đó mở to, cơ mặt co rúm lại, nhưng điều để lại ấn tượng sâu nhất cho mọi người đó là đôi gò má của người ấy; cơ thịt trên đó căng ra, hai hàm răng cắn chặt với nhau như thể muốn cắn nát cả thế giới này.

Trong lúc La Phi nghiên cứu xác nghi phạm thì có một nhóm cảnh sát khác cũng đi vào vùng được phong tỏa. La Phi ngẩng đầu lên nhìn, thì ra lực lượng tăng viện của đội cảnh sát hình sự đã đến. Trong số đó có hai người mà anh rất quen thuộc, một người là pháp y Trương Vũ, một người là trợ lý Tiểu Lưu của anh.

Tiểu Lưu chạy tới báo cáo đã có mặt, còn Trương Vũ thì lập tức ngồi xuống bên cạnh Trương Phi cùng khám nghiệm xác chết với anh.

La Phi phân công cho Tiểu Lưu: “Chụp ảnh hiện trường rồi tìm những người chứng kiến lấy lời khai”. Tiểu Lưu tuân lệnh đi thực hiện nhiệm vụ. Lúc đó, La Phi mới huých vào tay của Trương Vũ, nói: “Cho tôi mượn một chiếc găng tay.”

Trương Vũ lấy một đôi găng tay chuyên dụng trong hòm dụng cụ rồi đưa chiếc bên phải cho La Phi, còn mình thì đeo chiếc bên trái vào tay.

La Phi đeo găng tay vào, dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ ấn vào miệng của nghi phạm rồi bành ra hai bên, để lộ đôi hàm răng đang cắn chặt.

Đôi hàm răng ấy đã nhuộm máu đỏ, một tổ chức dạng thịt dính giữa kẽ của hai hàm răng, mép của tổ chức thịt đó bị rách bươm, cho thấy nó đã bị xé nát.

Trương Vũ ghé lại nhìn, rồi lẩm bẩm: “Cái này là gì vậy?”

“Người này hành hung ngay trên phố, bị cảnh sát tuần tra bắn hạ.” La Phi giải thích một cách vắn tắt, “Miếng thịt ở trong miệng anh ta… có lẽ là phần má của nạn nhân.”

Trương Vũ sững người, bất giác đưa tay lên sờ má, ngạc nhiên hỏi: “Tình hình là như thế nào?”

“Nghe nói, thằng cha này như muốn nuốt chửng nạn nhân. Anh nhìn mắt hắn mà xem.”

Trương Vũ cũng cảm thấy có phần dị thường, đôi mắt của người chết trợn trừng, nhưng ánh mắt thì lại trống rỗng, xám xịt như có một lớp màn bao phủ. Trông không có vẻ gì là của một hung phạm bị bắn chết ngay tại chỗ, bởi vì thông thường trong ánh mắt của những kẻ tuyệt vọng đó đều chứa đựng một trạng thái tinh thần mãnh liệt hoặc là phẫn nộ, hoặc là điên cuồng, hoặc kinh sợ, hoặc tuyệt vọng.

La Phi hỏi ngược lại Trương Vũ: “Anh cảm thấy tình hình này thế nào?”

Trương Vũ ghé mũi lại gần miệng của người chết ngửi một chút rồi lắc đầu, đáp: “Không say rượu, thế thì có thể là mắc chứng tâm thần, cũng có thể là nghiện ma túy.”

“Về mặt này, anh là chuyên gia, tôi sẽ chờ báo cáo phân tích của anh.” La Phi vừa nói vừa đứng dậy, đưa mắt nhìn xung quanh hiện trường.

Đồn trưởng Trương đứng bên cạnh, chủ động bắt chuyện: “Đội trưởng La, anh muốn tìm gì ạ?”

Ánh mắt của La Phi dừng lại ở góc đông nam của hàng rào phong tỏa. Ở đó có một chiếc xe tuần tra, mấy cảnh sát tuần tra đang vây quanh cửa sau của chiếc xe, người ngồi, người đứng.

Đồn trưởng Trương giới thiệu: “Cảnh sát bắn hạ tên côn đồ đó là Trần Gia Hâm, chính là người đang ngồi trước chiếc xe. Mấy người khác là người đến tăng viện phía sau.”

La Phi “ừ” một tiếng rồi sải bước đến trước chiếc xe tuần tra. Anh biết, các cảnh sát tuần tra không biết anh nên anh đã lấy thẻ ngành chia ra rồi nói: “Cảnh sát hình sự, La Phi.”

“Ồ, là đội trưởng La.” Các cảnh sát trẻ tuy chưa gặp La Phi, nhưng cũng đã sớm nghe tên anh, vì vậy họ lập tức né người nhường lối, duy chỉ có Trần Gia Hâm là không hề nhúc nhích, hai tay đỡ đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.

La Phi bước tới chào, nói: “Cậu là Trần Gia Hâm phải không?” Nhưng người kia dường như vẫn không nghe thấy tiếng, đến cả đầu cũng không ngẩng lên.

Một cảnh sát tuần tra đứng bên thấy thế, bèn đưa tay đấm khẽ vào lưng của Trần Gia Hâm và gọi to: “Trần Gia Hâm!”

Trần Gia Hâm “hả” một tiếng to rồi vội ngẩng đầu lên, giật mình, ánh mắt hoảng hốt.

Những cảnh sát xung quanh hất cằm về phía La Phi, nhắc: “Đội trưởng La đội cảnh sát hình sự đã đến rồi!”

Trần Gia Hâm vội đứng dậy, nói lắp bắp: “Đội trưởng La, anh… vừa rồi, tôi…”

La Phi đã nhận ra rằng không phải là Trần Gia Hâm kiêu ngạo vô lễ, mà chỉ là vì cậu ta quá căng thẳng nên tinh thần không được bình thường. La Phi bèn xua tay, ra hiệu cho Trần Gia Hâm cứ bình tĩnh.

Trần Gia Hâm hít một hơi sâu, dường như cố gạt những ký ức không vui ra khỏi đầu. Nhưng ánh mắt của cậu ta thì lại bất chợt nhìn về phía xác của nghi phạm. Khuôn mặt máu me mờ mờ của người chết lập tức tác động đến thần kinh của cậu ta, khiến đôi môi của cậu khẽ run lên.

La Phi ôm vai của Trần Gia Hâm, khẽ xoay về phía ngược lại với xác chết, nói: “Chúng ta lại đằng kia nói chuyện đi.” Trần Gia Hâm quay người với vẻ thảng thốt, theo La Phi đi đến cuối xe, ở đó được che khuất bởi chiếc xe tuần tra nên không nhìn thấy xác chết.

Sau khi dừng lại, La Phi hỏi: “Có hút thuốc không?”

Trần Gia Hâm thẫn thờ lắc đầu: “Tôi không biết hút.”

La Phi “ồ” một tiếng, quay đầu lại gọi: “Cho một chai nước lại đây!” Lập tức có người lấy một chai nước khoáng từ trong xe tuần tra ra đưa cho La Phi, La Phi đưa sang cho Trần Gia Hâm.

Trần Gia Hâm vặn nút chai, ngửa cổ tu ừng ực mấy hớp liền. Nhân lúc đó, La Phi đưa mắt nhìn kỹ đối phương.

Nhìn thì thấy Trần Gia Hâm còn rất trẻ, da trắng, khuôn mặt thanh tú, so với cái nghề cảnh sát tuần tra thì vẻ ngoài ấy có phần yếu ớt. Nếu cởi bỏ bộ cảnh phục trên người ra, thì chắc chắn La Phi sẽ tin cậu ta là sinh viên mới tốt nghiệp trói gà không chặt. La Phi hoàn toàn hiểu được áp lực mà Trần Gia Hâm phải chịu lớn đến thế nào sau khi vừa đích thân trải qua một vụ hung án máu me.

Uống một mạch hết nửa chai nước khoáng xong Trần Gia Hâm mới dừng lại.

La Phi hỏi bằng giọng bình thản tới mức có thể nhất: “Lần đầu tiên bắn hả?”

Trần Gia Hâm vẫn chưa lấy lại hơi nên chỉ lặng lẽ gật đầu.

La Phi mỉm cười, nói: “Cậu cũng may đấy. Sau 8 năm vào ngành cảnh sát tôi mới bắn chết được hung phạm tại chỗ đấy.”

Trần Gia Hâm chớp mắt nhìn La Phi, vẻ mặt bán tín bán nghi.

“Thật đấy.” La Phi nhún vai nói, “Hơn nữa, lúc đó tôi còn căng thẳng hơn cậu bấy giờ nhiều.”

Trần Gia Hâm lập tức lắc đầu: “Sao lại như thế được? Anh là… là thần tượng của tôi cơ mà.”

“Thế sao?” La Phi không khỏi thấy nực cười, đây là lần đầu tiến có người dùng từ “thần tượng” với anh.

Trần Gia Hâm nhìn La Phi, nói với vẻ rất thật thà: “Vốn dĩ tôi muốn được làm cảnh sát hình sự, nhưng lãnh đạo của tôi lại không cho.”

“Lãnh đạo của các cậu?”

“Chính là đồn trưởng Trương, lúc mới đầu tôi là cảnh sát khu vực dưới sự chỉ đạo của anh ấy.”

La Phi gật đầu, anh đã nắm được những nét cơ bản trong sơ yếu lý lịch của chàng cảnh sát trẻ tuổi này rồi. Thấy Trần Gia Hâm đã đỡ căng thẳng hơn nhiều, La Phi bèn chuẩn bị đi vào vấn đề chính, anh đưa tay chỉ về phía xác chết, hỏi: “Hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Chàng trai trẻ nói: “Bất đắc dĩ tôi mới phải nổ súng… Người ấy là một kẻ điên! Hắn có thể cắn chết người đó!”

“Cậu đừng cuống!” La Phi đưa tay khẽ vỗ lên vai Trần Gia Hâm, “Cứ từ từ nói, hãy nói từ đầu.”

Trần Gia Hâm ngửa cổ thở dài một cái, rồi nhờ có sự an ủi và khích lệ của “thần tượng”, lấy lại bình tĩnh kể lại cảnh tượng đáng sợ đó…

5 giờ 17 phút chiều, Trần Gia Hâm nhận được lệnh của trung tâm 110, nói rằng ở gần Ngân hàng Giao thông Hòa Dương có một người đàn ông đang gây rối những người đi đường. Trần Gia Hâm nhanh chóng đến địa điểm được thông báo, quả nhiên nhìn thấy ở phần đường dành cho người đi bộ có một người đàn ông to béo với những hành vi bất thường. Cậu bèn bảo lái xe cho xe tuần tra dừng lại bên đường, còn mình thì đi bộ đến chỗ đó để kiểm tra.

Người đàn ông béo thấy có cảnh sát đến bèn quay người tránh sang phía đường đối diện. Nhưng anh ta vừa bước xuống lòng đường thì va chạm với một chiếc xe hơi Mazda. May mà người lái xe kịp thời phanh lại nên người đàn ông béo chỉ bị ngã nhào và không có gì nghiêm trọng. Người lái xe mở cửa thò người ra nhìn, đồng thời Trần Gia Hâm cũng kịp thời chạy đến hiện trường vụ tai nạn. Xem ra, mọi chuyện đều trong vòng kiểm soát, tuy nhiên một sự việc đáng sợ đã bất ngờ xảy ra.

Người đàn ông béo ngồi bật dậy trên đất, nhanh chóng đẩy mạnh người lái xe xuống ghế lái xe. Cả thân hình đồ sộ của anh ta đè lên người lái xe, khiến người ấy không thể nào phản kháng được, tiếp đó anh ta há miệng cắn một miếng vào má của đối phương.

Đó không phải là cách thức trút bỏ cơn giận dữ khi xảy ra ẩu đả trên đường mà là một kiểu cắn điên cuồng như thú dữ. Người lái xe đau đớn kêu cứu thảm thiết, một miếng má cả da lẫn thịt của anh ta đã bị người đàn ông béo cắn đứt, máu me đầm đìa trông thật đáng sợ.

Người đàn ông béo kia nhai qua miếng thịt má ấy rồi nuốt ngay lập tức. Sau đó, gã tiếp tục cắn lên mặt người lái xe. Trần Gia Hâm đứng bên ngoài liên tục lôi gã ra để cảnh cáo nhưng đều không có kết quả. Trong lúc nguy cấp, Trần Gia Hâm đành bắn liền ba phát, một phát bắn chỉ thiên để cảnh cáo, một phát vào chân người đàn ông béo, còn phát cuối cùng trực tiếp bắn chết gã. Cơn bạo hành cuối cùng kết thúc, cũng là lúc người lái xe đã bị cắn nát một bên má và đau đớn đến ngất lịm.

Trần Gia Hâm hoảng hốt vội bấm 120 để gọi cấp cứu, sau đó thông báo về trung tâm chỉ huy xin tăng viện. Mọi người từ các nơi lần lượt đến hiện trường, xe cấp cứu đưa người lái xe đến bệnh viện, còn La Phi cũng kịp tới hiện trường xảy ra vụ việc.

Nghe xong lời kể của chàng cảnh sát trẻ tuổi, La Phi cảm thấy chuyện này rất lạ, một số chi tiết trong đó cần phải hỏi thêm cho kỹ càng.

“Cuộc điện thoại gọi đến báo cảnh sát lúc đầu, nói là người đàn ông béo đang gây rối người qua đường, cụ thể là gây rối như thế nào?”

“Khi tôi tới, anh ta đang giơ tay kéo một người đi xe đạp, người đó đang đi rất nhanh nên anh ta đã không kéo được.”

“Lúc đó cậu có cảm thấy hắn không bình thường không?”

“Rất không bình thường. Dáng đi của anh ta rất kỳ quái, tôi còn cứ ngỡ là anh ta uống nhiều rượu. Sau đó khi đi đến gần nhìn thì thấy không phải như vậy. Mặt anh ta trắng nhợt, thở rất gấp, như thể mắc bệnh nặng.”

“Vậy sau đó khi hắn tấn công nạn nhân thì có còn điệu bộ như mắc bệnh không?”

“Không, anh ta rất khỏe. Cho dù có thêm hai người nữa cũng không thể kéo được anh ta.”

“Khi cậu bắn vào chân làm hắn bị thương, hắn có phản ứng gì không?”

“Anh ta chỉ ngửa cổ lên kêu to một tiếng rồi lại tiếp tục cắn nạn nhân, hầu như không để ý gì đến vết thương ở chân mình.”

Trong lúc hỏi đáp với Trần Gia Hâm, trong lòng La Phi cũng đã thực hiện những phân tích. Trước khi vụ án xảy ra, người chết đã có những hành động tấn công, vì thế vụ va chạm xe chưa hẳn đã là nguyên nhân trực tiếp đưa đến vụ huyết án này; người chết dường như mắc bệnh nặng nhưng thể lực lại rất tốt; xét về biểu hiện của người ấy sau khi bị thương thì các cơ quan giác quan của anh ta không có vấn đề gì, tư duy của anh ta dường như bị một trạng thái tinh thần dị thường nào đó khống chế nên mới đưa đến một loạt hành động khác thường.

“Được rồi, cậu cứ nghỉ đi. Chờ lát nữa phụ tá của tôi sẽ ghi lại lời khai của cậu.” La Phi cảm thấy mọi việc cơ bản đã được sắp xếp ổn thỏa, nên chào tạm biệt Trân Gia Hâm. Nhưng, đúng vào lúc anh sắp rời bước đi thì Trần Gia Hâm chợt lên tiếng gọi: “Đội trưởng La.”

La Phi quay đầu lại: “Có chuyện gì sao?”

Trần Gia Hâm im lặng một lát rồi hỏi: “Có phải là tôi kém cỏi lắm không?”

La Phi lắc đầu, đáp với vẻ nghiêm túc: “Chẳng có ai cảm thấy như vậy đâu.”

“Tôi đã bắn chết người đó, nạn nhân cũng lại bị trọng thương.” Trần Gia Hâm nói với vẻ mặt ủ rũ, “Đó chẳng phải là một kết quả tồi tệ nhất sao? Tôi đã chẳng ngăn chặn được gì.”

“Đây là sự việc xảy ra bất ngờ, vốn đã rất khó xử lý rồi.” La Phi nghĩ một chút rồi hỏi, “Nếu cậu thấy không vừa lòng với mình, vậy cậu hãy nói cho tôi biết, làm thế nào thì mới có thể có kết quả tốt hơn?”

Trần Gia Hâm nghĩ một lúc nhưng cũng không tìm ra đáp án, đành đứng ngây người ở đó.

“Đừng nghĩ ngợi nhiều quá, sau này chúng ta sẽ nói chuyện thêm.” La Phi vỗ vai Trần Gia Hâm một cái vẻ thông cảm rồi quay người bước ra phía ngoài chiếc xe tuần tra. Đồn trưởng Trương từ xa trông thấy vội chạy ra đón.

“Cậu ấy không chịu nghe lời khuyên đâu. Làm cảnh sát khu vực là tốt nhất, chứ cảnh sát tuần tra đâu có hợp với cậu ấy.” Đồn trưởng Trương hất cằm về phía sau chiếc xe, rồi nói tiếp, “Cậu ấy còn muốn làm cảnh sát hình sự nữa cơ đấy, anh thấy thế có được không?”

La Phi mỉm cười không trả lời, sải bước đi nhanh về phía hiện trường trung tâm.

Trương Vũ dường như cũng đã hoàn thành công việc khám nghiệm tử thi vòng một, đang tháo chiếc găng tay dính đầy máu ra.

La Phi ghé sát đến, hỏi: “Thế nào?”

“Hiện trường cũng chỉ như vậy.” Trương Vũ chìa tay nói, “Tình hình cụ thể phải chờ phân tích mẫu máu xong mới biết.”

La Phi “ừ” một tiếng, đồng thời đưa mắt nhìn ra ngoài hàng rào phong tỏa, những người đứng xem ở đó hình như có phần nháo nhác.

“Chuyện gì thế?” La Phi hỏi với về phía Tiểu Lưu. Tiểu Lưu vội chạy đến giải thích: “Các phóng viên đến, người của chúng ta đang ngăn bọn họ chụp ảnh.”

La Phi biết là cánh nhà báo rất khó đối phó nên chau mày nói: “Đừng để xảy ra xung đột với họ. Nhanh chóng xử lý xong hiện trường rồi rút!”

“Rõ!” Tiểu Lưu quay sang nói lại với các anh em trong đội cảnh sát hình sự rồi nhanh chóng cho xác nghi phạm vào trong túi đựng tử thi. Cánh nhà báo ở ngoài hàng rào phong tỏa cũng đã phá được vòng vây, nhanh chóng chớp lấy cơ hội đưa máy ảnh lên chụp liên tiếp.

La Phi và những người khác lần lượt lên xe, còn các đồng sự ở đồn cảnh sát thì ở lại hiện trường giải quyết nốt công việc còn lại. Khi đã lên xe, La Phi dặn dò: “Nhanh chóng điều tra rõ về nhân thân của người chết, sau đó kiểm tra tất cả hình ảnh ghi được trong camera xung quanh hiện trường.”

Tiểu Lưu đáp một tiếng, thấy La Phi hình như vẫn còn điều gì đó muốn nói nên chớp mắt chờ nghe tiếp.

“Cậu cảnh sát tuần tra vừa rồi, tên là Trần Gia Hâm…”

“Vâng.” Tiểu Lưu lấy sổ ghi chép ra ghi lại cái tên đó rồi hỏi lại: “Sao ạ?”

“Cậu hãy vận động một chút, cố gắng điều cậu ấy về đội cảnh sát hình sự.” La Phi nhìn ra ngoài cửa xe, nói.

03.

Một nghi phạm mất sự kiềm chế dùng bạo lực tấn công người qua đường, bị cảnh sát tuần tra bắn chết tại chỗ, đó là nhận định ban đầu của La Phi đối với vụ án này. Tình tiết “cắn và ăn mặt người” mặc dù là điều vô cùng kinh khủng, nhưng La Phi lại không hề quan tấm đến điều đó. Đúng như những lời thuật lại của Trần Gia Hâm, đó là một kẻ điên. Mà hành vi của những người điên thì người thường không thể nào hiểu được. Đã từng có người bệnh tâm thần giết chết đứa con trai mà mình thương yêu nhất rồi chặt đầu cầm trong tay đi khắp nơi; cũng từng có kẻ nghiện ma túy khi lên cơn đã mổ phanh bụng mình, lôi ruột ra để đối đầu với cảnh sát… là một cảnh sát có thâm niên hơn hai mươi năm trong nghề, La Phi đã từng nhiều lần chứng kiến những sự việc tương tự như vậy nên chẳng lấy gì làm lạ.

Chỉ cần làm rõ nguyên nhân khiến người đàn ông kia mất kiểm soát và trở nên điên cuồng là có thể viết báo cáo kết thúc vụ án được rồi. La Phi cảm thấy bước sau cùng cũng không có gì là khó, hoàn toàn có thể giao cho Tiểu Lưu hoàn thành. Về đến trụ sở của đội cảnh sát hình sự xong, La Phi đi ăn cơm tối ở nhà ăn, sau đó im lặng chờ đợi tin tức.

Nhưng vượt khỏi dự liệu của La Phi, vụ án càng ngày càng trở nên rắc rối, phức tạp.

Đầu tiên là hoàn cảnh nhân thân của người chết được Tiểu Lưu làm rõ.

Người đàn ông béo đó tên là Diêu Bách, năm nay 26 tuổi, là nhân viên kỹ thuật của một công ty IT của thành phố, chưa kết hôn, ở cùng với cha mẹ, bản thân anh ta và những người trong gia đình và dòng họ không ai bị bệnh tâm thần. Theo phản ánh của người nhà và đồng nghiệp, tính cách của Diêu Bách hướng nội, ôn hòa, đời sống ngày thường rất đơn giản, không có sở thích đam mê gì là không lành mạnh. Hôm nay là cuối tuần, sau khi ăn cơm trưa ở nhà xong, Diêu Bách ngủ trưa rồi dậy đi ra ngoài dạo chơi. Lúc anh ta rời nhà là vào khoảng 2 giờ chiều, trạng thái của anh ta lúc đó hoàn toàn không có gì là bất bình thường.

Nếu đã không có bệnh sử tâm thần, cũng lại không có sở thích không lành mạnh, vậy thì tại sao một chàng trai bình thường lại có thể biến thành một con quỷ khát máu chỉ trong ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi như vậy? La Phi cảm thấy vô cùng lạ lùng. Đúng lúc đó, di động của anh đổ chuông, người gọi đến là Trương Vũ.

“Đã có kết quả xét nghiệm máu,” Nhân viên pháp y nói trong điện thoại, “Không uống rượu, cũng không dùng ma túy”.

“Vậy, anh điều tra ra cái gì?”

“Không điều tra ra gì cả, mọi thứ đều bình thường.”

La Phi ngây người, một lát sau anh nói với vẻ không cam chịu: “Phụ tá của tôi vừa báo cáo, người chết không có bệnh sử tâm thần. Anh thì nói là kết quả xét nghiệm máu bình thường… vậy thì tại sao anh ta lại trở nên như thế?”

“Điều tra về tình hình vụ án là trách nhiệm của anh, tôi chỉ có thể đảm bảo về tính chính xác của kết quả khám nghiệm tử thi.” Đầu tiên Trương Vũ nhấn mạnh lập trường nghề nghiệp của mình, dừng lại một chút thì bổ sung, “Nếu anh nhất định muốn nghe phân tích của tôi thì tôi cho rằng trước khi vụ án xảy ra, cậu ta có thể đã phải chịu một sự kích thích tinh thần rất nghiêm trọng.”

Câu nói đó đã gợi nhắc cho La Phi, anh gọi điện lại cho Tiểu Lưu, truyền đạt một mệnh lệnh tiếp theo: “Điều tra rõ những hoạt động của Diêu Bách trong thời gian hai tiếng đồng hồ trước khi vụ án xảy ra. Thu thập tất cả những tài liệu hoặc hình ảnh qua camera mang về đội để tiến hành phân tích!”

Gần 10 giờ tối, Tiểu Lưu về đến đội cảnh sát hình sự và mang theo những đoạn video trích xuất từ các camera theo yêu cầu của La Phi.

Hiện trường vụ án cách cột đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư không xa, gần đó có tới mấy chiếc camera nên những hình ảnh có liên quan cũng rất dễ dàng thu được.

Hiển thị thời gian là 5 giờ 15 phút, Diêu Bách xuất hiện lần đầu ở nơi xảy ra vụ án. Lúc đó, cậu ta đi trên phần đường dành cho người đi bộ cạnh đường cái từ phía đông sang phía tây. Đúng như Trần Gia Hâm thuật lại, dáng đi của cậu ta rất kỳ lạ, trông rất kỳ quặc.

Cậu ta cúi đầu, hai cánh tay buông thõng về đằng trước, đôi chân nhúc nhắc như một cỗ máy, bước đi chậm chạp, loạng choạng. Trong khi di chuyển, bàn chân của cậu ta dường như cứ dính chặt xuống mặt đất, không thể nào nhấc cao lên được. Những động tác ấy giống như của một tử tù phải mang xiềng xích ở chân.

Nhưng đoạn video tiếp đó thì cho thấy, chân tay của cậu ta hoàn toàn tự do, không hề bị trói buộc gì.

Một người phụ nữ xuất hiện, đi ngược chiều Diêu Bách. Diêu Bách bắt đầu ngây người nhìn người ấy. Đến khi người phụ nữ đi tới trước mặt Diêu Bách, cậu ta bẩt ngờ dang hai tay ra đón như muốn ôm chặt lấy. Người phụ nữ giật mình hoảng hốt tránh sang bên. Diêu Bách đuổi theo, người phụ nữ vừa rút điện thoại ra gọi vừa chạy nhanh ra khỏi chỗ đó.

Căn cứ thời điểm người phụ nữ gọi điện thoại thì có thể thấy chị ta chính là người gọi điện báo cảnh sát 110.

Diêu Bách quấy rối người phụ nữ không được thì tiếp tục loạng choạng đi về phía trước. Mấy phút sau, từ phía trước có một người đàn ông đi xe đạp đến. Đầu tiên, Diêu Bách tránh sang một bên, chờ cho tới khi người đàn ông đi sát bên mình thì bất ngờ đưa tay ra túm lấy người ấy. Người đàn ông bị kéo bất ngờ, suýt nữa thì bị ngã, nhưng may là người có tay lái vững nên sau một chút loạng choạng vẫn giữ được tay lái, rồi chống một chân xuống đất.

Người đi xe đạp quay lại chửi một câu gì đó nhưng sau khi nhìn thấy điệu bộ khác thường của Diêu Bách thì không thèm nói thêm nữa mà tiếp tục lên xe rời đi.

Không lâu sau đó, Trần Gia Hâm xuất hiện. Cậu ta đi ngược về phía Diêu Bách, vừa quát vừa ra hiệu cảnh cáo.

Diêu Bách giơ hai tay lên, làm mấy động tác mạnh về phía trước dọa dẫm. Có điều, cậu ta cũng có phần kiêng dè Trần Gia Hâm, nên thấy Trần Gia Hâm tiến lại gần thì vội co người lại một cách đờ đẫn rồi ra khỏi phần đường đi bộ, đi về phía bên kia đường cái. Rõ ràng, lúc này bước chân của cậu ta nhanh hơn trước và có vẻ muốn qua đường để bỏ chạy.

Lúc đó đang là giờ cao điểm của giao thông, các loại xe qua lại không ngớt. Một chiếc Mazda phản ứng không kịp trước sự lao ra bất ngờ của Diêu Bách, mặc dù người lái xe đã phanh gấp nhưng đầu xe vẫn va vào cậu ta. Người lái xe mở cửa định bước xuống, đúng lúc đó Diêu Bách bật dậy rồi không chờ người lái xe nói câu nào đã đẩy anh ta ngã vào trong xe. Tiếp sau đó thân hình của hai người bị chiếc xe che khuất, La Phi chỉ có thể suy đoán sự việc diễn ra tiếp theo qua phản ứng của Trần Gia Hâm ở ngoài cửa xe.

Khi chạy đến bên chiếc xe, rõ ràng là Trần Gia Hâm đã nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ nên trong một chốc trở nên lúng túng. Đầu tiên thì cậu ra sức kéo Diêu Bách từ trong xe ra, tuy nhiên sức nặng của đối phương khiến cậu không làm nổi. Ngay sau đó cậu đành thôi, lấy máy bộ đàm ra, nhưng rồi cậu lại thấy cứu viện sẽ không thể đến kịp, vì thế ném chiếc bộ đàm sang bên, móc khẩu súng giắt ở thắt lưng ra. Cậu chĩa nòng súng vào trong xe hét lên mấy tiếng. La Phi chú ý thấy mặc dù hai tay Trần Gia Hâm đều cầm vào súng, tuy nhiên vẫn không kìm được sự run rẩy.

Hét lên vẫn không có kết quả, Trần Gia Hâm đã nổ súng. Phát thứ nhất bắn chỉ thiên, phát thứ hai thì chĩa nòng súng vào buồng lái, phát súng này có lẽ đã bắn vào chân phải của Diêu Bách, tuy nhiên vẫn không ngăn được hành động bạo hành của đối phương. Hai giây sau đó, Trần Gia Hâm vội vàng chuyển sang một phía khác của đầu xe, một tay kéo cửa của ghế phụ lái, tay phải cầm súng tiếp tục chĩa vào trong xe. Tiếp đó, cánh tay của cậu rung lên, cho thấy phát súng thứ ba đã được bắn ra. Phát súng này xuyên trúng đầu của Diêu Bách, cảnh tượng khủng khiếp cuối cùng đã chấm dứt.

Trần Gia Hâm đẩy xác của Diêu Bách từ buồng lái ra, cái xác rơi xuống vị trí hiện trường đã thấy. Trần Gia Hâm kiểm tra vết thương của nạn nhân, sau đó cất súng đi, hai tay cứ lúng túng sờ soạng trên thắt lưng. Đúng lúc đó lái xe tuần tra xuất hiện trên màn hình. Theo như lời của Trần Gia Hâm thì người này lúc trước cứ chờ ở trong xe, sau khi nghe súng nổ mới vội vàng chạy đến.

Trong hình ảnh từ đoạn video, Trần Gia Hâm vẫy tay gọi đồng nghiệp, người đó vội cởi chiếc máy bộ đàm ở thắt lưng của mình ném cho cậu. Lúc đó, La Phi mới biết rằng lúc trước sở dĩ cậu cứ lúng túng đưa tay sờ lên thắt lưng là để tìm chiếc máy bộ đàm. Anh không nén được lắc đầu cười: chiếc máy bộ đàm ấy đã bị cậu ném xuống đất từ lúc trước rồi! Cậu quên hết rồi à?

Tiểu Lưu đứng bên cũng chú ý đến chi tiết này, nên lẩm bẩm: “Đội trưởng La, anh định xin cậu ấy về đội cảnh sát hình sự thật à?”

La Phi không trả lời câu hỏi đó mà hỏi lại: “Thế còn những đoạn video trước đó thì sao? Tôi muốn xem quá trình thay đổi của Diêu Bách.”

Tiểu Lưu hiểu ý của La Phi. Trong đoạn video này, Diêu Bách đã có những cử chỉ dị thường, còn khi cậu ta rời nhà thì vẫn bình thường. Trong khoảng thời gian đó nhất định phải có một điểm dẫn đến thay đổi, và tài liệu liên quan đến điểm này mới là tối quan trọng.

“Những đoạn video trước đó không nhiều.” Tiểu Lưu trả lời xong, nói tiếp: “Có điều cũng biết được Diêu Bách có sự thay đổi ở đâu.”

“Ở đâu?”

“Bệnh viện Trung Khang.” Tiểu Lưu vừa nói vừa đưa những đoạn video khác ra.

Bệnh viện Trung Khang rất gần với địa điểm xảy ra vụ án, chỉ mất khoảng 5 phút đi bộ. Vì vậy, khi kiểm tra lại hình ảnh trong camera từ địa điểm xảy ra vụ án sẽ nhanh chóng phát hiện ra là vào lúc 5 giờ 5 phút buổi chiều, Diêu Bách từ cổng bệnh viện Trung Khang bước ra. Lúc đó, bước chân của cậu ta đã loạng choạng, dáng người cũng không bình thường, tuy nhiên triệu chứng không nghiêm trọng như lúc xảy ra vụ án.

Tiếp tục kiểm tra hình ảnh từ camera ở cổng bệnh viện Trung Khang thì thấy 4 giờ 47 phút Diêu Bách đi vào cổng bệnh viện. Điều khiến người ta thấy phấn chấn là bước chân của Diêu Bách lúc đó không có gì khác thường.

Sau khi xem xong đoạn video đó, Tiểu Lưu nói: “Kiểm tra ngược lên nữa thì không thấy hình ảnh của Diêu Bách ở đâu. Tôi đoán là cậu ta đi bằng phương tiện giao thông công cộng và xuống xe ở gần bệnh viện. Nhưng điểm xuống xe không nằm trong phạm vi quan sát của camera nên rất khó kiểm tra tình hình trước đó.”

“Có mấy đoạn này là đủ rồi. Xem ra, sự thay đổi trạng thái của Diêu Bách đã xảy ra trong bệnh viện Trung Khang.” La Phi gõ ngón tay xuống mặt bàn, hỏi tiếp: “Có những đoạn video bên trong bệnh viện không?”

“Tôi đã xem mấy điểm có camera trong bệnh viện rồi, không phát hiện thấy hành tung của Diêu Bách. Tôi đoán, cậu ta đã đi thẳng đến tòa điều trị ngoại trú, vì từ cổng bệnh viện đến tòa điều trị ngoại trú không lắp camera.”

“Không sao. Chúng ta sẽ đến quan sát thực địa ở đó một chuyến.” La Phi giơ tay xem đồng hồ, “Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai sẽ xuất phát sớm.”

04.

8 giờ sáng ngày hôm sau, khi các bác sĩ và y tá bắt đầu giờ làm việc thì La Phi và Tiểu Lưu đã có mặt ở bệnh viện. Họ nhanh chóng tìm được một người chứng kiến, đó là Tống Yến Yến. Chị chính là y sĩ làm việc ở phòng thuốc của tòa điều trị ngoại trú.

“Đúng, người này hôm qua có đến đây.” Y sỹ Tống vừa nhìn đã nhận ra Diêu Bách trong ảnh, “Cậu này cứ kỳ lạ thế nào ấy, nên tôi nhớ rất rõ.”

“Vậy sao? Bác sĩ vừa gặp đã thấy cậu ta kỳ lạ à?”

“Đúng thế, nhìn điệu bộ cậu ấy thì rất bình thường,” Y sĩ Tống đưa tay chỉ vào trán, “Chỉ có điều trong đầu có vấn đề.”

“Sao vậy?”

“Cậu ta muốn lấy thuốc, nhưng trong tay lại không có đơn của bác sĩ. Tôi bảo cậu ấy đến chỗ bác sĩ đã, cậu ta lại nói là có đến bác sĩ cũng không có tác dụng, còn nói là mình biết cần có thuốc gì. Hừ, nếu cậu muốn mua thuốc ngay thì ra hiệu thuốc, chứ đến bệnh viện mà làm gì?”

Xin thuốc? Không lẽ Diêu Bách có bệnh thật? La Phi lập tức hỏi: “Cậu ta muốn xin thuốc gì?”

Y sĩ Tống cười với vẻ coi thường: “Cậu ta nói bừa một cái tên ấy mà! Hình như là loại huyết thanh kháng thể virus gì đấy.’’

“Huyết thanh kháng thể virus?” - ba danh từ y học tổ hợp lại, là một tên thuốc ư? Đúng là có phần lạ thật. La Phi quay đần nhìn Tiểu Lưu như muốn hỏi: cậu đã nghe thấv tên thuốc này bao giờ chưa? Nhưng Tiểu Lưu cũng lắc đầu bối rối.

Y sĩ Tống bèn nói: “Mọi người không phải nghĩ nữa đâu. Theo như tôi thì hoàn toàn không có loại thuốc đó.”

La Phi mỉm cười, nhưng trong lòng thì đã ghi nhớ lại tên thuốc. Sau đó, anh tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”

“Tôi nói không có loại thuốc đó, nhưng cậu ta vẫn không chịu đi, nhìn điệu bộ thì rất căng thẳng, như thể đang mong chờ loại thuốc đó cứu sống. Nhưng tôi chẳng thể giúp được cho cậu ta nên chỉ biết khuyên cậu ta tới gặp bác sĩ. Cứ như vậy chừng mấy phút, khiến người xếp hàng sau chờ lấy thuốc phát sốt ruột. Đúng lúc đó thì chuông đồng hồ vang lên.”

Y sĩ Tống vừa nói vừa đưa tay chỉ lên bức tường đối diện với phòng thuốc. La Phi quay đầu lại nhìn, đúng là trên bức tường đó có một chiếc đồng hồ, nhưng anh không hiểu vì sao y sĩ Tống lại nhắc đến chi tiết đó.

“Chiếc đồng hồ đó cứ một tiếng thì lại đổ chuông “Tinh, tang”. Nói đến đây, y sĩ Tống hỏi lại La Phi một câu: “Anh có cảm thấy thứ đó làm người ta thấy sợ không?”

La Phi ngạc nhiên: “Cái đó thì có gì mà sợ?”

“Thế mà cậu ta sợ đến mức gần chết. Một thanh niên lớn như thế rồi, vậy mà lại sợ tiếng chuông đồng hồ treo tường.” Y sĩ Tống một lần nữa lại chỉ vào đầu mình, “Anh có nghĩ là trong đầu cậu ta có chút vấn đề không?”

Chuyện này nghe ra có phần hoang đường, La Phi cần phải tìm hiểu những thông tin chi tiết hơn: “Cụ thể cậu ta có phản ứng như thế nào?”

“Đồng hồ vừa đổ chuông, cậu ta lập tức quay ngoắt lại, nhìn trân trân vào đồng hồ, người thì run lên. Đến khi đồng hồ thôi đổ chuông thì mới quay mặt lại, mặt trở nên trắng bệch, mắt cũng đờ ra, cứ như là mất hồn.”

La Phi thầm nghĩ, đây chẳng phải chính là mấu chốt của vụ án đó sao? Là nút thắt khiến Diêu Bách trở nên không bình thường! Nút thắt này đã bày ra trước mặt mình hết sức rõ ràng nhưng cũng hết sức khiến người ta không thể nào hiểu được!

“Trong quá trình đó không xảy ra sự việc gì khác nữa chứ?” La Phi thử chuyển hướng tư duy của người chứng kiến, “Cậu ta đột nhiên thay đổi trạng thái tinh thần, liệu có phải là cậu ta đã nhìn thấy gì khác nữa không?”

“Không có.” Y sĩ Tống trả lời rất chắc chắn, “Lúc đó là 5 giờ, đồng hồ đã đổ 5 tiếng chuông, cậu ta cứ đứng ngây ra và nhìn chiếc đồng hồ. Tôi dám khẳng định là cậu ta đã bị chiếc đồng hồ làm cho hết hồn.”

“Vậy… cậu ta có những động tác nào khác nữa không? Hoặc là nói ra những câu gì đặc biệt?”

Y sĩ Tống vẫn lắc đầu: “Không nói câu gì cả. Tôi còn hỏi là: sao thế, nhưng cậu ta cũng không trả lời, sau đó thì bỏ đi.”

“Khi rời đi, dáng điệu của cậu ta thế nào? Có gì khác không?”

“Rất lạ lùng, hai chân cứ kéo lê trên đất. Có lẽ vì sợ quá nên hai chân đã nhũn cả xuống chăng?”

La Phi gật đầu, rồi đưa mắt nhìn Tiểu Lưu. Bấy giờ thì có thể xác định, trạng thái mất bình thường của Diêu Bách bắt đầu từ lúc 5 giờ chiều hôm qua. Vậy, nguyên nhân khiến cậu ta trở nên mất bình thường rốt cuộc là gì nhỉ?

“Liệu cậu ta có phải mắc chứng hoảng sợ vật gì đó không?” Tiểu Lưu nói với vẻ suy đoán, “Ví dụ như rất sợ đồng hồ treo tường hoặc là nghe thấy tiếng chuông đồng hồ thì không thể chịu được.”

La Phi nhíu mày, nói: “Cũng khó mà nói được lắm. Nếu như có bệnh kỳ lạ ấy thì sớm đã bị người ta phát hiện ra rồi.”

Đúng vậy. Đồng hồ treo tường là thứ tới đâu cũng nhìn thấy, nếu Diêu Bách đúng là có bệnh lạ sợ chuông đồng hồ, thì chắc chắn ngày nào cậu ta cũng phát bệnh. Nhưng trước đó, cậu ta vẫn sinh hoạt và làm việc bình thường.

Tiểu Lưu mím môi, đang lúc thất vọng thì nghe thấy La Phi nói: “Có điều, đó cũng là một hướng suy nghĩ, cậu hãy điều tra thử xem. Lần này điều tra kỹ hơn một chút xem cậu ta có hứng thú, sở thích cá nhân gì, bạn bè là những ai. Thu thập tất cả các chi tiết đó lại, biết đâu có thể tìm ra manh mối.”

“Vâng.” Mặc dù miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Tiểu Lưu không có nhiều hy vọng về việc hoàn thành nhiệm vụ.

Hai người vừa ra khỏi bệnh viện thì La Phi nhận được điện thoại của Trương Vũ.

“Đội trưởng La, nếu anh có thời gian thì đến đây đi, ở đây có tình hình mới, cần anh phải đích thân xem.” Ở đầu dây bên kia, Pháp y Trương nói, “Ngoài ra, tốt nhất anh cũng nên đưa cảnh sát tuần tra ở hiện trường chiều hôm qua đến cùng.”

La Phi lập tức gọi điện thoại cho Trần Gia Hâm. Sau khi liên lạc được thì quyết định Trần Gia Hâm sẽ lái xe đến đón La Phi và cùng đi, còn Tiểu Lưu thì đi trước để điều tra về tình tình cá nhân của Diêu Bách.

Bốn mươi phút sau, La Phi gặp Trương Vũ ở nhà để xác của trung tâm pháp y.

Trương Vũ hỏi thăm vài câu xong thì mở ngăn lạnh để tử thi. Anh chỉ vào xác của Diêu Bách và nói: “Mọi người nhìn vào đây.”

Chỗ mà Trương Vũ chỉ là phần cổ phía sau về bên phải, nhìn kỹ thì thấy ở đó có hai hàng vết thương nhỏ, trông giống như dấu răng cắn.

Trương Vũ nhìn Trần Gia Hâm hỏi: “Vết răng này có phải là của người bị hại để lại không?”

Trần Gia Hâm lục lại trí nhớ một lúc rồi lắc đầu, nói: “Không đâu. Lúc đó nạn nhân bị nghi phạm đè chặt, nên hoàn toàn không có sức phản kháng. Hơn nữa, cho dù anh ấy có cắn lại thì cũng chỉ cắn được vào giữa mặt của nghi phạm, không thể nào cắn được vào phía sau cổ được.”

Trương Vũ “ừ” một tiếng rồi nói: “Hoàn toàn giống với phán đoán của tôi.” Có điều, phán đoán của anh có một căn cứ khác, “Mọi người nhìn đây, ở đây đã xuất hiện tổ chức đóng vẩy vì vậy thời gian hình thành vết thương, cách thời gian nghi phạm tử vong ít nhất cũng phải là hơn một tiếng.”

La Phi nhướn mắt: “Nói như thế là trước lúc vụ án xảy ra đã có người tấn công người chết, hơn nữa để lại vết cắn này ở phía sau cổ của cậu ta?”

“Đúng thế. Lúc đầu thì cậu ta bị cắn, sau đó thì cậu ta cắn người khác. Hai sự việc này có liên quan gì đến nhau không nhỉ?”

Đây đúng là một hướng suy nghĩ mới đáng quan tâm! Hèn nào mà Trương Vũ gọi mình đến gấp như vậy. La Phi cúi người nhìn hai hàng vết cắn, đồng thời hỏi: “Liệu có thể từ đối chiếu vết cắn này tìm ra chủ nhân của dấu răng đó không?”

“Hy vọng không lớn lắm.” Trương Vũ gãi đầu nhăn nhó, “Cái chính là vết cắn quá nông, những thông tin đặc trưng để lại rất ít. Nhiều nhất cũng chỉ có thể tiến hành loại trừ được chứ không thể làm chứng cứ xác đáng.”

La Phi hiểu ý của Trương Vũ. Vết cắn trên cổ của nghi phạm đúng là rất nông, trông gần như vết của sự vui đùa giữa những người yêu nhau. Vì vậy, hiệu lực chứng cứ của vết cắn không đủ mạnh. Nếu muốn tiến hành đối chiếu với mô hình răng thì chứng cứ này chỉ có thể loại trừ những nghi phạm có sự khác biệt rõ rệt chứ không thể làm thành chứng cứ đối với những người có vết răng tương tự.

Như vậy, một vết cắn nho nhỏ có đúng là khiến cho nghi phạm sau đó trở nên điên cuồng hay không? La Phi tiếp tục kiểm tra vết cắn đó, rồi khẽ nói: “Trông không giống như có độc.”

“Có độc?” Trương Vũ mở to mắt không hiểu: “Vết cắn này khẳng định là của người cắn, làm sao có độc được?”

“Ừ, là thế này,” La Phi đứng dậy giải thích, “Trước khi vụ án xảy ra, nghi phạm đã đến bệnh viện để tìm một loại huyết thanh, tôi đang nghĩ xem hành vi đó của cậu ta có liên quan đến vết cắn này hay không.”

“Thế à?” Trương Vũ suy nghĩ một lát, rồi hỏi thêm: “Cậu ta muốn tìm loại huyết thanh gì?”

La Phi nhớ rất rõ nên nói ngay: “Huyết thanh kháng thể virus.”

“Đó là thứ gì?” Trương Vũ lắc đầu, có vẻ anh cũng chưa bao giờ nghe thấy cái tên này.

“Y sĩ ở phòng thuốc nói hoàn toàn không có loại thuốc đó,” La Phi chìa tay vẻ bất lực, cảm thấy như gặm phải một miếng xương gà. Manh mối này thực sự là bỏ thì thương, vương thì tội.

Trong lúc hai người im lặng thì người khác bên cạnh lên tiếng.

“Tôi… tôi có thể nói một câu được không?” Người lên tiếng chính là Trần Gia Hâm. Cậu ta từ nãy đến giờ cứ đứng nghe, rồi cứ ngại về vị trí của mình nên khống dám nói gì. Nhưng đến lúc này thì có lẽ không nén được nữa, vì vậy lắp bắp đưa ra đề nghị.

“Hả? Cậu có hướng suy nghĩ mới à?” La Phi hỏi sốt sắng.

“Tôi cảm thấy có thể mọi người đã nghe nhầm tên thuốc rồi. Không phải là huyết thanh kháng thể virus mà là huyết thanh kháng virus T.” Giọng nói của Trần Gia Hâm không to, rõ ràng là thiếu tự tin. Có điều, cậu vẫn muốn giải thích rõ chuyện này nên nhấn mạnh thêm bằng một câu: “Là T trong RST trong chữ cái tiếng Anh, chứ không phải chữ “thể’ trong từ “thân thể”của tiếng Hán.”

“Huyết thanh kháng virus T?” Trương Vũ chớp mắt, “Có loại thuốc đó không?”

La Phi cũng không thạo về lĩnh vực này, đành nhìn Trần Gia Hâm với vẻ chờ đợi, đợi câu trả lời của cậu.

Trước hai cặp mắt của những bậc tiền bối, Trần Gia Hâm càng lúng túng, lời nói cũng trở nên bắp bắp: “Có… có ạ. Có điều, nghe thì… thì có vẻ hoang đường.”

“Hoang đường thì sợ gì chứ? Nhiều cái đầu vẫn hơn là một!” La Phi cao giọng, nửa khích lệ nửa giục giã.

Lúc đó Trần Gia Hâm mới dốc hết can đảm, nói: “Đó là một loại thuốc điều trị virus ma cà rồng.”

“Cái gì mà virus ma cà rồng?” La Phi ngây người, tưởng như mình đã nghe nhầm.

Những lời sau đó của Trần Gia Hâm lại càng khiến anh thấy hoang mang.

“Chính là virus T. Sau khi bị nhiễm loại virus này, con người sẽ biến thành ma cà rồng dở sống dở chết. Sau đó, họ sẽ chủ động tấn công những người bình thường, cách thức tấn công chỉ có một, đó là dùng răng cắn. Người bị cắn cũng sẽ nhanh chóng trở thành ma cà rồng. Còn huyết thanh kháng virus T, nghe tên cũng đã thấy, đó là loại thuốc có thể chống lại được virus T. Người bị cắn nếu như được truyền huyết thanh kháng virus T kịp thời thì sẽ không biến thành ma cà rồng.” Trần Gia Hâm nói một mạch, cuối cùng bổ sung một câu, “Những điều này đều là tình tiết trong Resident Evil.”*

“Khủng hoảng sinh hóa? Đó lại là gì vậy?” La Phi thực sự thấy choáng.

Trần Gia Hâm giải thích: “Là một trò chơi điện tử về đề tài ma cà rồng, còn dựng thành cả mấy tập phim cùng tên, rất thịnh hành trong giới trẻ.”

“Cậu cũng mê những thứ đó à?” La Phi hơi nhíu mày, thầm nghĩ không biết có phải chàng trai trẻ này thấy áp lực quá không mà lại lôi những thứ ba lăng nhăng này ra nói?

Trần Gia Hâm lắc đầu, đáp: “Tôi vốn cũng không hiểu những thứ này. Nhưng sáng nay đọc báo thấy nói đến ma cà rồng nên đã vào mạng tra tài liệu.”

Resident Evil là một thể loại game kinh dị sinh tồn xuất hiện lần đầu tiên năm 1996 và được phát triển cho tới thời nay. Nó được dựng thành loạt phim khoa học viễn tưởng kinh dị với tựa Việt là Vùng đất dữ.

La Phi nhớ đến đám phóng viên đến hiện trường ngày hôm qua, anh không biết những người đó cụ thể đã viết thành những gì, nhưng chắc chắn là họ sẽ thêm mắm thêm muối vào.

Lúc đó, Trần Gia Hâm lại nói thêm: “Tôi cũng mang theo báo đây, anh có muốn xem không ạ?”

La Phi chìa tay ngay ra, Trần Gia Hâm bèn lấy một tờ báo từ trong túi ra đưa cho anh. La Phi mở ra và nhanh chóng tìm thấy bài viết có liên quan.

Tiêu đề được giật rất giật gân: Kinh hoàng ma cà rồng xuất hiện cắn mặt người giữa phố phường đông đúc. Nội dung chính như sau:

5 giờ chiều ngày hôm qua, trên đường Dương Hòa của thành phố xảy ra một vụ án đáng sợ. Một người đàn ông sau khi quấy rối mấy người qua đường thì đã cắn và gặm nát mặt một lái xe đi ngang qua. Được biết một cảnh sát chạy đến đã nổ ba phát súng mới bắn hạ được người đàn ông này. Nạn nhân tài xế bị gặm mất nửa khuôn mặt, hiện tại vẫn đang được cấp cứu trong bệnh viện. Theo lời kể của những người chứng kiến thì động tác của người đàn ông gặm mặt rất chậm chạp, tính khí điên cuồng. Những thể hiện của anh ta rất giống với “ma cà rồng” trong các bộ phim ly kỳ rùng rợn. Vì phía cảnh sát từ chối điều tra của phóng viên nên hiện tại sự thật của vụ án này vẫn là điều bí ẩn.”

La Phi đọc xong, rời mắt khỏi tờ báo nhìn sang Trần Gia Hâm, hỏi: “Cậu xem tờ báo này xong thì tin vào cách nói “ma cà rồng?”

“Cũng không phải là tin, mà chỉ là, tôi… tôi rất muốn tìm ra sự thật.” Dừng lại một chút, Trần Gia Hâm nói tiếp:

“Nhưng, chuyện này đúng là rất lạ lùng, kiểu đi, rồi hành động cắn người của người ấy giống hệt như ma cà rồng, lại còn cả vết răng trên cổ nữa. Rồi cả chuyện anh ta vào bệnh viện tìm thuốc, nếu đúng là anh ta nói đến huyết thanh kháng virus T thì…”

Nói đến đây, Trần Gia Hâm dừng lời, cậu cũng biết suy nghĩ này quả là rất hoang đường. La Phi và Trương Vũ lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, họ đều hiểu ngầm ý mà Trần Gia Hâm chưa nói ra. Một lát sau, đầu tiên Trương Vũ lắc đầu phủ định: “Điều đó hoàn toàn không khoa học, nên là không thể!”

La Phi vẫn trầm ngâm, thái độ đó của anh khiến Trương Vũ cảm thấy bất an, nên không nén được, hỏi: “Đội trưởng La, anh đang nghĩ gì vậy?”

“Ma cà rồng tất nhiên là không tồn tại rồi. Tuy nhiên, những lời cậu ấy nói đã gợi ý cho tôi,” La Phi chìa tay chỉ vào Trần Gia Hâm, rồi nói với vẻ trầm ngâm: “Chuyện này có thể còn có một khả năng khác.”

“Khả năng gì?”

La Phi không vội nói ra, anh lấy di động ra gọi vào một số. Sau ba hồi chuông, thì nghe thấy giọng của Tiểu Lưu vang lên trong ống nghe: “A lô, đội trưởng La phải không?”

“Cậu đang ở đâu?”

“Tôi đang ở công ty của Diêu Bách, tôi vừa nói chuyện với mấy đồng nghiệp thân thiết của cậu ta.”

“Có tiến triển gì không?”

“Có một manh mối rất đáng lưu tâm! Nếu đội trưởng không gọi đến thì tôi cũng đang định gọi cho đội trưởng!” Tiểu Lưu nói xong thì hỏi La Phi, “Đội trưởng đã đọc báo hôm nay chưa?”

Nghe đến đây, La Phi thấy giật mình, lẽ nào suy nghĩ của người phụ tá cũng giống như mình. Anh vừa trả lời: “Là bài viết về ma cà rồng chứ gì?”, vừa mở to tiếng, để cho hai người bên cạnh cùng nghe thấy.

“Mấy người mà tôi vừa hỏi chuyện đều nói lần này là do Diêu Bách mê ma cà rồng quá nên bị tẩu hỏa nhập ma! Cậu ta là người mê ma cà rồng điển hình, cậu ta rất thích trò chơi điện tử ma cà rồng có tên là “Khủng hoảng sinh hóa”, bất cứ bộ phim về ma cà rồng của nước ngoài nào cậu ta cũng phải xem bằng được!”

“Ý của cậu tôi hiểu rồi. Manh mối này rất có giá trị, về đội rồi chúng ta sẽ phân tích kỹ.” La Phi nói với Tiểu Lưu, sau đó quay sang nhìn Trương Vũ, hỏi lại anh bằng câu hỏi lúc trước: “Bây giờ anh nghĩ thế nào?”

“Đắm mình trong thế giới ảo, tẩu hỏa nhập ma. Chuyện này nghe thì rất ly kỳ, tuy nhiên cũng không phải là không có tiền lệ.” Trương Vũ vừa nói vừa suy nghĩ, tuy nhiên trong ánh mắt thì vẫn còn một sự thắc mắc chưa có lời giải, sau cùng anh chìa tay chỉ về xác chết, đá câu hỏi sang cho La Phi, “Thế còn vết cắn trên cổ của cậu ta thì giải thích như thế nào?”

Ánh mắt của La Phi đã dồn vào vết cắn ấy từ trước, anh vừa nói vừa suy nghĩ: “Xem ra thì không chỉ có nguyên nhân bên trong mà còn có cả sức mạnh từ bên ngoài…”

“Sức mạnh từ bên ngoài?” Trương Vũ lập tức hiểu ra, “Ý anh muốn nói là có người đã dụ dỗ để cậu ta tẩu hỏa nhập ma?”

La Phi gật đầu, đáp: “Vết cắn đó chính là bằng chứng đanh thép về sự có mặt của người khác.”

Đúng thế. Cho dù người chết có tẩu hỏa nhập ma đến đâu thì cũng không thể tự cắn lên cổ mình được. Đó rõ ràng là do người khác gây lên. Trương Vũ suy nghĩ theo hướng đó một lúc, trong lòng cũng đã có đôi chút suy đoán: “Có phải là bọn họ đang chơi một trò chơi mô phỏng theo tình huống không? Sau đó thì cậu ta nhập vai quá sâu dẫn tới mất kiểm soát? Tôi cảm thấy nên điều tra đối với những người có sở thích giống như cậu ta xem sao.”

La Phi lắc đầu, vẻ trang nghiêm. “E rằng không đơn giản như vậy.” Anh trầm giọng xuống: “Cậu ta có lẽ đã có dự tính trước, đã lên một kế hoạch và bố trí rất kỹ càng.”

“Thế sao?”

“Cậu ta đã làm một nút thắt, hoặc gọi là…” La Phi nghĩ một chút, rồi tìm ra một từ càng xác đáng hơn, “Gọi là chi tiết kích hoạt.”

Vẻ mặt của Trương Vũ mỗi lúc một thêm ngơ ngác.

“Sau khi Diêu Bách bị cắn, đầu tiên là tới bệnh viện Trung Khang để tìm một loạt huyết thanh kháng thể virus gì đó,” nói đến đây, La Phi đưa mắt nhìn sang Trần Gia Hâm một cái, rồi bổ sung, “À, hoặc là huyết thanh kháng virus T.”

Trần Gia Hâm cười tươi tỉnh, cậu cảm thấy mình đã có được sự ghi nhận ban đầu của La Phi.

La Phi nói tiếp: “Lúc này, Diêu Bách đã thực sự chìm sâu trong trạng thái mô phỏng tình huống, tuy nhiên thần trí vẫn chưa mất kiểm soát. Không lâu sau đó, một chuyện lạ lùng đã xảy ra, trong bệnh viện có một chiếc đồng hồ treo tường, đến 5 giờ chiều khi chiếc đồng hồ treo tường đổ chuông báo giờ, Diêu Bách nghe tiếng chuông lập tức sợ đến thất thần. Sau đó, cậu ta rời khỏi bệnh viện. Theo như lời của người chứng kiến, bắt đầu từ lúc đó cậu ta mới trở nên đờ đẫn, ngây dại, cử chỉ chậm chạp, có thể coi như là chính thức rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma.”

Còn có cả tình tiết đó! Trương Vũ bất ngờ hỏi ngược lại: “Tiếng chuông của đồng hồ treo tường là chi tiết kích hoạt mà anh nói đến? Vậy, sao có thể làm được như vậy?”

“Làm sao làm được như vậy thì bây giờ tôi cũng không đoán được.” La Phi im lặng một lúc, rồi nói tiếp với vẻ mặt nghiêm nghị: “Nếu sự việc đúng như giả thiết của tôi, thì vụ án này dứt khoát không phải là bất ngờ gì!”

Không bất ngờ, không là một vụ mưu sát có tính toán kỹ lưỡng? Sống lưng của Trương Vũ bỗng nhiên ớn lạnh. Đã làm nghề pháp y nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ anh gặp phải một kiểu gây án kỳ lạ và khác thường đến thế.

Và cú điện thoại gọi đến ngay sau đó khiến anh nhận ra rằng, một màn kịch lớn mới chỉ vừa mở màn.

Chương 1

Tiến >>

CO NGUYET BOOKS & NXB VĂN HỌC
Nguồn: TVE-4U - VCTVEGROUP
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 27 tháng 4 năm 2023