Nhà thôi miên tà ác tập 02

chu hạo huy

vũ thị hà dịch

LỜI DẪN

Vừa hoàn thành bài tập chạy trên máy chạy bộ, Triệu Lệ Lệ vào phòng vệ sinh chuẩn bị tắm một cái. Trong lúc xả nước vào bồn tắm, cô nàng lại soi vào chiếc gương lớn trên tường ngắm nghía một hồi.

Trong gương là một mĩ nhân dáng người thon thả, mái tóc dài đen nhánh óng ả, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đường nét thanh tú. Người đẹp mặc một bộ đồ tập màu đen, bó sát người, lộ ra cơ thể cân đối, chân dài eo thon, ngực đầy mông nở - mỗi đường cong đều tỏa ra sự hấp dẫn nữ tính mê hoặc lòng người.

Nhưng Triệu Lệ Lệ khẽ thở dài một tiếng, vì nàng cảm thấy mình vẫn chưa đủ hoàn mĩ.

Tiếng chuông cửa bỗng vang lên, làm đứt quãng dòng tâm tư của Triệu Lệ Lệ. Cô nàng tạm tắt nước, bước ra ngoài phòng vệ sinh. Một chú chó lông vàng vốn đang nằm ở cửa phòng vệ sinh, thấy chủ nhân bước ra, liền phấn khởi đứng dậy, bám sát theo từng bước chân của cô chủ.

Triệu Lệ Lệ bước đến sát cửa, nhìn qua chiếc mắt thần quan sát phía ngoài, thì thấy một người đàn ông đứng ở ngoài cửa. Người đàn ông này có chiều cao trung bình, người hơi béo, đầu đội một chiếc mũ bóng chày màu đỏ, lại cúi đầu, nên không thể nhìn rõ được gương mặt dưới vành mũ.

“Ai thế?” Triệu Lệ Lệ hỏi qua cửa.

Người đàn ông liếc mắt nhìn về phía chiếc mắt thần, đáp: “Đưa đồ chuyển phát nhanh.”

Người đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh ta cuối cùng cũng lộ ra qua chiếc mắt thần. Người này khoảng chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt bèn bẹt, cặp mắt ti hí, đúng là hơi xấu xí, nhưng bộ dạng trông có vẻ vô hại.

Triệu Lệ Lệ lại hỏi thêm một câu: “Đồ chuyển phát nhanh gì?” Mấy hôm nay cô ta không hề mua gì qua mạng, cũng không hề nghe nói có người gửi đồ cho mình.

“Tôi cũng không biết là cái gì.” Người đàn ông vừa nói vừa khom người ôm một chiếc thùng xốp ở dưới đất lên, anh ta chăm chú nhìn tờ phiếu chuyển phát nhanh dán trên thùng, rồi lại nói, “Người gửi tên là Diêu Thư Hàn.”

Là anh ta? Tim Triệu Lệ Lệ chợt đập mạnh, tâm tư xáo trộn, vô số phỏng đoán hiện ra trong đầu. Lúc này, cô nàng không còn nghi ngờ người đàn ông đưa đồ chuyển phát nhanh nữa, lập tức mở cửa.

Người đàn ông ôm chiếc thùng, loạng choạng bước vào trong nhà, xem ra chiếc thùng không chỉ to mà còn khá nặng.

Chú chó vàng nhảy nhót vòng vòng quanh người đàn ông dáng vẻ trông rất phấn khích. Triệu Lệ Lệ âu yếm vỗ nhẹ lên đầu nó, cười bảo: “Ngoan, yên nào.” Sau đó cô nàng chỉ tay vào một chỗ trống nói với người đàn ông: “Cứ để chỗ này đi.”

Người đàn ông đặt chiếc thùng xuống, tiện tay bóc tờ phiếu chuyển phát nhanh đưa cho cô ta.

Triệu Lệ Lệ ký tên vào ô ký nhận. Còn người đàn ông ở bên cạnh thì bỏ chiếc ba lô to đùng trên người xuống.

Đó là một chiếc ba lô leo núi mà những người du lịch dã ngoại thường sử dụng, rất dài và rất to. Ngay từ đầu Triệu Lệ Lệ đã nhìn thấy chiếc ba lô này, cô nàng đoán chắc là bên trong đựng đầy những món đồ nhỏ cần chuyển đi. Cô nàng hoàn toàn không có hứng thú đối với đồ của người khác, nhưng chú chó vàng lại rướn thẳng người lên đầy hiếu kỳ, hai chân trước chồm lên chiếc ba lô.

“Ngoan nào, đừng nghịch.” Triệu Lệ Lệ quát, đồng thời đưa lại tờ phiếu chuyển phát nhanh đã ký tên cho người đàn ông.

Để tránh không bị chú chó lông vàng làm phiền, người đàn ông để chiếc ba lô leo núi lên chiếc bàn ăn ở cách đó không xa, anh ta cẩn thận đỡ chiếc ba lô, như thể không muốn nó đổ xuổng. Sau đó anh ta hất hàm về phía chiếc thùng dưới đất, hỏi: “Có cần mở ra kiểm tra hàng không?”

Sau khi khách hàng ký tên vào phiếu xong, thông thường nhân viên chuyển phát nhanh đều chỉ muốn mau chóng đi luôn, gã béo này lại chủ động đề nghị kiểm tra hàng, kể cũng có trách nhiệm ra phết. Có điều Triệu Lệ Lệ lập tức cảm thấy buồn cười: Một nhân viên chuyển phát nhanh thì có cái trách nhiệm nghề nghiệp gì? Gã này chẳng qua cũng giống như hầu hết bọn đàn ông, thấy gái đẹp thì không nhấc được chân đi chứ gì?

Dù thế nào đi nữa, nếu đối phương đã đưa ra lời đề nghị thì Triệu Lệ Lệ có lý do gì để từ chối cơ chứ? Hơn nữa, cô nàng cũng thật sự rất muốn biết rốt cuộc trong chiếc thùng đó có chứa cái gì. Thế là cô ta liền cúi người, định mở chiếc thùng ra kiểm tra hàng.

Người đàn ông chủ động bước tới giúp đỡ, anh ta dùng con dao nhỏ cứa đứt băng dính dán quanh miệng thùng. Nắp chiếc thùng xốp nhanh chóng được mở ra, Triệu Lệ Lệ bắt đầu xem xét đồ trong thùng.

Bên trên cùng là những cục báo nhét vào những khoảng trống, để tránh cho hàng đựng trong thùng bị va đập. Sau khi lấy đi những cục báo, hình dạng thật của món đồ trong thùng liền lộ ra.

“Đây là cái gì thế?” Triệu Lệ Lệ khẽ lẩm bẩm một câu, không hiểu những thứ loạn xạ này có ý nghĩa gì đối với mình. Tiếp đó cô nàng ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, muốn dò tìm đáp án từ phía đối phương.

Người đàn ông không hề có hứng thú đối với đồ trong thùng, anh ta dán mắt lên người Triệu Lệ Lệ, cứ như một con sói đói đang chăm chú nhìn con mồi làm mình thèm thuồng đến chảy nước miếng từ lâu. Lúc này đôi mắt ti hí của anh ta đã trợn to gấp bội, ánh mắt lấp lánh một cảm giác hưng phấn khác thường.

Triệu Lệ Lệ đã quen với những ánh mắt kiểu như vậy của bọn đàn ông từ lâu, thực ra cô nàng rất thích thú cái cảm giác được chú ý. Có điều, trong một không gian riêng tư như thế này, ánh mắt của đối phương dù sao cũng khiến cô nàng có chút bất an. Cô nàng đứng dậy nói với người đàn ông: “Thế thôi… anh có thể đi được rồi.”

Nhưng người đàn ông lại không có ý rời đi, khóe miệng anh ta chậm rãi hé ra, nở một nụ cười kì quặc. Sau đó anh ta quay đầu nhìn về phía chiếc bàn ăn, thủng thẳng nói một câu: “Cái ba lô kia…”

“Ba lô?” Triệu Lệ Lệ ngớ ra, “Cái ba lô kia sao cơ?” Cùng lúc cô nàng cất tiếng hỏi, chú chó yêu của cô nàng đã nhanh chóng chặn giữa chủ nhân và chiếc bàn ăn. Tai nó dỏng cao lên nghe ngóng, cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ trầm đục, như thể cảnh báo một điều gì đó.

“Cô qua xem xem.” Người đàn ông vừa nói vừa quay đầu lại, ánh mắt anh ta chạm vào ánh mắt Triệu Lệ Lệ, đôi mắt ánh lên một sự mê hoặc khó cưỡng.

LỜI DẪN

Tiến >>

CO NGUYET BOOKS & NXB VĂN HỌC
Nguồn: TVE-4U - VCTVEGROUP
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 27 tháng 4 năm 2023