Người Đàn Bà Câm

nguyễn hiền

CHƯƠNG 1

Ôm tấm thân gầy của mẹ từ phía sau, Phương Linh như muốn truyền hơi ấm thêm cho mẹ. Hai vai Bà Thanh Hà đang rung lên từng chập, cô biết mẹ đang khóc. Đây không phải là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh này. Mà đã rất nhiều lần Ba thượng cẳng chân, hạ cẳng tay lên cơ thể gầy yếu của mẹ. Bà Thanh Hà xoay người lại ôm lấy con gáι, hai mẹ con cứ thế ôm nhau khóc, không cần nói thì cô cũng hiểu rằng mẹ đang đau lắm. Nỗi đau trong tim còn hơn ngàn vạn lần nỗi đau thể xάc…

Cô thủ thỉ nói với mẹ:

– Hay là hai mẹ con mình bỏ trốn đến một nơi thật xa đi mẹ…

Bà Thanh Hà lắc đầu, tuy không nói ra nhưng bà cũng tự hỏi rằng mình có thể đi đâu khi trong tay không có tiền. Rồi còn nhang khói cho cha mẹ ai lo? Bà Trần Nga tuy không phải mẹ ruột, nhưng công dưỡng dục còn nặng hơn. Hồi đó nếu không được ông bà Lê Văn mang về nuôi, thì không biết bây giờ tương lai của bà sẽ như thế nào?

Bà chỉ nhớ hồi đó bà lớn lên ở trại trẻ mồ côi cùng những đứa trẻ khác. Năm đó bà mới 6 tuổi và bị sốt xuất huyết, nằm cùng phòng với bà là một cậu bé trai khoảng 10 tuổi, con của một cặp vợ chồng trông rất phúc hậu. Thấy cô bé xinh xắn dễ thương nằm một mình, và khi hỏi thì được biết cô bé được chuyển đến từ một trại trẻ mồ côi. Hai vợ chồng liền xin về nuôi và nhận làm con nuôi, đặt tên mới là Lê Thanh Hà.

Cô gái Thanh Hà càng lớn càng xinh đẹp và học giỏi bao nhiêu, thì chàng trai Lê Toàn lại quậy phá, ăn chơi bấy nhiêu. Bà Trần Nga cùng chồng đã khuyên con rất nhiều, nhưng cậu ta ỷ vào có bà nội cưng chiều vì là cháu đích tôn nên nhất quyết không nghe lời…

Cuộc sống cứ thế bình dị trôi đi, cho đến năm Thanh Hà học năm thứ nhất đại học thì gia đình xảy ra biến cố. Đó là vào buổi tối mùa xuân khi hai ông bà Lê Văn về quê dự đám cưới con người bạn, lúc trở về trời mưa, đường tối mà trong người cũng có hơi men nên ông Lê Văn đâm vào trục ranh con lươn tгêภ đường. Vụ tai пạn khiến ông tử voпg tại chỗ còn bà Trần Nga bị thương nặng. Phần thì đường trơn lại buổi tối, nhưng cũng may còn sớm nên hai người được bà con đi đường cứu giúp…

Nhận được tin báo cha nuôi quα ᵭờι còn mẹ đang cấp cứu tại bệnh viện. Thanh Hà liền tức tốc trở về, cô gào khóc bên thi thể của cha và túc trực ngày đêm bên mẹ. Cô quyết định nghỉ học để chăm sóc và động viên mẹ. Mặc dù bà Trần Nga khuyên con quay lại trường, ở nhà sẽ thuê giúp việc chăm sóc…nhưng cô một mực không đồng ý…

Và cũng chính vì cái không đồng ý đó mà cô đã là nạn nhân của tên Toàn. Sau khi đi nhậu về, hắn lẻn vào phòng và cưỡng hϊếp cô kèm theo lời đe dọa, nếu hé răng nói với ai thì hắn sẽ giết cả cô và bà Trần Nga. Đau đớn tủi nhục và lo sợ, bởi với ai chứ với hắn thì không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Rồi cô có thai bé Thanh Loan thì hắn tuyên bố sẽ lấy cô làm vợ, nhưng lại không chịu làm hôn thú.

Khi đã chiếm được Thanh Hà rồi thì hắn cũng hứa sẽ bớt nhậu nhẹt. Cứ ngỡ ông trời sẽ nhìn xuống và thương hai mẹ con cô và hy vọng hắn thay đổi. Khi bé Loan được 2 tuổi thì cô lại có thai lần thứ hai, và lần này cũng không khác lần trước là sanh con gáι, cô đặt tên con là Phương Linh.

Nhưng bước ngoặt cuộc đời bắt đầu từ đây. Lấy cớ cô không sanh được con trai nối dõi theo như ý nguyện của bà nội, hắn lại tiếp tục nhậu nhẹt và về đến nhà là cҺửι bới, thậm chí ᵭάпҺ ᵭập nếu cô lên tiếng cãi lại. Rồi hắn bán đất, bán hết vườn tược để lấy tiền nói rằng đi lên Thành phố làm ăn. Chẳng hiểu hắn làm cái gì tгên đó mà cứ hết tiền thì lại mò về bắt mẹ bán nhà. Uất ức buồn tủi, bà Trần Nga lặng lẽ ra đi trong một đêm mưa để lại ba mẹ con cô côi cút. Cũng may mẹ chồng có làm di chúc căn nhà này trước khi ra đi, bà Trần Nga đã viết di chúc cho hai đứa cháu nội là Thanh Loan và Phương Linh. Nếu không thì ba mẹ con cũng không còn nơi để ở…Ngay việc bà Trần Nga viết di chúc lúc nào thì bà cũng không biết. Việc mẹ chồng ra đi đột ngột trong đêm cũng chính là dấu hỏi mà bà đang muốn biết. Bởi ngay khi nghe tin mẹ quα ᵭời, thay vì đau khổ thì hắn tỏ ra hậm hực. Trước đó bà đã nghe được hai mẹ con cãi nhau khi hắn đòi bán nhà và mẹ chồng nhất định không chịu. Rồi sau đó ít hôm thì bà quα ᵭời…

Rồi bà nghe người ta nói hắn đã lấy vợ tгêภ thành phố, và có với nhau một đứa con trai và một con gáι đã lớn. Người ta nói thì nói mà bà cũng không thèm bận tâm, bởi bà đã quá chán với người chồng không hôn thú này rồi. Nếu như hắn có vợ ở Thành phố thì có khi lại tốt với mẹ con bà, bởi lúc nầy bà chỉ muốn được yên thân mà thôi.

Có một điều bà thắc mắc là dạo này hắn thường xuyên về nhà và tỏ ra tử tế, nhưng cho dù hắn có nói gì thì bà cũng im lặng không nói một lời nào. Bà Thanh Hà quá hiểu mục đích của hắn là đang rất muốn bán căn nhà cuối cùng để lấy tiền. Nhưng vì bà Trần Nga đã viết di chúc cho cháu nội nên hắn không làm gì được. Hết cҺửι mắng, đến dụ ngọt hứa hẹn đủ điều nhưng ba mẹ con vẫn nhất quyết không đồng ý…

Vèo…mải suy nghĩ mà bà không để ý hắn đã ngủ dậy từ hồi nào. Thấy hai mẹ con đang ngồi nơi cửa nên hắn rút chiếc dép ném vào bà Thanh Hà, nhưng lại bay vào vai Phương Linh làm cô la lên:

– Ba làm gì thế hả?

Hắn trợn mắt quát:

– Tao muốn hỏi con mẹ mày mấy giờ rồi mà còn chưa nấu cơm?

Bà Thanh Hà biết hắn bắt đầu tìm cớ để cҺửι mình, nên lẳng lặng đứng dậy đi xuống bếp mà không nói một lời nào. Chính thái độ im lặng của bà lại làm chọc tức hắn. Cầm cái dép còn lại ném vào lưng vợ, hắn cho rằng lần này bà sẽ trả lời hoặc ít nhất là cҺửι mắng. Nhưng không, bà cũng không thèm ngoái đầu lại nhìn hắn lấy một lần, mà cứ thế đi thẳng. Phương Linh thấy thế thì hét lên:

– Ba làm gì thế hả?

Hắn chưa kịp trả lời thì điện thoại đổ chuông, vừa nhìn màn hình thì hắn tái mặt rồi nhặt hai chiếc dép đi ra ngoài. Bà Thanh Hà cố gồng người lên để chịu đựng, nhưng khi hắn đi rồi thì hai hàng nước mắt cứ thế chảy ướt đầm khuôn mặt.

Phương Linh ôm lấy mẹ và nhắc lại câu nói lúc nãy một lần nữa:

– Mấy mẹ con mình rời khỏi nơi này đi mẹ, con không cần nhà để mẹ phải chịu khổ để cho Ba ħành hạ…

Đi đâu? Khi hai con còn chưa học xong đang rất cần tiền. Tuy không làm ra nhiều tiền như người ta, nhưng cũng nhờ từng bó rau, quả trứng, con gà,…mà bà cũng gom góp để mẹ con sống với nhau, và tiết kiệm đóng tiền học cho con. Hơn nữa ngôi nhà này hắn ta đang lăm le bán, nếu bỏ đi thì chẳng phải tạo cơ hội cho hắn hay sao? Bà không trả lời con mà chỉ lắc đầu. Phương Linh thấy vậy thì không nói gì nữa.

Tuy không nói sợ mẹ đau lòng, nhưng cô gáι Phương Linh vẫn không khỏi thắc mắc. Rõ ràng cuộc điện thoại vừa rồi là của bà ta, nhưng tại sao Ba lại sợ bà ta đến thế? Trong khi ở nhà ngày nào là mắng cҺửi vợ con ngày đó? Có bao giờ chính bà ta là người hối thúc Ba về bán nhà không? Nhất định cô phải điều tra thật kỹ, nếu đúng là như vậy thì cô sẽ nhất định không chấp nhận xem bà ta sẽ làm gì?

Đúng như suy nghĩ của Phương Linh, cuộc gọi vừa rồi là của bà Thúy Ái, vợ ông ta. Thấy giọng ông Lê Toàn ấp úng, bà ta mỉa mai:

– Sao rồi? Người hùng bị bỏ đói hay sao mà giọng yếu thế?

Ông Toàn trả lời:

– Anh mới ngủ dậy chứ có gì đâu?

– Vậy lúc nào anh mang tiền về?

– Tại bà già di chúc cho hai đứa cháu nội nên không bán được…

Bà Thúy Ái ᵭập tay xuống bàn tỏ ra tức giận, giọng rít lên nghe thật lạnh người:

– Cháu nội? Con của cái thứ lang chạ mà gọi là cháu nội sao? Thử hỏi con mẹ nó có mảnh giấy hôn thú giắt lưng không mà bày đặt đòi giữ nhà thờ tổ? Con Thúy Ngà con gáι hợp pháp có hôn thú mới là cháu nội duy nhất của ông, nó toàn quyền được hưởng tài sản đó…

Vì bà ta hét quá to nên khiến con trai Việt Cường không ngủ được, đi ra cãi lại mẹ:

– Mẹ nói gì mà hét toáng lên vậy? Bộ nói nhỏ một chút không được hay sao?

– Tao nói to hay nhỏ thì cũng có liên quan gì đến mày?

– Nhưng mà con không ngủ được…

– Trưa bảnh mắt ra còn không dậy đi chứ ngủ gì nữa?

Việt Cường là con trai của người chồng trước, nhưng ba mẹ hắn ly hôn khi hắn mới 4 tuổi. Sau đó mẹ hắn tái hôn với ông Toàn rồi sanh ra em Thúy Ngà. Tuy là anh em cùng mẹ khác cha, nhưng hắn cũng thương em gáι hắn, ngoài ra hắn không cần bận tâm đến chuyện khác. Dù mẹ hắn có lấy bao nhiêu người cũng không quan trọng, miễn sao cứ có tiền đưa cho hắn là được rồi…

Lê Toàn cứ lang thang ngoài đường mà chưa quyết định nên về đâu? Nếu quay lại nhà thì chắc chắn sẽ không yên với bà Thúy Ái. Dạo này công việc làm ăn đang cần vốn, tuần trước hai vợ chồng hắn đến xem một lô đất nằm ngay trung tâm thành phố. Lô đất diện tích tuy không lớn nhưng nằm ngay trung tâm đắc địa của thành phố. Tấc đất tấc vàng, hắn nhất định không bỏ qua cơ hội này. Nhưng vấn đề lấy đâu ra tiền mới là vấn đề cần bàn. Người bán yêu cầu cho trả làm hai đợt, thời gian cách nhau 6 tháng. Hắn nghĩ chỉ còn cách mò về quê, rồi dụ hai đứa con gáι đồng ý thế chấp ngân hàng. Nhưng chưa kịp nói gì thì lại xảy ra chuyện vừa rồi…

Điện thoại lại đổ chuông, không cần xem thì hắn cũng biết đó là bà Thúy Ái gọi. Hắn ngập ngừng:

– Anh nghe…

– Anh đang ở đâu?

– Anh đang tгên đường…

– Tôi nói anh về lấy tiền chứ có nói anh làm thằng ăn xin đâu mà lang thang ngoài đường hả?

Đến nước này thì hắn cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa, hắn hét lên:

– Em nói hơi quá lời rồi nghe, việc gì thì cũng phải từ từ chứ…

Bà ta dịu giọng nhưng dằn từng tiếng:

– Anh tưởng tôi mới hối anh hay sao? Cả năm nay rồi chứ ít gì? Nói tóm lại anh phải mang cái tờ giấy di chúc và sổ đỏ của cái nhà đó về đây cho tôi. Không bán được thì cầm cho Һγ siпh. Mấy mẹ con bà ta muốn ở thì bỏ tiền ra mà chuộc…

Lê Toàn im lặng, hắn ta biết chắc chắn những thứ đó bà Thanh Hà đang giữ chứ không phải ai khác. Việc đó đối với hắn cũng không phải là không làm được. Nhưng làm vậy có hơi quá đáng với ba mẹ con bà Thanh Hà, nếu như bà Thúy Ái giao cho Һγ siпh. Nhưng nếu không làm theo thì chính hắn cũng khó sống với bà ấy. Mà mảnh đất lại quá đẹp, chỉ cần mua xong bán sang tay là cũng lời gấp đôi…Hay là hắn bàn với bà Thanh Hà thế chấp nhà cho ngân hàng, sau khi bán mảnh đất kia thì sẽ chuộc lại. Như vậy vừa được tiền lời mà nhà cũng không sao?

Nghĩ vậy nên hắn quyết định quay lại nhà nhưng đành phải đứng ngoài, khi cửa đã được thay bằng một ổ khóa to tướng. Đã thế hàng xóm đi qua còn bĩu môi ra chiều khinh bỉ làm hắn cay cú. Nhưng không còn cách nào khác là hắn phải chờ bà ấy đi về để vào nhà. Hắn nhủ thầm nếu như hôm nay không phải lấy lòng mấy mẹ con cho được việc thì sức mấy hắn phải chịu lép vế như thế này…

CHƯƠNG 1

Tiến >>


Nguồn: Truyệnn Ng Hiền
Được bạn: Thanh Vân đưa lên
vào ngày: 26 tháng 1 năm 2025