Cả năm trời cứ quanh quẩn trong thành phố. Hàng ngày tôi di chuyển trên những con đường thân quen riết rồi đâm ngán, thời may khi những cánh Phượng hồng đùa vui trước gió, khi những chú ve sầu đậu trên những tán cây cao cùng nhau reo lên những cung bậc nỉ non làm cho bao thế hệ học trò mang nhiều cảm xúc buồn vui trong cuộc đời cũng là lúc tôi được xả hơi vài hôm nơi miền biển mặn miền Trung xa tít.
Gần tới ngày lên đường với cái tật cổ hữu tôi chuẩn bị đồ đạc không thiếu một thứ gì, cái ba- lô nặng trịch khiến thằng cháu ngoại tôi nó cằn nhằn:
- Đi có ba hôm ông ngoại mang chi nhiều đồ vậy, mấy cái cần thiết thôi, quần áo, kem và bản chải răng vậy được rồi, con thấy ngoại làm hơi lố, cái gì cũng đem theo, nào là thuốc men, Salonpas, dầu nóng, xà bông tắm. Sạc điện thoại, pin sơ - cua. Con thấy phát mệt.
Tôi phản pháo lại liền:
- Tuy đi có vài hôm thôi nhưng đến chỗ lạ nơi lọ chốn lỡ cần gì thì có xài khỏi mắc công tìm mua con ơi.
Nghe tôi trả lời như vậy, thằng cháu ngoại thôi không còn "trách móc" gì tôi nữa.
Sau một giờ bay tương đối êm ả vì thời tiết hôm ấy rất đẹp, trước đó có cơn bão đang hoành hành từ phía biển đông gây ảnh hưởng mưa gió khắp nơi, vậy mà ngày tôi ngự trị "trên mây" thì trời quang mây tạnh thi còn gì vui sướng hơn.
Xe của người quen đưa chúng tôi về nơi resort mà chúng tôi ghi danh trước đó gần cả tháng, vì Hè đến rất đông người đi nghỉ dưỡng nếu không có kế hoạch ghi danh sớm thi sẽ không còn phòng cho mình lưu trú.
Vì đến thành phố du lịch còn sớm nên xe đưa chúng tôi đi viếng một ngôi chùa trên núi cao thuộc bán đảo Sơn Trà, xe chạy vòng vèo lên núi có đoạn dốc khá lớn khá nguy hiểm vậy mà bác tài đưa chúng tôi đến nơi thật êm ái và an toàn.
Nhìn những ngôi chùa thật to lớn uy nghi, bên trong khói hương trầm nghi ngút, thiện nam tín nữ viếng chùa với lòng thành kính hiện rõ lên nét mặt mọi người, tôi chắp tay cầu nguyện đức Phật cho chuyến đi được bình an.
Theo các bậc thang xuống bên dưới sân chùa phía trên, sân chùa phía dưới rộng rãi vô cùng, nơi đây tượng Ngài Quan Thế Âm Bồ Tát thật cao và to lớn vô cùng, tôi nghe bác tài cho biết đây là ngôi chùa rất linh ứng, nhìn tôn tượng của Ngài một màu trắng thật tinh khiết đứng sừng sững in đậm trên nền trời xanh bao la phía trên tôi thấy lòng mình thật thanh thản vô cùng, sau khi viếng chùa xong chúng tôi thẳng tiến về resort để nhận phòng....
Khi tài xế chớp đèn "si-nhan" quẹo vào khu Resort, một khung cảnh thật mát mắt hiện ra khiến tôi nghĩ mình đang ngự trị trên thiên đường ở hạ giới, nơi này cây cỏ một màu xanh rì, lối đi lát đá rất đẹp, đường nội bộ uốn lượn quanh co, các ngôi biệt thự lợp ngói đỏ au, cửa kiếng trong suốt thật sang trọng.
Đến biệt thự nơi minh ở, sau khi đi một vòng quan sát phòng ốc, bếp, phòng khác, sân vườn, hồ bơi, v.v... Ai nấy đều thích thú, tôi với thằng cháu được "ưu tiên" ngủ cái phòng trên cùng, căn phòng rộng sạch nhưng hai ông cháu tôi ngờ ngợ nó nhuốm màu "âm khí", nhất là cái cửa sổ hình tam giác sát với mái nhà, tôi liên tưởng như con mắt của ai đó nhìn vào phòng ngủ hai ông cháu, cố gắng xua đi cảm giác rờn rợn kia tôi với thằng cháu nhào vô ở bình thường....
Chiều ấy, sau khi đi một vòng thành phố, tài xê dông xe đưa chúng tôi đến quán ăn tận khuya mới quay về.
Phần mệt, phần không thích ồn ào tôi về phòng để nghỉ ngơi, riêng thằng cháu thì xuống phòng khách chơi với mọi người trong đoàn cho vui, trên phòng tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.
Trong giấc ngủ chập chờn tôi có cảm giác cỏ ai đó mở cửa vào phòng, thỉnh thoảng tôi nghe tiếng kêu kèn kẹt ở phía các tủ quần áo, tôi mơ màng hỏi trong lơ mơ ngủ:
- Con đó hả.
Chẳng nghe tiếng trả lời, tôi cố vùng dậy nhưng mí mắt trĩu nặng, tôi lại chìm vào giấc ngủ, chẳng biết giấc ngủ kéo dài được bao lâu tôi lại nghe tiếng mở cửa, lần này tôi giật mình tĩnh giấc luôn, mồ hôi tuôn rã như tắm mặc dù máy điều hòa vẫn chạy với hơi lạnh tỏa ra khắp phòng, nhìn ra phía cửa tôi thấy thằng cháu vừa bước vô, để tránh cho cháu sợ hải tôi hỏi khéo:
- Nãy giờ con có lên phòng không?
Nó hồn nhiên đáp:
- Con xem đá banh dưới phòng khách, đội tuyến U22 Việt Nam đá hay quá nên không có len đây.
Nó hỏi lại tôi:
- Ông hỏi chi vậy?
Tôi trớ đi:
- Ông hỏi vậy thôi.
Hai ông cháu tôi cố gắng dỗ giấc ngủ chập chờn, cứ tưởng đi nghỉ dưỡng sẽ ăn ngon ngủ yên, ai dè ở một nơi mà lòng tôi cảm thấy bất an vì nó không giống những nơi tôi từng nghỉ dưỡng trước đây.
Vùng đất nơi resort tôi ở nghe đâu trước đây là vùng xảy ra nhiều trận đánh ác liệt thời chiến tranh, nhiều mạng người của các bên tham chiền đã đổ xương máu thấm xuống vùng đất này, thậm chí có thể dưới thảm cỏ mơn mởn nơi này nhiều khi còn xương tàn cốt lụi của vong linh nào đó đang bị vùi lấp dưới đó không chừng, ban đêm trong resort với ánh đèn mờ ảo tôi liên tưởng có những hồn ma bóng quế đang phảng phát quanh đây...
Qua ngày thứ hai, sau một ngày đi chơi lòng vòng trong resort, đêm về chực nhớ lại mình còn một truyện viết đang dỡ dang nên tôi quyết định sẽ hoàn tất đêm nay.
Một mình ngồi bên ly trà ô long nóng hổi, tôi cố viết cho xong một truyện ngắn để kịp gửi cho tờ báo nọ để kịp đăng, đang vắt óc cho phần kết của câu chuyện trong truyện ngắn này, tự dưng tôi nghe một luồng gió nhẹ thổi qua nghe mát lạnh, tắm màn bằng vải tuyn trắng toát bên phía hồ bơi tự dưng bay phất phới, lấy làm lạ vì phòng khách kín mít, không xài quạt máy, còn máy điều hòa trên cao không thể tạo nên luồng gió kia, tự dưng gai ốc tôi nổi lên, cảm giác rờn rợn khiến tôi hơi lo sợ, nhưng tôi cố trấn tĩnh lại vì ngày xưa có đêm tôi ngồi cạnh xác đồng đội chết trận được quần trong chiếc Poncho để chở đưa về hậu tuyến tôi còn không ngán, không lẽ vì chuyện mơ hồ này mà lo sợ thì khó coi quá, tôi kéo cổ áo phủ ấm sau gáy, tôi hớp miếng trà bỏ hết mọi chuyện vẩn vơ để viết cho xong phần kết.
Tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài phía hồ bơi vang lên khiến tôi dựng tóc gáy, quá nửa đêm cả đoàn đang chìm vào giấc ngủ bình yên, vậy ai phía bên ngoài đến gõ cửa,tôi thầm nghĩ chắc nhân viên resort nhắn nhủ gì đây, tôi vén màn toan mở khóa, tôi chới với khi thấy một cô gái tóc dài mặc đồ trắng xóa giống y chang những con ma mà sách báo và phim ảnh làm ra.
Bặm gan tôi mở cửa rồi cất tiếng hỏi:
- Có chi không cô ơi!
.
Cô ta chưa kịp trả lời, tôi hỏi tiếp khi thấy đôi chân cô không chạm đất:
- Cô là ma hả???
Hỏi xong tôi mới cảm thấy tay chân rụng rời, nhưng tôi thường nghe thiên họ nói:
- Ma không dễ gì gặp nha, mà ma thì không hại ai bao giờ, miễn mình đừng ghẹo phá họ thi không sao, rồi vịn vào đó để trân mình nói chuyện với cô gái ma kia.
Cô gái nhỏ nhẹ đáp:
- Dạ phải rồi bác, con là ma thật nè, bác đừng sợ con đến chơi chút rồi con đi thôi.
Tôi dạn dĩ bớt sau câu trấn an của cô gái:
- Cô, ồ không cháu ở đâu, sao cháu chết vậy, và cháu mất bao lâu rồi.
Dáng điệu buồn cô gái chưa vội trả lời tôi, cô xin phép được ngồi nơi ghế bố bên cạnh hồ bơi rồi cô thong thả kể:
- Bác ơi! Con ở xóm trên kia (cô gái chỉ tay hướng ra một đồi cát nhỏ gần phía biển). Chiến tranh loạn lạc nhà con bị nạn chết hết, người nhà con về chùa Linh Ứng nghe kinh kệ hết rồi, chỉ còn mình con ở đây giữ đất.
Nghe cô gái bày tỏ, tôi chợt nhớ lại thuyết của nhà Phật, một người vừa chết đi nếu có đầy đủ phước báu thì được tiếp dẫn về Cực lạc, hoặc người ác đức sẽ đọa lục dạo luân hồi, sau bốn mươi chín ngày sẽ hoàn tất việc đầu thai cho kiếp kế tiếp, còn những ai công tội không rỏ ràng thì họ sẽ vất vưởng ở trần gian... Trong thâm tâm tôi nghĩ chắc cô gái này thuộc thành phần công tội chưa được phân minh đây, tôi định hỏi tiếp thì chợt cô gái hớn hở giơ tay vẫy gọi ai đó phía ngoài vòng rào biệt thự, cô ta nói:
- Chị Loan ơi, bác Tám ơi, tui ở đây nè, chờ một chút nhe.
Quay sang tôi cô gái nói:
- Những người hàng xóm của con đó, thôi con phá bác chút xíu thôi. Con chào bác.
Cô gái bổng nhẹ bay lên rồi từ từ ra phía cổng, bổng cô quay lại trao cho tôi sợi dây chuyền bạc nhỏ xíu thật xinh, cô bé nói:
- Con tặng bác làm kỷ niệm nè. Con tên Ià Hà sau này nếu có duyên sẽ gặp lại.
Tôi cầm sợi dây chuyền của cô gái mà lòng rưng rưng thương cảm, tôi kêu tên cô gái thật lớn như sợ chẳng bao giờ gặp lại:
-Hà.... Hà
- Ông ngoại, ông ngoại ngủ mà mớ hoài, dậy dậy...
Nghe tiếng kêu thằng cháu tôi giật mình, thì ra tôi vừa trải qua một giấc mơ trong căn phòng nhiều ám khí, chưa kịp hoàn hồn, thằng cháu ngoại nó ghẹo tui một câu:
- Ông ngoại kêu Hà là ai vậy? Ạ, con biết rồi bồ củ ông ngoại lúc chưa gặp bà ngoại phải không? Con méc cho xem.
Nói xong nó cười lên khanh khách, tôi biết đây là màn nó trả thù vì tôi hay mắng vốn với tía má nó vì nó ăn cơm hay bỏ mứa khiến ông ngoại phải bao chót phần bỏ mứa của nó.
Tôi không thể nào dỗ được giấc ngủ lại được nửa, tôi đến cái bàn nước rót ly trà vô tách định bưng lên uống, bổng trên mặt bàn có sợi dây chuyền của cô bé tên Hà tặng cho tôi trong giấc mơ nó nằm ngay trước mắt tôi. Toát mồ hôi hột, tôi quơ vội sợi dây chuyền bạc kia bỏ nhanh vào tủ quần áo của căn phòng rồi tôi cố bình thản trả đũa thằng cháu ngoại.
- Trời ơi! Ông ngoại kêu con Hà bán tạp hóa nó đưa lộn cái thẻ cái thẻ cài điện thoại, tao mua Vinaphone mà nó đưa Mobile phone rồi nó te rẹt đi một nước nên tao réo tên nó để đòi lại thôi. Chứ bồ củ khỉ khô mốc xì gì ông ơi!
Đến giờ, mọi người trong đoàn không một ai biết được chuyến nghỉ hè của tôi mang nhiều màu sắc huyền bí như vậy.
Hai Hùng SG.
Viết xong đêm 3.8.2017
Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 6 tháng 8 năm 2019