Kéo Dài Công Bằng - Cuộc Hôn Nhân Êm Ấm

stephen king

nguyên tác: fair extension - a good marriage
người dịch: lê đình chi

KÉO DÀI CÔNG BẰNG
Chương 1

Streeter chỉ nhìn thấy tấm biển vì anh buộc phải cúi gập người xuống trước để nôn mửa. Giờ đây anh nôn mửa rất nhiều, và hầu như có rất ít dấu hiệu báo trước - thỉnh thoảng là một cơn buồn nôn trào lên, đôi lúc lại là một chút vị lờm lợm như của đồng thau trong miệng, và nhiều lúc chẳng có gì hết; chỉ ọe một cái và nó cứ thế tuôn ra, thật là thậm tệ. Nó làm cho việc lái xe trở nên rất mạo hiểm, thế nhưng lúc này anh vẫn lái xe rất thường xuyên, một phần vì tới cuối mùa thu anh sẽ không thể lái xe được nữa, và cũng một phần vì anh có quá nhiều thứ để lo nghĩ. Anh luôn suy nghĩ tốt nhất khi ngồi sau tay lái.

Streeter đang ở ngoài đường, trên Đại lộ Harris nối dài, một con đường lớn chạy suốt hai dặm bên cạnh sân bay Derry County và những dịch vụ kinh doanh ăn theo: phần lớn là khách sạn và kho hàng. Con đường này rất nhộn nhịp vào ban ngày, vì nó nối liền phía tây và đông của Derry cũng như dẫn vào sân bay, nhưng tối đến, tuyến đường này gần như vắng tanh. Streeter tạt sang làn đường dành cho xe đạp, giật lấy một chiếc túi nôn trong cả xấp được để sẵn bên ghế hành khách, cúi úp mặt xuống miệng túi, rồi thỏa sức tuôn ra. Bữa tối lại chường mặt ra thêm lần nữa. Hay có thể đã là như thế, nếu anh mở mắt ra. Nhưng không. Một khi đã có dịp nhìn qua cả một cái bụng đầy ắp bị nôn ngược ra ngoài, coi như bạn đã nhìn qua tất cả chúng.

Khi giai đoạn nôn mửa bắt đầu, sẽ không còn cảm giác đau nữa. Bác sĩ Henderson đã báo trước với anh rằng điều đó sẽ thay đổi, và đúng là nó đã thay đổi trong tuần vừa qua. Không khổ sở như lúc trước; chỉ một dòng chớp nhoàng từ ruột ộc lên trào tới cổ họng, giống như bị rối loạn acid dạ dày. Nó tới, rồi tan biến. Nhưng nó có thể trở nên nghiêm trọng hơn. Bác sĩ Henderson cũng đã nói với anh điều đó.

Streeter ngẩng đầu lên khỏi túi, mở hộc đựng găng tay, lấy ra một sợi dây rồi buộc chặt bữa tối của mình lại trước khi mùi lan ra khắp xe. Anh nhìn sang bên phải và thấy một thùng rác như được sắp sẵn với một con chó săn đang vui vẻ vểnh tai lên được vẽ trên thành thùng cùng một thông điệp viết bằng sơn quét lên khuôn chữ “HÃY ĐỔ RÁC ĐÚNG CHỖ!”.

Streeter ra khỏi xe, tới bên thùng rác, và thả vào đó phần chất thải gần đây nhất được tống ra khỏi cơ thể đang suy sụp của mình. Mặt trời mùa hè đỏ chói đang ngự trị trên khu sân bay bằng phẳng (và hiện đang vắng tanh), và cái bóng đang dính vào gót chân anh lúc này dài ngoẵng và gầy nhom tới mức quái gở. Như thể nó đã đi trước cơ thể anh tới bốn tháng, và đã hoàn toàn bị tàn phá bởi căn bệnh ung thư chẳng bao lâu nữa sẽ ăn tươi nuốt sống anh.

Streeter quay lại xe và nhìn thấy một biển hiệu bên kia đường. Thoạt đầu - rất có thể vì hai mắt anh vẫn còn ướt nhòe - anh nghĩ trên đó viết HAIR EXTENSION[1]. Thế rồi anh chớp mắt và nhận ra kỳ thực trên đó viết FAIR EXTENSION[2]. Phía dưới, bằng những chữ cái nhỏ hơn: Giá hợp lý.

Kéo dài sắc đẹp với giá hợp lý. Nghe có vẻ rất hay, và gần như có lý.

Có một khu sân rải sỏi ở đầu phía xa của Extension, bên ngoài hàng rào mắt cáo đánh dấu khu vực thuộc sở hữu của sân bay hạt. Rất nhiều người tới đó bán hàng vào những giờ cao điểm trong ngày, vì tại đó khách mua có thể lấy hàng mà không cần mở cửa ra khỏi xe (nếu bạn nhanh nhẹn và nhớ dùng đèn tín hiệu của mình, tất nhiên rồi). Streeter đã sống cả đời mình trong thành phố nhỏ Derry tại Maine, và theo năm tháng anh đã thấy người ta bán ngọn lá hình lược còn tươi của dương xỉ tại đó vào mùa xuân, quả mọng tươi và ngô bắp vào mùa hè, và tôm hùm gần như quanh năm. Vào mùa mưa lầy lội, có một ông già điên khùng người ta vẫn gọi là Người Tuyết chiếm cứ khu vực, bán những món đồ linh tinh thu nhặt được vốn bị chìm lấp dưới tuyết vào mùa đông và được lộ ra khi tuyết tan. Nhiều năm trước, Streeter đã mua một con búp bê cũ trông khá đẹp từ ông ta, định tặng nó cho cô con gái May của mình, lúc ấy mới hai hay ba tuổi. Anh đã phạm sai lầm khi kể cho Janet biết mình đã mua nó của Người Tuyết, vậy là cô đã buộc anh phải vứt con búp bê đi. “Anh cho rằng chúng ta có thể luộc sôi một con búp bê cũ lên để tiệt trùng chắc?” cô hỏi. “Đôi lúc tôi tự hỏi tại sao một người đàn ông thông minh lại có thể ngu ngốc đến thế được.”

Vậy đấy, ung thư chẳng hề có sự phân biệt nào nếu nói tới trí thông minh. Thông thái hay ngu ngốc, anh cũng sắp sẵn sàng để rời khỏi cuộc chơi và cởi áo đấu ra.

Có một chiếc bàn gấp được kê ở nơi Người Tuyết từng bày bán các món hàng của ông lão. Người đàn ông béo lùn ngồi đằng sau nó được che khuất khỏi những tia nắng đỏ đọc của mặt trời đang xuống thấp bằng một cây dù to màu vàng được cắm xuống ở một góc khá ngang tàng.

Streeter đứng trước xe của mình trong một phút, đã định chui vào trong xe (người đàn ông béo lùn kia chẳng để ý gì tới anh ta; dường như ông ta đang chăm chú xem truyền hình với một chiếc tivi xách tay nhỏ), rồi sau đó trí tò mò đã dành phần thắng. Anh ngó nghiêng giao thông trên đường, không thấy bóng dáng chiếc xe nào - hoàn toàn có thể thấy trước Extension luôn vắng tanh vào giờ này, tất cả những người hay qua lại đều đang ở nhà dùng bữa chiều và không hề biết họ may mắn đến thế nào với tình trạng không ung thư của mình - và băng qua bốn làn đường trống trơn. Cái bóng còm cõi, Bóng Ma Tương Lai của Streeter, trải dài sau lưng anh ta.

Người đàn ông béo lùn ngước mắt nhìn lên. “Chào ông,” ông ta nói. Trước khi ông ta tắt tivi, Streeter đã kịp thấy anh chàng béo này đang xem bản tin Inside Edition[3].”Tối nay ông thấy thế nào?”

“À, về phần ông thì tôi không biết, nhưng tôi thấy khá hơn,” Streeter nói. “Có vẻ quá muộn để bán hàng rồi thì phải nhỉ? Có rất ít xe chạy qua đây sau giờ cao điểm. Chỗ này là đằng sau sân bay mà, ông biết đấy. Chẳng có gì ngoài các xe tải chở hàng. Hành khách đi vào qua đường Witcham.”

“Phải,” người đàn ông béo lùn nói, “nhưng thật không may, quản lý khu vực chống lại sự có mặt của gánh hàng bán rong như tôi bên phía đông người của sân bay.” Ông ta lắc đầu trước sự bất công của thế giới. “Tôi đã định dọn hàng quay về nhà lúc bảy giờ, nhưng tôi có cảm giác có thể có thêm một khách hàng nữa đi qua.”

Streeter nhìn xuống cái bàn, không thấy món hàng nào bày bán cả (trừ khi đó chính là cái tivi), và mỉm cười. “Tôi không thực sự là một khách hàng sao, ông...?”

“George Elvid,” người đàn ông béo lùn nói, đứng dậy và chìa ra một bàn tay cũng ngắn ngủn béo mập tương xứng với thân hình của ông ta.

Streeter bắt tay ông ta. “Dave Streeter. Và quả thực tôi khó lòng có thể là một khách hàng, vì tôi không rõ ông đang bán thứ gì. Thoạt đầu, tôi nghĩ biển hiệu của ông viết là nối dài tóc.”

“Anh muốn nối dài tóc sao?” Elvid hỏi, nhìn anh ta qua loa một lượt như muốn đánh giá. “Tôi hỏi vậy vì có vẻ ông đang gầy đi.”

“Và chẳng bao lâu nữa sẽ biến mất,” Streeter nói. “Tôi đang hóa trị.”

“Ôi Chúa ơi. Xin lỗi.”

“Cảm ơn ông. Cho dù mục đích hóa trị để làm gì...” Streeter nhún vai. Anh ta chợt nghĩ nói những chuyện thế này ra với một người lạ mới dễ dàng làm sao. Anh ta thậm chí còn chưa nói cho các con biết, mặc dù Janet đã biết, tất nhiên rồi.

“Không còn nhiều cơ hội sao?” Elvid hỏi. Có vẻ thông cảm đơn giản trong giọng nói của ông ta - không hơn và cũng không kém - và Streeter cảm thấy mắt anh đang ầng ậng nước. Khóc trước mặt Janet khiến Streeter cảm thấy bối rối khủng khiếp, và anh ta đã chỉ làm thế có hai lần. Ở đây, với người đàn ông lạ mặt này, dường như chẳng khó khăn gì. Dẫu vậy, anh ta vẫn lấy khăn tay từ túi sau ra và lau mắt. Một chiếc máy bay nhỏ đang chuẩn bị hạ cánh. Nổi bật trên nền mặt trời đỏ ối, trông nó giống như một cây thập giá biết bay đang di chuyển.

“Không còn cơ hội nào là những gì tôi được nghe,” Streeter nói. “Vậy nên tôi đoán hóa trị chỉ là... Tôi không biết nữa...”

“Lựa chọn cuối cùng?”

Streeter bật cười. “Đúng thế.”

“Có thể ông nên nghĩ tới chuyện bán bớt thuốc hóa trị để đổi lấy thuốc giảm đau. Hoặc ông có thể thực hiện một vụ làm ăn nhỏ với tôi.”

“Như tôi vừa định nói lúc nãy, tôi không thể thực sự trở thành khách hàng cho tới khi tôi biết ông bán gì.”

“Ồ, được thôi, phần lớn người ta hẳn sẽ gọi nó là dầu-rắn,” Elvid nói, mỉm cười và nhấp nhổm người trên các đầu ngón chân bên dưới cái bàn của ông ta. Streeter không khỏi ngỡ ngàng đôi chút khi phát hiện ra cho dù George Elvid có thân hình béo lùn, cái bóng của ông ta cũng gầy còm và có vẻ ốm yếu hệt như cái bóng của chính anh vậy. Streeter đoán có lẽ bóng của tất cả mọi người đều bắt đầu trở nên trông có vẻ ốm yếu như thế khi lúc hoàng hôn tới gần, nhất là vào tháng Tám, khi thời điểm cuối ngày thường kéo dài rất lâu và có vẻ gì đó chẳng mấy dễ chịu.

“Tôi không nhìn thấy cái chai nào,” Streeter nói.

Elvid đặt các ngón tay xuống bàn, chống người tựa trên chúng, rồi đột nhiên trở nên đầy vẻ làm ăn. “Tôi bán sự kéo dài,” ông ta nói.

“Một việc làm càng làm cho tên của con đường này thêm hợp cảnh.”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ như thế, song tôi cho rằng ông đúng. Mặc dù đôi khi một điếu xì gà chỉ là một đám khói, và một sự trùng hợp chỉ đơn thuần là một sự trùng hợp. Bất cứ ai cũng muốn một sự kéo dài, ông Streeter. Nếu ông là một phụ nữ trẻ ham mê mua sắm, tôi sẽ đề xuất với ông một sự kéo dài cho hạn mức tín dụng. Nếu ông là một quý ông với dương vật quá ngắn - đôi khi di truyền cũng có thể tàn nhẫn như thế đấy - tôi sẽ đề xuất kéo dài của quý với ông.”

Streeter vừa kinh ngạc vừa thấy thú vị trước lời giao hàng trần trụi đó. Lần đầu tiên từ một tháng nay - kể từ khi có kết quả chẩn đoán - anh ta quên bẵng đi mình đang bị hành hạ bởi một chứng ung thư ác tính và tiến triển cực kỳ nhanh chóng. “Ông đang đùa rồi.”

“Ồ, tôi là một người rất thích đùa, nhưng tôi không bao giờ bỡn cợt trong chuyện làm ăn. Tôi đã bán hàng chục cái kéo dài của quý trong đời mình, và từng có dạo được biết đến ở Arizona dưới cái tên El Pene Grande[4]. Tôi đang hoàn toàn thành thật, nhưng thật may cho tôi, tôi chẳng hề yêu cầu hay trông đợi ông tin vào điều đó. Những người lùn thường muốn kéo dài chiều cao. Nếu ông thực sự muốn tóc dài hơn, ông Streeter, tôi sẽ rất vui lòng bán cho ông một kéo dài tóc.”

“Liệu một người với một cái mũi to quá khổ - ông biết đấy, như Jimmy Durante chẳng hạn - có thể có được một cái mũi nhỏ hơn không?”

Elvid mỉm cười lắc đầu. “Giờ thì đến lượt ông đang đùa rồi. Câu trả lời là không. Nếu ông cần một sự thu nhỏ, ông phải đi tìm ở chỗ khác. Tôi chỉ chuyên về các loại kéo dài, một sản phẩm rất Mỹ. Tôi từng bán kéo dài tình yêu, đôi lúc còn gọi là các bùa mê cho những kẻ thất tình, kéo dài hạn vay cho những người kẹt tiền - và có vô số người như thế trong tình cảnh kinh tế hiện nay - kéo dài thời gian cho những người sắp bị quá hạn, và một lần cả kéo dài thị lực cho một anh chàng muốn trở thành phi công Không Quân và biết anh ta sẽ không thể qua được bài kiểm tra thị lực.”

Streeter đang cười hết cỡ, thực sự cảm thấy vui vẻ. Anh ta hẳn sẽ nói lúc này vui vẻ với mình đã là chuyện ngoài tầm với, song cuộc sống luôn đầy ắp những điều bất ngờ.

Elvid cũng đang cười, như thể hai người đang cùng chia sẻ một câu chuyện hài hước tuyệt hảo. “Và có một lần,” ông ta nói, “tôi đã bán một kéo dài thực tế cho một họa sĩ - một người rất có tài - đang bị rơi vào chứng hoang tưởng do tâm thần phân liệt. Đó là một thứ rất đắt.”

“Bao nhiêu? Tôi có thể hỏi được không?”

“Một trong những bức tranh của anh ta, hiện đang trang hoàng cho ngôi nhà của tôi. Ông biết tên anh ta đấy; rất nổi tiếng ở Italia thời Phục hưng.

Cho thể ông đã học về anh ta nếu theo học môn mỹ học tại trường đại học.”

Streeter tiếp tục cười, nhưng anh lùi lại một bước để ở vào vị trí an toàn. Anh ta đã chấp nhận sự thật là mình sắp phải chết, song điều đó không có nghĩa là anh ta muốn nó xảy ra ngày hôm nay, dưới tay của một kẻ rất có thể là phạm nhân đã đào thoát khỏi trại tâm thần Juniper Hill dành cho những tên tội phạm mắc chứng rối loạn tâm thần tại Augusta. “Vậy chúng ta đang nói gì đây? Rằng ông là một... tôi không biết nữa... một người bất tử chăng?”

“Đã sống rất lâu, tất nhiên rồi,” Elvid nói. “Và điều đó đưa chúng ta trở lại với điều tôi có thể làm cho ông, tôi tin là vậy. Rất có thể ông sẽ thích một kéo dài cuộc sống.”

“Không thể được, tôi đoán vậy đúng không?” Streeter hỏi. Trong đầu, anh ta đang thầm tính toán khoảng cách tới chỗ anh đậu xe và khoảng thời gian cần thiết để anh có thể chạy tới đó.

“Tất nhiên là có thể... với một cái giá.”

Streeter, người đã chơi Scrabble[5] khá thường xuyên trong đời, đã hình dung ra các chữ cái ghép thành họ của Elvid trên các phiến gỗ và sắp xếp chúng lại. “Tiền ư? Hay chúng ta đang nói về linh hồn của tôi?”

Elvid vỗ hai bàn tay vào nhau, đi kèm theo cử chỉ đó là một cái đảo mắt tinh nghịch. “Như người ta vẫn nói, tôi không thể nhận ra một linh hồn cho dù nó có cắn vào mông tôi đi nữa. Không, câu trả lời là tiền, như thường lệ. Mười lăm phần trăm thu nhập của ông trong mười lăm năm tiếp theo sẽ là cái giá chấp nhận được. Lệ phí cung cấp, ông có thể coi là vậy.”

“Đó là thời hạn kéo dài cuộc sống của tôi ư?” Streeter ngẫm nghĩ về ý tưởng mười lăm năm với tâm trạng tham lam buồn bã. Nó dường như là một quãng thời gian rất dài, nhất là khi anh so sánh nó với những gì thực sự ở phía trước: sáu tháng nôn mửa, càng lúc càng đau đớn hơn, hôn mê, chết. Kèm theo một bản cáo phó kiểu gì chắc cũng được nhét vào mấy từ “sau một cuộc tranh đấu dai dẳng và can đảm với ung thư.” Ái chà chà, như người ta vẫn nói trong Seinfeld[6].

Elvid nâng hai bàn tay lên ngang vai trong một cử chỉ mở rộng thêm mà ai cũng hiểu. “Cũng có thể là hai mươi. Không thể nói chắc được; đây không phải là khoa học tên lửa. Nhưng nếu ông trông đợi sự bất tử, thì hãy quên nó đi. Tất cả những gì tôi bán là một sự kéo dài hợp lý. Điều tốt nhất tôi có thể làm.”

“Chấp nhận được với tôi,” Streeter nói. Người đàn ông này đã làm anh vui vẻ, và nếu ông ta cần một bạn diễn trong màn hài kịch này, Streeter sẽ sẵn lòng vào vai. Song chỉ tới một giới hạn nào đó. Vẫn mỉm cười, anh chìa bàn tay qua bàn. “Mười lăm phần trăm, mười lăm năm. Mặc dù tôi phải nói với ông rằng mười lăm phần trăm lương của một trợ lý giám đốc ngân hàng không chắc sẽ cho phép ông ngồi vào sau tay lái một chiếc Rolls-Royce đâu. Một chiếc Geo thì có thể, nhưng...”

“Đó vẫn chưa phải là tất cả,” Elvid nói.

“Tất nhiên là chưa rồi,” Streeter nói. Anh thở dài và rút bàn tay về. “Ông Elvid, nói chuyện với ông thật dễ chịu, ông đã đem đến ánh sáng cho màn đêm của tôi, điều tôi đã nghĩ là không thể có được, và tôi hy vọng ông có được sự giúp đỡ cần thiết cho vấn đề về tâm th...”

“Im ngay, đồ ngốc,” Elvid nói, và cho dù ông ta vẫn mỉm cười, song nụ cười đó giờ đây không còn chút gì vui vẻ. Ông ta đột nhiên dường như cao hơn - ít nhất cao hơn tới ba inch[7] - và không còn béo lùn như trước.

Đó là ánh sáng, Streeter nghĩ. Ánh sáng lúc hoàng hôn rất dễ đánh lừa người ta. Và thứ mùi khó ngửi anh đột nhiên phát hiện ra nhiều khả năng không phải là gì khác ngoài mùi nhiên liệu máy bay bị đốt cháy, được một cơn gió thoảng qua mang tới tận bãi trống rải sỏi bên ngoài hàng rào.

Tất cả đều thật... nhưng anh vẫn im bặt như được yêu cầu.

“Tại sao một người đàn ông hay một phụ nữ lại cần tới một kéo dài? Ông đã bao giờ tự hỏi mình điều đó chưa?”

“Tất nhiên là rồi,” Streeter nói với một thoáng khó chịu. “Tôi làm việc trong một ngân hàng, ông Elvid - ngân hàng Derry Savings. Lúc nào người ta chẳng đề nghị tôi kéo dài thời hạn vay tiền.”

“Vậy thì ông biết người ta cần tới những kéo dài để bù lại những thiếu hụt - hạn mức tín dụng quá ngắn, của quý quá ngắn, tầm nhìn quá ngắn, vân vân và vân vân.”

“Phải, đây là một thế giới ngắn ngủn chết tiệt,” Streeter nói.

“Vậy đấy. Nhưng ngay cả những thứ không hiện hữu ở đây cũng có trọng lượng của chúng. Trọng lượng âm, thứ tồi tệ nhất. Những phần trọng lượng bị lấy đi khỏi ông cần phải tới đâu đó. Chỉ đơn thuần là vật lý thôi. Vật lý tâm lý, chúng ta có thể nói vậy.”

Streeter kinh ngạc quan sát Elvid. Ấn tượng trong giây lát rằng người đàn ông này chợt cao lên (và có quá nhiều chiếc răng nằm bên trong nụ cười của ông ta) đã biến mất. Đây chỉ đơn thuần là một anh chàng lùn tịt béo phục phịch, nhiều khả năng với một cái thẻ bệnh nhân tâm thần ngoại trú màu xanh lục trong ví - nếu không phải từ Juniper Hill, thì nhiều khả năng là từ Trung tâm Sức khỏe Tâm thần Acadia tại Bangor. Nếu ông ta có một cái ví. Chắc chắn người đàn ông này sở hữu một học thuyết hoang tưởng được xây dựng rất hoàn hảo, và điều đó biến ông ta thành một đối tượng nghiên cứu đáng chú ý.

“Tôi có thể đi thẳng vào vấn đề được chứ, ông Streeter?”

“Mời ông.”

“Ông cần phải dịch chuyển trọng lượng. Nói trắng ra là ông phải chuyển thứ bẩn thỉu sang ai đó nếu muốn rũ bỏ nó khỏi mình.”

“Tôi hiểu rồi.” Và đúng là anh hiểu. Elvid đã quay trở lại với thông điệp của mình, và đó là một thông điệp cổ điển.

“Nhưng không thể chỉ đơn giản là bất cứ ai. Thứ hy sinh nặc danh xưa rích đã được thử qua, và không ăn thua. Buộc phải là ai đó ông căm ghét.

Có ai đó ông căm ghét không, ông Streeter?”

“Tôi chẳng thấy thần tượng tới mức điên rồ Kim Jong-Il,” Streeter nói. “Và tôi nghĩ nhà tù là quá tử tế với những kẻ khốn kiếp đã đánh bom USS Cole[8], nhưng tôi không cho rằng bọn họ sẽ...”

“Hãy nghiêm chỉnh hay đi đi,” Elvid nói, và thêm một lần nữa dường như ông ta lại cao lên. Streeter tự hỏi đó có phải là một tác dụng phụ nào đó của những thứ thuốc ông ta đang dùng hay không.

“Nếu ý ông muốn nói tới đời tư của tôi, thì tôi chẳng ghét ai cả. Có những người tôi không thích - bà Denbrough ở cạnh nhà tôi luôn để thùng rác bên ngoài không có nắp đậy, và nếu có gió thổi qua, rác rưởi sẽ tung tóe khắp bãi cỏ nhà tôi...”

“Nếu tôi có thể trích dẫn Dino Martino đã quá cố một cách hơi méo mó, ông Streeter, tất cả mọi người đều căm ghét ai đó vào một lúc nào đó.”

“Will Rogers từng nói...”

“Ông ta là một gã bịp chuyên tung thòng lọng, suốt ngày đội sụp cái mũ trên đầu xuống sát tận mắt như một cậu nhóc đóng vai cao bồi. Bên cạnh đó, nếu ông thực sự không căm ghét ai cả, chúng ta không thể làm ăn với nhau được.”

Streeter ngẫm nghĩ. Anh ta cúi gằm xuống nhìn đôi giày đang đi và nói với giọng khe khẽ mà anh hầu như không thể nhận ra là giọng nói của chính mình. “Tôi đoán là tôi căm ghét Tom Goodhugh.”

“Ông ta là ai trong đời ông vậy?”

Streeter thở dài. “Bạn thân nhất của tôi từ thời tiểu học.”

Một khoảng im lặng trôi qua trước khi Elvid bắt đầu cười phá lên. Ông ta đi vòng qua cái bàn của mình, tới vỗ lên lưng Streeter (bằng một bàn tay lạnh buốt với những ngón tay dường như rất dài và gầy guộc thay vì mập và ngắn), rồi quay trở lại chiếc ghế xếp của mình. Ông ta ngồi phịch xuống ghế, vẫn tiếp tục vừa cười phá lên vừa khụt khịt. Khuôn mặt ông ta đỏ lựng, và những giọt nước mắt chảy thành dòng trên mặt ông ta trông cũng đỏ lựng - như màu máu - dưới ánh hoàng hôn.

“Thân nhất của ông... từ tiểu học... ôi, điều đó...”

Elvid không thể chịu đựng hơn nữa. Ông ta cười sằng sặc tới mức quặn bụng hổn hển, cằm ông ta (một cái cằm sắc lạ thường với một khuôn mặt mập mạp như thế), hết gật lại lắc đầu với bầu trời mùa hè trong trẻo (nhưng đang tối dần). Cuối cùng, ông ta cũng trở lại làm chủ được bản thân.

Streeter nghĩ tới việc cho ông ta mượn khăn tay, và rồi quyết định rằng anh không muốn nó áp vào làn da vừa căng ra hết cỡ của người bán hàng.

“Tuyệt hảo, ông Streeter,” ông ta nói. “Chúng ta có thể làm ăn với nhau.”

“Phải, rất tuyệt,” Streeter nói, lùi lại thêm một bước nữa. “Tôi đã bắt đầu thấy thích mười lăm năm bổ sung của mình rồi đấy. Nhưng tôi đang đậu xe trong làn đường dành cho xe đạp, và như thế là phạm luật giao thông. Tôi có thể bị dính vé phạt.”

“Tôi sẽ không lo về chuyện đó đâu,” Elvid nói. “Như hẳn ông cũng đã nhận ra, thậm chí còn chẳng có lấy một cái xe dân sự nào đi qua đây từ lúc chúng ta bắt đầu trao đổi với nhau, nói gì tới một chiếc xe tuần tra của cảnh sát Derry. Đám cảnh sát giao thông không bao giờ chõ mũi vào khi tôi đang có chuyện làm ăn nghiêm chỉnh với một người đàn ông hay một phụ nữ nghiêm túc; tôi đảm bảo chuyện đó.”

Streeter nhìn quanh trong tâm trạng bất an. Đúng thế. Anh ta có thể nghe thấy tiếng xe chạy trên đường Witcham, hướng tới Upmile Hill, nhưng ở đây, Derry hoàn toàn vắng lặng. Tất nhiên rồi, anh ta thầm nhắc mình, giao thông luôn thưa thớt ở đây khi đã hết ngày làm việc.

Nhưng vắng hẳn? Hoàn toàn vắng hẳn? Người ta có thể trông đợi chuyện đó lúc nửa đêm, nhưng vào lúc bảy giờ ba mươi phút tối thì không.

“Hãy nói cho tôi biết tại sao ông lại căm ghét người bạn thân nhất của mình,” Elvid gợi chuyện.

Streeter lại thầm nhắc bản thân rằng người đàn ông này là một gã điên. Bất cứ điều gì Elvid nói cũng không thể tin được. Một suy nghĩ khiến người ta cảm thấy thoải mái như được giải thoát.

“Tom bảnh trai hơn khi chúng tôi còn là hai cậu nhóc, và bây giờ anh ta trông còn bảnh trai hơn nhiều. Anh ta thành thạo ba môn thể thao; môn thể thao duy nhất mà tôi thậm chí chỉ có thể chơi tàm tạm là golf sân nhỏ.”

“Tôi không nghĩ trong môn đó người ta có lập đội cổ động,” Elvid nói.

Streeter mỉm cười chua chát, bắt đầu hào hứng hơn với chủ đề của mình. “Tom rất thông minh, nhưng anh ta học hành rất bê bối trong suốt những năm ở trường trung học Derry. Tham vọng vào đại học của anh ta gần như bằng không. Nhưng khi điểm số của anh ta tệ hại đến mức điều kiện hợp lệ để được vào đội điền kinh của anh ta bị đe dọa, anh ta đã phát hoảng. Và khi đó ai là người đã nhận được lời nhờ cậy?”

“Là ông!” Elvid reo lên. “Ông Trách Nhiệm đáng mến! Dạy kèm cho anh ta, phải không nào? Thậm chí còn viết hộ vài bài luận nữa? Trong khi vẫn đảm bảo viết sai chính tả những từ mà các giáo viên của Tom vẫn quen với việc anh ta viết sai?”

“Quả không sai. Thực ra, khi chúng tôi ở năm cuối trung học - cũng là năm Tom giành Giải Vận động viên của Maine - thực ra tôi là hai học sinh: Dave Streeter và Tom Goodhugh.”

“Thật khó khăn.”

“Ông có biết chuyện gì còn khó khăn hơn không? Tôi có một cô bạn gái. Một cô gái xinh đẹp tên là Norma Witten. Với mái tóc và đôi mắt màu nâu sẫm, làn da hoàn hảo, gò má tuyệt đẹp...”

“Và bộ ngực không thể rời mắt nổi...”

“Phải, đúng thế. Nhưng ngoài vẻ hấp dẫn về giới tính...”

“Nhưng không có nghĩa là ông từng có lúc nào đó đặt điều đó sang một bên...”

“... tôi yêu cô gái đó. Ông biết Tom đã làm gì không?”

“Cướp mất cô ta khỏi tay ông!” Elvid nói đầy phẫn nộ. “Chính xác. Hai người bọn họ cùng nhau tới gặp tôi, ông biết đấy. Để làm rõ ba mặt một lời.”

“Thật là cao thượng!”

“Tuyên bố rằng họ không thể làm khác được.”

“Tuyên bố rằng họ yêu nhau, Y-Ê-U.”

“Phải. Sức mạnh của tự nhiên. Một điều còn lớn lao hơn cả hai chúng tôi. Đại loại như thế.”

“Để tôi đoán nhé. Anh ta lên giường với cô nàng.”

“Đúng là thế.” Streeter lại cúi xuống nhìn đôi giày của mình, nhớ lại một chiếc váy Norma đã mặc khi cô còn học năm thứ nhất hoặc năm hai. Chiếc váy được cắt đủ ngắn để thoáng hé lộ chiếc quần lót phía trong. Đã gần ba mươi năm trôi qua, nhưng đôi lúc Streeter vẫn nhớ tới hình ảnh đó trong đầu khi anh và Janet làm tình với nhau. Anh ta chưa bao giờ làm tình với Norma - ít nhất không phải kiểu “cởi hết toàn bộ”; cô nàng không chấp nhận làm thế. Cho dù cô nàng đã đủ hăng hái để sẵn sàng tụt quần ra cho Tom Goodhugh. Có khi ngay từ lần đầu tiên anh ta đề nghị cô nàng.

“Và để mặc cô ta với một cái thai trong bụng.”

“Không,” Streeter thở dài. “Anh ta cưới cô gái.”

“Sau đó li dị cô ta! Có thể sau khi đã đánh đập cô ta tàn tệ?”

“Còn tệ hơn thế. Họ vẫn còn là vợ chồng. Ba đứa con. Khi đi dạo cùng nhau trong công viên Bassey, hai vợ chồng họ vẫn thường cầm tay nhau.”

“Đây quả là câu chuyện dớ dẩn nhất tôi từng được nghe. Khó có điều gì có thể làm cho nó tệ hại hơn. Trừ khi...” Elvid ma mãnh nhìn Streeter từ dưới đôi lông mày chổi sể. “Trừ khi chính ông là kẻ nhận ra mình đang chết cóng trong tảng băng của một cuộc hôn nhân không có tình yêu.”

“Không hề,” Streeter nói, rất ngạc nhiên trước ý tưởng đó. “Tôi rất yêu Janet, và cô ấy cũng yêu tôi. Cách cô ấy ở bên động viên tôi trong suốt thời gian tôi phải chống chọi với chứng ung thư này chỉ có thể nói là có một không hai. Nếu từng có thứ gì hài hòa đến thế trong thế giới này, thì có thể nói Tom và tôi đã tìm được đúng bạn đời cho mình. Hoàn toàn chắc chắn. Nhưng...”

“Nhưng sao?” Elvid nhìn anh ta với vẻ háo hức thích thú.

[1] Kéo dài tóc.

[2] Kéo dài công bằng.

[3] Một chương trình tin tức trên kênh truyền hình CBS.

[4] Dương vật lớn.

[5] Một trò chơi ghép từ.

[6] Một xê ri phim truyền hình nổi tiếng, lần đầu phát sóng trên kênh NBC từ năm 1989 đến 1998.

[7] 1 inch = 2,54 cm.

[8] Tàu khu trục USS Cole bị tấn công bằng bom cảm tử ngày 12 tháng Mười năm 2000 tại vịnh Aden, Yemen, làm 17 thành viên thủy thủ đoàn chết.

KÉO DÀI CÔNG BẰNG
Chương 1

Tiến >>

Nhà phát hành: Phương Đông Nhà xuất bản: NXB Phụ Nữ
Nguồn: TVE-4U - thanhbt
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 31 tháng 12 năm 2021