Mùa hè trôi theo mây

từ kế tường

Chương 1

mùa bứa chín

An săm soi cái ná thun làm bằng rể cây bình linh lâu năm lên nước bóng dợn.Cái ná thun này An đã phải bỏ cả một tuần lễ cặm cụi đẽo gọt, dùng miểng chai bào cẩn thận rồi lấy giấy nhám đánh cho bóng, đến khi nổi những đường vân nâu bóng mới thôi. An nheo mắt cười, tạm hài lòng với công trình của mình và để cái ná thun trong lòng bàn tay ướm thử sức nặng của nó.An gật gù, như vậy là vừa, có thể nó sẽ là cái ná thun bách phát bách trúng, giúp An đoạt giải quán quân khi thi bắn “súng cao su” với bọn thằng Song ở xóm cồn.An chỉ hoàn thành nốt phần còn lại của cái ná thun là buộc vào hai sợi thun và cái miếng da lắp đạn sao cho thật điệu nghệ là bọn thằng Song sẽ lác mắt.

-An ơi ới ời, có nhà không?

Đó là giọng của thằng Tiếp, nó đứng trước sân gọi vào khiến An phát bực.An nói lớn:

-Sao mày không vào nhà mà đứng ngoài đó la om sòm vậy, không sợ con Tranh nó cười à?

-Tranh với cỏ gì, nó mà dám cười tao sao.

-Đúng rồi, con nhỏ đó sợ mày một cửa đấy con ạ.

Tiếp vào nhà, nó đứng trên bệ cửa nhìn An nheo mắt cười.An biết tõng tim đen của con nhà Tiếp, tuy ngoài miệng nói cứng nhưng trong bụng Tiếp rất sợ nhỏ Tranh, hàng xóm của An.Nhà Tranh cách nhà An một bờ rào tre, nhưng đứng trong vuông sân nhà mình Trang có thể nhìn thấu qua nhà An.Mỗi lần đến nhà An chơi, Tiếp luôn mắt trước mắt sau, lén nhìn qua hàng rào tre rậm rì, như lo sợ một đôi mắt của ai đang nhìn mình, đôi mắt ấy nửa dịu dàng, nửa tinh nghịch hồn nhiên, to tròn và đen lay láy như hai hạt nhãn lúc nào cũng làm Tiếp thom thóp lo ngại.Đôi mắt có sức hớp hồn con nhà Tiếp ấy không ai xa lạ mà chính là đôi mắt của Tranh.Tiếp gọi đùa đó là đôi mắt “mang hình viên đạn”.An không hiểu vì sao Tiếp lại gọi đôi mắt người ta ghê rợn như vậy.Do đó nhân dịp này An hỏi luôn:

-Tiếp này, tao không hiểu tại sao mày lại đặt tên cho đôi mắt con nhà Tranh mang hình ảnh khủng khiếp như vậy.Tao thấy đôi mắt nó cũng hiền khô, đâu có dữ?Sao mày không đặt là đôi mắt “mang hình viên kẹo” nghe có vẻ ngọt ngào dễ thương hơn không?

-Mày thấy dễ thương chứ tao thấy thương không dễ chút nào.Mỗi lần bắt gặp đôi mắt nó nhìn qua đây tao thấy lành lạnh ở sống lưng.

An cười dòn:

-Tao biết tõng tòng tong rồi con ơi.

-Biết gì?

-Mày để ý tới nó.

Mặt Tiếp đỏ bừng, nó giẩy lên như đỉa phải vôi:

-Tao cóc thèm để ý đến ai.

-Mày cóc thèm để ý đến ai nhưng mà để ý đến con nhỏ Tranh.Thôi đừng có làm bộ chống chế nữa, thú nhận trước bình minh đi rồi tao giúp cho.

Tiếp quàng cái ná thun vào cổ rồi nhảy tới đấm vai An.Bộ dạng Tiếp cao lớn, da đen nhẻm như một bức tượng đồng, dềnh dàng rượt theo An quanh mấy cây cột nhà.An vừa chạy tránh, vừa cười dòn, trêu chọc Tiếp:

-Như vậy là lộ mặt rồi nhé, chỉ có những người có tịch mới giật mình, ngày mai tao sẽ thông báo cho cả xóm giồng này biết mày để ý đến con nhà Tranh.

Tiếp dừng lại thở nói:

-Tao cóc sợ.

-Để coi ai sợ thì biết.

-Mày làm cái ná thun xong chưa?

An đưa cái ná thun lên cho Tiếp coi, con nhà Tiếp tới cầm cái ná thun săm soi rồi chép miệng khen:

-Chà, mày làm dược cái ná thun đẹp hết ý.Sao không buộc dây vào, nước lớn rồi, sắp tới giờ thi bắn đó, nhanh lên.

Nghe Tiếp giục An vội làm nốt phần việc cuối cùng để hoàn tất cái ná thun.Sau khi bắn thử vài viên đạn đất sét mà đích nhắm là cái lon sữa bò máng trên cọc tre hàng rào, Tiếp thử tài thiện xạ của An nên cười nói:

-Mày bắn cái lon sữa bò chưa ngon, bắn mấy trái mù u đong đưa trên cành thử coi.

An háy mắt:

-Nếu tao bắn năm viên rụng hết năm trái mù u thì mày tính sao?

-Tao sẽ thua mày một trăm viên đạn đất sét, loại thượng hảo hạng.Còn nếu không trúng hoặc không rụng đủ năm trái mù u thì sao?

An quả quyết nói:

-Tao sẽ chung lại mày một trăm viên đạn cũng loại thượng hảo hạng mà tao mới vò.Được chưa?

-Quân tử nhất ngôn.

-Y vậy.

Cây mù u cạnh bờ ao nhà An đã thuộc hàng cổ thụ, nó cao hơn ngọn cây dừa lửa tơ, cành lá sum sê, trái chi chít đeo trên nhánh.Trái mù u không ăn được, hột của nó chỉ để nướng thành than trộn với dầu dừa dùng xức ghẻ là tuyệt cú mèo.

Thấy An đứng ngắm nghía những trái mù u mà không bắn, Tiếp cười dòn:

-Mày sợ mất một trăm viên đạn rồi hả?

-Không đâu, tao chợt nảy ra một ý hay, không biết mày dám chơi không?

Tiếp cười cười:

-Ý gì hay mày thử nói coi?

-Nếu tao bắn chỉ có năm viên đạn mà rụng tới bảy, tám trái mù u hoặc hơn thế nữa thì sao?

-Không bao giờ có chuyện đó được, một viên rụng một trái đã là thiện xạ, làm gì mày bắn một viên rụng hai, ba trái?

An nheo nheo mắt cười:

-Nhưng tao bắn được.

-Nếu vậy mỗi trái tao sẽ mất cho mày năm viên đạn chai.

-Không, đạn cẩm thạch tao mới chịu.

Tiếp lưỡng lự một lúc rồi tặc lưỡi nói:

-Xong rồi, chơi luôn.Nhưng nếu mày không làm được thì cũng phải chung cho tao y như vậy.

-Tất nhiên.

An cười cười, móc túi lấy một viên đạn đất sét lắp vào miếng da của ná thun, mặt hướng lên nhánh mù u nhắm một bên mắt, tay phải cầm giàn ná, tay trái kéo căng miếng da buộc chặc bởi hai sợi thun.Rẹt một tiếng, viên đạn xé gió bay đi và một trái mù u rụng xuống mặt ao.

Tiếp đếm:

-Một, chỉ có một trái mà thôi nghen con.

An tiếp tục bắn và Tiếp nhanh miệng đếm, đến viên đạn thứ tư mới chỉ có bốn trái mù u rụng xuống.Tiếp cười hỉ hả:

-Một viên đạn và một trái mù u nữa đã giỏi lắm rồi cưng ơi, tao chịu mất một trăm viên đạn và phong mày là thiên xạ chứ không mong mày là thần xạ đâu.

An vẫn giữ tư thế sắp buông viên đạn cuối cùng, mắt hướng lên chùm trái mù u có tới năm trái và r..ẹ..t một tiếng, cả năm trái mù u cùng rớt xuống một lượt làm Tiếp há hốc mồm ngạc nhiên, nó không thể ngờ An bắn ná thun như làm xiếc vậy được.

-Mười trái, có nghĩa là một trăm hai mươi lăm viên đạn, trong đó có hai mươi lăm viên đạn cẩm thạch nghen cưng.

Bãi sông xóm chài nằm cách xóm giồng một vườn dừa bạt ngàn, ngay bìa vườn dừa là một đồi cát, toàn một thứ cát trắng, hột mịn như bột thơm mùi vị mặn của muối biển.Trên đồi cát là một vườn bứa dại, mùa này bứa chín đầy, những trái bứa trông hình dạng giống như trái thơm, rất chua, chỉ có lũ chim trao trảo và chim két mới ăn được.Chính vườn bứa và lũ chim háu ăn này mới là nơi lý tưởng cho An thử cái ná thun mới.

Từ dưới chân dốc cát An và Tiếp mọp người bò lên, hai đứa như hai anh lính mới trong thời gian còn huấn luyện ở quân trường với bài học tập bò lê bò toài.

Tiếp vừa bò vừa nói:

-Phần tao lũ chim két, phần mày lũ trao trảo nhé.

-Sao mày lại giành lũ két?

-Vì tao thích những anh chàng áo xanh, mỏ đỏ đỏm dáng hơn những chị áo nâu tóc xù xấu xí.

Tuy Tiếp nói thế chứ An biết rõ con nhà này không thể bắn trúng lũ chim trao trảo được bởi trao trảo rất nhát, chỉ cần động một tí là chúng bay vèo đi mất.Còn lũ két to xác, hệch hạc, lại rất dạn dĩ, khi đã say mê ăn bứa chín thì cứ bám riết hai chân vào trái bứa vàng lườm, sục chiếc mỏ cứng như thép xuyên qua lần vỏ bứa dày cui để mải mê ăn phần thịt bứa chua lòm bên trong.Lúc ấy chỉ cần giương ná thun lên và nhã đạn, ít có chàng két say mồi nào thoát dược, dù đó chỉ là một tay súng tầm thường như con nhà Tiếp.

An vừa bò vừa nhìn Tiếp cười nói:

-Mày…mập quá, thở vừa thôi kẻo lũ chim két nghe tiếng thở của mày bay mất hết thì tao cắt thịt mày đem muối xã ớt nướng thay cho thịt két đấy.

-Thịt tao thơm lắm, mày không sợ ăn thịt tao rồi sẽ ghiền sao?

-Đúng rồi, thịt mày thơm y như thịt…Trư Bát Giới vậy.

Bị An chọc tức Tiếp giận lắm, nhưng cũng ráng nín thở để bò theo An.Khi hai đứa chỉ còn cách hàng bứa chừng mười thước An ra hiệu cho Tiếp dừng lại, rồi cả hai lắp đạn vào ná thun chuẩn bị bắn.

-R…ẹ…t, r…ẹ…t.

Hai viên đạn gần như bay ra cùng một lúc, hướng về lũ chim đang say mê ăn bứa chín, nhưng chỉ có một viên đạn trúng đích khiến một chú chim trao trảo rơi xuống gốc bứa.Trong khi lũ chim thấy động bay mất chỉ còn lại một chú két xanh đang đập cánh sửa soạn bay, lập tức An lắp ngay một viên đạn khác vào ná thun và r…ẹ…t một tiếng, chú két xấu số chưa kịp bay theo đàn đã bị thần xạ hạ gục rơi xuống đất.

Tiếp ngơ ngác hỏi:

-Tao bắn trúng hay mày bắn trúng vậy An?

An cười:

-Mày bắn trúng chú két xanh, còn tao hạ chú trao trảo.Thôi lượm “chiến lợi phẩm” đi Tiếp, chút nữa sẽ có chầu thịt chim nướng ngon tuyệt cú mèo.

Tiếp biết mình bắn trật, nhưng trước sự tế nhị của An, Tiếp lại giả vờ như không biết để thầm sung sướng với thành tích ảo của mình.

Bây giờ thì không còn lũ chim nào trên những cây bứa đầy gai nhọn nữa, sau những phát đạn của An và Tiếp chúng đã hoảng sợ bay mất.Tiếp đi tới gốc bứa khom người nhặt hai chú chim, nó cầm “chiến lợi phẩm”trong tay nhìn An cười hả hê nói:

-Hai chú chim này mập ú, xuống bãi cát nướng chứ?

-Ừ thì nướng.

Bãi cát chạy dài theo chân vườn dừa, khuất sau đám bần um tùm, nơi có một con rạch dẫn từ cánh đồng mênh mông ra tận đây. Nhà của Phiến nằm lẫn trong xóm chài làm thành một cụm dân cư riêng biệt và có thể nhận ra một cách dễ dàng nhờ những cây cột phơi lưới, với những tấm lưới màu nâu đang bay chập chùng trong gió.

An nheo mắt nhìn về xóm chài nói:

-Mày nhổ lông hai chú chim, tao lên nhà nhỏ Phiến xin tí lửa nhé Tiếp.

-Xin lửa hay tìm cách gặp con nhà Phiến đấy?-Tiếp cười cười nhìn An hỏi.

-Xin lửa.

An nghe có một cơn gió mát rượi thổi tới từ phía sau lưng, nó vụt chạy để đuổi theo cơn gió, nhưng An không tài nào đuổi kịp được cơn gió ào qua trên bãi cát, cuốn theo những chiếc lá khô bay chờn vờn như một đàn bướm nâu.

Nhà Phiến ở bên kia con rạch, muốn qua phải vượt cây cầu khỉ nhưng giờ này con rạch cạn, An lại không muốn đi cầu nên nó lội qua rạch bằng cách bơi đứng, kiểu bơi này gọi là “bơi chó”, vừa nhanh, vừa đỡ tốn sức mà bất cứ đứa trẻ nào cũng biết, nhưng bơi giỏi như An thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Phiến đang nấu cơm trong bếp, gương mặt trái xoan đỏ ửng vì hơi nóng, bất ngờ thấy An hiện ra, Phiến tròn xoe mắt hỏi:

-An đi đâu đây?

-Vô nhà Phiến xin lửa.

-Sao không đi cầu mà lội rạch?

An cười:

-Lội rạch cho mát.

-Xin lửa làm gì, đừng nói với Phiến là An hút thuốc đấy nhé.Nếu An bày đặt hút thuốc thì Phiến không cho đâu, hãy tìm con ngựa trời mà xin.Ngựa trời thường cắp cục than đi xin lửa mang về nhà đấy.

-Giờ này ngựa trời ngủ rồi nó không cho ai lửa nữa đâu.

-Ngoài giồng sắn nhà Phiến thiếu gì ngựa trời, An ra đó mà xin.

Tất nhiên an biết giồng sắn nhà Phiến có nhiều chú ngựa trời, giờ này ra đó dễ dàng tìm được những chú ngựa trời đang mài kiếm trên những lá sắn như những dũng sĩ.Nhưng An không tin chuyện những chú bọ ngựa cắp cục than trên hai chân trước vào nhà người ta xin lửa như bọn con gái vẫn nói, bởi một lẽ rất đơn giản không có chú ngựa trời nào sống nổi khi cắp cục than đỏ hồng trong đôi chân, dù chân của ngựa trời được ví như hai thanh kiếm bén ngót có thể cắt địch thủ ra làm hai mảnh trong nháy mắt.

An gãi đầu nói:

-Ai nói với Phiến là An hút thuốc?

-Không ai nói cả, nhưng Phiến biết trong lớp có mấy đứa con trai tập hút thuốc.An là con trai nên có thể An cũng tập hút thuốc, vậy thôi.

-Phiến suy diễn siêu quá ta, không có chuyện đó dâu, An chúa ghét hút thuốc.

-Thế giờ này An tới đây xin lửa để làm gì?

-Nướng chim.

-Chim đâu?

-An và Tiếp vừa bắn được trên đồi bứa, Tiếp đang giữ ngoài bãi sông.

Phiến nghiêm giọng:

-Thế thì Phiến lại càng không cho An lửa, vì không muốn tiếp tay cho tội ác.

-Ai ác?

-An chứ ai.

-An có làm gì đâu.

-Bắn chim là một tội ác vì nhà Phật nói như vậy là sát sanh.Hơn nữa An đã sát hại động vật hoang dã, loài thú quí hiếm có tên trong sách đỏ mà mọi người đều có nhiệm vụ bảo vệ.

An cười ngặt nghẽo:

-Ối xời, loài chim quí hiếm có tên trong sách đỏ ở mãi tận trong rừng…Amazon.Còn chim trảo và chim két trên đồi bứa làng mình nhiều như trấu mà quí hiếm nỗi gì.

Phiến ngẩn người, đỏ mặt hỏi:

-An nói thật chứ?

-Thật.

-Thế rừng Amazon ở đâu?

-Ở bên…Phi châu.

-Phi châu có xa không?

An nhún vai nói:

-Xa lắm, xa tít mù tắp Phiến không biết được đâu.

-Nhưng dẫu sao An cũng đừng bắn chim nữa, bắn thú vật thì mình mang tội đấy.

An cười khẩy:

-Có tội…lội xuống sông hết tội.Trước khi tới đây An đã lội xuống sông nên bây giờ hết tội rồi.Cho mượn cái hộp q…u…ẹ…t đi.

Thấy An vừa nói vừa run, miệng “đánh bò cạp” vì lạnh, Phiến nguýt một cái dài rồi đưa cho An cái hộp quẹt diêm, ngoảnh mặt nói:

-Hộp quẹt đây, mai mốt còn bắn chim Phiến không thèm nói chuyện nữa đâu.

An mừng quýnh cầm cái hộp quẹt chạy vội qua cây cầu khỉ trở về bãi sông.

Thấy An về Tiếp sốt ruột hỏi:

-Mày làm gì ở nhà con nhỏ Phiến lâu dữ vậy?

-Năn nỉ nó mượn hộp quẹt.

-Nó cho mượn không?

An háy mắt nói:

-Nó làm khó, nhưng cuối cùng cũng cho.Mày thấy tao tài không?

-Năn nỉ mà tài gì, gặp tao cóc cần năn nỉ con nhà Phiến cũng vừa khóc vừa đưa hộp quẹt.

Biết Tiếp chỉ tài nói xạo nên An cười khinh khỉnh rồi móc hộp quẹt ra đánh diêm châm lửa nướng mấy con chim.Mùi thịt chim nướng bay thơm lừng.Tiếp khịt mũi nói:

-Chín rồi An ơi, mình xơi thịt chim no bụng để lấy sức thi bắn với bọn ở xóm Cồn chứ?

-Ô kê salem.

Hai đứa ngồi trên một gốc cây gãy nhồm nhoàm nhai thịt chim nướng vừa nhìn ra mặt sông.Nước đang lớn, gió thổi lồng lộng xua những con sóng bạc đầu cuộn vào hàng bần ven sông.

An nhướng mắt hỏi:

-Giờ này sao bọn xóm cồn chưa qua?

-Chắc thằng Song bị bệnh rồi-Tiếp cười.

-Thằng này đen thui, tướng giống như võ sĩ đô vật, cọp ăn bảy ngày không hết mà bệnh nỗi gì.

-Nó sợ thua mày nên giả bệnh đó con.

Biết Tiếp nói xỏ mình, An đá vào mông nó một cái, Tiếp né người tránh nên ngã nhào xuống bãi cát.Nó đứng lên cười khanh khách, phủi cát dính trên quần áo chỉ tay ra mặt sông nói:

-Bọn thằng Song qua kìa.

An nhìn theo hướng tay Tiếp chỉ thấy có một chiếc bè cắm tàu lá dừa nước làm buồm đang lướt sóng tiến vào bãi cát xóm chài.Trên bè có ba cái bóng lố nhố.

-Sao bọn nó không đi xuồng mà đi bè?-An hỏi.

-Ai biết-Tiếp đáp.

-Thằng Song gan cùng mình, nước lớn đi bè không sao nhưng lúc về nước ròng đi bè nguy hiểm lắm.

Tiếp cười khẩy:

-Kệ nó, có sức chơi có sức chịu.

Một lúc sau bọn thằng Song cho bè trườn lên bãi cát, hóa ra ngoài thằng Song còn có thằng Chà và thằng Trừng, hai đứa này nghe nói cũng là tay thiên xạ của xóm cồn.

-Bọn tao qua không trễ chứ?-Song nhìn An hỏi.

-Không, nhưng sao mày không đi xuồng.Lúc về nước chảy xiết đi bè nguy hiểm lắm.

Thằng Chà khịt mũi cười:

-Bọn tao đứa nào cũng lội như rái cá, lo gì.

-Nhưng sông này rộng lắm, lại còn nghe đồn phía bên kia cồn có con sấu cụt đuôi dữ lắm.Nó đã từng ăn thịt mấy người rồi.

Thằng Trừng phình bụng, khuỳnh tay nói:

-Tụi tao chấp cả sấu.Con sấu cụt đuôi gặp bọn tao là coi như tới số.

An nhìn ba đứa bạn xóm cồn, cả ba đều vắt vẻo trước ngực ba cây súng cao su ná làm bằng sừng rất đẹp.Lâu ngày, ná sừng lên nước bóng dợn nhìn rất thích mắt.

-Bây giờ thi bắn ở đâu?-Thằng Song hỏi.

-Lên vườn dừa của thằng Linh cóc, ở đó có một doi đất nhô ra mép sông.Ngay mép sông có hàng bần, tụi mình thi bắn vật cố định trước, sau đó thi bắn vật di động.

-Vật cố định là gì?

-Bắn bần chín-An nói-nhưng không được bắn trái bần, chỉ bắn cuống bần thôi, đứa nào bắn trái bần coi như không tính.

Song gật đầu:

-Được, bắn cuống trái bần là chuyện nhỏ.Còn vật di động là thứ gì?

-Trái mù u trôi trên sóng.

-Mù u tươi hay khô?

-Khô, mù u khô nó nhẹ, lúc đang trôi rất khó bắn, chứ mu u tươi trái nặng trôi lờ đờ ai bắn mà chả được.

Thằng Song trầm ngâm một lúc rồi gật đầu:

-Cũng được.

-Nhưng phải có đứa nào làm trọng tài chứ?-Thằng Chà nói.

-Mỗi bên cử ra một đứa làm trọng tài cho khách quan, tụi bây thấy tao tính vậy dược không?

-Được.

-Ô kê.

An nhìn Song hỏi:

-Vậy bên mày cử ai?

-Thằng Chà.Còn mày?

-Tao sẽ nhờ thằng Linh cóc.

Cả bọn kéo nhau men theo bãi cát hướng về vườn dừa của thằng Linh cóc.Vườn dừa của Linh ở cuối xóm chài, sở dĩ con nhà này bị chết tên Linh cóc vì hồi nhỏ nó bị còi xương má nó bắt ăn cháo cóc trường kỳ để trị bệnh.Cuối cùng bệnh còi xương cũng hết nhưng không hiểu sao bụng của nó lại to một cách bất thường giống như bụng cóc nên cả xóm chài gọi nó là Linh cóc chẳng oan chút nào.

Có tật, có tài, Linh cóc bắn ná thun không tài bằng thổi ống xì đồng và… chọi chim.Hình như Linh sinh ra là để chọi chim, bởi vì Linh chọi chim thần sầu quỷ khóc.Nó mà thấy con chim nào, dù đi dưới đất hay đậu trên cây thì con chim đó coi như xấu số.Linh chỉ cần nhanh tay lượm một cục đất chọi vèo một cái, chú chim đó sẽ lìa đời.Linh chọi chim “bá phát”, nếu thi chọi chim bảo đảm không có ai là đối thủ của Linh cả.

May quá Linh cóc chiều nay ở nhà chứ không theo ba nó đi chài như mọi hôm.Lúc cả bọn kéo tới Linh cóc đang ở trần phơi cái bụng bự, tay ôm rổ nhảy qua bờ mương, nó có cú “phi thân”của con nhà vườn rất điêu luyện.Thấy An đi cùng bọn xóm Cồn, Linh ngạc nhiên hỏi:

-Tụi mày đi đâu vậy?

-Tìm mày-An nói.

-Làm gì?

-Nhờ mày đứng ra làm trọng tài cho tao với thằng Song thi bắn.

Linh lắc đầu:

-Bữa khác đi, hôm nay tao phải hái bần cho bà già nấu canh chua cá bông lau, chút nữa không mang bần về chắc có nước chết.

An cười:

-Tưởng gì, mày cứ ra sông làm trọng tài coi tao với thằng Song thi bắn bần chín.Tụi tao bắn cuống thôi, bần rụng còn nguyên trái tha hồ mày lượm về nấu canh chua, khỏi phải leo lên cây hái.Nhất cử luỡng tiện.Ô kê salem?

Thấy An nói có lý, Linh cóc gật đầu.Cả bọn theo An ra bờ vườn sát mé sông.Ở đây có một doi đất từ bờ vườn nhô ra bãi bùn, ngoài đó có hàng bần chạy dài, cây nào cũng cao, to, tán rộng xòe trên mặt sông, nhánh lủng lẳng trái.Mùa này bần chín thấy ham, loại bần ổi dốt dốt mà nấu canh chua cá bông lau thì hết ý.

Song đứng trên doi đất nhìn ra hàng bần, mắt ngước lên tán bần cao nhất rồi lấy ná thun ra dứ dứ như để đo thử tầm đạn rồi gục gặc đầu nói:

-Chỗ này thi bắn thật lý tưởng, bắt đầu chưa An?

-Xong rồi, trọng tài phổ biến điều lệ đi.

Thằng Chà lên giọng:

-Tao và thằng Linh làm trọng tài, tụi bây chỉ biết bắn thôi chứ không được cãi lại trọng tài.Đứa nào cãi sẽ bị phạt thua ráng chịu.Trọng tài chỉ trái bần nào thì bắn trái bần đó, bắn trái khác không tính, mỗi viên đạn là một trái bần, mỗi trái bần là một điểm.Ai nhiều bần nhất sẽ thắng.

Linh hỏi:

-Mỗi đứa bắn bao nhiêu viên đạn?

-Ba chục viên, mỗi đợt mười viên.Linh, mày kiểm tra đạn tụi nó đi, tạm giữ tất cả đạn của hai đứa, chỉ để lại mỗi đứa đúng mười viên thôi.Hết một đợt sẽ phát tiếp.

Linh làm y theo lời Chà, trong túi quần của An và Song bây giờ chỉ còn mười viên đạn.Hai xạ thủ đứng cách nhau một sải tay, cầm sẵn ná thun đã nạp đạn chờ hiệu lệnh của trọng tài.

Chà chỉ một trái bần trên cao chót vót rồi nói:

-Thằng An bắn trước.

An đưa ná thun lên nhắm, nó kéo giàn ná căng ra, v…è…o một tiếng, viên đạn đất sét xé gió bay thẳng về hướng trái bần cắt cuống trái bần ngọt xớt.

-Trúng rồi-Tiếp la lớn-mày bắn tuyệt cú mèo quá An ơi.

-Tiếp, mày nhảy xuống vớt trái bần lên kiểm tra đi-Linh ra lệnh.

Tiếp nhảy xuống nước, lội ra vớt trái bần An vừa bắn rụng đem lên bỏ vào cái rỗ Linh đang cầm.Linh đưa trái bần lên nói:

-Trái bần còn nguyên xi, thằng An bắn đứt cuống như qui định, nó được một điểm.Bây giờ tới phiên thằng Song bắn trái bần bên cạnh.

Song cũng giương ná thun nhắm bắn như An.Nó cũng được một điểm.Những lần kế tiếp cả hai đứa đều bắn trúng, kết quả đợt một hai đứa ngang tài nhau đều được 10 điểm.

Đợt bắn lần thứ hai An bắn trúng vào trái bần nên không được tính điểm, tưởng đâu An thua nhưng tới viên đạn thứ mười Song cũng bắn trúng vào trái bần nên hai đứa hòa, cùng được 9 điểm.

-Tụi bây làm tao hồi hộp quá-Trừng nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng.

-Bây giờ tới đợt bắn thứ ba, thằng Song bắn trước-Chà nói.

Linh lãnh nhiệm vụ chỉ điểm bắn, nó không chỉ những trái bần trên cao mà chỉ những trái bần ở xa trên nhánh bần thấp lè tè gần mặt nước.Linh rút kinh nghiệm…chọi chim của mình, bắn bần thấp lè tè trên mặt nước mới khó.

Song phản đối:

-Sao lại bắn bần dưới thấp?

-Bắn ở đâu mà chả bắn, mày không được cãi lại trọng tài nghe chưa con.

-Tao không chịu đâu, bắn dưới thấp khác, bắn trên cao khác.Trọng tài mà ăn gian bênh bồ nhà à?

Linh cười khì:

-Chút nữa thằng An cũng bắn như mày, tao làm trọng tài công bằng lắm.Nếu mày không đồng ý thì tao xin…từ chức, cóc thèm làm nữa.

Tiếp phụ họa:

-Đúng rồi, quyền chỉ điểm bắn là của trọng tài, qui định như vậy mày không được cãi.Mày là thiện xạ xóm cồn mà sợ gì?

-Tao không sợ.

-Vậy bắn đi, đừng cãi nữa trọng tài sẽ bắt thua đấy con ạ-Tiếp trêu.

Chà nhìn Song nói:

-Tao xác nhận thằng Tiếp nói đúng, quyền chỉ điểm bắn là của trọng tài.Mày bắn đi Song.

Được “bồ nhà” khích lệ, Song không còn gì để cãi nên giương ná nhắm bắn.R…ẹ…t, viên đạn đất sét xé gió bay đi, nhưng hụt, trái bần còn nguyên, treo lủng lẳng trên cây như trêu tài thần xạ của Song.Nó đứng chết lặng.

-Tới phiên mày đó An-Linh giục.

An giương ná, v…è…o một tiếng nhẹ như gió, trái bần bị đứt cuống rụng xuống mặt nước.Không hẹn nhưng cả bọn cùng vỗ tay hoan hô, trừ mỗi mình Song sa sầm nét mặt.

Chà vội nhắc bạn:

-Lại tới phiên mày đó Song, bắn trái kế tiếp ngay bên cạnh.

Lần này Song bắn trúng, nhưng đến trái cuối cùng trong đợt bắn quyết định Song lại bắn trật.Thế là cuộc so tài kết thúc, phần thắng nghiêng về An.

Song hậm hực nói:

-Mai mốt thi bắn tiếp, hôm nay tại tao “đá”trên sân khách.Tụi bây có dám qua xóm cồn thi bắn không?

An cười:

-Có gì mà không dám, Ô kê, mai mốt tụi tao sẽ qua thi tiếp cho mày “tâm phục khẩu phục”luôn.

-Nhưng đây chỉ mới là bắn vật cố định, còn phải bắn vật di động nữa mới phân thắng bại-Chà nhắc.

Song lắc đầu:

-Thôi để hôm khác, bữa nay coi như tao thua, bây giờ mất hứng rồi.

-Theo qui định, ai thắng có thể yêu cầu người thua bất cứ thứ gì cũng được.Vậy thằng An có quyền yêu cầu chứ?-Tiếp nói.

Chà gật đầu:

-Tao xác nhận.

-Tao cũng xác nhận-Linh tán đồng.

Song nhìn An nói:

-Vậy mày cứ yêu cầu, tao là người thua rồi.

-Mày phải mất cho tao cái ná thun-An nhìn Song nói.

Song ngần ngừ một lúc rồi tặc lưỡi giao “chiến lợi phẩm” cho An trong sự tiếc rẻ.An cầm cái ná thun bằng sừng lên nước bóng ngời mà nó rất thích và mơ ước bấy lâu nay mới có được với niềm vui của kẻ chiến thắng.Còn Linh cũng rất vui vì có được một rổ bần chín đem về cho má nó nấu canh chua cá bông lau mà khỏi phải tốn công hái.

Chương 1

Tiến >>


Nguồn: newvietart.com
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 18 tháng 12 năm 2020