Hai mẹ con họ đang trả tiền đi chợ, và tôi sau họ cách một người.
Khi cô Cashier đưa receipt và nói “55 đồng”, bà cụ mở bóp lấy tiền. Đếm tới đếm lui, móc hết cả mấy túi rồi mà bả cũng chỉ có hơn bốn chục. Bà quay qua phân bua với con “Mẹ nhớ có mang đi môt tờ 2 chục nữa, mà sao bây giờ đâu mất. Không biết lạc đâu rồi. Con cho mẹ mượn rồi về nhà mẹ trả lại ” Người con có lẽ bất ngờ và không định trước nên vẻ khó chịu “Con đã dặn mẹ rồi. Nhắm tiền mà mua. Mẹ cứ mua bừa... bây giờ thiếu tiền. Thiệt phiền quá”- “ Nhưng mẹ nhớ có một tờ 2 chục nữa rõ ràng mà”, Bà nói mếu máo như muốn khóc và lại lục lại hết tất cả túi áo và bóp, vẫn không thấy gì. Người con cuối cùng cũng bóp bụng móc ví đưa tiền trả tiếp giùm mẹ, nhưng vẻ khó chịu không thể che đậy.
Hai mẹ con bước ra. Người mẹ mặt buồn xo.
Thêm một người nữa, đến phiên tôi trả tiền. Bỗng thấy như đang dẫm lên vật gì nên cúi xuống nhặt lên, thì ra tờ tiền 20 đô dưới chân. Trời ơi, của bà cụ hồi nãy làm rơi đây mà. Tôi nghiệp! Bà làm rơi dưới đất mà cứ lẫn thẩn chỉ lục trong bóp và túi áo…
Tôi cầm tờ tiền chạy ra ngoài nhưng không thấy hai mẹ con đâu. Ra parking lot cũng biệt vô âm tín. Cầm vô hỏi chủ chợ có biết họ là ai? Ông nói không biết, chừng nào họ trở lại cũng không ai nhớ? Thôi tôi lượm được thì cứ …giữ lấy luôn đi.
Tự nhiên tôi có hai chục đô mà lòng buồn rười rượi.
Buồn lắm luôn!
./.
“Cho thì lấy”
Hôm qua sau khi post chuyện lượm được $20 trong chợ mà không thể hoàn lại cho khổ chủ, vài người thắc mắc tôi đã làm gì với 20 đô đó…cho hạp với lương tâm?
Tôi vốn đã quên chuyện này, nhưng vì bạn hỏi nên mới nhớ ra kể thêm đây cũng không sao vì cũng..vui vui thôi, không có gì quan trọng.
Sau hôm định mệnh lượm được tiền đó vài ngày là đến lễ Giáng Sinh. Gia đình tôi và vài người bạn quen biết quyết định tổ chức mừng Giáng Sinh chung. Chủ yếu là để bạn bè có dịp gặp gỡ hàn huyên nhân mùa lễ lạc, và cho bọn nhỏ chơi trò trao đổi quà cho vui mấy gia đình với nhau.
Còn vài tiếng nữa đến giờ Chúa sinh ra đời, tôi mang chuyện 20 đô này ra kể và excuse mấy bạn hữu lái xe ra ngoài để tặng 20 đô này cho người vô gia cư homeless nào tôi gặp.
Không ngờ sau khi nghe chuyện, mấy bạn tôi đều chung ý kiến mỗi người cũng sẽ góp thêm 20 đô, bỏ trong mấy phong bì đàng hoàng, cùng làm ông già Noel với nhau cho vui.
Vậy là thay vì chỉ một homeless, sẽ có vài homeless khác được quà…
Sau khi đi một vòng và phát gần hết, chỉ còn một phong bì cuối cùng thì chuyện này xảy ra;
Tôi đến trước một Liquor, thấy người đàn bà Á Đông, có vẻ chưa già lắm, nhưng nhìn hình dạng và gói hành trang bên cạnh đủ biết bà cũng là một người vô gia cư homeless đang ngồi ngủ gà ngủ gật trước cửa tiệm giũa đêm Giáng Sinh Chuá sinh ra đời lạnh giá. Tôi mừng rỡ tiến đến gần chưa kịp nói gì, bất ngờ bà tỉnh dậy trừng mắt hỏi
-What you want?
Bà làm tôi cũng...giật mình! . Sợ bà hiểu lầm nên vội vàng đưa tấm thiệp ra, kéo luôn cả tờ tiền bên trong cho bà thấy, và nói chỉ muốn tặng bà ít tiền mừng Giáng Sinh thôi, không có ý gì khác.
Bà nhìn tôi một giây hơi ngỡ ngàng nhưng đã dịu giọng, và bất ngờ nói;
- Cho thì lấy!
Trời ơi! She is Vietnamese! Có tội không!
Mà sao she biết mình cũng VN mà nói “Cho thì lấy” ngon ơ vậy ta!
Nhưng thôi, người nào cũng vậy. Đêm nay Giáng Sinh, ai cũng con Chúa hết!
Điều vui mừng là không những tôi đã giải quyết 20 đô lượm được trong chợ, mà còn giúp mấy người bạn tôi góp chút ít công quả cho xã hội.
Riêng bà homeless Việt Nam sau đó đi đâu, hạ lạc phương nào thì tôi hoàn toàn không biết!
Chuyện…vui vui là vậy đó
ThaiNC
Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 17 tháng 7 năm 2020