Thủy đứng yên trước một hàng rào hoa quỳ. Mùi hoa quỳ toả ra hơi ngai ngái. Đôi bàn tay Thủy vò nát một chiếc lá, nước trong lá xanh nhờn dính đầy cả mấy ngón tay. Thủy nhìn qua những hoa quỳ vàng và lá quỳ xanh, và Thủy bắt gặp một quang cảnh rất xinh, khiến Thủy kiễng chân lên để ngắm cho rõ.
Một cô bé trạc bằng tuổi Thủy ngồi trên bậc thềm gạch, trước một cái rổ tre, trong đựng đầy những hoa ngũ sắc và lá thông. Cô bé cúi xuống, mái tóc xõa ngang vai che lấp nửa khuôn mặt, nhưng Thủy cũng nom thấy rõ sống mũi thanh thanh và bờ môi nho nhỏ của cô bé. Cô cắm cúi nhặt từng lá thông lên, xâu vào những cánh hoa đủ màu, xâu cho đến khi lá thông đã bị che lấp bởi hoa ngũ sắc, chỉ chừa một tí ở đàng đuôi, cô bé sắp xâu hoa cạnh những xâu hoa khác, rồi lại nhặt một lá thông lên, xỏ vào những cánh hoa ngũ sắc. Chiếc rổ của cô bé trông như một giỏ hoa kỳ lạ, với những xâu hoa rực rỡ mà Thủy chưa hề thấy ở đâu bao giờ.
Chân Thủy chợt đạp lên một cành cây khô, tiếng động nhỏ vang lên đủ làm cô bé trong sân ngừng tay. Cô ngẩng mặt lên. Đôi mắt sáng ngời đảo quanh tìm bóng người. Đôi mắt ngừng lại khi thấy màu áo của Thủy nổi lên sau màu hoa lá quỳ. Thủy không ngừng được, mon men theo hàng rào, và ló đầu nhìn vào trong sân.
Cô bé vẫn nhìn Thủy đăm đăm, làm Thủy ngại ngùng không bước tới. Một phút yên lặng. Cô bé vẫn nhìn và Thủy vẫn đứng yên. Chợt cô bé toét miệng ra cười:
- Vô đây!
Thủy ngần ngừ. Cô bé lại bảo:
- Vô đây!
Thủy bước nhè nhẹ đến. Cô bé ngoắc tay:
- Ngồi xuống chơi.
Giọng dịu dàng của cô bé khiến Thủy cũng nói để “đáp lễ”:
- Ừ. “Ấy” làm cái gì vậy?
- Xâu hoa ngũ sắc, làm chùm ruột bán chơi.
- Chùm ruột màu đỏ, sao cái này nhiều màu vậy?
- Chùm ruột này của… của “tiên” ăn mà!...
Rồi cô bé lại mỉm cười, tay vẫn xỏ cọng lá thông vào những bông hoa. Im lặng… Chợt cô bé nhìn lên, hỏi:
- “Ấy” chơi hông?
Thủy gật đầu. Không đợi cô bé nói thêm, Thủy nhặt một cọng lá thông, một nụ hoa ngũ sắc, xỏ vào. Đôi tay Thủy lúng túng. Cô bé phá lên cười:
- Bậy rồi, ai lại xâu rứa? Xâu cái đầu nhọn tề!
Thủy hơi ngượng, trở cọng lá thông lại. Bây giờ Thủy xâu thế nào mà nụ hoa bé xíu bị rách ra. Cô bé lại cười:
- Làm rách hoa hết. “Ấy” ni kỳ ghê nơi!
Gớm, nhỏ này “hách” lạ nhỉ! Thủy giận giận thế nào ấy. Thủy dợm đứng dậy, chẳng thèm chơi với nhỏ này nữa, thì cô bé đã nhanh nhẩu nói:
- Để Gái bày cho làm. Bộ… muốn về sao hở… gì nhỉ?
- Thủy.
- Ừ, Thủy. Thủy ngồi đây chơi với Gái hỉ!
Thủy không đáp, chỉ hơi gật đầu nhẹ. Gái nhặt một cọng lá thông, xỏ thật cẩn thận vào đuôi nụ hoa. Rồi từng nụ, từng nụ tiếp theo… Nó sắp đặt thật khéo, cứ một hoa đỏ thì đến một hoa vàng, rồi tím, rồi trắng. Đến lúc cọng lá thông chỉ còn chừa một tí ở gốc thì thôi, nó đặt xuống ngay ngắn cạnh những xâu khác.
Thủy tẩn mẩn nhìn Gái, làm theo như thế. Thủy làm rách rất nhiều cánh hoa. Nhưng cuối cùng Thủy vẫn xâu được một xâu. Thủy vui mừng giơ xâu hoa lên, ngắm nghía. Gái cười:
- Dễ chứ, “ấy” hỉ!
- Ừ. Thế xâu rồi mình đi bán hở Gái? Bán cho ai?
- Bán cho… người giả.
- Sao không kêu tụi bạn lại chơi, mà bán cho người giả?
Nụ cười tắt trên môi Gái. Nó thẫn thờ nhìn ra đường:
- Đâu có đứa nào mà chơi!
Thủy ngạc nhiên. Gái tiếp:
- Bộ “ấy” không biết à? Ở quanh đây, có người lớn không thôi.
- Thế con nít… không có sao? Lạ vậy?
Mặt Gái buồn rười rượi:
- Tụi con nít vô ở tạm trong ký nhi viện hết. Chỉ có ba má chúng về đây cất lại nhà cửa thôi.
Thủy hiểu ra, nhìn quanh nhà. Thảo nào từ lúc theo mẹ lên thăm làng Số Bốn, Thủy thấy vắng lặng thế nào ấy. Từ sáng đến tối Thủy chẳng thấy ai ngoại trừ một vài người cắm cúi trên những nền xi-măng trơ trụi, đục đục đóng đóng với những cây cột, những tấm tôn… Họ dựng lại ngôi nhà của họ đấy! Hơn một tháng sau ngày tàn phá, họ đang lập lại tổ ấm của gia đình họ.
Thủy thở dài, quay sang nhìn Gái đang xâu những cánh hoa. Thủy hỏi:
- Vậy sao Gái không ở ký nhi viện?
- Gái không thích. Gái đòi ba mạ Gái cho Gái ra đây.
- Ở đây không có ai, buồn chết.
Gái dõi mắt nhìn lên ngọn thông cao ngất:
- Tại Gái nhớ lá thông với hoa ngũ sắc. Trong ký nhi viện không có mấy thứ ni. Gái thích về đây đi lượm lá thông, hái hoa ngũ sắc để bán chùm ruột chơi. Mà không có ai chơi với Gái hết, Gái bán cho… “tiên”.
Gió chiều thổi hây hây lạnh, Thủy kéo vạt áo ấm, tay Thủy hơi buốt rồi đây! Gái thản nhiên như không. Đôi má của Gái ửng hồng lên thật xinh. Gái lại cười:
- “Ấy” lạnh không?
Thủy gật đầu. Gái nhích sát lại bên Thủy. Gió thổi, lá thông như đang hòa nhạc vi vu trên cao. Gái chỉ cây thông:
- Cây thông này, đố “ấy” biết nó sống bao lâu? Cả chục năm rồi đó “ấy” ạ! Rứa mà lá nó vẫn cứ xanh hoài. Trên làng Số Bốn ni, có nhiều cây thông rùng rợn lắm. Một cây thì… có ma, mạ Gái bảo rứa, nên bị sét đánh chỉ còn gốc thôi. Một cây thì có sâu róm trên ấy, con nít không đứa nào dám lại gần. Còn nhiều nữa. Ban đêm mà “ấy” ra ngoài, “ấy” thấy mấy cây thông trắng xóa qua màn sương, “ấy” hoảng hồn luôn.
Thủy tuy nghe rờn rợn, nhưng phì cười với Gái. Gái đã xâu đến cọng lá thông cuối cùng trong rổ. Đôi bàn tay nhỏ nâng niu từng xâu hoa. Gái nói:
- Gái lượm lá thông dưới gốc cây ni cũng đủ mệt luôn. Lá thông nhiều ghê, biết bao giờ cho hết hỉ!
Thủy hỏi:
- Còn hoa ngũ sắc Gái tìm ở đâu?
- Thiếu chi! Quanh đây có nhiều lắm! Xuống cái dốc sau nhà Gái là thấy toàn hoa ngũ sắc mọc thành từng bụi, hay trên hàng rào nhà họ. Gái hái hoa ngũ sắc khôn lắm, lựa chùm nào mà hoa màu thật tươi mới lấy. Trái của nó thì tròn như viên bi nhỏ xíu thôi!
Thủy ngắm toàn cả rổ hoa. Song Thủy lấy làm lạ, hoa chỉ có màu đỏ, tím, trắng và vàng, sao gọi là ngũ sắc? Thủy hỏi Gái. Gái ngập ngừng:
- Gái… chả biết nữa. “Họ” kêu rứa. Thôi tụi mình đi bán chùm ruột đi!
Hai đứa men theo con đường dốc đầy đất đỏ sau nhà. Mùa mưa, đất đỏ trơn trợt, lầy lầy, Thủy phải nắm lấy tay Gái, đi run run. Gái thật hay, một tay ôm rổ hoa, một tay dắt bạn, mà vẫn đi như thường. Thủy ở thành phố, đi đường bằng, chân Thủy không quen đất đỏ. Thủy khâm phục Gái quá! Thủy mến đứa bạn miền cao nguyên, đứa bạn ở làng Số Bốn u buồn này rồi!
Thủy đã nhìn thấy những bụi hoa ngũ sắc. Lá ngũ sắc xanh hơn lá quỳ. Hoa ngũ sắc mọc thành từng chùm. Hàng rào hoa ngũ sắc che khuất những ngôi nhà sụp đổ bên trong. Có nơi, hàng rào hoa ngũ sắc quỵ xuống, nhưng hoa vẫn thắm và lá vẫn xanh um.
Gái thỉnh thoảng lại vẫy tay, nói đon đả:
- Chào bác, bác mua chùm ruột không? Chùm ruột “tiên” đó, bác thích chứ hỉ! Bán rẻ lắm, bác trả bằng “tiền lá quỳ” đi, không lấy “tiền chì” đâu!
Rồi chỉ sang Thủy, Gái bảo với người khách hàng vô hình:
- Chị Thủy, bạn mới của tui đó! “Chỉ” cũng xâu chùm ruột khéo lắm đó! Bác muốn làm quen với “chỉ” không?
Thủy nhìn Gái, cười. Mấy người đàn ông đứng trên thềm nhà trống, ngừng tay đục, nhìn hai đứa. Bóng hai đứa nhỏ lẻ loi giữa cảnh hoang vắng của làng Số Bốn làm họ ngạc nhiên. Thủy đã dạn chân, không phải nắm tay Gái nữa. Dưới dốc, mái chùa màu xám với vài chỗ lở ngói hiện ra. Gái kéo Thủy đi nhanh:
- Mau mau xuống chùa dưới tê, bán cho mấy bà đi chùa cũng khá. Đi Thủy!
Thoăn thoắt, hai cô bé nắm tay nhau đi xuống. Gió chiều thổi nhè nhẹ, tiếng lá thông trên cao kêu vi vu… vi vu…
Chương 1.
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 12 tháng 4 năm 2024