Tiếng nói người tiếp viên vang lên thật rõ cho biết máy bay chỉ còn 25 phút sẽ đáp xuống phi đạo rất chính xác giờ đến như ấn định.
Sau bảy tiếng bị gò bó chật hẹp của chiếc ghế ngồi. Tôi thở phào cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Chỗ ngồi sát ở cửa sổ, tôi đưa mắt mở to như xuyên qua cả màn tối của đêm đen. Bên dưới vẫn còn sâu thẳm hun hút từ từ hiện ra những chấm sáng li ti rời rạc, tôi thấy càng lúc càng nhiều hơn khi những đốm sáng li ti kia có chỗ đã kết thành từng cụm. Rồi hai hàng đèn vàng trên đường phi đạo hiện rõ ra tiếng động cơ thật to cùng lúc toàn thân máy bay đáp xuống chỉ có chút gằn nhẹ trên bải đáp thật an toàn.
Trước mắt tôi là một sân bay im lìm giữa một không gian nhỏ bé mờ mịt trong vũng sương khuya lẫn dưới những ngọn đèn vàng mờ nhạt âm u đã làm đã cho tôi liên tưởng tới sân ga Quảng Trị ngày nào cùng một quá khứ đã trôi xa. Từ phi đạo tôi đi theo dòng người thưa thớt vào bên trong một căn phòng để làm những thủ tục cần thiết khi bước chân đến một đất nước khác trên thế giới.
Quagadougou tên gọi của thủ đô nơi đây, một đất nước mà trước đây tôi chưa hề biết tới bao giờ. Đất nước nầy là một trong bốn nước nằm chung dưới một tên gọi là Châu Phi.
Thành phố này được gọi là Tây Phi, là một đất nước kém cỏi về sự phát triển và cũng là một đất nước nghèo nhất đối với Nam Phi, Bắc Phi và Đông Phi. Thành phố đang chìm vào đêm thâu khuya khắc dưới những ánh đèn đường hiu hắt chỉ đủ tõa xuống đâu đó vài vũng tối im lìm, trên những con đường xe đi ngang qua hầu như không một bóng người.Cho dầu sương đêm giăng đầy không gian, nhưng nơi đây là mảnh đất nằm gần sa mạc Sahara nên vẫn chịu ảnh hưởng cái khí hậu khô khan, cho nên qua khung kính xe tôi cũng cảm nhận một làn gió nhẹ mang theo hơi nóng vẫn còn lây lất.
Những dảy nhà với những cánh cửa khép kín im hơi. Thế giới văn minh chưa hề lan trải nơi đây,cho nên những cấu trúc hình thành vẫn còn nguyên vẹn sự xưa cũ. Quê hương tôi bỗng đâu hiện rõ ra như mình đang đứng giữa con đường Trần Hưng Đạo của những ngày thơ ấu. Thật lạ lùng ở một nơi hoàn toàn xa lạ mà sao bỗng thấy như quá đổi thân quen, sự thân quen như nơi tôi sinh ra và lớn lên ngày nào, Quảng Trị của tôi, một mảnh đất nghèo nằm tận ngoài miền Trung xa lắc.Cảm xúc cứ thế theo tôi về tới căn nhà của một người đã gắn bó trên ba mươi năm qua.
Vẫn dưới ngọn đèn vàng trong căn nhà được xây lên chắc cũng gần một thế kỷ. Và người đàn ông bên cạnh, anh đã trở về với con người thật của chính mình, một người sống hơn nửa đời người trên một đất nước như bị một lời nguyền đứng lại ở một không gian và thời gian của thế kỷ 1960. Mọi thứ trước mắt cho tôi có cảm giác như vừa bước về từ quá khứ, một quá khứ đã vàng vọt đã rêu phong.
Ngô Ái Loan (Mầu Hoa Khế)
Ouagadougou
Dec 6 /2019
Nguồn: Tác giả Vietnamthuquan.eu - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 7 tháng 12 năm 2023