Thỏi Son Môi

mary roberts rinehart

dịch giả: thủy vịnh

dịch từ bản tiếng anh “the lipstick” của mary roberts rinehart trong tuyển tập “american crime stories”
- oxtord university press. 1997

Sau cuộc thẩm vấn, tôi tản bộ về nhà. Còn mẹ thì về bằng xe hơi. Trông bà rất ốm yếu từ sau cái chết của Elinor - đứa em bà con của tôi.

Đến giờ tôi vẫn như nhìn thấy nó thức dậy vào mỗi buổi sáng, vặn vẹo thân mình dễ thương trong tấm khăn trải giường bằng lụa và gọi to anh Fred tội nghiệp đang ở trong phòng.

“Anh Fred ơi, hôm nay chúng ta có một vài người đến nhà ăn tối đấy”.

“Được thôi mà, cưng”.

Với Fred, những gì Elinor muốn đều hợp lý.

... Và bây giờ, tôi còn nhớ rõ khuôn mặt của anh trong buổi thẩm vấn - sững sờ và đau khổ.

“Ông có biết vì sao cô Elinor tự tử không?”

“Tôi không biết gì cả”.

“Sức khỏe chẳng hạn - có thể lắm chứ?”

“Không đâu. Cô ấy luôn khỏe mà”.

“Vậy sao cô ấy lại đến bác sĩ Barclay?”.

“Chắc chỉ mệt thôi,” anh trả lời với vẻ không vui.

Chẳng ai tận mắt thấy Elinor bị đẩy hay nhảy xuống từ cửa sổ phòng đợi của bác sĩ trên tầng mười cả. Nhưng nhân viên điều tra dường như tin rằng tự cô làm chuyện đó.

Hôm đó, bác sĩ Barclay không gặp cô. Chỉ có ba y tá. “Chẳng có ai ở trong phòng đợi cả”, bà nói với nhân viên điều tra. Bác sĩ đang hỏi chuyện một bệnh nhân. Cô Elinor đến ngồi cạnh cửa sổ, cởi nón, châm một điếu thuốc và nhặt lấy tờ tạp chí. Còn tôi trở lại văn phòng làm việc cho đến khi...”.

“Xin bà cứ tiếp tục”. Nhân viên điều tra nhẹ nhàng nói.

“Tôi nghe tiếng của một bệnh nhân đang rời phòng khám. Khi bác sĩ gọi tôi mời bệnh nhân tiếp theo, tôi sang phòng đợi để gặp cô Elinor. Cô ấy không còn ở đó nữa. Tôi thấy cái nón vẫn còn nhưng túi cô ấy đã biến mất. Rồi...” bà dừng lại và khó khăn lắm mới thốt lên. “... Rồi tôi nghe tiếng mọi người la hét ở dưới đường. Tôi vội đến cửa sổ và nhìn xuống...”

Nhân viên điều tra cho bà một ít thời gian, rồi hỏi “Sáng hôm đó bà thấy cô ấy có gì bất thường không, bà Comings?”

“Có gì đâu. Cô ấy trông rất vui vẻ”.

“Bà có chắc là cánh cửa sổ cạnh cô ấy đang mở chứ?”

“Sao lại không. Nhưng mà tôi không thể nào tin rằng...”. Lúc này bà đã rơi nước mắt. Rõ ràng là bà đã kể tất cả những gì mình biết.

Bác sĩ Barclay - người mới đến - được gọi tiếp. Anh ta khoảng gần 40 tuổi và khá dễ nhìn. Tôi biết rất rõ Elinor. Cô rất thích những người đàn ông điển trai. Nhưng Fred - người có dáng vẻ bên ngoài rất thô kệch - lại là một ngoại lệ.

Sáng hôm đó người bác sĩ không gặp Elinor. Khi anh gọi bệnh nhân kế tiếp thì không thấy ai vào. Anh đến phòng đợi và thấy bà Comings đang nhìn ra cửa sổ. Đột nhiên bà hét lên. May mắn là vào lúc đó bà Thompson vừa đến và đỡ bà vào ghế.

Khi được hỏi về lý do Elinor đến phòng mạch của mình, anh nói, “Tôi có rất nhiều bệnh nhân bị căng thẳng hay lo nghĩ quá nhiều. Cô Elinor đã bị như vậy nhiều năm rồi”.

“Cô ấy có đề cập đến chuyện gì đáng chú ý không?”

Bác sĩ cười nhẹ. “Chúng tôi luôn có nhiều chuyện để nói. Một vài chuyện do tưởng tượng. Một vài chuyện lại là thật. Nhưng... có lẽ trong thời gian qua tinh thần cô Elinor không được ổn cho lắm. Tôi đã khuyên cô ấy nên đi xa một thời gian để thư giãn. Và cô ấy cũng muốn như vậy.”

Giọng nói của anh điềm tĩnh và có chừng mực. Tuy nhiên, không biết tại sao Fred lại nhìn anh trừng trừng.

“Có lần nào cô ấy bày tỏ ý định tự tử với ông không?”

“Chưa. Chưa bao giờ’.

Anh không cho biết những gì anh và Elinor đã trao đổi với nhau. Theo anh, những chuyện như vậy giữa bác sĩ và bệnh nhân phải được giữ kín. Nếu anh biết điều gì giúp ích cho việc điều tra thì anh sẽ bảo cho họ biết - nhưng rồi anh không nói thêm gì cả. Anh ngồi xuống cạnh chúng tôi và nhân chứng kế tiếp - bà Thompson - được gọi vào.

“Tôi làm vệ sinh cho căn hộ của bác sĩ một tuần một lần”, bà nói. “Hôm đó tôi cần ứng trước một ít tiền vì vậy tôi đến gặp bác sĩ”.

Bà không vào phòng làm việc ngay. Bà nhìn vào phòng đợi, thấy Elinor đang ở đó. Rồi bà đứng đợi ở ngoài hành lang. Bà cũng nhìn thấy bệnh nhân trước đó - một phụ nữ - rời phòng bác sĩ và đi xuống cầu thang. Một phút sau hoặc hơn một tí, bà nghe tiếng hét của người y tá.

“Bà ấy vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa hét lớn. Bác sĩ chạy vào và chúng tôi cùng đỡ bà ấy lên ghế. Có người nào đó đã rơi xuống lầu - bà ấy nói - nhưng không nói rõ là ai”.

Khi được hỏi là đã ở hành lang bao lâu, bà nói rằng khoảng mười lăm phút. Và bà cũng tin chắc rằng không bệnh nhân nào khác đã vào phòng tròng suốt thời gian đó. Vì nếu có thì chắc hẳn bà đã thấy.

“Bà có thấy thứ gì đó của cô Elinor không? Trong phòng đợi đó?”

“À, có. Tôi thấy cái túi của cô ấy. Hình như là ở sau cái máy sưởi phía trước cửa sổ. Nó nằm ở chỗ ấy kể cũng hơi lạ. Sau đó tôi đã đưa cho cảnh sát khi họ đến”.

Vậy thì Elinor, sau khi đặt nón lên bàn, lại mang cái túi đến cạnh cửa và đánh rơi nó phía sau máy sưởi trước khi nhảy xuống, có cái gì đó tôi thấy không hợp lý lắm.

Cuối cùng, nhân viên điều tra cũng nhận định đây là một vụ tự tử. Không một ai cho rằng đó là một vụ giết người. Sau lời kể của bà Thompson, điều này hầu như không thể được. Fred lắng nghe với đôi mắt ngây dại. Chị gái của anh - Margaret - đang ngồi cạnh anh đứng phắt dậy. Còn bác sĩ Barclay nhìn chằm chằm về phía trước rồi cũng đứng dậy và đi ra ngoài.

Trên đường về tôi thấy rất bực bội. Họ ngốc thật đấy, tôi nghĩ. Tôi biết rõ Elinor mà. Cho dù gặp rắc rối đến đâu nó cũng không thể nào tự tử. Có ai đã giết nó và đánh lừa được tất cả. Nhưng ai, ai đã ghét nó đến mức độ như thế nhỉ? Một vụ ghen tuông? Không thể được. Nó thường đùa giỡn với người khác nhưng không bao giờ đi quá trớn. Dĩ nhiên cũng có nhiều người không ưa nó. Vì đôi khi nó chế nhạo và làm họ tổn thương. Thậm chí với Fred. Nhưng anh không bao giờ giận cả.

Tôi nghĩ đến Fred giờ này hẳn đang ngồi cô đơn một mình. Tội nghiệp cho anh quá. Vì vậy, sau bữa tối tôi đến thăm anh. Đó là một ngôi nhà khá rộng có sân vườn bao quanh. Một người đàn ông đang đứng cạnh cổng và quan sát ngôi nhà. Bỗng nhiên anh ta quay ngoắt lại - hóa ra là bác sĩ Barclay.

Anh ta không biết tôi. Có lẽ do không nhìn thấy tôi trong buổi thẩm vấn. Anh ta sửa lại nón và rời khu nhà. Một lúc sau, tôi nghe tiếng xe xa dần.

Thấy tôi, Fred nhẹ nhõm hẳn. “Tôi tưởng là cảnh sát lại đến nữa chứ,” anh ấy nói.

Chúng tôi vào trong phòng đọc sách. Bề bộn kinh khủng - như thể chưa được dọn dẹp suốt hàng tháng trời. Nhà của Elinor lúc nào cũng như vậy: luôn đầy người, đầy khói thuốc vá đầy cả những chén bát chưa rửa. Tôi thực sự ngạc nhiên khi thấy túi của Elinor ở trên bàn. Thấy tôi nhìn chằm chằm vào nó, Fred nói.

“Cảnh sát mới gởi trả hôm nay đó. Cô uống gì không?”

“Thôi, không đâu. Cho tôi xem qua một chút được không?”

Anh gật đầu. “Mọi thứ vẫn còn nguyên trong đó. Không có gì đặc biệt cả”.

Tôi mở túi. Vẫn đầy đủ mọi thứ như thường lệ: đồ trang điểm, tiền bạc, sổ tay, một cái khăn có dấu son môi... Fred nhìn tôi - mắt anh đỏ ngầu, mệt mỏi. “Tôi đã bảo rồi mà. Có gì đặc biệt đâu.” anh nói. Tôi lục cái túi một lần nữa nhưng không thể nào tìm thấy một vật mà lẽ ra nó phải có ở đó. Tôi đặt nó trở lại bàn. Fred đang thẫn thờ nhìn bức ảnh của Elinor được lồng trong một khung bạc ở trên bàn. “Cô ấy đẹp làm sao!”.

“Quả thật vậy!” tôi nói một cách chân thành.

“Margaret cho rằng cô ấy rất ngốc nghếch và tiêu xài hoang phí.” Anh liếc nhìn lên bàn - một đống hóa đơn cần thanh toán trên đó. “Cũng đúng thôi nhưng với tôi nó chẳng là gì cả”.

Anh im lặng đợi tôi lên tiếng. Vì vậy, tôi hỏi “Anh không biết cô ấy đã đến thăm tay bác sĩ đó à, Fred?”

“Không, mãi đến khi tôi nhận hóa đơn thanh toán của hắn ta”.

Vào lúc đó, Margaret bước vào. Cô ta gật đầu chào tôi.

“Tối nay chị sẽ ở đây”, cô ta nói với Fred. “Chị không muốn để em một mình. Ngày mai chị sẽ kiểm tra lại mọi thứ trong nhà, Fred ạ”.

Fred trông rất bực bội. Margaret và Elinor không hợp nhau lắm. Đã có một cuộc tranh cãi dữ dội giữa hai người. Tôi nhìn Margaret. Có lẽ cô ta là người thù địch với Elinor hơn bất cứ ai.

Cô ta nhìn đống hóa đơn trên bàn. “Chà, giàu nhỉ. Tiêu xài như thế đấy!”

“Thôi mà chị,” anh nói.

Anh đứng dậy và họ nhìn nhau trừng trừng. Fred dựa lưng vào bàn, như thể anh đang bảo vệ Elinor. Thấy vậy tôi xin phép về.

Khi gần đến nhà, tôi chợt nhận ra mình đang bị theo dõi. Cảm thấy lo sợ, tôi quay lại. Nhưng chỉ là một cô gái. Cô gọi tên tôi.

“Chị Baring phải không? Tôi đã thấy chị trong buổi thẩm vấn. Chị vừa đến nhà của gia đình Hammond phải không?”

“Vâng. Mà có chuyện gì không?”

Cô khá trẻ và dường như rất bối rối.

“Chị là bạn của cô Elinor phải không?”

“Cô ấy là em họ tôi. Nhưng mà sao?”

Cô lấy trong túi ra một điếu thuốc và châm lửa. “Cô ấy bị đẩy ra khỏi cửa sổ đấy. Văn phòng làm việc của tôi ở bên kia đường. Tôi đã thấy cô ấy. Dĩ nhiên lúc đó tôi chưa biết cô ấy là ai”.

“Cô đã nhìn thấy mọi việc hả?” tôi sửng sốt hỏi.

“Không, không phải vậy. Lần đầu, khi tôi nhìn ra ngoài, cô ấy đang tô môi. Chỉ một chốc sau, tôi nhìn ra ngoài một lần nữa thì cô ấy đã... nằm trên vỉa hè.” Tay cô bắt đầu run rẩy và cô ném mẩu thuốc lá đi. “Chẳng ai có thể tin răng một người vừa mới tô son lại có thể làm vậy, đúng không chị?”

“Đúng rồi”, tôi nói. “Nhưng chị có chắc là Elinor không?”

“Chắc chứ, cô ấy mặc cái áo đầm xanh lá cây và tôi còn nhớ rõ mái tóc của cô ấy nữa kìa. Tối nay tôi trở lại để tìm thỏi son ấy. Nhưng không tìm được. Đường phố quá đông. Có lẽ có ai đó đã nhặt nó. Ba ngày rồi còn gì”.

Đây cũng là điều mà tôi đã muốn bảo với Fred - thỏi son môi màu vàng của Elinor không còn trong túi của nó.

Tôi nhìn đồng hồ. Đã mười một giờ đêm.

“Nào, chúng ta đến đó xem lại lần nữa đi”.

Cuối cùng chúng tôi cũng tìm được thỏi son. Nó ở mép đường, phủ đầy bùn. Khi tôi chùi sạch thì chữ “E” quen thuộc hiện ra.

Cô gái nhìn thấy nó, thở hắt ra. “Vậy là đúng rồi.”

Rồi cô ta nhảy lên xe buýt và tôi chẳng bao giờ gặp lại cô ta nữa.

Tối hôm đó tôi ngủ chập chờn. Sáng hôm sáu tôi vội đến văn phòng của bác sĩ Barclay. Tôi vào phòng làm việc và dằn mạnh thỏi son của Elinor lên bàn.

“Chuyện gì vậy? Tôi không hiểu gì cả”, anh ta nói, nhìn chằm chằm vào nó.

“Elinor đã ở bên cửa sổ tô lại môi, chỉ một phút trước khi ngã”.

“Vậy thì sao nào?”

“Ý của tôi là cô ấy không tự tử. Chẳng lẽ một phụ nữ có thể tô lại môi trước khi tự tử hay sao? Ông nghĩ mà xem”.

Anh ta mỉm cười. “Cô bạn thân mến ơi, nếu cô hiểu rõ tính cách của con người thì chẳng có gì ngạc nhiên đâu”.

“À, ra vậy. Việc Elinor đã nhảy ra khỏi cửa sổ văn phòng của ông với thỏi son trên tay, việc ông đã quan sát nhà cô ây tối hôm qua và rồi vội vã rời khỏi đó khi tôi xuất hiện. Có nghĩa là...”

Anh ta sửng sốt. Đúng rồi, tối qua anh ta đã không nhận ra tôi.

“À, tôi biết rồi”, anh ta nói. “Chính cô là người...”

Anh ta nghiêng mình tới trước. “Này, cô nên ăn nói cẩn thận một chút. Tôi không thích cái kiểu mà ông Fred Hammond nhìn tôi trong cuộc thẩm vấn đó. Tôi e rằng ông ta có lẽ sẽ... sẽ tự giết mình.”

“Chẳng lẽ có thể ngăn cản được anh ấy khi cứ lẩn quẩn ở ngoài sao?”, tôi nói.

“Thì tôi đang tự hỏi làm thế nào để vào trong. Đúng lúc đó cô tới. Chị của ông ta gọi điện cho tôi. Cô ấy rất lo lắng”.

“Tôi không tin Margaret. Cô ta không ưa Elinor”. Tôi đứng dậy, nhặt lấy thỏi son.

“Cô ngộ thật đấy, cô Baring ạ”, anh ta nói. “Sao cô không để yên việc này nhỉ? Chẳng thể nào mang cô ấy trở lại được đâu. Cô biết điều đó mà”.

“Điều tôi biết là cô ấy không tự giết mình”, tôi dáp.

Tôi ra ngoài và thật sự ngac nhiên khi thấy Margaret trong phòng đợi. Cô ta đang đứng tựa vào khung cửa sổ để ngỏ.

“Margaret!” tôi gọi to. Cô ta quay lại, mặt tái nhợt. “Ồ, Louise đó hả”. Cô ngồi xuống và lấy khăn lau mặt. “Chắc hẳn là Elinor đã trượt ngã, Lou ạ. Sàn nhà trơn trượt. Cô thử mà xem”.

Tôi chỉ gật đầu. Tôi không có ý định nhìn ra ngoài khung cửa sổ để ngỏ đó trong khi Margaret ở phía saa tôi. Cô ta đến để trả tiền thanh toán cho Elinor, nhưng hôm đó có những điều rất lạ về cách xử sự của cô ta.

Tôi mở máy xe hơi chậm và do vậy tôi đã nhìn thấy lúc Margaret rời tòa nhà. Cô ta quan sát vỉa hè - nơi Elinor đã ngã - một cách chăm chú. Chắc là cô ta đã biết về thỏi son của Elinor.

Cô ta gọi một chiếc taxi và lên xe. Tôi vội theo sau. Bây giờ cô ta là kẻ tình nghi số một của tôi. Chiếc taxi cứ chạy, cứ chạy mãi. Khi tôi bắt đầu cảm thấy mình đang làm một việc khá ngớ ngẩn thì taxi dừng lại. Cô ta bước đến một căn nhà và bấm chuông.

Cô ta ở trong đó khoảng một tiếng. Khi cô ta ra ngoài, tôi đứng dậy và chăm chú nhìn. Người phụ nữ đang tiễn cô ta ra cửa là bà Thompson. Chiếc taxi chạy ngang qua tôi nhưng Margaret chẳng buồn nhìn ngó chung quanh. Bà Thompson không vào trong nhà ngay. Khi tôi đến căn nhà, bà vẫn còn đứng bên ngoài.

“Bà cho tôi hỏi chuyện một chút.” Tôi nói

Bà ta nhìn tôi nghi ngờ. “Có chuyện gì vậy? “

“Cái chết của Elinor! Tôi biết bà đang che giấu một chuyện gì đó”.

Mặt bà ta tái hẳn đi. “Đó không phải là vụ giết người”, bà ta nói. “Nhân viên điều tra đã nhận định...”

“Sao lại không. Nếu vậy thì cô Margaret đến đây để làm gì?”

“Tôi chưa bao giờ thấy cô ta trước đây cả”, bà nói. “Cô đến để cám ơn về những gì mà tôi đã nói trong cuộc thẩm vấn. Vì nó cho thấy rõ là chính cô Elinor tội nghiệp đã làm điều đó”.

“Và để trả tiền cho bà về việc này, đúng không?”

“Tiền bạc gì ở đây chứ.” Bà ta nói một cách giận dữ. “Nếu cứ nghĩ là có ai đó trả tiền để mua chuộc tôi thì cô nhầm rồi”.

Bà ta vào trong nhà và đóng sầm cửa lại. Bà ta đã nói thật? Không - Tôi không tin là bà ta đã nói hết tất cả trong cuộc phỏng vấn. Tôi cũng chắc rằng người bác sĩ cũng biết việc gì đó. Nhưng tại sao anh ta lại giấu nó chứ?

Suốt cả buổi chiều hôm đó tôi tự hỏi điều mà bác sĩ Barclay và bà Thompson đã biết là gì. Sau đó, tôi đến tiệm cắt tóc. Đây cũng là tiệm quen của Elinor.

“Tôi đang đợi cô ấy”, một trong những cô gái phục vụ ở đó nói. “Dĩ nhiên cô ấy không bao giờ đến và...”

‘“Ủa, vậy là chị đang đợi cô ấy vào cái ngày đó hả?”

“Cô ấy đã hẹn tôi bốn giờ mà. Khi tôi nghe chuyện đó tôi không thể nào tin được, mặc dù vài tuần qua cô ấy không giống như trước nữa”.

“Cô ấy thay đổi từ khi nào vậy?” tôi hỏi

“Khoảng vào lễ Phục Sinh đấy. Cô ấy nói nhiều điều lạ lùng lắm”.

Chiều hôm đó tôi và mẹ tôi mời Fred ăn tối. Trong bữa ăn tôi đã hỏi anh vào mùa xuân Elinor có gì lạ không. “Vào khoảng thời gian lễ Phục Sinh ấy mà”, tôi nói.

“Tôi nhớ là không có gì cả,” anh nói. “Trừ một điều là cô ấy bắt đầu đến nhà gã bác sĩ tâm lý cũng vào khoảng thời gian đó”.

“Nhưng sao cô ấy lại đến bác sĩ nhỉ, Fred?” mẹ tôi hỏi.

“Thì dì cũng đã thấy hắn rồi mà”, anh nói. “Hắn ta trông rất dễ nhìn, hình như cô ấy thích gặp hắn lắm”.

Sau đó Fred về nhà rất sớm.

Tôi lại ngủ chập chờn và ăn sáng rất trễ. Mẹ vừa đọc xong tờ báo và tôi cầm lấy. Mặt sau tờ báo có vài dòng thông báo về việc bà Thompson đã bị bắn vào tối hôm qua.

Thật không thể nào tin được!

Tôi đọc lại một lần nữa. Bà không chết nhưng vết thương rất trầm trọng. Phổi bị lủng và đến giờ vẫn chưa nói được. Bà bị bắn khi đang ngồi trước nhà. Không ai nghe thấy tiếng súng cả.

“Vậy là bà ta đã biết điều gì đó đã gây nguy hiểm cho bà”, tôi nhủ thầm. Tôi nhớ lại giây phút Margaret đến nhà bà, giây phút Margaret tìm thỏi son trên đường. Cũng chính Margaret là người không ưa Elinor... Rồi tôi chợt nhớ lại khẩu súng mà Fred luôn để nó trong ngăn kéo bàn làm việc.

Tôi nghĩ đến khẩu súng. Nghĩ đi nghĩ lại về nó nhiều lần. Cuối cùng tôi quyết định đến cảnh sát. Viên đại úy ở sở trông rất thờ ơ nhưng rồi một nhân viên điều tra cũng đến gặp tôi.

“Sao cô lại cho là cô Elinor bị giết chứ?” ông ta hỏi.

Tôi kể cho ông ta nghe về thỏi son môi, về cuộc hẹn của Elinor ở tiệm uốn tóc, về một điều gì đó mà bà Thompson muốn che giấu.

“Nhưng ai có thể làm việc đó chứ?”

“Theo tôi có lẽ là chị của Fred. Hôm qua cô ta có mặt ở trong văn phòng của bác sĩ Barclay và cứ khăng khăng cho rằng Elinor trượt ngã ra ngoài cửa sổ. Cô ta nói rằng sàn nhà rất trơn, rồi còn bảo tôi hãy thử đi nữa chứ.” Tôi châm một điếu thuốc và nhận thấy tay mình đang run rẩy. “Cô ta cũng biết về thỏi son - tôi thấy cô ta cố gắng tìm nó trên đường đấy.” Nhưng điều mà tôi sắp nói mới thực sự làm ông ta ngạc nhiên. “Tôi tin rằng cô ta có mặt ở văn phòng bác sĩ vào ngày mà Elinor bị giết. Và bà Thompson cũng biết điều đó. Vì vậy tối hôm qua cô ta bắn bà ấy.”

Viên thanh tra đứng dậy, không biểu lộ cảm xúc gì cả. “Tôi muốn nói với cô một điều, cô Baring ạ”, ông ta nói. “Hãy để việc này cho chúng tôi. Nếu cô đúng, đó là việc chúng tôi. Nếu cô sai thì cũng không hề gì.”

Tôi đợi điện thoại suốt cả chiều hôm đó. Rồi ông ta gọi tới, bảo rằng bà Thompson bây giờ đã nói được rồi. Bà không biết ai đã bắn bà ấy, cũng không biết lý do tại sao. Bà vẫn cho là Margaret đến thăm chỉ để cám ơn về việc làm nhân chứng ở cuộc thẩm vấn thôi.

Nhưng có một điều mà bà Thompson đã nói cho Margaret biết sau cuộc thẩm vấn. Đó là có một người đã vào phòng trong lúc bà đang ở ngoài hành lang.

“Một người chẳng ai để tâm đến”, viên thanh tra nói. “Người đưa thư đấy. Tôi đã nói chuyện với ông ta. Ông đã nhìn thấy cô Elinor ở trong phòng vào buổi sáng hôm đó. Ông vẫn còn nhớ rõ về cô ấy. Cô ấy đang đọc tạp chí”. “Ông ta có thấy bà Thompson không?” “Hình như không để ý nhưng bà ấy lại thấy ông”.

“Vì thế nên tối hôm qua ông ta đã bắn bà”.

Viên thanh tra cười lớn. “Hôm qua ông ta đưa gia đình đi xem phim. Vụ này chỉ là một tai nạn thôi. Dạo này có nhiều người mang súng ra ngoài lắm, cô Baring ạ”.

Vậy là Elinor đã tự mình nhảy xuống lầu và bà Thompson bị trúng đạn do tình cờ! Tôi chẳng thể nào tin được. Thậm chí tôi càng tin vào lập luận của mình hơn sau cuộc viếng thăm của bác sĩ Barclay vào tối hôm đó.

Sau khi ăn tối, tôi đang nghe đài thì anh ta đến. Tôi đã kể cho anh nghe về những việc vừa qua và anh ngạc nhiên thật sự. “Cô đã đến cảnh sát à?” anh ta nói.

“Sao lại không chứ? Ông hèn nhát lắm. Chỉ vì sợ mọi người biết có người bị đẩy khỏi phòng khám của mình nên ông...”

Anh ta nổi nóng. “Đừng có mà nhúng mũi vào việc mà cô chẳng hiểu gì cả. Làm ơn đứng ngoài vụ này đi.”

Tôi mất bình tĩnh. “Ai mà biết được ông có làm điều đó hay không chứ?” Tôi hét lên “ Ông hay người đưa thư hả?”

“Người đưa thư?” anh nhìn tôi chằm chằm. “Ý cô muốn nói gì vậy?”, vẻ mặt đầy vẻ ngạc nhiên của anh ta trông thật tức cười. Tôi cười đến chảy cả nước mắt. Tôi không thể nào mà nín lại được. Đột nhiên, anh ta tát tôi.

“Đi ra ngoài ngay!” tôi giận dữ bảo, nhưng anh ta vẫn đứng yên.

“Tốt rồi, anh ta nói và vỗ về vào vai tôi. “Tôi đến đây là có việc đấy. Tôi đến để bảo cô đêm hôm đừng ra ngoài một mình”.

“Làm gì mà dữ vậy chứ?”

“Nguy hiểm lắm. Đặc biệt là phải tránh xa ngôi nhà của gia đình Hammond ra. Mong cô đủ thông minh để hiểu điều đó”.

Anh ta đi ra, đóng sầm cửa lại. Rồi điện thoại vang lên trong khi tôi vẫn còn bực mình. Đó là Margaret! “Tôi gọi để cám ơn cô đấy. Cảnh sát lại đến nhà chúng tôi”, giọng cô ta đầy mỉa mai. “Cô nhiều chuyện quá đi!”

“Được rồi”, tôi giận dữ nói. “Này, cho tôi hỏi một chuyện. Tại sao sáng hôm qua cô đến nhà bà Thompson? Và tối qua ai đã bắn bà ấy vậy?”

Cô ta thở hổn hển rồi đặt điện thoại xuống. Mẹ tôi đã đi ngủ. Khoảng nửa tiếng sau, tôi thấy Fred đang đứng ở cửa bếp. “Tôi có thể vào nhà được không?” anh nói. “Tôi đang di dạo bên ngoài, thấy đèn còn sáng.”

Trông anh có vẻ đỡ hơn, tôi nghĩ thầm.

“Tôi chẳng thể nào ngủ được”, anh nói. “Ở nhà giờ này lạnh lẽo và cô đơn quá”. Anh hút thuốc và uống một ly cà phê, rồi tôi đưa anh ra tận cổng. Tôi quay vào. Sắp đến nhà thì nghe tiếng sột soạt trong bụi cây nên tôi dừng lại để xem. Rồi một cái gì đó đã đập vào đầu tôi. Tôi ngã xuống. Lịm đi...

Khi tỉnh lại, tôi nghe tiếng của mẹ tôi. Tôi đang nằm trên giường. Một dải băng trắng quấn ngang đầu.

“Nó gàn bướng quá!” giọng mẹ buồn bã. “Cứ làm theo ý mình. Nó sao rồi, bác sĩ?” “Không nghiêm trọng lắm đâu, bà Baring ạ”, một giọng đàn ông vang lên.

Đó là bác sĩ Barclay. Anh đang đứng cạnh giường. Trông lạ hẳn. Một mắt sưng vù và áo thì nhàu nát. “Ủa, có chuyên gì vậy?”, tôi hỏi.

“Một viên đạn đã sượt qua đầu cô”, anh đáp. “Tôi phải cắt đi một mảng tóc. Đừng lo lắng gì cả. Tóc đẹp đấy chứ. Nó sẽ sớm trở lại như xưa thôi mà.”

“Ai vậy? Ai đã bắn vậy?”

“Gã đưa thư”, anh vừa nói vừa ra khỏi phòng.

Rồi tôi chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, tôi thấy anh bước vào cười rạng rỡ - mắt phải vẫn tím bầm và chưa thể mở ra được. Rồi anh kể cho tôi nghe.

“Sáng hôm đó, khi Elinor đang chăm chú tô lại môi thì tên sát nhân nhẹ nhàng bước vào. Hắn cải trang thành người đưa thư. Vì như cô biết đấy, chúng ta thường chẳng bao giờ để tâm đến người đưa thư. Người đưa thư thật đã đến đó sớm hơn. Ông ta thấy cô Elinor đang ngồi trên ghế và đọc tạp chí. Nhưng ông đã rời khỏi nơi đó trước khi bà Thompson đến. Người đưa thư mà bà thấy là người, ừm... là người đã giết Elinor.” “Có phải là Fred không?”. Tôi đoán.

“Đúng rồi. Đó là Fred Hammond”. Anh nắm tay tôi. “Tôi xin lỗi, cô bạn thân mến. Tôi đã cố gắng khuyên Elinor đi xa một thời gian nhưng cô ấy chưa kịp làm điều đó.” “Khùng thật đấy, Fred yêu cô ấy lắm mà”.

“Phải rồi, anh ta rất yêu cô ấy nhưng cũng sợ mất cô ấy. Anh ta đã ghen tuông một cách mù quáng”. Trông anh có vẻ ngượng ngùng. “Có lẽ anh ta ghen với tôi.”

“Nhưng anh ta thật sự yêu cô ấy mà”

“Khoảng cách giữa yêu thương và thù hận rất mỏng manh. Có thể anh ta thấy rằng cô ấy chỉ thực sự thuộc về anh ta khi..., khi mà không ai có thể với tới được cô ấy. Kế hoạch của Fred khá hoàn hảo. Mọi việc đều như đã định. Chỉ trừ một điều - bà Thompson đã đến một cách bất ngờ.”

Anh lặng lẽ kể tiếp. Bà Thompson đã nhận ra Fred chính là người đưa thư. Người đã vào phòng rồi bước ra ngoài trước khi bà nghe tiếng thét của người y tá. Và cũng chính là người đã bắn bà - nhân chứng duy nhất chống lại anh ta.

Tôi cố suy nghĩ. “Nhưng tại sao anh ta lại muốn giết tôi chứ?”

“Bởi vì cô cứ xới tung mọi thứ lên. Cô đã trở nên nguy hiểm từ giây phút cô cứ nằng nặc cho rằng Elinor bị sát hại. Và cũng vì tối qua cô hỏi Margaret lý do tại sao đến thăm bà Thompson”.

“Anh ta đã nghe chúng tôi nói chuyện à?”

“Đúng đó. Do vậy mà Margaret bảo tôi đến thông báo cho cô”.

Anh đã quan sát ngôi nhà của gia đình Hammond suốt cả tối hôm đó. Khi Fred đến cửa sau nhà tôi thì anh cũng đang ở phía ngoài. Anh thấy Fred bắt đầu đi bộ về nhà. Tuy nhiên, khi anh nhận ra anh ta đang quay trở lại thì đã quá trễ. Anh nhào tới đúng lúc Fred bắn tôi. Sau đó là cuộc vật lộn. Fred thoát được và rồi... tự bắn vào mình.Tôi chợt nhận ra là mình đang khóc. Thật là khủng khiếp. Anh lấy khăn tay lau nước mắt cho tôi.

“Giờ thì mọi việc đã qua rồi”. Anh nói. “Cô thật dũng cảm, Louise Baring ạ.” Anh đứng dậy. “Bây giờ cô cần yên tĩnh, sắp có người đến thay băng cho cô đấy”.

Tôi nhìn lên anh. Trông anh rất mỏi mệt, râu ria lởm chởm. Nhưng trông cũng rất cao lớn, mạnh mẽ và điềm tĩnh. Phụ nữ hẳn sẽ cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh anh - tôi thầm nghĩ, bất kỳ người phụ nữ nào. Dĩ nhiên chẳng ai lại nói cho anh biết điều đó.

“Anh thay băng không được sao? “ tôi nói. “Anh không thể dành cho tôi một vài phút sao?”

Anh mỉm cười, hôn nhẹ lên má tôi. “Ngay giây phút mà em dằn mạnh thỏi son đó trước mặt anh thì anh biết... đời anh đã dành cho em rồi,” anh thì thầm. “Này, lo để tâm vào việc dưỡng lại mái tóc được rồi đấy. Thôi điều tra vớ vẩn đi nhé... À, mà anh cũng phải đi đâu đó một chút,” anh nháy mắt. “Để thời gian cho người khác nữa chứ.”

Tôi nhìn lên. Mẹ đang đứng bên cạnh cửa, mỉm cười.

HẾT

Đánh máy: hoi_ls
Nguồn: Tạp chí Kiến thức Ngày nay
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 25 tháng 1 năm 2024