Móng Vuốt Quạ Đen Tập 4, Giang Hồ Hiểm Ác

leigh bardugo

hoàng anh dịch

Phần Một
KHÁCH KHÔNG MỜI
Chương 1

inej

Khi đêm xuống, khu vực kho bãi của Ketterdam dường như lột xác và khoác lên mình một hình hài mới. Những dãy nhà lụp xụp ở rìa phía đông nhộn nhịp hẳn lên, trong khi những con phố của nó lại trở thành chốn không người, chỉ được lui tới bởi các vệ quân đang canh gác và những thị tuần đi làm nhiệm vụ.

Inej và Nina neo thuyền tại con kênh chính rộng lớn chạy ngang qua trung tâm của khu vực, trước khi đi xuôi theo bờ kè yên tĩnh, nép sát vào các dãy nhà kho và tránh xa những ngọn đèn đường nằm dọc bờ nước. Hai người đi ngang qua những con thuyền đầy ắp gỗ xẻ và các sà lan chở đống than đá cao ngất. Chốc chốc họ lại thấy những người đàn ông làm lụng dưới ánh đèn lồng, nhấc bổng những thùng rượu rum hoặc kiện bông vải. Người ta không thể bỏ mặc những thứ hàng hoá có giá trị như vậy suốt cả đêm. Khi đi đến gần Bãi Ngọt, họ thấy hai người đàn ông dỡ thứ gì đó từ một xe hàng lớn đậu bên cạnh con kênh, dưới ánh sáng xanh lét của một ngọn đèn độc nhất.

“Đèn tử thi đấy,” Inej thì thầm, và Nina rùng mình. Những ngọn đèn xương được làm từ xương nghiền của những loài cá biển sâu cho ánh sáng xanh lục, còn đèn tử thi thì cháy bằng nhiên liệu khác, nó toả ra thứ ánh sáng xanh lam đáng sợ, cho phép người ta nhận ra những chiếc sà lan chở xác của các đạo tì.

“Đạo tì làm gì ở khu Nhà kho này?”

“Người ta không muốn thấy các thi thể trên đường phố hay dưới dòng kênh. Khu vực kho bãi gần như vắng bóng người vào ban đêm, do vậy đây là nơi bọn họ mang các thi hài đến. Sau khi mặt trời lặn, họ đi thu gom xác chết và đưa đến đây. Đạo tì làm việc theo ca và theo khu phố. Họ sẽ rời đi vào lúc trời sáng, cùng với chuyến hàng của mình.” Ra đảo Tử Thần để hoả thiêu.

“Sao họ không xây một nghĩa trang tử tế?” Nina hỏi.

“Hết đất rồi. Em nghe nói từng có bàn luận về việc mở cửa lại Mạng Đen cách đây khá lâu, nhưng tất cả đều chấm dứt khi trận dịch Thị Nữ bùng lên. Mọi người quá sợ bị lây bệnh. Nếu gia đình có điều kiện, họ sẽ đưa chị đến một nghĩa trang hoặc nghĩa địa bên ngoài Ketterdam. Còn nếu không thì…”

“Không ai đổ lệ,” Nina nghiêm giọng.

Không đổ lệ, không quan tài. Một cách khác để chúc may mắn. Nhưng nó còn mang một ý khác. Một cái nháy mắt rầu rĩ với viễn cảnh sẽ không có đám ma tốn kém chờ đợi những người như họ, không một tấm bia đá để ghi nhớ tên tuổi, cũng chẳng có vòng hoa tang nào dành cho họ.

Inej đi trước khi họ tới gần Bãi Ngọt. Những ngọn tháp xi-lô đáng sợ to lớn như các vị thần canh gác, được trang trí bằng chiếc lá nguyệt quế đỏ của công ty Van Eck. Chẳng bao lâu nữa, mọi người sẽ biết biểu tượng đó mang nghĩa gì: sự hèn hạ và dối trá. Cụm tháp xi-lô của Van Eck được bao quanh bởi một hàng rào cao bằng sắt.

“Dây thép gai,” Nina lưu ý.

“Không thành vấn đề.” Nó được sáng chế để giữ cho gia súc ở yên trong chuồng. Nó sẽ không làm khó được Bóng Ma.

Hai người nấp quan sát bên một bức tường gạch đỏ vững chắc của một nhà kho, chờ đợi để xác nhận lịch trình của các vệ quân chưa thay đổi. Đúng như Kaz đã nói, đám lính gác mất gần mười hai phút để đi tuần trọn một vòng rào. Khi bọn họ ở phía đông của khu đất, Inej sẽ có khoảng sáu phút để vượt qua hàng rào. Khi đi sang phía tây, các vệ quân sẽ rất dễ dàng phát hiện Inej nếu cô đang đi trên sợi dây căng giữa các xi-lô, nhưng gần như không thể phát hiện được nếu cô ở trên mái. Trong sáu phút đó, Inej sẽ phải xoay sở để đưa mọt hạt vào trong xi-lô, rồi tháo sợi dây. Nếu có mất nhiều thời gian hơn sáu phút, cô sẽ phải đợi đám lính gác đi khuất. Cô sẽ không thể quan sát được bọn họ, nhưng Nina có một cái đèn xương trong tay. Chị sẽ ra hiệu bằng một tia sáng xanh khi cô có thể băng từ tháp này sang tháp kia một cách an toàn.

“Mười xi-lô,” Inej lên tiếng. “Chín lần đi dây.”

“Nhìn gần mới thấy chúng cao hơn ta tưởng rất nhiều,” Nina nói. “Em có sẵn sàng làm chuyện này không?”

Sự đáng sợ của chúng đúng là không thể chối cãi. “Dù núi có cao đến mấy thì việc trèo lên cũng như nhau cả thôi.”

“Về kĩ thuật mà nói thì không hẳn thế. Em cần dây thừng, móc…”

“Chị đừng có giống như anh Matthias.”

Nina hoảng hốt đưa tay bịt miệng. “Chị sẽ ăn gấp đôi bánh ngọt để quên chuyện này.”

Inej gật gù. “Nghe hay đấy.”

Tốp tuần tra lại lên đường sau khi đi qua chốt gác.

“Inej,” Nina vội nói, “em nên biết điều này, năng lực của chị không còn như trước nữa, kể từ lúc dùng parem. Nếu chúng ta phải chiến đấu…”

“Đêm nay thì không. Chúng ta phải hành động như những bóng ma.” Inej siết vai Nina. “Và em không biết chiến binh nào quả cảm hơn chị, dù có hay không có năng lực Grisha.”

“Nhưng…”

“Nina, đám vệ quân.”

Tốp tuần tra đã khuất dạng. Nếu không hành động ngay bây giờ, hai người sẽ phải chờ đến vòng tuần tra kế tiếp và bị chậm so với kế hoạch.

“Làm thôi,” Nina nói và tiến về phía chốt gác.

Chỉ trong vài bước chân đưa chị vượt qua khoảng cách giữa nhà kho và mảng sáng bao trùm chốt gác, cung cách của Nina đã thay đổi hẳn. Inej không biết phải giải thích như thế nào, nhưng những bước chân của chị trở nên dè dặt hơn, đôi vai chị hơi chùng xuống. Chị dường như co rút lại. Nina không còn là một Grisha được huấn luyện bài bản nữa, chị đã trở thành một cô gái tị nạn căng thẳng, mong chờ một chút lòng thương.

“Xin lỗi anh?” Nina nói với chất giọng đặc sệt âm sắc Ravka.

Người vệ quân giương súng trong tư thế sẵn sàng, nhưng có vẻ chẳng mấy bận tâm. “Cô không nên ở đây vào ban đêm.”

Nina khẽ nói gì đó và ngước đôi mắt to tròn màu lục lên nhìn anh ta. Inej không hiểu bằng cách nào chị có thể tỏ ra ngoan hiền đến thế.

“Chuyện gì?” Người vệ quân hỏi và tiến lại gần hơn.

Inej ra tay. Cô châm đoạn ngòi dài của quả bom sáng cỡ nhỏ mà Wylan đã đưa cho họ, rồi chạy tới hàng rào, cẩn thận tránh xa vùng ánh sáng, và lặng lẽ trèo lên. Cô gần như ở ngay sau lưng, phía trên đầu người vệ quân và Nina, cô có thể nghe thấy tiếng nói của hai người trong lúc dễ dàng luồn lách qua những vòng dây thép gai.

“Tôi đến tìm việc,” Nina nói. “Sản xuất đường.”

“Chúng tôi không làm đường ở đây mà chỉ trữ nó thôi. Cô sẽ phải đi tới một trong những xưởng luyện đường.”

“Nhưng tôi cần việc làm.Tôi… tôi…”

“Ồ, coi kìa, đừng khóc. Nào, nào.”

Inej cố nén tiếng cười và khẽ khàng buông mình xuống mặt đất ở phía trong vòng rào. Cô có thể thấy những túi cát mà Kaz đã nhắc đến. Chúng được chất đống dựa vào bức tường phía sau của chốt gác. Cô cũng trông thấy một góc của tấm lưới mà anh định để cho cô sử dụng.

“Cả… ờm… bạn trai cô cũng đang tìm việc à?” Tay vệ quân hỏi.

“Tôi đâu có… Anh nói sao nhỉ? Bạn trai à?”

Cánh cổng bên cạnh chốt gác không khoá, nên Inej khẽ đẩy nó mở hờ cho Nina, trước khi nhanh chóng bước vào trong bóng tối dưới chân ngọn tháp gần nhất.

Inej nghe thấy tiếng Nina chào rồi bỏ đi về phía ngược lại. Cô chờ đợi. Vài phút trôi qua. Ngay khi cô tin rằng quả bom đã bị xịt, một tiếng bụp vang lên, và một luồng sáng mạnh toả ra từ căn nhà kho mà họ nấp quan sát lúc nãy. Người vệ quân lại xuất hiện, giương súng lên, và bước vài bước về phía nhà kho.

“Ai đó?” Anh ta hô to.

Nina lẻn ra từ trong bóng tối phía sau lưng anh ta, chỉ trong vài giây đã lách qua cổng rào. Chị đóng nó lại cẩn thận, rồi tiến về phía tháp xi-lô thứ hai, biến vào trong bóng tối. Tại đó, chị sẽ ra hiệu cho Inej biết khi tốp vệ quân đi tuần ngang qua.

Người vệ quân quay trở về vị trí, cẩn trọng đi giật lùi đề phòng mối nguy hiểm đến từ dãy nhà kho. Cuối cùng, anh ta quay người lại, lay cánh cổng để bảo đảm nó được khoá, rồi bước vào trong chốt gác.

Theo tín hiệu của Nina, Inej thoăn thoắt leo lên những gióng thang được hàn chắc vào sườn ngọn tháp. Một tầng, hai tầng… mười tầng. Thường thì chú của Inej sẽ pha trò cho khán giả trong lúc có trèo lên. Màn biểu diễn sau đây chưa từng được ai làm thử, và nhất là bởi một người trẻ! Xin quý vị hãy chiêm ngưỡng sợi dây trên kia. Ngọn đèn rọi sẽ được bật lên, chiếu vào sợi dây để nó trông như một sợi chỉ mỏng manh căng ngang rạp xiếc. Thưa các quý ông, hãy nắm lấy tay người phụ nữ của mình. Hãy xem những ngón tay của họ mảnh khảnh đến thế nào. Giờ hãy hình dung bản thân bước đi trên một thứ cũng mỏng manh và yếu ớt như vậy! Ai dám làm một việc như thế? Ai dám thách thức tử thần nào?

Khi đó Inej đã đứng trên đỉnh trụ và, tay chống hông, cô hô to: “Tôi!”

Khoan đã, chuyện này không thể được, chú của cô sẽ nói như thế, một bé gái ư?

Đó luôn là lúc đám đông cuồng nhiệt hẳn lên. Phụ nữ ngất đi. Còn đàn ông thì có người thậm chí còn tìm cách ngăn màn biểu diễn lại.

Nhưng đêm nay không có đám đông nào cả, chỉ có gió, lớp kim loại lạnh lẽo nơi ngón tay của cô, và nửa sáng của mặt trăng.

Inej đã lên đến đỉnh tháp xi-lô và phóng mắt quan sát đô thị bên dưới. Ketterdam chìm trong ánh sáng vàng, những ngọn đèn lồng chậm rãi di chuyển trên các dòng kênh, ánh nến thắp sáng những ô cửa sổ, các hiệu buôn và tửu quán sáng rực đèn đuốc để phục vụ công việc kinh doanh, cô có thể nhận ra ánh sáng lấp lánh của khu Lid, những dải đèn lồng sặc sỡ loè loẹt của Tây và Đông Stave. Chỉ trong vài ngày nữa, gia sản của Van Eck sẽ tiêu tan, và cô sẽ không còn bị ràng buộc bởi giao kèo với Per Haskell. Tự do. Để sống như cô mong ước. Để tìm kiếm sự tha thứ cho những tội lỗi của cô. Để theo đuổi ý nguyện của cô. Liệu cô có nhớ nơi này không? Cái đô thị hỗn tạp đông đúc mà cô đã hiểu quá rõ, và bằng cách nào đó đã trở thành nhà của cô ư? Chắc chắn cô sẽ nhớ. Thế nên đêm nay, cô sẽ trình diễn cho thành phố của mình, cho những công dân Rotterdam, ngay cả khi họ không hề vỗ tay.

Với một chút nỗ lực, Inej quay được tay quay của cửa lật và mở nó ra. Rồi cô thò tay vào trong túi và lấy ra cái lọ nhỏ đựng mọt hoá chất. Theo chỉ dẫn của Wylan, cô lắc nó thật kĩ trước khi trút hết vào trong xi-lô. Một tiếng xịt vang lên, và trước sự chứng kiến của Inej, lớp đường chuyển động như thể có sinh vật gì đó sống dậy bên dưới bề mặt của nó. Inej rùng mình. Cô từng nghe nói có những người công nhân rơi vào trong xi-lô và chết khi những hạt bắp hay hạt đường dạt ra dưới chân, nuốt chửng lấy họ và làm họ nghẹt thở. Cô đóng cửa lại và vặn chặt tay quay.

Tiếp đó, Inej bước xuống gióng thang đầu tiên và gắn vào đó cái móc nam châm mà Wylan đã đưa. Có vẻ nó bám rất chắc. Chỉ bằng một cái bấm nút, hai sợi dây dẫn đường nhiễm từ lập tức bung ra, gắn vào thành tháp với một tiếng keng nhẹ. Cô lấy chiếc nỏ cùng với cuộn dây lớn từ trong túi ra, rồi buộc một đầu dây vào cái móc nam châm, thắt nút thật chặt, và buộc hai dây dẫn đường. Đầu kia của sợi dây, cô buộc vào một cái móc nam châm đã gắn sẵn trên nỏ. Cô bắn nỏ. Phát đầu tiên đi chệch mục tiêu, và cô phải thu sợi dây về. Phát thứ hai lạc sang một gióng thang khác. Nhưng phát thứ ba thì trúng vào nơi cô nhắm tới trên tháp xi-lô kế tiếp. Inej vặn cái móc cho đến khi sợi dây đạt được độ căng phù hợp. Họ đã từng sử dụng thiết bị tương tự trước đây, nhưng chưa bao giờ làm trên một khoảng cách lớn và độ cao như thế này. Không sao. Khoảng cách và sự nguy hiểm sẽ được thay đổi trên dây. Cô cũng vậy. Khi đi trên dây, cô không có ai để bám víu, cô chỉ là một sinh vật không có quá khứ cũng chẳng có hiện tại, lơ lửng giữa trời và đất.

Đến lúc rồi. Người ta có thể học đánh đu, nhưng với việc đi thăng bằng trên dây thì phải có thiên khiếu.

Mẹ của Inej đã bảo cô rằng những người đi trên dây có năng khiếu bẩm sinh là hậu duệ của Người Trời, họ từng có cánh, và dưới nguồn sáng thích hợp, những đôi cánh đó vẫn có thể được nhìn thấy trên những người được gia ân. Sau đó Inej thường đứng trước gương, xoay tới xoay lui, lén nhìn cái bóng của mình trong sự cười cợt của các anh chị em họ, để xem liệu cô có đôi cánh nào hay không.

Khi bố của Inej trở nên mệt mỏi vì cứ bị con gái nài nỉ mỗi ngày, ông đã cho phép cô học đi trên những sợi dây thấp, với đôi chân trần, để cô có thể cảm nhận việc bước tới bước lui và giữ cơ thể thăng bằng. Inej chán muốn chết, nhưng vẫn cần mẫn thực hiện các bài tập hằng ngày, kiểm tra sức lực, thử độ bám của các đôi giày da trên những sợi dây căng hơn và kém thân thiện hơn. Những khi bố không để ý, cô còn trồng cây chuối và vượt qua đoạn dây còn lại với tư thế đó. Rất mau chóng, bố đồng ý nâng sợi dây lên cao thêm vài centimet, rồi để cô thử sức với một sợi dây thép thực thụ, và ở các cấp độ, Inej đều hoàn thiện hết kĩ thuật này đến kĩ thuật khác: lộn chống tay, lộn trước, đội bình nước trên đầu. Cô làm quen với các cây cột trụ mỏng mảnh và dẻo dai, cho phép cô giữ thăng bằng ở những độ cao lớn hơn.

Vào một buổi chiều nọ, chú của Inej và các em họ cô dàn dựng một tiết mục mới. Hanzi sẽ đẩy Asha ngồi xe cút kít trên dây. Trời nóng nên họ quyết định nghỉ ăn trưa rồi ra sông tắm. Còn một mình trong trại, Inej trèo lên giàn đỡ đã được dựng, bảo đảm lưng mình quay về phía mặt trời, để có thể quan sát sợi dây một cách rõ ràng.

Ở trên cao, thế giới trở thành hình ảnh phản chiếu của chính nó, các hình thù bé lại, những cái bóng kéo dài ra, hình dạng vẫn quen thuộc nhưng không còn đáng tin cậy, và khi Inej đặt bàn chân đi giày lên sợi dây, cô bỗng cảm thấy nghi ngại. Mặc dù sợi dây vẫn có cùng một độ rộng với sợi dây mà cô dùng để luyện tập hàng tuần lễ không chút sợ sệt, lúc này nó dường như mỏng hơn, như thể trong cái thế giới phản chiếu ấy, nó tuân theo những định luật khác. Khi nỗi sợ xuất hiện, một điều gì đó sẽ xảy ra.

Inej hít thở thật sâu, gồng bụng lại, rồi thực hiện bước đi đầu tiên giữa khoảng không. Bên dưới cô, thảm cỏ giống như một mặt biển dợn sóng, cô cảm thấy trọng lượng của mình thay đổi, dồn sang bên trái, cảm thấy sức hút của mặt đất, trọng lực rắp tâm kéo cô nhập vào cái bóng tít xa bên dưới của chính cô.

Cơ bắp của Inej gồng lên, cô hơi chùng gối lại. Rồi khoảnh khắc đó qua đi, và chỉ còn cô với sợi dây. Cô đã đi được nửa đường thì nhận ra mình đang bị quan sát. Cô mở rộng tầm quan sát nhưng vẫn giữ sự tập trung. Inej sẽ không bao giờ quên vẻ mặt của bố khi ông cùng với mấy chú cháu từ bờ sông quay về. Khuôn mặt ông ngẩng lên nhìn con gái, cái miệng há tròn thành một chữ O kinh ngạc. Mẹ cô cũng xuất hiện từ phía sau cỗ xe và đặt một bàn tay lên ngực. Họ cùng đứng im phăng phắc ở đó, sợ rằng mình sẽ phá vỡ sự tập trung của cô - họ là những khán giả đầu tiên của cô, câm lặng trong nỗi kinh hoàng mà cô cảm thấy giống như sự ngưỡng mộ.

Sau khi Inej trèo xuống, mẹ cô đã dành gần một tiếng đồng hồ để hết ôm cô vào lòng lại mắng mỏ cô không tiếc lời. Bố cô thì tỏ ra cứng rắn, nhưng sự tự hào của ông không qua được mắt cô, ánh mắt khâm phục của mấy đứa em họ cũng vậy.

Khi một trong số đó kéo cô sang một bên và hỏi, “Làm thế nào chị có thể đi dây điềm nhiên như thế?” Inej chỉ nhún vai đáp, “Cứ thế mà đi thôi.”

Nhưng sự thật không phải vậy. Nó còn hơn là một sự bước đi. Khi những người khác đi trên dây, họ căng mình ra chống đỡ - với gió, độ cao, khoảng cách. Khi Inej bước lên sợi dây, nó trở thành thế giới của cô. Cô có thể cảm thấy độ nghiêng và sức hút của nó. Nó là một hành tinh, và cô là mặt trăng của nó. Điều đơn giản ấy cô chưa bao giờ cảm thấy trong trò đu bay, khi cô được quán tính đưa đi. Cô thích sự tĩnh tại mà mình tìm thấy trên sợi dây thăng bằng, và đó là thứ mà không ai khác có thể hiểu được.

Inej chỉ bị ngã một lần duy nhất, và cô vẫn trách tấm lưới vì điều đó. Họ đã căng lưới khi Hanzi đi xe đạp một bánh trong màn biểu diễn của mình. Lúc Inej bước lên dây, cô ngã ngay lập tức. Cô gần như chỉ kịp ghi nhận điều đó trước khi chạm vào tấm lưới - và văng ra khỏi nó, rơi xuống đất. Cô kinh ngạc khi khám phá ra mặt đất cứng đến thế nào, nó không hề mềm lại hay võng xuống để đón cô. Inej bị gãy hai xương sườn và nhận một cục u to bằng quả trứng ngỗng trên đầu.

“Nó to như thế là tốt rồi,” bố cô đã lầm bầm như vậy. “Có nghĩa là máu không bị tụ trong não con bé.”

Ngay khi Inej được tháo băng, cô lập tức đi trên dây trở lại. Kể từ đó, cô không bao giờ sử dụng lưới an toàn nữa. Cô biết nó sẽ làm mình khinh suất. Nhưng nhìn xuống dưới vào lúc này, cô phải thừa nhận có một chút bảo hiểm cũng không sao. Tít xa bên dưới, ánh trăng mắc kẹt trong các mặt cong của lớp đá lát đường làm cho chúng trông giống như những cái hạt màu đen của một thứ trái cây ngoại lai nào đó. Nhưng tấm lưới giấu sau chốt gác hoàn toàn vô dụng khi chỉ có mỗi Nina để căng nó, và bất chấp kế hoạch ban đầu của Kaz là gì, kế hoạch mới không thể có chuyện ai đó đứng tơ hơ giữ lưới. Do vậy Inej sẽ đi trên dây như đã từng đi, không có bất cứ thứ gì đón đỡ và chỉ được nâng bởi đôi cánh vô hình.

Inej lấy cây gậy thăng bằng trong túi ra, và với một cú vẩy nhẹ, cô duỗi nó dài hết cỡ. Cô ướm thử sức nặng của cây gậy trên tay, co ngón chân trong đôi dép sục. Đôi dép da được xoáy từ đoàn xiếc Zirkoa theo yêu cầu của cô. Phần đế nhẵn của nó thiếu độ bám chắc mà đôi giày yêu thích của cô mang lại, nhưng cho phép cô cởi ra nhanh hơn.

Cuối cùng tín hiệu của Nina cũng xuất hiện. Một ánh chớp xanh ngắn ngủi.

Inej bước lên sợi dây. Ngay lập tức cơn gió tóm lấy cô. Inej thở ra, cảm nhận sức lôi kéo riết róng của nó và dùng cây gậy thăng bằng mềm dẻo để hạ thấp trọng tâm cơ thể xuống.

Cô nhún đầu gối một cái. Ơn trời, sợi dây có độ căng tuyệt vời. Cô bước đi, cảm nhận sức ép của nó dưới gan bàn chân.Theo mỗi bước đi của Inej, sợi dây hơi võng xuống, chực chờ tuột ra khỏi những ngón chân bấu chặt.

Cơn gió phả hơi ấm lên da Inej có mùi đường và mật mía. Phần mũ trùm đầu đã tuột xuống, và cô có thể cảm thấy những sợi tóc bung ra khỏi đuôi sam đang cù nhẹ khuôn mặt mình. Cô tập trung vào sợi dây, cảm nhận sự gần gũi thân thuộc từng trải qua hồi còn bé, như thể sợi dây cũng bám vào cô chắc như cô bám vào nó, chào đón cô vào cái thế giới trong gương ấy, một nơi bí mật chỉ có mình cô. Loáng cái Inej đã sang được nóc tháp xi-lô thứ hai.

Cô bước lên đó, thu ngắn cây gậy thăng bằng lại và cất nó vào chỗ cũ. Cô nhấp một ngụm nước từ cái bình trong túi, tự cho phép mình duỗi người một chút. Sau đó, cô mở cửa lật và thả mọt hạt vào trong. Một lần nữa cô nghe thấy tiếng xịt đó, và mùi đường khét xộc vào mũi cô. Lần này nó mạnh hơn, hình thành cả một đám mây dày, ngọt gắt.

Bỗng cô thấy mình quay trở lại Vườn Thú, với một bàn tay nần nẫn đặt trên cổ tay cô, thúc ép. Inej rất giỏi trong việc dự phòng trước những khi kí ức quay lại ám ảnh mình và chuẩn bị tư thế đón nhận nó, nhưng lần này cô không phòng bị. Kí ức ập vào cô mạnh hơn cả luồng gió lúc cô đi trên dây, khiến đầu óc cô quay cuồng. Mặc dù hắn nồng mùi vani, cô vẫn ngửi thấy mùi tỏi ẩn đằng sau. Cô cảm thấy lớp lụa trườn qua mình như thể chiếc giường là một sinh vật sống.

Inej không nhớ hết bọn họ. Khi màn đêm và Vườn Thú hoà làm một, cô đã trở nên giỏi hơn trong việc làm mình tê dại, biến mất hoàn toàn để gần như không bận tâm đến những gì họ làm với cơ thể cô bỏ lại phía sau. Cô biết những gã đàn ông tìm đến nhà chứa không bao giờ nhìn quá kĩ, không bao giờ hỏi quá nhiều. Bọn họ muốn một ảo tưởng, và sẵn sàng phớt lờ bất cứ thứ gì để gìn giữ ảo tưởng đó. Nước mắt tất nhiên là điều bị cấm đoán. Cô đã khóc vào cái đêm đầu tiên. Dì Heleen quất cô bằng cái gậy mềm, rồi chuyển sang gậy cứng và bóp cổ cho đến khi cô ngất đi. Sau đó, nỗi sợ của cô đã lớn hơn nỗi buồn.

Cô học cách mỉm cười, thì thào, ưỡn người và phát ra những âm thanh mà các khách hàng của Dì Heleen đòi hỏi. Cô vẫn khóc, nhưng không có giọt nước mắt nào rơi nữa. Chúng lấp đầy khoảng trống trong lòng cô, một cái giếng u sầu mà hằng đêm cô rơi vào như một hòn đá. Vườn Thú là một trong những nhà chứa đắt đỏ nhất khu Barrel, nhưng đám khách hàng thì chẳng tử tế gì hơn những kẻ lui tới những nhà trọ rẻ tiền hoặc các cô gái đứng đường. Theo cách nào đó, bọn họ còn tệ hơn. Khi một gã đàn ông trả nhiều tiền đến thế, cô gái người Kaelish tên Caera đã nói như vậy, hắn nghĩ hắn có quyền làm mọi thứ mình muốn.

Bọn họ già có, trẻ có, đẹp trai có mà xấu xí cũng có. Có những gã khóc tu tu và đánh cô khi gã không làm ăn được gì. Lại có kẻ muốn cô giả vờ như đang trải qua đêm tân hôn và thì thầm lời yêu đương. Có lão răng sắc như răng mèo, cứ cắn vào bầu ngực cô cho đến khi chảy máu. Dì Heleen đã tính thêm tiền giặt tấm ga giường dính máu và những ngày Inej không làm việc được vào giao kèo của cô. Nhưng đó chưa phải là khách hàng tệ hại nhất, mà là một tay người Ravka, kẻ đã chọn cô trong phòng tiếp khách, kẻ có mùi vani. Chỉ khi họ đã ở trong căn buồng của cô, giữa sắc lụa tím và mùi trầm, hắn mới nói: “Cô biết không, tôi đã từng gặp cô đấy.”

Inej đã bật cười, nghĩ rằng đó chỉ là một phần của cái trò mà hắn muốn chơi, và rót rượu cho hắn từ một cái bình vàng. “Chắc chắn là không.”

“Đó là vài năm trước, tại một trong những gánh xiếc rong ở ngoại vi Caryeva.”

Một chút rượu bị sánh ra khỏi miệng li. “Chắc anh nhầm tôi với ai đó.”

“Không,” hắn nói, hào hứng như một cậu bé trai. “Tôi hoàn toàn chắc chắn. Tôi đã xem gia đình cô biểu diễn ở đó. Lúc đó tôi đang là một quân nhân nghỉ phép. Cô chắc chỉ mới lên mười, một con bé ốm nhách đi trên dây không chút sợ hãi. Cô đeo một cái băng đô gắn đầy hoa hồng. Rồi cô hẫng chân, và những cánh hoa hồng bung ra như một cơn mưa, rơi lả tả, lả tả.” Hắn vẫy vẫy những ngón tay như thể bắt chước những bông tuyết đang rơi. “Đám đông ồ lên, và tôi cũng thế. Đêm sau, tôi lại tới, và chuyện đó lại diễn ra. Mặc dù tôi biết nó là một phần của màn trình diễn, tôi vẫn còn cảm thấy tim mình hụt mất một nhịp khi cô giả vờ mất thăng bằng.”

Inej cố gắng giữ yên bàn tay run rẩy của mình. Băng đô hoa hồng là ý tưởng của mẹ cô. “Con khiến cho nó có vẻ dễ dàng quá, meja, thoăn thoắt đi qua đi lại như một chú sóc chuyền cành. Khán giả phải tin rằng con đang gặp nguy hiểm, mặc dù đó không phải là sự thật.”

Đó là cái đêm tồi tệ nhất của Inej tại Vườn Thú, bởi vì khi người đàn ông nồng mùi vani khởi sự hôn lên cổ và cởi áo cô, Inej không tài nào bỏ cơ thể lại phía sau. Bằng cách nào đó, kí ức kia đã gắn quá khứ và hiện tại của cô lại với nhau, đè chặt cô ở bên dưới hắn. Cô khóc, nhưng dường như hắn chẳng bận tâm.

Inej có thể nghe thấy tiếng rít của lớp đường khi mọt hạt phát huy tác dụng. Cô cố bắt mình tập trung vào âm thanh đó và hít thở qua cổ họng tắc nghẹn.

Em muốn có anh không một lớp áo giáp che chắn nào. Đó là câu cô đã nói với Kaz trên boong tàu Ferolind, mong ngóng một dấu hiệu nào đó cho thấy anh có thể mở lòng với cô, và họ sẽ không chỉ là hai sinh linh cảnh giác gặp nhau ở sự nghi ngờ dành cho thế giới này. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu anh mở lời tối hôm ấy? Nếu anh đã chủ động trao cô một phần trái tim của mình? Sẽ thế nào nếu anh đến với cô, bỏ đôi găng tay sang một bên, rồi kéo cô lại gần, và hôn lên môi cô? Liệu cô có kéo anh lại sát hơn? Có đáp trả nụ hôn của anh không? Cô có còn là chính mình trong một khoảnh khắc như thế, hay sẽ vỡ vụn và biến mất, một con búp bê trong tay anh, một cô gái không bao giờ toàn vẹn?

Không quan trọng. Kaz đã không mở lời, và có lẽ như vậy là tốt nhất cho cả hai. Họ có thể tiếp tục với lớp áo giáp nguyên vẹn. Cô sẽ có con tàu của cô, và anh có thành phố của anh.

Inej vươn tay để đóng cửa lật lại, hít một hơi sâu thứ không khí nhuốm mùi than, và tống sạch mùi đường phân huỷ ra khỏi phổi. Bỗng cô loạng choạng khi bị một bàn tay nắm gáy xô tới trước.

Cô cảm thấy trọng tâm cơ thể đảo lộn khi bị hút thẳng vào cái miệng toang hoác của tháp xi-lô.

Phần Một
KHÁCH KHÔNG MỜI
Chương 1

Tiến >>


Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 26 tháng 12 năm 2024