Móng Vuốt Quạ Đen Tập 2, Phi Vụ Bất Khả

leigh bardugo

hoàng anh (dịch)

Phần Một
BÍ QUYẾT KHI NGÃ
Chương 1

inej

Inej cảm thấy như cô và Kaz đã trở thành hai đồng đội chí cốt, cùng nhau tiến lên, vờ như mình vẫn ổn trong khi che giấu các thương tích và vết bầm tím trước những người còn lại.

Phải mất thêm hai ngày đường nữa để họ tới được vách đá trông xuống Djerholm, nhưng việc di chuyển trở nên dễ dàng hơn khi họ đi xuống phía nam và gần ra bờ biển. Thời tiết ấm áp lên, mặt đất tan giá bớt, và cô bắt đầu thấy những dấu hiệu của mùa xuân. Inej cứ ngỡ Djerholm cũng giống như Ketterdam - một tấm vải toan đầy sắc thái xám xịt, đường phố quanh co với sương khói quyện chặt và những con tàu đủ mọi chủng loại ra vào hải cảng, tấp nập theo nhịp độ giao thương sôi động. Cảng Djerholm đông đúc tàu thuyền, nhưng những con phố nhỏ hẹp đổ ra biển của nó được thiết kế quy củ, và các ngôi nhà được sơn đủ mầu - từ đỏ, xanh dương, tới vàng và hồng - như thể thách thức miền đất hoang dã trắng xoá và mùa đông phương bắc dài đằng đẵng. Ngay cả những dãy nhà kho trên bến cảng cũng mang nhiều màu sắc tươi vui. Nơi đây giống như hình ảnh cô mường tượng về các đô thị khi còn bé, mọi thứ đều có màu kẹo ngọt và nằm đúng chỗ của chúng.

Chiếc Ferolind có đang đợi sẵn ở cảng, duyên dáng với lá cờ Kerch và hai màu sơn cam - xanh nổi bật của công ty Haanraadt Bay không? Nếu kế hoạch diễn ra theo đúng như mong đợi của Kaz, đêm mai họ sẽ xuống bến cảng cùng với Bo Yul-Bayur, nhảy lên con thuyền của mình và giương buồm ra khơi trước khi phía Fjerda kịp phát giác vụ việc. Cô không thích nghĩ tới viễn cảnh đêm mai nếu kế hoạch đổ bể.

Inej đưa mắt nhìn lên Lâu Đài Băng sừng sững như một người lính gác đồ sộ trắng muốt đứng trên vách đá cao trông xuống hải cảng. Theo lời Matthias thì vách đá kia không thể leo lên được, và cô phải thừa nhận đấy là một thử thách thực sự ngay cả với Bóng Ma. Nó cao không tưởng tượng nổi, và nhìn từ xa, bề mặt nhẵn nhụi trắng phau của nó sáng bóng như mặt băng.

“Đại bác kìa,” Jesper lên tiếng.

Kaz nheo mắt nhìn lên những cỗ súng lớn chĩa thẳng ra vịnh biển. “Tôi đã đột nhập vào nhà băng, kho hàng, tư dinh, bảo tàng, hầm vàng, thư viện sách quý, thậm chí là phòng ngủ của một nhà ngoại giao người Kaelish có bà vợ đam mê ngọc lục bảo. Nhưng tôi chưa bao giờ bị một khẩu đại bác chĩa vào người.”

“Chuyện gì cũng có lần đầu,” Jesper bình phẩm.

Inej mím môi lại. “Hi vọng chúng ta không xui đến mức ấy.”

“Mấy khẩu thần công kia là để chặn đứng những chiến hạm định ho he xâm lược,” Jesper đáp với giọng tự tin. “Chúng không thể bắn trúng một con thuyền nhỏ hai buồm rẽ sóng đi tìm của cải và vinh quang.”

“Tôi sẽ dẫn lại lời anh khi quả đạn đại bác rơi vào lòng tôi,” Nina lên tiếng.

Họ dễ dàng hoà vào dòng người ở điểm giao cắt giữa vách đá và con đường dẫn lên Thượng Djerholm ở phía bắc. Khu vực trên này là vùng mở rộng của đô thị bên dưới, một tập hợp lộn xộn gồm các cửa hàng, chợ búa, quán trọ để phục vụ cho các lính gác và nhân viên làm việc trong Lâu Đài Băng, cũng như các du khách. May mắn là đám đông đủ lớn và sặc sỡ để một nhóm người ngoại quốc có thể di chuyển mà không bị để ý, và Inej cảm thấy dễ thở hơn một chút, cô đã lo rằng mình và Jesper có thể bị nghi ngờ khi đi giữa biển tóc vàng của Fjerda. Có lẽ nhóm người nước Shu Han cũng dùng sự đa dạng của đám đông để che chở cho họ.

Không khí của lễ hội Hringkälla tràn ngập khắp nơi. Cửa hàng cửa hiệu trưng ra những chồng bánh tiêu nướng có hình dạng con sói, hoặc treo chúng lủng lẳng như đồ trang trí trên các cây to có cành vặn xoắn. Cây cầu bắc qua hẻm sông được trang trí với hoa và ruy băng màu xám bạc - màu sắc của Fjerda. Cầu có hai chiều: một đi tới Lâu Đài Băng và một quay về. Liệu ngày mai họ có băng qua cây cầu này trong tư thế của người chiến thắng hay không?

“Mấy cái kia là gì vậy?” Wylan thắc mắc khi dừng lại trước một xe đẩy bán hàng rong chất đầy những vòng hoa được làm từ các nhánh cây vặn xoắn và dây ruy băng màu xám bạc.

“Cây tần bì,” Matthias đáp. “Vật linh thiêng dành cho Djel.”

“Nghe nói có một cây tần bì trên Bạch Đảo,” Nina nói, phớt lờ ánh mắt cảnh báo của anh chàng người Fjerda. “Đó là nơi các drüskelle tập hợp lại để làm lễ.”

Kaz gõ cây gậy chống xuống đất. “Tại sao đến bây giờ tôi mới được cho biết chi tiết này lần đầu tiên?”

“Cây tần bì được nâng đỡ bằng linh hồn của Djel,” Matthias đáp. “Đó là nơi chúng tôi có thể nghe thấy giọng nói của ngài tốt nhất.”

Mắt Kaz long lên. “Đó không phải là điều tôi hỏi. Tại sao nó không có trong kế hoạch của chúng ta?”

“Bởi vì đó là nơi linh thiêng nhất Fjerda, và không quan trọng đối với nhiệm vụ của chúng ta.”

“Tôi mới là người quyết định cái gì quan trọng, còn điều gì anh cố tình bỏ quên không đấy?”

“Lâu Đài Băng là một cấu trúc rất rộng lớn,” Matthias quay mặt đi. “Tôi không thể nhớ hết mọi ngóc ngách của nó được.”

“Vậy thì anh hãy hi vọng không có gì rình rập trong mấy cái ngóc ngách đó đi,” Kaz đáp.

Thượng Djerholm không có một khu trung tâm thực sự, nhưng nhiều tửu quán, nhà trọ và sạp chợ tập trung quanh chân quả đồi dẫn lên Lâu Đài Băng. Kaz dẫn họ đi tưởng chừng như không có định hướng qua nhiều con phố cho đến khi gặp một tửu quán xập xệ có tên Gestinge.

“Ở đây á?” Jesper phàn nàn và đưa mắt nhòm vào gian phòng chính ẩm thấp, nồng nặc mùi tỏi và cá.

Kaz chỉ liếc mắt đầy ý nhị lên phía trên và đáp: “Sân thượng.”

“Gestinge nghĩa là gì nhỉ?” Inej thắc mắc.

“Nó có nghĩa là ‘thiên đường’,” Matthias đáp. Ngay cả anh ta cũng tỏ ra ngờ vực.

Nina giúp cả nhóm đặt một bàn trên sân thượng của quán. Ở đấy gần như không có người khách nào vì thời tiết vẫn còn quá lạnh. Hoặc cũng có thể mọi người bị dọa chạy mất bởi đồ ăn - cá trích ngâm dầu trở mùi, bánh mì đen cứng quèo, và bơ trông như bị mốc.

Jesper nhìn xuống đĩa thức ăn của mình và rên rỉ. “Kaz, nếu anh muốn giết tôi thì hãy tặng một viên đạn, chứ đừng có đầu độc thế này.”

Nina nhăn mũi. “Đến tôi mà cũng không muốn ăn là anh đủ biết rồi đó.”

“Chúng ta vào đây là vì tầm quan sát, chứ không phải đồ ăn.”

Từ bàn của mình, họ có thể quan sát rõ ràng, tuy hơi xa, lớp cổng ngoài và chốt gác đầu tiên của Lâu Đài Băng. Nó được xây như một cổng vòm mầu trắng ghép lại từ hai con sói đá đồ sộ đứng trên chân sau, và nối với con đường dẫn lên đồi tới lâu đài. Inej và những người khác quan sát các phương tiện đi qua cổng thành trong lúc nhơi bữa trưa, chờ đợi dấu hiệu của đoàn xe chở tù. Sự ngon miệng của cô cuối cùng cũng quay lại, và cô đã ăn nhiều hết mức có thể cho lại sức, nhưng lớp váng trên bát súp khiến cô không muốn ăn.

Quán không phục vụ cà phê, nên họ gọi trà và những li brännvin nhỏ đốt cháy thực quản trong khi chảy xuống dạ dày, nhưng nhờ đó giúp họ giữ ấm khi cơn gió nổi lên, khuấy động đám dây ruy băng bạc buộc trên những cành cây tần bì trồng dọc theo con đường bên dưới.

“Chúng ta sắp trở nên đáng nghi đấy,” Nina nói. “Đây không phải là nơi mọi người thích ngồi lâu.”

“Hay là bọn họ chẳng có ai để tống vào tù?” Wylan phỏng đoán.

“Lúc nào cũng có người cần tống vào tù,” Kaz đáp, đồng thời hất hàm về phía con đường. “Nhìn kìa.”

Một cỗ xe tứ mã vuông vức dừng lại trước chốt gác. Mái và hai mặt bên hông được phủ vải bạt đen hù. Cánh cửa phía sau làm bằng sắt dày, có cài then và được gắn ổ khoá.

Kaz thò tay vào trong túi áo khoác. “Đây,” anh nói và đưa cho Jesper một cuốn sách mỏng có bìa cầu kì.

“Đến giờ đọc sách cho nhau nghe à?”

“Cứ mở ra đi, trang cuối ấy.”

Jesper mở sách và lật tới trang cuối, bối rối tợn. “Rồi sao?”

“Giơ nó lên để chúng tôi không phải nhìn cái bộ mặt xấu hoắc của cậu.”

“Xấu nhưng cá tính nhé. với lại… Ồ!

“Sách hay chứ hả?”

“Ai mà ngờ được tôi lại hứng thú với văn học như thế này?”

Jesper đưa sách cho Wylan. Cậu nhóc ngập ngừng cầm lầy. “Sách viết gì thế?”

“Cứ đọc đi,” Jesper giục.

Wylan nhíu mày và giơ sách lên, rồi nhoẻn cười. “Anh kiếm được cái này ở đâu vậy?”

Matthias thốt lên một tiếng ngạc nhiên khi đến lượt mình.

“Nó gọi là sách không bìa,” Kaz nói trong lúc Inej đỡ lấy quyển sách từ tay Nina và giơ lên. Các trang sách dày đặc những bài thuyết giáo tầm thường, nhưng cái bìa sau chạm trổ cầu kì của nó che giấu hai thấu kính có thể được sử dụng như ống nhòm. Kaz đã bảo cô lưu ý những người phụ nữ sử dụng gương con với cấu tạo tương tự tại Quạ Đen. Bọn họ có thể xem trộm các lá bài từ xa, rồi ra hiệu với đồng bọn đang ngồi chơi bài.

“Thông minh đấy,” Inej nhận xét khi đưa mắt nhìn qua hai thấu kính. Với người phục vụ quầy bar và các vị khách hiếm hoi trên sân thượng, bọn họ có vẻ như đang chuyền tay nhau một quyển sách và thảo luận về đoạn văn thú vị nào đó. Nhưng thật ra Inej đang quan sát cổng thành cùng cỗ xe chở tù đậu phía trước.

Cánh cổng nằm giữa hai con sói chồm trên chân sau được làm bằng sắt rèn và mang biểu tượng cây tần bì linh thiêng. Hai bên cổng thành là một hàng rào cao có gắn cọc nhọn bao quanh khuôn viên lâu đài.

“Bốn lính,” cô ghi nhận, đúng như Matthias đã nói từ trước. Mỗi bên cổng có hai lính gác đứng, một người trong số họ đang nói chuyện với người đánh xe của cỗ xe tù. Người đánh xe đưa cho anh ta một gói tài liệu.

“Đó là lớp bảo vệ đầu tiên,” Matthias cho biết. “Họ kiểm tra giấy tờ và xác nhận danh tính, đánh dấu bất kì người nào mà họ nghĩ là cần xem xét kĩ hơn. Vào giờ này ngày mai, dòng phương tiện đi qua cổng sẽ chở toàn các khách mời của Hringkälla, và an ninh sẽ được thắt chặt cho tới hẻm sông.”

“Lúc đó thì chúng ta đã ở bên trong rồi,” Kaz nói.

“Cỗ xe này chạy có thường xuyên không?” Jesper thắc mắc.

“Còn tuỳ,” Matthias đáp. “Thường là vào buổi sáng. Đôi khi cả buổi chiều. Nhưng tôi không hình dung được họ muốn đưa tù nhân tới vào cùng thời điểm với các khách khứa.”

“Vậy thì chúng ta phải lên được chuyến xe sớm,” Kaz nói.

Inej lại giơ cuốn sách lên. Người đánh xe tù mặc bộ đồng phục xám tương tự như các lính gác, nhưng không có đai lưng hay huy hiệu. Anh ta nhảy từ trên ghế lái xuống và đi vòng ra sau để mở cửa xe.

“Thánh thần ơi,” Inej thốt lên khi cánh cửa mở ra. Mười tù nhân đang ngồi trên hai băng ghế chạy dọc theo thành xe, cổ tay và chân xiềng xích, đầu bị trùm kín.

Inej đưa cuốn sách lại cho Matthias, và trong khi nó được chuyền tay, cô cảm thấy sự e sợ của cả nhóm tăng lên. Chỉ có Kaz vẫn điềm nhiên như không.

“Trùm đầu, xích chân, còng tay cơ à?” Jesper thốt lên. “Anh có chắc chúng ta không thể đóng giả các nghệ sĩ biểu diễn không? Tôi nghe đồn Wylan rất có năng khiếu môn thổi sáo đấy.”

“Chúng ta sẽ đóng vai của chính mình,” Kaz đáp. “Những tên tội phạm.”

Nina nhòm qua hai thấu kính của cuốn sách. “Bọn họ đang đếm tù nhân.”

Matthias gật gù. “Nếu quy trình vẫn giữ nguyên thì họ sẽ đếm nhanh số lượng tù nhân ở chốt gác đầu tiên, sau đó đếm một lần nữa tại chốt gác kế tiếp. Tại đấy, họ sẽ lục soát thùng xe và gầm xe.”

Nina đưa cuốn sách cho Inej. “Người đánh xe sẽ nhận ra bị thừa sáu tù nhân khi mở cửa thùng xe.”

“Làm như tôi chưa nghĩ tới chuyện đó vậy,” Kaz nói tỉnh bơ. “Nói là biết cô chưa móc túi ai bao giờ.”

“Và anh chưa bao giờ nghĩ cho thấu đáo về mái tóc của mình.”

Kaz nhíu mày, rồi đưa một bàn tay lên vuốt tóc. “Chẳng có điểm nào của mái tóc tôi là không thể sửa được với bốn triệu kruge”

Jesper ngoẹo đầu, đôi mắt xám sáng lên. “Chúng ta sẽ dùng bánh tráo, đúng không?”

“Chính xác.”

“Tôi không biết cái món bánh tráo đó,” Matthias nói.

Nina nhìn Kaz với ánh mắt khó chịu. “Tôi cũng không. Chúng tôi không giỏi kĩ xảo đường phố bằng anh, Tay Nhám.”

“Và cũng sẽ không bao giờ bằng được,” Kaz nói tỉnh bơ. “Còn nhớ anh chàng Mục Tiêu của chúng ta chứ?” Wylan thu mình lại. “Coi như mục tiêu của chúng ta là một người khách du lịch đi bộ qua khu Barrel. Anh ta nghe nói đó là nơi du khách rất dễ bị móc túi, thế nên anh ta cứ liên tục sờ soạng cái ví tiền, bảo đảm là nó vẫn còn ở đó, tự cho rằng mình rất cảnh giác và thận trọng. Thật ngu. Mỗi lần làm như vậy là một lần anh ta thông báo cho bọn trộm cắp ở Stave chỗ cất tiền của mình.”

“Thánh thần ơi,” Nina thốt lên. “Tôi cũng hay làm như vậy.”

“Mọi người đều làm thế cả,” Inej nói.

Jesper nhướng mày. “Không phải tất cả mọi người.”

“Anh thì có bao giờ có đồng nào trong ví?” Nina đáp trả.

“Thâm thế.”

“Đó là sự thật.”

“Sự thật chỉ dành cho những kẻ thiếu óc tưởng tượng,” Jesper phẩy tay.

“Thế này nhé, một tên trộm kém cỏi,” Kaz nói tiếp, “một kẻ chưa rành đường đi nước bước, sẽ chỉ móc túi mục tiêu rồi cố gắng bỏ chạy thoát thân. Đó là cách tốt nhất để bị thộp cổ bởi đám thị tuần. Nhưng một tên trộm lọc lõi, như tôi chẳng hạn, sẽ nẫng cái ví tiền đồng thời bỏ vào túi vị khách kia một thứ gì đó để thay thế.”

“Bỏ bánh vào á?”

“Bánh tráo chỉ là tên thôi. Đó có thể là một hòn đá, một bánh xà phòng, thậm chí là một mẩu bánh mì nếu nó có kích thước phù hợp. Một tên trộm lọc lõi có thể ước lượng sức nặng của cái ví chỉ bằng cách nhìn mức độ cộm lên của áo khoác. Hắn sẽ đánh tráo cái ví, và anh chàng mục tiêu tội nghiệp vẫn tiếp tục sờ soạng túi áo, mừng thầm trong bụng. Chỉ đến khi cần lấy tiền trả cho món trứng chiên hoặc đặt cược bên bàn chơi bài, anh ta mới nhận ra mình bị móc túi. Lúc ấy thì tên trộm đã ung dung ngồi đếm tiền ở một nơi an toàn rồi.”

Wylan ngọ nguậy trên ghế. “Móc túi một người vô tội là hành vi chẳng có gì đáng tự hào.”

“Có chứ, nếu cậu làm tốt.” Kaz hất hàm về phía cỗ xe tù lúc này đang lăn bánh trên con đường dẫn tới Lâu Đài Băng và chốt kiểm soát thứ hai. “Chúng ta chính là bánh tráo.”

“Gượm đã,” Nina nói. “Cửa xe được khoá từ bên ngoài. Làm thế nào chúng ta vào trong xe và khoá cửa lại được?”

“Cái đó không thành vấn đề nếu cô có đồng bọn là một tên trộm lọc lõi. Cứ để tôi lo cái ổ khoá.”

Jesper duỗi đôi chân dài ngoằng. “Vậy là chúng ta sẽ phải mở khoá, mở xiềng xích, vô hiệu hoá sáu tù nhân, thế chỗ của họ và bằng cách nào đó khoá cửa xe chở tù lại, mà đám lính gác và các tù nhân khác không hay biết gì cả?”

“Đúng vậy.”

“Còn nhiệm vụ bất khả thi nào mà anh muốn chúng ta hoàn thành nữa không?”

Nụ cười mỉm xuất hiện trên môi Kaz. “Tôi sẽ liệt kê một danh sách cho cậu.”

***

Gác chuyện trộm cắp sang một bên, Inej chỉ muốn ngủ một giấc ngon lành trên một chiếc giường đúng nghĩa, nhưng ở quán trọ thì không thể có tiện nghi được, nhất là khi họ còn phải tìm cách lên được cỗ xe chở tù và đột nhập vào Lâu Đài Băng trước khi lễ Hringkälla bắt đầu. Có quá nhiều việc phải làm.

Nina được cử đi hỏi han người dân địa phương và xác định địa điểm tốt nhất để đánh úp xe tù. Sau cơn ác mộng mang tên món cá trích của quán Gestinge, mọi người đã yêu cầu Kaz bù đắp bằng thứ gì tiêu hoá được, và thế là cả bọn ngồi đợi Nina trong một tiệm bánh đông đúc, nhâm nhi món cà phê sôcôla, và rải vụn bánh quế thành từng đống trên bàn. Inej nhận thấy Matthias không động đến cốc của mình. Món thức uống nguội dần trong lúc anh nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Hẳn là khó khăn với anh lắm,” Inej nói khẽ. “Được ở đây mà không thực sự trở về nhà.”

Anh chàng nhìn xuống cái cốc của mình. “Cô không hiểu đâu.”

“Tôi hiểu chứ. Đã lâu lắm rồi tôi không được thấy lại nhà của mình.”

Kaz quay sang trò chuyện với Jesper. Dường như anh ta luôn làm thế mỗi khi cô nhắc tới việc quay trở về Ravka. Tất nhiên cô không thể chắc chắn rằng mình sẽ tìm được bố mẹ tại đó. Người Suli là một dân tộc du mục. Với họ, “nhà” có nghĩa là “gia đình”.

“Anh có lo ngại khi Nina ở ngoài kia không?” Inej hỏi.

“Không.”

“Chị ấy rất giỏi chuyện này, anh biết đấy. Nina là một diễn viên bẩm sinh.”

“Tôi biết,” Matthias đáp dứt khoát. “Cô ta có thể hoà nhập với bất kì chỗ nào, bất kì người nào.”

“Nhưng chị ấy giỏi nhất khi là Nina.”

“Người đó là ai mới được?”

“Tôi đoán anh hiểu rõ người đó hơn bất cứ ai trong chúng tôi.”

Matthias khoanh đôi tay lực lưỡng lại. “Cô ta rất can đảm,” anh đáp cộc lốc.

“Và hài hước.”

“Ngớ ngẩn. Mọi thứ không cần phải trở thành trò đùa.”

“Táo tợn,” Inej nói.

“Ồn ào.”

“Thế tại sao mắt anh cứ tiếp tục tìm kiếm chị ấy trong đám đông?”

“Làm gì có,” Matthias cãi. Inej suýt bật cười vì cái nhăn mặt dữ dằn của Matthias. Anh chàng dùng ngón tay nghịch đống vụn bánh rồi nói tiếp: “Nina là tất cả những điều cô vừa nói. Như thế là quá nhiều.”

“Hừm,” Inej nhấp một ngụm cà phê. “Có thể chỉ là anh không đủ.”

Trước khi anh ta kịp đáp lại, chiếc chuông gắn trên cửa tiệm bánh kêu leng keng và Nina bước vào, đôi má ửng hồng, mái tóc nâu rối tung, với lời tuyên bố: “Ai đó gọi món bánh quế cuộn cho tôi ngay lập tức.”

Bất chấp những tiếng làu bàu của Matthias, Inej không cho rằng cô chỉ tưởng tượng ra sự nhẹ nhõm trên khuôn mặt anh.

***

Nina mất chưa đầy một giờ để khám phá ra hầu hết các chuyến xe chở tù đều đi ngang qua một tửu quán được biết tới với tên gọi Nhà Trạm Ông Cai, nằm trên con đường dẫn tới Lâu Đài Băng. Inej và những người khác phải đi bộ gần ba cây số ra khỏi Thượng Djerholm để tới được tửu quán đấy. Nó đông kín nông dân và người lao động địa phương, nên họ phải đi tiếp một đoạn, và lúc tìm thấy một địa điểm kín đáo với rặng cây đủ lớn thì Inej gần như ngã gục. Cô phải tạ ơn các thánh vì năng lượng tràn trề của Jesper. Anh xung phong làm nhiệm vụ cảnh giới phía ngoài. Khi chiếc xe tù đi ngang, anh sẽ dùng ánh sáng để báo hiệu cho cả nhóm, sau đó chạy nhanh tới chỗ họ.

Nina mất vài phút để ngụy trang hình xăm trên cánh tay Jesper bằng một mảng da cáu bẩn. Cô sẽ xử lí hình xăm của Kaz và chính mình đêm nay. Rất có thể không ai trong đám tù nhân nhận ra dấu hiệu của một băng đảng Ketterdam, nhưng cẩn tắc vô áy náy.

“Không đổ lệ,” Jesper lên tiếng trước khi biến vào trong ánh hoàng hôn trên đôi chân dài.

“Không quan tài,” mọi người đáp.

Inej thầm cầu nguyện cho anh. Cô biết Jesper có vũ khí và tự lo được cho mình, nhưng với vóc người lêu nghêu và làn da nâu Zemeni, anh rất dễ bị để ý.

Họ hạ trại dưới một cái rãnh đất được che chắn bởi nhiều lùm cây bụi, và thay phiên nhau ngủ trên nền đất cứng hoặc canh gác. Bất chấp sự mệt mỏi, Inej đã nghĩ rằng cô sẽ không ngủ được, thế nhưng khi cô mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao, rọi những tia nắng qua làn mây mù. Chắc đã quá trưa. Nina đang ngồi cạnh cô, nhấm nháp một chiếc bánh tiêu hình con sói mua ở Thượng Djerholm. Inej nhận thấy một đống lửa nhỏ đã được đốt lên, và trong đám tro có phần còn lại của một khối parafin.

“Những người kia đâu rồi?” Cô hỏi, áy náy đưa mắt nhìn quanh.

“Ngoài đường. Kaz bảo mọi người để em ngủ.”

Inej dụi mắt. Cô đoán mình được ưu tiên do vết thương chưa lành hẳn. Có lẽ cô đã không che giấu tốt sự mệt mỏi của mình. Một loạt tiếng lụp bụp đột ngột vang lên khiến Inej lập tức bật dậy, dao rút ra cầm tay trong nháy mắt.

“Không sao đâu,” Nina nói. “Là Wylan đó.”

Chắc là Jesper vừa phát tín hiệu. Inej cầm lấy cái bánh từ tay Nina rồi chạy vội tới chỗ Kaz và Matthias đang xem Wylan mày mò gì đó dưới gốc một cây tùng đỏ lớn. Những tiếng lụp bụp lại vang lên, và nhiều luồng khói trắng phụt ra từ gốc cây. Trong một thoáng, tưởng như chẳng có gì xảy ra, nhưng rồi cái cây bật gốc, phơi ra bộ rễ xoắn xuýt và khô héo.

“Chuyện gì thế?” Inej hỏi.

“Một loại muối nào đó,” Nina đáp.

Inej nghiêng đầu. “Matthias đang… cầu nguyện à?”

“Chúc phúc thì đúng hơn. Người Fjerda luôn làm thế mỗi khi đốn hạ một cái cây.”

“Thật ạ?”

“Lời chúc phúc tuỳ thuộc vào việc em sử dụng gỗ của nó như thế nào. Xây nhà, xây cầu.” Nina ngưng trong giây lát. “Hoặc đốt lửa.”

Họ mất không đầy một phút để cái cây đổ xuống, chắn ngang con đường. Với bộ rễ nguyên vẹn, trông nó như thể bị chết do bệnh.

“Khi cỗ xe tù dừng lại, cái cây sẽ cho chúng ta khoảng mười lăm phút, không hơn,” Kaz nói. “Phải hành động thật nhanh. Đám tù nhân bị trùm đầu nhưng vẫn nghe được, nên ta không được phép nói bất cứ điều gì. Không được tạo ra nghi ngờ. Theo những gì họ biết, đây chỉ là một sự dừng chân như thường lệ, và chúng ta muốn giữ cho nó như vậy.”

Trong khi Inej chờ đợi cùng những người khác, cô cân nhắc mọi khả năng các thứ đi chệch hướng. Đám tù nhân có thể không bị trùm đầu. Trong thùng xe có thể có một lính gác. Thế nếu họ thành công thì sao? Thì họ sẽ là những tù nhân được đưa tới Lâu Đài Băng. Đó cũng chẳng phải là một tương lai hứa hẹn gì.

Ngay khi cô bắt đầu tự hỏi phải chăng Jesper đã nhầm lẫn và phát tín hiệu quá sớm, một cỗ xe tù xuất hiện. Nó chạy ngang qua chỗ họ, rồi dừng lại trước thân cây chắn ngang đường, cô có thể nghe thấy tiếng chửi rủa của người đánh xe với tên lính ngồi bên cạnh.

Hai người xuống xe và đi lại chỗ cái cây. Trong suốt một phút dài họ chỉ đứng nhìn nó. Tên lính to con hơn tháo mũ và gãi bụng.

“Đúng là đồ làm biếng,” Kaz lẩm bẩm.

Cuối cùng, có vẻ như họ đã chấp nhận rằng cái cây sẽ không tự nó di chuyển được. Họ quay lại chỗ chiếc xe, lấy ra một cuộn dây lớn, rồi tháo một con ngựa để dùng nó kéo thân cây ra khỏi con đường.

“Sẵn sàng nào,” Kaz nói, đoạn chạy về phía đuôi xe. Anh đã bỏ lại cây gậy chống dưới rãnh đất và che giấu rất tốt sự đau đớn của mình. Kaz lấy dụng cụ phá khoá giấu trong áo khoác ra rồi nhẹ nhàng phá ổ khoá. Trong nháy mắt nó đã bung ra, và anh kéo then cửa sang bên cạnh. Sau khi đưa mắt quan sát để chắc chắn hai tên lính gác vẫn đang bận rộn với cái cây, anh mở cửa.

Inej căng người chờ đợi hiệu lệnh. Nhưng không có gì cả. Kaz chỉ đứng đó nhìn trân trối vào thùng xe.

“Có chuyện gì vậy?” Wylan thì thào.

“Hay là bọn họ không bị trùm đầu?” Inej đáp, cô không thể quan sát được bên trong thùng xe từ vị trí của mình. “Tôi sẽ đi.” Cả bọn không thể cùng một lúc lao ra chỗ đuôi xe được.

Inej trèo lên khỏi rãnh đất và tiến đến chỗ Kaz. Anh vẫn đang đứng như trời trồng. Cô khẽ chạm vai anh, và Kaz giật nảy. Kaz Brekker giật nảy. Chuyện gì đang diễn ra thế này? Inej không thể đặt câu hỏi vì sợ bị đám tù nhân nghe thấy. Cô nhòm vào thùng xe.

Các tù nhân đều bị còng tay và trùm đầu bang những cái túi đen. Nhưng bọn họ đông đúc hơn nhiều so với chuyến xe mà cả nhóm đã quan sát tại chốt kiểm soát. Thay vì được ngồi và bị xích vào hai băng ghế dọc theo thành xe, họ phải đứng nép sát vào nhau. Ngoài ra, họ còn bị xích cổ vào những cái móc gắn trên nóc thùng xe. Ai thụp xuống hoặc nghiêng người quá mức sẽ bị nghẹt thở. Việc họ phải đứng nép sát vào nhau tuy không hay chút nào nhưng cũng giúp họ không bị ngã và nghẹt thở.

Inej huých Kaz một cái. Khuôn mặt anh trắng bệch như sáp, nhưng ít ra anh cũng không còn chôn chân tại chỗ nữa. Anh trèo vào thùng xe bằng những cử động giật cục và vụng về, rồi bắt đầu mở khoá xích cổ của các tù nhân.

Inej ra hiệu cho Matthias nhập bọn với họ.

“Có chuyện gì vậy?” Một người tù sợ hãi hỏi bằng tiếng Ravka.

“Tig!” Matthias đe bằng tiếng Fjerda. Đám tù nhân xôn xao như thể đã bắt đầu chú ý. Inej cũng bất giác đứng thẳng người lại. Chỉ bằng một từ đó, Matthias dường như lại vừa khoác lên mình bộ đồng phục của một drüskelle. Inej nhìn anh một cách căng thẳng, cô đã bắt đầu cảm thấy thoải mái với anh. Một thói quen dễ mắc, nhưng rất khinh suất.

Kaz tháo sáu bộ còng tay và cùm chân. Inej cùng Matthias lần lượt giải thoát cho sáu tù nhân đứng gần cửa nhất. Không có thời gian để xem xét chiều cao, tầm vóc, hay thậm chí là giới tính của họ. Hai người dẫn họ tới rìa của rãnh đất, không quên để mắt tới hai tên lính đang dời cái cây chắn đường. “Có chuyện gì vậy?” Một người tù hỏi, nhưng một tiếng “Tig!” đanh gọn khác của Matthias khiến anh ta im bặt.

Sau khi họ đã khuất tầm mắt, Nina làm chậm nhịp tim của các tù nhân để khiến họ bất tỉnh. Chỉ khi đó Wylan mới mở mũ trùm đầu của họ. Bốn đàn ông, trong đó một người khá già, một phụ nữ trung niên, và một cậu bé người Shu. Không phải là lí tưởng, nhưng hi vọng các lính gác không quá xét nét. Nói cho cùng, một nhóm tù nhân bị xiềng xích thì gây rắc rối gì được kia chứ?

Nina tiêm vào người các tù nhân một dung dịch gây ngủ để kéo dài thời gian, còn Wylan giúp cô đưa bọn họ xuống cái rãnh đất, giấu phía sau lùm cây.

“Chúng ta cứ bỏ mặc họ nằm đây thôi à?” Wylan thì thào với Inej trong lúc họ vội vã tiến lại cỗ xe chở tù, mũ trùm đầu cầm trong tay.

Inej tiếp tục quan sát hai tên lính đang dọn cái cây mà không nhìn cậu nhóc khi đáp: “Họ sẽ nhanh chóng tỉnh dậy và tháo chạy. Có thể họ sẽ tới được bờ biển để đào thoát, chúng ta đang giúp họ đấy.”

“Trông chẳng giống thế chút nào, giống bỏ họ lại dưới huyệt thì đúng hơn.”

“Suỵt,” cô ra lệnh. Đây không phải là chỗ thích hợp, cũng không phải lúc để nói chuyện đạo đức. Nếu Wylan không phân biệt được sự khác nhau giữa bị xích và không bị, cậu ta sẽ sớm hiểu ra thôi.

Inej khum bàn tay trước miệng và phát ra một tiếng chim kêu nho nhỏ. Họ có bốn đến năm phút trước khi hai tên lính khai thông con đường, ơn trời, bọn chúng chỉ đang hò hét con ngựa và quát mắng nhau.

Matthias xích Wylan trước tiên, rồi đến Nina. Inej thấy anh ta gồng lên khi Nina vén tóc, để lộ cái cổ trắng ngần. Khi xích cổ cô, hai người nhìn nhau, và ánh mắt họ có thể làm tan chảy hàng dặm băng tuyết phương bắc. Matthias vội quay đi. Inej suýt bật cười, chỉ cần có thế để biến anh chàng drüskelle trở lại thành một cậu bé.

Jesper là người kế tiếp. Anh đang thở hồng hộc sau khi chạy từ giao lộ đến nơi. Jesper nháy mắt với cô trước khi được trùm đầu. Họ có thể nghe thấy tiếng hai tên lính quát tháo lẫn nhau.

Inej xích cổ cho Matthias và nhón gót tròng mũ trùm qua đầu anh. Về phần mình, đúng lúc sắp sửa được trùm mũ cho thì Nina nháy mắt, hất đầu về phía cánh cửa thùng xe. Nina vẫn muốn biết làm thế nào Kaz khoá cửa từ bên trong.

“Chị xem nhé,” Inej mấp máy môi.

Kaz ra hiệu cho Inej, và cô nhảy xuống, cô đóng cánh cửa lại, cài then và bóp ổ khoá. Một giây sau, cánh cửa mở ra từ phía bản lề. Kaz là người gỡ chúng. Đó là một thủ thuật mà họ đã làm hàng trăm lần khi gặp một ổ khoá quá phức tạp không phá nổi, hoặc để dàn dựng như thể vụ trộm có nội gián. Rất lí tưởng để làm giả một vụ tự sát, Kaz có lần đã nói nửa đùa nửa thật như thế với cô.

Inej quan sát con đường một lần cuối. Hai tên lính đã xong việc với cái cây. Tên to con phủi tay rồi vỗ vỗ lưng con ngựa. Tên còn lại đã bắt đầu đi về phía đầu xe. Inej lách qua cửa vào bên trong thùng xe. Ngay lập tức, Kaz khởi sự lắp lại bản lề. Inej trùm mũ qua đầu Nina khi cô còn chưa hết kinh ngạc, sau đó vào chỗ của mình bên cạnh Jesper.

Tuy nhiên, ngay cả trong ánh sáng tù mù, Inej cũng có thể nhận ra Kaz đang thao tác quá chậm. Những ngón tay đeo găng của anh vụng về hơn thường lệ. Anh bị làm sao thế nhỉ? Và tại sao ban nãy anh lại đứng như trời trồng? Có gì đó đã làm anh ngần ngại, nhưng là gì mới được?

Inej nghe thấy tiếng cách khi Kaz đánh rơi tua vít. Cô quan sát sàn xe rồi đá nó trở lại cho anh, cố phớt lờ tiếng trống ngực thình thịch của mình.

Kaz khom xuống lắp cái bản lề thứ hai. Anh thở khá nặng nhọc. Cô biết anh phải thao tác trong bóng tối dựa vào sự mò mẫm với đôi găng tay da mà anh cứ nhất định phải đeo, nhưng có lẽ đó không phải là nguyên nhân khiến anh trở nên như vậy. Cô nghe thấy tiếng bước chân ở phía bên phải thùng xe. Một tên lính đang quát tên còn lại. Nhanh lên đi, Kaz. Cô đã không kịp xoá dấu chân của họ. Nhỡ bọn lính phát hiện ra thì sao? Nhỡ hắn kéo cánh cửa và nó long ra khỏi bản lề, để lộ một Kaz Brekker không hề bị xiềng xích lẫn trùm đầu thì sao?

Inej nghe thấy một tiếng cách nữa, và Kaz rủa khe khẽ. Bỗng cánh cửa rung lên khi tên lính cầm ổ khoá lay thử. Kaz buộc phải áp chặt tay vào cái bản lề. Khe sáng trên cửa hơi rộng ra. Inej nín thở.

Cánh cửa không bị bung ra.

Lại một tràng quát tháo bằng tiếng Fjerda, rồi tiếng bước chân vang lên. Sau đó, bộ dây cương kêu lên và cỗ xe giật mạnh về phía trước, lục cục lăn bánh trên đường. Inej thở phào, cổ họng cô khô khốc.

Kaz vào chỗ của mình bên cạnh Inej. Anh trùm mũ qua đầu cô, và mùi mốc xộc vào mũi cô. Chắc anh cũng đang trùm mũ cho mình trước khi tự xích chân. Một màn ảo thuật dễ dàng đối với anh. Cánh tay anh ép vào tay cô từ phần vai cho tới khuỷu tay khi anh tự xích cổ. Nhiều thân người chạm vào lưng và cạnh sườn cô, nhích sát vào cô.

Lúc này thì họ đã an toàn, nhưng bất chấp tiếng bánh xe chạy trên đường, Inej vẫn có thể khẳng định Kaz đang thở dốc - những hơi thở cạn, nhanh, tựa như một con thú mắc bẫy. Đó là thứ âm thanh mà cô chưa từng nghĩ mình có dịp nghe thấy từ anh.

Chính vì lắng nghe rất kĩ mà cố biết thời điểm chính xác khi Kaz Brekker, Tay Nhám, đứa con hoang của Barrel, kẻ đáng sợ nhất thành Ketterdam, ngất đi.

Phần Một
BÍ QUYẾT KHI NGÃ
Chương 1

Tiến >>


Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 26 tháng 12 năm 2024