- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
Một tiếng gọi khẩn thiết vang lên làm rung cả mấy bức tường của khoa Cấp cứu:
- Cho xin bác sỹ Forrester! Có người bị trúng đạn! Khẩn cấp đấy!
Ngay lúc ấy, hai hộ lý nhao vào phòng cấp cứu ở đầu hành lang.
Trong một buồng dành làm chỗ khám, bác sỹ Kate đang khám cho một bệnh nhân. Cô ngẩng đầu và quay về phía một nữ y tá:
- Tôi xong rồi đây. Cô đưa mẫu máu này đến khoa Xét nghiệm và báo cho tôi ngay khi có kết quả.
Kate Forrester lao ra khỏi buồng và chạy dọc hành lang. Mái tóc vàng xổ ra bao quanh khuôn mặt không trang điểm và chiếc blu nhàu nát chứng tỏ cô đã nhiều giờ liền làm việc không ngơi tay ở phòng cấp cứu. Trong bệnh viện lớn này của New York, những đêm thứ bảy và chủ nhật luôn luôn là những đêm bận rộn vất vả, nhất là đêm nay lại càng bận, vì bác sỹ trực cùng với Kate bị một cơn cảm cúm quật ngã đã phải nằm liệt giường. Người được phân công đến giúp Kate thì giờ này vẫn chưa có mặt. Giống như nhiều bạn đồng nghiệp trẻ trong những trường hợp tương tự, Kate đành tự mình xoay xoả, cố gắng làm hết sức mình trong những điều kiện làm việc có nhiều khó khăn không ai có thể tin nổi.
Khi Kate chạy ngang qua buồng C, một nữ y tá gọi giật giọng:
- Bác sỹ Kate, khi nào chị rảnh tay một chút …
Nhưng Kate không dừng lại mà chạy thẳng tới buồng cấp cứu, nơi có một cậu con trai mười bốn tuổi đang mất máu. Chẳng may cho cậu bé, lại tình cờ đứng giữa làn đạn của hai tay anh chị đang xung đột với nhau ở một phố không xa bệnh viện.
Biết rằng bác sỹ Forrester cùng một lúc chỗ nào cũng có người gọi, nữ y tá Adélaide Cronin quay về buồng C để hỏi sơ qua một bệnh nhân nữ mới đến một số câu. Là một y tá giỏi đã có hơn mười sáu năm trong nghề, Cronin muốn nói chuyện riêng với bệnh nhân - một cô gái mười chín tuổi có bộ tóc nâu. Nhưng không hiểu sao, mẹ cô cứ nhăm nhăm ở bên cạnh, không chịu rời con nửa bước lấy cớ để trông nom cô.
Sau khi đã cân nhắc, bà Cronin hỏi cô gái:
- Xin cô cho biết cô bị đau ra sao?
Lập tức bà mẹ cắt ngang:
- Tôi muốn chị mời một bác sỹ đến đây ngay. Con tôi cần phải được hưởng những chăm sóc tốt nhất.
- Tôi đã báo bác sỹ Forrester.
- Không, tôi yêu cầu con tôi phải được bác sỹ trưởng trực tiếp khám. Tốn kém bao nhiêu, chúng tôi cũng có thể trả! Chị hiểu chứ?
- Tôi e rằng vào giờ này, nhất lại là tối thứ bảy, ông ta sẽ không đến - bà Cronin phản bác lại - Và bây giờ - Bà quay ra nói với cô gái - cô hãy nói điều gì đã khiến cô phải tới đây?
- Con tôi đau do những cơn nôn oẹ - Bà mẹ vội giải thích.
Thông cảm những sợ hãi do quá lo cho con của bà mẹ, bà Cronin ngoảnh về phía bà ta với vẻ mặt ân cần, khoan dung.
- Thưa bà …
- Stuyvesant - Bà mẹ cô gái tiếp lời - Bà Claude Stuyvesant.
Cái tên đủ nổi tiếng để bà Cronin nhận ra ngay lập tức. Tuy nhiên, hiểu rằng mình sẽ phải làm gì, bà vẫn không thay đổi thái độ.
- Bà Stuyvesant, những lời khai này sẽ được đưa vào hồ sơ bệnh án của con bà. Cho nên chừng nào cô ấy còn nói được thì tốt hơn hết là bà cứ để cô ấy tự nói, bằng chính những lời của mình. Bởi như thế sẽ càng chính xác hơn thôi. Bác sỹ sẽ cần đến nó để tiến hành chẩn đoán, vì vậy tôi xin bà …
- Mong bà thứ lỗi.
Bà mẹ rời khỏi bàn khám, nơi con bà đang được đặt nằm. Tóc cô gái trẻ xoã ra bết vào trán đang rịn mồ hôi, hơi thở cô nhè nhẹ, từng hồi đứt khúc, người cô căng ra. Trong khi lẳng lặng ghi nhận những triệu chứng suy sụp cả thể chất lẫn tinh thần ấy, bà Cronin nắm tay cô bắt mạch và đo huyết áp.
- Và bây giờ - Bà Cronin lần thứ ba lại hỏi - Cô hãy nói điều gì đã khiến cô phải tới đây?
Bằng một giọng ngập ngừng, cô gái giải thích:
- Cái đó đã bắt đầu vào khoảng 6 giờ sáng nay.
- Cái gì bắt đầu hả cô? - Bà y tá hỏi.
- Những cơn đau bụng. Sau đó … cháu buồn nôn.
Cô gái thong thả nói, như bị đe dọa bởi một nỗi khiếp sợ.
- Và cô đã nôn?
- Vâng, nhưng không nhiều. Rồi cháu thấy vã mồ hôi.
- Claudia, con thân yêu, con đừng quên nói con bị ỉa chảy nhé - Bà mẹ xen vào.
- Con đang định nói đây, thưa mẹ. Vâng, cháu bị đi tháo dạ.
- Đau lắm không cô?
Claudia Stuyvesant nhíu mày như cố suy nghĩ trước khi trả lời.
- Không đau lắm.
Rồi cô nhắm mắt, dường như không cưỡng nổi cơn buồn ngủ.
Trong khi trao đổi với cô gái mấy câu ngắn ngủi đó, bà Cronin đã khám qua cho cô. Mạch đập 110 lần/phút. Nhịp tim nhanh đấy. Huyết áp 10/6. Bọc nhiệt kế vào một túi nhựa đã vô trùng, bà đưa cho cô gái:
- Cô vui lòng giữ yên dưới lưỡi cho.
Bà mở một ngăn ở tủ hốc tường lấy ra một bộ truyền dịch. Bị ỉa chảy và mạch đập nhanh thế này chứng tỏ cô gái đang bị mất nước.
Nhiệt độ lên tới 38 độ của cô gái càng xác nhận điều đó. Khi thấy bà Cronin chuẩn bị để truyền dịch, bà Stuyvesant liền hỏi:
- Bà không cho con tôi thuốc men gì ư?
- Không, thưa bà. Chỉ một bác sỹ mới đủ tư cách để đưa ra cách điều trị - Bà y tá đáp.
- Nếu vậy thì bao giờ ông ta mới có mặt? Chúng tôi đã ở đây gần nửa tiếng rồi. Mới đầu là qua phòng đón tiếp, rồi bây giờ là đợi ở đây và …
- Xin bà nghe tôi, bà Stuyvesant. Ở phòng cấp cứu, bao giờ chúng tôi cũng gắng hết sức mình để nhanh chóng khám cho bệnh nhân. Bác sỹ Forrester sẽ sớm có mặt ở đây thôi, bà hãy yên tâm.
Nói rồi bà Cronin rời khỏi buồng khám.
- Lại còn thế nữa! Thật không thể tưởng tượng nổi - Bà Stuyvesant bắt đầu ta thán.
- Con xin mẹ - Con bà cầu khẩn - mẹ đừng làm ầm ĩ nữa, con xin mẹ đấy.
- Hãy tin mẹ đi - Đang hết sức bất bình bà mẹ tiếp tục nói - nếu như bác sỹ Eaves có mặt trong thành phố, thì mẹ chắc sau không đầy mười lăm phút ông ta đã đến nhà ta. Thật xui xẻo khi con lại bị ốm vào đúng một tối thứ bảy.
- Mẹ!
- Mẹ không muốn nhắc lại, Claudia, nhưng con có nhớ cách đây một năm ai đã nói với mẹ: “Mẹ, con đã mười tám tuổi, con đã đủ khôn lớn để tự lo liệu cho mình. Con muốn rời khỏi nhà để sống cuộc đời của con”? Mười tám tuổi - Bà Stuyvesant buồn rầu nhắc lại - Với gia thế của chúng ta, khi mẹ ở tuổi con bây giờ, một cô gái rời khỏi nhà là để lấy một người đàn ông giỏi giang hai mươi, hăm hai tuổi. Nhưng rồi năm tháng qua đi … thời thế thay đổi …
Trong lúc ấy, bác sỹ Kate đã thắt được động mạch ở vết thương cho cậu bé bị trúng đạn và gửi cậu đến khoa Phẫu thuật. Rồi cô đến gặp bà Cronin đang đợi cô ở buồng C.
Chỉ một thoáng nhìn cũng đủ cho cô nắm được tình hình. Một bà mẹ đang lo lắng, một cô gái đang hoảng sợ. Trước hết cần phải làm cho họ bớt căng thẳng và tạo được một mối quan hệ thân mật.
- Cô tên là gì? - Kate hỏi cô gái.
- Chị y tá đã hỏi con tôi rồi - Lập tức bà mẹ can thiệp - Tôi muốn phải có một bác sỹ khám cho nó.
- Tôi là bác sỹ, thưa bà.
Sắp sửa tìm hiểu xem chị phụ nữ này nói có đúng hay không, bà Stuyvesant chợt trông thấy chiếc biển hiệu cài ở ngực áo Kate.
- “Bác sĩ Kate Forrester” - Bà đọc – ‘‘Ồ! Giờ thì tôi chắc là bác sỹ sẽ làm hết sức mình’’ - Bà bối rối nói.
Nửa buồn cười, nửa bực mình, Kate quay về phía cô gái:
- Tên em là gì?
- Claudia Stuyvesant - Cô gái kịp trả lời trước khi bật ra một tiếng kêu đau khe khẽ.
“Cô ta có vẻ rất khó nhọc để tập trung được sự chú ý”, Kate thầm nghĩ. Rồi để kiểm tra lại những thông tin do bà Cronin cung cấp còn hơn là để mất thời gian suy nghĩ, Kate bắt mạch cho cô gái.
“Một cô gái mười chín, hai mươi tuổi - Kate tự nhủ. Đau kết hợp với chứng ngủ lịm. Ngủ lịm, tất nhiên rồi, nhưng tại sao lại xúc động mạnh? Sự căng thẳng này có phải do bà mẹ có mặt ở đây hay do quá lo sợ bị ốm nặng? Tốt hơn là bà mẹ nên ra ngòai, phải, rõ ràng là thế. Không biết bà mẹ và cô gái này sẽ phản ứng ra sao nếu mình quyết định giữ cô gái ở lại đêm nay?”
Kate hy vọng sẽ làm cho cô gái dễ chịu hơn và với vài câu hỏi chính xác, cô sẽ có được lời chẩn đoán đúng.
- Rất tốt, Claudia, bây giờ em hãy nói làm sao em phải tới đây?
- Điều đó dã quá rõ, cô không thấy thế ư? - Bà mẹ lại xen vào.
- Tôi xin bà, thưa bà …
- Stuyvesant, bà Claude Stuyvesant.
Hiển nhiên bà ta chờ đợi cái tên Stuyvesant lừng lẫy này sẽ tác động ngay lập tức tới cô bác sỹ trẻ. Nhưng rõ ràng là điều đó chẳng hề làm Kate quan tâm bằng bệnh tình của cô gái lúc này.
- Bà Stuyvesant - Kate gợi ý - có một phòng dành riêng cho người nhà bệnh nhân, ở gần ngay phòng đón tiếp. Có lẽ bà nên đến đấy chờ trong khi tôi khám cho con bà.
Nhưng chẳng thấy bà Stuyvesant nhúc nhích, Kate liền nhấn mạnh:
- Xin bà vui lòng, thưa bà.
- Điều đó … điều đó em nghĩ không mấy quan trọng - Cô gái vội đỡ lời cho mẹ.
Chẳng muốn làm bà ta lúng túng, khó xử, Kate thôi không nhắc lại yêu cầu nữa.
- Thôi được, bà Stuyvesant. Nhưng nếu bà thấy cần ở lại đây thì tôi mong bà hãy để con bà tự trả lời những câu tôi hỏi. Bây giờ, Claudia - Kate quay lại nói với cô gái - điều gì đã khiến em phải tới đây?
- Em đau bụng, ở dạ dày ấy.
- Em đau từ lúc nào?
- Sáng sớm nay.
- Sao con nói với mẹ là mới đau tối nay - Bà mẹ ngạc nhiên - Kate đưa mắt nhìn bà nhắc nhở - Tôi xin lỗi bác sỹ - Bà ta lúng túng.
- Claudia, trước đây có bao giờ em đau dạ dày không?
- Không, không đau như thế này. Lần này khác lắm.
- Khác thế nào, Claudia?
- Đau rất dữ.
Đó là tất cả những gì Claudia có thể xác định được. Kate Forrester lướt qua phiếu ghi bệnh để biết những thông tin bà Cronin đã ghi.
- Tôi thấy em kêu bị nôn oẹ. Thế đã xảy ra mấy lần?
- Nhiều lần từ sáng tới giờ. Thực ra chỉ là nhưng cơn buồn nôn. Em có cảm giác em sắp sửa nôn, nhưng …
- Nhưng rồi lại chẳng có gì cả? - Kate gợi ý.
- Đúng thế, chẳng có gì nhiều, nhưng dù thế nào đi nữa …
- Lần cuối cùng em ăn là lúc nào, Claudia?
- Tối hôm qua …. Không, chiều hôm qua.
Kate cố tìm mối liên hệ giữa những triệu chứng mơ hồ này để đưa ra được một chẩn đoán bước đầu.
“Cô gái này còn quá trẻ để người ta có thể nghĩ tới một cơn đau tim - Kate suy nghĩ - Những triệu chứng của bị ngộ độc thức ăn, của vi rút đường ruột, hay đau ruột thừa, hay hàng chục thứ bệnh khác nữa.”
- Claudia, em hãy chỉ cho tôi thấy rõ em bắt đầu đau ở đâu?
- Em khó xác định rõ lắm chị ạ.
- Em cố thử xem.
Cô gái khoanh trên bụng một vòng tròn rộng.
- Có phải là đặc biệt đau ở giữa không? - Claudia lắc đầu - Hay ở phía bên này? - Kate hỏi, tay đặt vào phía phải bụng dưới cô gái.
Claudia lại lắc đầu bảo không. Vậy thì ít ra Kate cũng loại trừ được khả năng đau ruột thừa.
Mạch đập nhanh của Claudia là một yếu tố khiến Kate bối rối, đó còn chưa kể hiện tượng sốt nhẹ, có nguy cơ gây ra mất nước. Cả hai triệu chứng này chứng tỏ có thể Claudia bị nhiễm trùng ở đâu đó. Nhưng việc mất nước cũng còn có thể do ỉa chảy và thiếu chất dinh dưỡng gây ra.
Kate vẫn chưa đủ căn cứ để chẩn đoán. Cô quay lại bảo bà Cronin lấy dụng cụ để lấy máu. Bà Cronin đã biết trước ý định của cô. Kate thắt dây cao su đúng trên khuỷu tay của Claudia để làm nổi ven. Cô chọc kim tiêm vào ven, từ từ hút máu vào xi lanh rồi sau đó cô truyền máu vào một ống nhựa. Đưa ồng nhựa cho bà Cronin, cô dặn:
- Đo huyết cầu, tốc độ huyết trầm, làm cả điện phân. Chị bảo bên xét nghiệm khi nào có kết quả thì đưa tôi ngay. Chị mang cả sang họ một mẫu nước tiểu nữa. Trong khi chờ đợi, chúng ta hãy truyền dịch cho cô gái.
Bà Cronin vừa đi ra, Kate lại quay lại người bệnh.
- Claudia, tôi muốn hỏi em vài câu nữa để bổ sung phần khám cho em. Em hãy vui lòng cởi áo sơ mi ra.
Claudia bắt đầu cởi cúc áo thì một giọng hoảng hốt của một nữ y tá vang lên trong hành lang:
- Bác sỹ Forrester! Bác sĩ Forerster!
Chỉ thoáng nghe tiếng gọi khẩn cấp, Kate đã hiểu ngay là đang có chuyện nghiêm trọng xảy ra, một chuyện liên quan đến sự sống chết.
- Tôi đến ngay đây! - Cô lập tức trả lời và bước ra phía cửa.
Bà Stuyvesant vội chặn cô lại:
- Bác sỹ, dù sao cô cũng không thể bỏ mặc con tôi đang ốm nằm đây!
- Người ta đang cần đến tôi - Kate vừa trả lời vừa khẽ gạt bà ta ra.
- Tôi chưa bao giờ thấy thế này! Bỏ mặc người bệnh trong khi đang khám …
- Con xin mẹ - Claudia yếu ớt van vỉ.
Kate chạy thẳng đến chỗ cô y tá đang đứng đợi trước một buồng khám. Trong buồng, một người đàn ông đang nằm dài trên bàn, ngực và tay chân gắn những điện cực. Thấy Kate vào, cô y tá đang làm điện tâm đồ cho người bệnh liền quay đầu lại.
- Đau dữ dội ngay dưới xương ức - cô y tá nói ngắn gọn - và mồ hôi ra rất nhiều.
Kate cũng nghĩ thế khi nhìn thấy khuôn mặt cạo nham nhở của người đàn ông nhăn nhó vì đau đớn và trán ông ta mồ hôi vã ra như tắm. “Đau tim?” Kate lập tức chẩn đoán. Vẻ mặt người đàn ông còn lộ ra một cái gì khác: đó là nỗi sợ hãi, nỗi sợ thường thấy ở những người bị chứng nhồi máu, cứ như thể họ đoán được cái chết đang đến gần. Người đàn ông này đang đứng bên bờ của sự hoảng loạn.
Kate Forrester xem xét biểu đồ thứ nhất, biểu đồ thể hiện hoạt động của tim. Trong khi băng giấy tiếp tục chạy ra, người đàn ông ngước nhìn cô với con mắt cầu khẩn: “Có phải tôi sắp chết?”, có vẻ như ông ta đang dò hỏi.
- Tim ông hoạt động tốt – Kate nhẹ cả người khi có thể trả lời ông ta như vậy – Ông đừng lo lắng gì cả.
- Tôi thấy đau quá – Ông ta thều thào nói.
- Ông sẽ sớm hết đau thôi – Kate trấn an ông ta – 100 miligram Démérol, cô nói với cô y tá – Làm X. quang ngực – Kate xem tiếp lưng và ngực cho người bệnh trước khi ra những chỉ định khác – Đưa một mẫu máu sang phòng xét nghiệm. Tôi muốn biết tỉ lệ càng nhanh càng tốt. Nếu tôi không nhầm thì có thể là sỏi nằm trong ống dẫn mật. Đưa ông ta đi làm X. quang đi rồi có phim thì đưa ngay cho tôi xem.
Sau khi mỉm cười để trấn an người bệnh, Kate bước ra.
Giữa lúc đó, cô quay về buồng C, cô đã trông thấy bà Stuyvesant đang sốt ruột đứng đợi trước cửa.
- Tôi hy vọng bây giờ - Bà ta nói – bác sỹ chỉ dành riêng chú ý cho con tôi.
Chẳng buồn nhìn bà lấy một cái, Kate bước thẳng đến bàn, chỗ cô gái trẻ đang nằm.
- Thế nào Claudia, chúng ta đang làm tới đâu?
- Cô vừa bảo nó cởi áo sơ mi ra – Bà mẹ nhắc cô.
Cố kìm mình để không tỏ ra quá nghiêm khắc với bà, Kate chỉ nói:
- Cảm ơn. Nào, Claudia, chúng ta lại tiếp tục nhé. Bây giờ thì em cởi áo ra và ngồi dậy.
Claudia làm theo, để lộ đôi vai và bộ ngực trần.
Với một cô gái còn quá trẻ thế này, Kate không loại trừ khả năng có thai.
- Hai mươi tư giờ vừa rồi, em có ăn thứ gì lạ không?
Trong khi hỏi câu ấy, Kate thử nắn xem vú cô gái có cương cứng không, như trong trường hợp cô ấy có thai. Nhưng Kate không thể kết luận được điều gì cả.
- Không, em nhớ không ăn một thứ gì lạ - Claudia đáp.
- Hôm nay em có cảm thấy sốt không? – Vừa hỏi Kate vừa đặt ống nghe lên ngực cô gái.
Chạm phải cái lạnh của ống nghe, Claudia cứng người lại.
- Không.
- Ở nhà, có ai có những triệu chứng tương tự như em không?
- Nhà em còn có ai nữa đâu. À, em muốn nói là … em sống một mình.
- Đấy, giờ thì con đã thấy là điều đó dẫn con tới đâu – Bà mẹ xen vào nói.
- Mẹ, con xin mẹ …
- Trước đây có bao giờ em đau mật không, Claudia?
- Không
Kate biết những kết quả xét nghiệm sẽ cho biết cô gái trả lời đúng hay sai. Bằng giọng cố tình làm ra vẻ thản nhiên, như thể đó là vấn đề không mấy quan trọng, Kate đặt cho cô gái một câu hỏi, lần này thì khá tế nhị:
- À, em có bao giờ dùng đến ma túy không, bất kể đó là thứ gì, do bác sỹ kê đơn mua một cách hợp pháp … hoặc không?
Có một thoáng do dự ở cô gái.
- Không.
“Có phải vì mẹ có mặt nên cô ấy đã chối? – Kate tự hỏi – Hay đó là sự thật? Nhưng tại sao cô gái lại ngập ngừng? Trừ phi là do cô đang ở trong tình trạng bị chứng ngủ lịm tác động?”
Kate quyết định tiếp tục khám, còn hơn là nếu gặng hỏi sẽ đẩy cô gái chui sâu vào giấu mình trong chiếc vỏ kén. Kate nghe phổi cho cô gái, lắng nghe xem có gì lạ, như những tiếng khò khè của chứng viêm phế quản hay viêm phổi chẳng hạn. Song cô không thấy có dấu hiệu gì đặc biệt. Dùng đầu ngón tay, cô gõ vào ngực và lưng cô gái. Chỉ có những tiếng động đáp lại chứng tỏ phổi không có nước.
Cô khẽ gõ xuống phía dưới thận. Claudia không thấy đau, vậy là không có vấn đề gì về thận. Thật ra, Claudia chỉ hơi có phản ứng chút ít.
Kate quan sát bụng Claudia. Nước da rám nắng chứng tỏ hè vừa qua cô đã đi tắm biển. Hơi thở cô đều đều, thỉnh thoảng giật nhẹ nhẹ do đau. Phần trên đùi cô có một vết bầm tím đã lâu. Bụng không có sẹo, cho biết cô chưa phải phẫu thuật lần nào. Vậy không có lý do gì để dự đoán một ca tắc ruột do bị kết dính gây ra.
Kate còn nhận thấy Claudia nhúc nhắc đầu rất dễ dàng và không thấy có kêu đau đầu. Như thế lúc này có thể tạm thời loại bỏ khả năng cô có vấn đề gì về hệ thần kinh.
Kate áp ống nghe vào bụng Claudia. Tiếng nghe bình thường, tuy có hơi giảm nhẹ. Kate nhẹ nhàng nắn bụng dưới, bên phía kết tràng của cô gái. Nếu bị viêm thì sẽ phải có triệu chứng nào đấy. Nhưng thông thường viêm kết tràng thì trước đó phải thấy đau và lặp đi lặp lại. Song cô gái cho biết là từ trước tới giờ ở đấy chưa bao giờ thấy đau. Hướng chẩn đoán này cũng bị Kate loại trừ nốt.
Hiện tượng ỉa chảy ở cô gái cũng là một vấn đề cần phải chú ý xem xét. Có thể do nhiều nguyên nhân. Kate đã từng gặp các trường hợp có những phụ nữ, vì muốn làm giảm nhẹ những cơn nhức đầu hay cơn đau trong thời kỳ hành kinh, đã lạm dụng một số thuốc an thần như Adoil hay Motrin do bác sỹ kê đơn. Cách tự chữa trị đó đã gây ra những cơn đau dạ dày mà để chữa thì người bệnh lại phải dùng đến Maalox hay Mylanta, những thứ thuốc này có thể gây ra ỉa chảy.
Claudia có những rối loạn quá mơ hồ khiến Kate không thể tự cho phép mình dễ dàng gạt bỏ bất kỳ hướng tìm nào. Cô quyết định sử dụng việc tiếp tục chẩn đoán của mình như một cái cớ để gạt ra khỏi cuộc bà Stuyvesant đang âu sầu lo lắng cho con gái mình.
- Bà Stuyvesant, tôi cần phải khám phụ khoa cho Claudia. Xin bà vui lòng lánh ra ngòai một lát.
- Tôi là mẹ nó. Giữa hai mẹ con, chúng tôi không có gì phải e thẹn cả.
Thấy bà ta chẳng có vẻ gì muốn rời bước. Kate xỏ tay vào đôi găng làm bằng nhựa trong. Rồi vừa xem xét cho Claudia, cô vừa đặt ra cho cô gái một câu hỏi mà từ nãy cô vẫn tránh do sự có mặt của bà mẹ:
- Claudia, thời gian gần đây, em có quan hệ tình dục gì không?
- Không.
- Hành kinh của em vẫn đều chứ?
- Vâng.
- Em có dùng phương pháp tránh thai nào không?
- Không, không bao giờ.
Kate đã xong phần khám phụ khoa. Ở khoang chậu, cô gái không có gì đau. Kate có thể loại trừ khả năng viêm nhiễm đường âm đạo. Tử cung cô gái có hơi dãn, nhưng không đủ dấu hiệu để nghi là có thai. Vả lại Kate cũng không nhận thấy ở cổ tử cung có hiện tượng gì đặc biệt về nhiễm sắc tố cũng như sưng phồng ở vòi tử cung. Vậy là ở khu vực này, Kate có thể loại bỏ nguyên nhân gây ra những rối loạn của Claudia.
Như bị thôi thúc bởi ý muốn bảo vệ sự riêng tư thầm kín của con gái mình, bà Stuyvesant giúp con nhanh chóng mặc chiếc quần Jeans.
Khám cho Claudia xong, Kate thấy hiển nhiên là lúc này cô gái chưa có dấu hiệu gì đòi hỏi phải can thiệp gấp bằng phẫu thuật. Cho nên trong khi chờ đợi kết quả xét nghiệm, tốt nhất là hãy cứ truyền dịch để tránh mất nước và chờ xem sự việc tiếp diễn. Giữa lúc Kate đang ghi những nhận xét của mình vào bệnh án thì lại có tiếng gọi, chắc là từ phòng đón tiếp vọng vào.
- Bác sỹ Forrester! Bác sỹ Forrester!
Kate ngừng viết và bước ra cửa.
- Cô không thể lại bỏ mẹ con tôi lần nữa mà chẳng chữa chạy gì cho nó! – Bà Stuyvesant vội kêu toáng lên.
- Bà Stuyvesant, chừng nào phòng xét nghiệm còn chưa đưa kết quả đến cho chúng tôi, thì chúng tôi chưa thể quyết định được gì hết.
Bà mẹ vẫn bám theo Kate ở ngòai hành lang.
- Ít nhất thì cô cũng cho con tôi một thứ kháng sinh nào chứ!
- Bà Stuyvesant, bà hãy tin là tôi hiểu nỗi lo lắng của bà, nhưng kháng sinh thì sẽ không có hiệu quả gì đối với vi rút đường ruột, nếu đúng là con bà đau vì cái đó. Ngược lại, nó còn có nguy cơ gây ra những phản ứng phụ vừa xấu vừa vô ích.
Thấy Kate định bước đi, bà Stuyvesant liền nhắc cô:
- Bác sỹ! Cô nên biết là trong hội đồng quản trị bệnh viện này, chồng tôi có những người bạn rất thân đấy, và …
Lời cảnh báo, hay là lời dọa nạt ấy, cũng không ngăn nổi bác sỹ Forrester bước tiếp, bởi lúc này trong đầu cô chỉ có mỗi một mối quan tâm: đó là một người bệnh đang cần gấp đến cô.
Chương 1
Tiến >>
Đánh máy: Annie_tuongminh
Nguồn: tve-4u.org
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 25 tháng 6 năm 2018