Thoảng Hương Đêm

mặc bích

Người đàn ông chăm chú quan sát mái tóc dài, đen thẫm, xõa xuống che kín khuôn mặt đang cúi thấp, quỳ trên bờ cỏ trước ngôi mộ mà tấm bia mầu đồng nằm phẳng lì trên mặt cỏ xanh. Cô ta đang sửa lại những cành hoa tươi cắm trong bình hoa đặt sát tấm mộ bia. Hai bàn tay trắng uyển chuyển trên những cành hoa mầu đỏ, tím và vàng. Rồi lại cúi thấp hơn để nhổ những cỏ dại mọc quanh. Mái tóc đen rẽ xuống theo đà cúi hé ra để lộ chiếc gáy trắng nuột như một điểm bắt mắt làm Chương nhìn như bị thôi miên. Chiếc áo nhung đen bó sát thân hình người đàn bà trước mặt làm thành những đường cong tròn trịa cũng thu hút không thua gì khoảng da thịt trắng ngần ở chiếc gáy thanh tú. Trước bờ cỏ xanh non sau cơn mưa, những đốm mầu tươi thắm của những bông hoa mà cô ta vừa cắm, mầu đen của mái tóc, của áo, phần da thịt úp mở mời mọc, không gian như ngừng thở. Chương chỉ còn nghe thấy tiếng mình thở mạnh, nhịp tim xôn xao theo những xúc động mà chàng thường có trước những cái đẹp, trước những cảm xúc vô biên. Mùi đất mới, mùi hăng hắc của những cành hoa và thoang thoảng mùi nước hoa từ bóng dáng trước mặt làm Chương hơi choáng váng. Chàng không biết mình choáng váng vì thế hay vì những cảm xúc vừa qua đến một cách ngẫu nhiên, hay vì chàng chăm chú quá lâu?

Nhưng đột nhiên cô ta đứng lên, hất nhẹ mái tóc. Chỉ một hành động nhỏ mà cả bức tranh trước mặt chợt thay đổi hoàn toàn. Không gian như bừng tỉnh, Chương chớp mắt theo và vô tình những cử động của chàng sau lùm cây làm thành tiếng động.

Cô ta quay lại. Gương mặt xương xương, hai mắt to mở lớn nhìn dáo dác. Chiếc cằm hơi bạnh ra có vẻ dữ nhưng thông minh. Mầu son đỏ thắm ở đôi môi thật mọng hơi hé ra khi nàng đảo mắt tìm kiếm.

Chương lách mình ra khỏi lùm cây. Chàng nhìn thẳng vào người đàn bà trước mặt.

Nàng vào khoảng 37, 38 tuổi, cái tuổi mặn mà của bông hoa đang thời kỳ hương sắc lên tột đỉnh. Đôi mắt cô ta vừa mơ màng lại vừa sắc xảo đến dữ dội làm Chương phải chớp mắt. Chàng khẽ nhếch môi cười và làm quen. Chương chào bằng tiếng Anh:

“Hi!”

Cô ta nhìn chàng như để đánh giá ngầm trước khi trả lời bằng tiếng Việt, giọng Huế ngọt và thanh như tiếng khánh vẳng nhẹ trong gió một buổi trưa hè xa xăm:

“Chào ông!”

“Ồ!.. Tôi không ngờ cô là người Việt Nam..!”

“Ông nghĩ tôi là người gì? Tầu, Đại Hàn, hay Nhật Bản?”

Chương nhếch mép cười và nói thẳng thừng:

“Tôi không biết cô là người thuộc sắc tộc nào nhưng một điều chắc chắn cô là người đàn bà đẹp nhất tôi chưa bao giờ gặp”

Ánh mắt nàng hơi dịu xuống, nhu mì hơn một chút và nàng bật cười. Tiếng cười trong như tiếng nói, reo vui nhưng tinh quái phơi bày hàm răng trắng và đều. Tiếng cười thu hút làm Chương chợt nhìn nàng say đắm tuy hơi sỗ sàng.

Chàng có cảm giác như đã quen biết nàng từ lâu lắm và chính vì thế Chương rất tự nhiên gợi chuyện tiếp:

“Người đẹp tên phải đẹp lắm”

Cô ta dường như cũng bị lôi cuốn vào câu chuyện tình cờ và người đàn ông lạ mặt. Nàng đáp mà gương mặt ánh lên nụ cười:

“Ông đoán thử xem?”

Chương nhún vai:

“Tôi lười lắm, vả lại kể ra thì đến chiều cũng chưa hết”

“Vậy thì cũng chẳng cần biết tên làm gì!”

“Cái tên nói lên cá tính của từng người”

“Nếu đúng như vậy, tôi lại càng không muốn ai biết tên tôi” Cô ta vẫn giữ nụ cười như trêu ghẹo khi nói.

Chương đổi câu chuyện:

“Cô đi thăm người thân?”

Nàng hơi quay người chỉ vào bình hoa tươi cạnh mộ bia đáp:

“Chồng tôi!”

Góa phụ sương tình! Hèn gì trông nàng vừa hấp dẫn lại vừa có vẻ tang tóc! Nàng nói “Chồng tôi!” mà Chương không tìm thấy mảy may chút buồn rầu xúc động. Có thể những buồn phiền đã bị thời gian cuốn đi mất sạch, hay biết đâu sự ra đi của người chồng là một giải thoát cho nàng? Nhưng ít nhất sự thản nhiên ở cô ta làm Chương thoải mái hơn khi nhìn nàng và muốn tiếp tục câu chuyện.

Cô ta nhìn Chương, hỏi lại:

“Còn ông?”

Ý chừng cô ta chờ đợi ở Chương một câu trả lời tương tự hay sao đây?

“Ba mẹ tôi! Cũng gần gần đây thôi”

“Trông ông không có vẻ như người ở vùng này?”

Chương ngạc nhiên nhìn cô ta, nhìn vào đôi mắt to như đang sục sạo tìm kiếm ở chàng một điều gì.

“Có một dạo tôi sống ở đây, nhưng đã lâu lắm rồi. Mà sao cô biết?”

“Tại vì tôi chưa gặp ông ở chỗ này bao giờ”

Như thế có nghĩa là nàng ra đây rất thường xuyên. Chương bước lại gần để liếc nhìn tấm mộ bia. “Hoàng Trọng Bình, 1940 – 1995”. Chương nhẩm tính trong đầu thời gian giữa năm tháng người chồng cô ta ra đi và hiện tại.. 5 năm. Cũng là một thời gian đáng kể để xoa dịu một sự mất mát.

“Mỗi năm tôi vẫn quen lệ về thăm gia đình vào ngày lễ Tạ Ơn, dù bây giờ ba mẹ tôi không còn nữa, chỉ còn vài người anh em ở đây”

“Có một chỗ để trở về là tốt rồi!”

Chương thầm đồng ý. Chàng nhìn nàng kỹ hơn. Ánh mắt chàng không chỉ lướt nhẹ một cái nhìn tổng quát mà chậm rãi như một con sâu đang trườn mình, háo hức tìm kiếm trên từng phần thân thể nàng, không phải để đánh giá nhưng mơn trớn thăm dò, như thử tấn công bằng mắt xem làn da nàng có xao xuyến, nóng bỏng lên hay còn ngần ngại giữa cái muốn và không muốn. Cứ gọi cô ta là nàng, cần gì phải có một cái tên? Chương hơi nhếch mép cười trong ý nghĩ thầm kín ấy.

Như đọc được ý nghĩ của Chương, cô ta nhìn trả lại mạnh bạo đầy vẻ thách thức hỗn xược! Đôi môi dưới hơi trễ xuống như chực nói một điều gì rồi lại thôi.

Ngầy ấy động tác đủ để cho cô ta trở thành một con mồi tinh khôn nhưng hấp dẫn. Thoang thoảng trong gió mùi hương lạ lẫn với mùi hăng hắc của hoa tươi.

Cơn gió mạnh ập đến thổi tung mái tóc nàng, những mảng tóc chảy tràn lên hết khuôn mặt. Tà áo tốc lên ờ một bên đùi, phần da thịt trắng nõn lại phô bày mời mọc. Chương chẳng ngần ngại, dừng mắt rất lâu ở phần hở hang đó. Chàng có một thói xấu, không bao giờ dấu diếm tia mắt nhìn của mình. Đôi mắt chàng luôn luôn bộc lộ những rạo rực không che đậy, làm như tất cả những xúc cảm dù thanh cao hay trần tục đều cần phải cho thoát ra ngoài, không thể chất chứa, dù là sỗ sàng! Có những người đàn bà rất thích cái nhìn của Chương và ngược lại cũng có những người không thể chịu nổi. Thích hay không thích thì Chương vẫn thế, không thể sửa đổi!

Có tiếng bíp nho nhỏ. Cô ta quay lưng lại, cúi xuống cầm chiếc xắc tay cũng màu đen hơi lớn. Lục lọi. Cầm chiếc điện thoạii nho nhỏ trong tay rồi áp vào tai:

“Vicky đây!.. OK! Chắc chừng 20 phút nữa.. Có thể sớm hơn. OK”

Vicky! Cái tên nghe kiêu hãnh quá! Cô nàng này thuộc loại khó trị!

Nàng nhìn Chương hơi nhếch miệng cười. Nụ cười xã giao, không mang một hứa hẹn nào rồi nói với Chương:

“Tôi phải đi”

Nói xong nàng nhanh nhẹn đi ra chỗ xe đậu bên đường. Chương nhìn theo. Chiếc xe BMW mầu đen bóng loáng. Cửa xe ập vào gọn ghẽ. Nàng vọt nhanh và biến mất. Chương vẫn còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trong gió. Trước mắt chàng vẫn chập chờn phần da thịt trắng lộ ra ở một bên theo chiều dài thon thon của một cặp đùi thật đẹp. Tại sao mình chỉ chú ý đến điều đó, Chương tự hỏi? Chàng đã từng ngắm nhiều phần da thịt hở hang hơn mà không thấy bị lôi cuốn bằng một thoáng vừa qua! Chàng còn muốn úp mặt vào đó như gã thanh niên lần đầu được nhìn thấy một mảnh da thịt phơi trần. Hít hà, tìm kiếm mùi thơm thoang thoảng đó. Mân mê, vuốt ve, mà Chương chắc chắn rằng da thịt nàng rất mềm, mướt, và mịn màng. Chỉ là một sự tưởng tượng ngắn ngủi mà làm chàng gai cả người, như thực sự đã đụng chạm! Lạ lùng thật! Chương lắc đầu rồi bỏ đi!

Hòa dục giã:

“Trễ rồi! Pary người ta bắt đầu từ 7 giờ mà bây giờ đã gần 8 giờ tối! Em ghét đi trễ! Kỳ lắm!”

Chương nghĩ thầm: Có gì kỳ đâu? Chàng không muốn có mặt trong một đám đông, nhất là một đám đông xa lạ, nhưng chiều cô em nên phải gượng gạo đi cùng. Đến đó chàng sẽ làm gì? Chương muốn hỏi Hòa điều này.

Ngồi trên xe Hòa ríu rít như chim:

“Anh đừng để sưởi. Nóng lắm! Mồ hôi ra hỏng hết áo em!”

Hòa vuốt lại tóc, ngắm nhìn trong tấm gương soi nho nhỏ như có vẻ bằng lòng rồi quay sang anh:

“Trông em được không?”

Không đợi Chương trả lời, Hòa huyên thuyên nói tiếp:

“Đến đây anh sẽ gặp tất cả những khuôn mặt đáng nhớ của thành phố. Anh bỏ đi lâu rồi, người quen cũ chẳng còn bao nhiêu, anh sẽ có cơ hội quen nhiều bạn mới. Để em kiếm vài cô giới thiệu cho anh”

Và cứ thế, Hòa nói suốt trên đường đi cho đến khi tới địa điểm party, Chương chỉ ừ à lấy lệ cho cô em gái vui lòng còn hoàn toàn chàng không nhớ Hòa đã nói những gì!

Căn nhà đồ sộ hai tầng trước mặt với đèn đóm sáng choang. Tiếng nhạc vang ra đến tận ngoài đường. Chương phải chạy lòng vòng mãi mới tìm được chỗ đậu xe. Càng đến gần ngôi nhà Chương lại càng muốn bảo với Hòa: “Hay anh đưa em đến đây rồi anh đi. Chốc anh trở lại đón”, nhưng nhìn gương mặt tươi tắn xinh đẹp của em, chàng lại không nỡ và thở dài thầm!

Hòa đẩy cửa vào như đã quen thuộc lắm. Ánh đèn, mùi nước hoa, những khuôn mặt phấn son lộng lẫy, những bộ y phục thanh lịch thời trang đắt tiền, tiếng cười nói ồn ào lẫn trong tiếng nhạc để khá lớn. Hòa nắm tay Chương lôi đi phăng phăng luồn trong đám đông. Nàng cười với tất cả mọi người. Hòa đi tìm chủ nhân của căn nhà, người mở party đêm nay. Chương ngoan ngoãn đi theo Hòa và cũng cố tạo một nụ cười theo kiểu nào đó trên môi cho hợp với khung cảnh.

Ra ngoài sân thượng, Hòa kêu lên:

“Chị Hải!”

Người đàn bà bới tóc cao phô chiếc lưng trần thuôn thuôn, tay cầm ly nước ngọt quay lại và vồn vã tiến đến:

“Hòa! Sao cưng tới trễ vậy!” Miệng đon đả nói nhưng mắt nhìn Chương và chờ đợi Hòa giới thiệu.

“Anh Chương! Anh của Hòa từ Maryland xuống chơi. Chị Hải, người phụ nữ thanh lịch nhất thành phố”

Chương cười xã giao và quan sát “người phụ nữ thanh lích nhất thành phố” như lời Hòa giới thiệu. Thanh lịch? Cũng có. Nhưng nhất thành phố? Điều này phải xét lại vì nãy giờ vượt qua đám đông, Chương thấy vài bóng hồng còn thanh lịch hơn chủ nhân. Nhưng nữ chủ nhân rất khéo léo và niềm nở. Bà ta kéo Chương đi để giới thiệu với nhiều người sau khi nghe Hòa kể “gia cảnh” là Chương hãy còn chưa vợ.

Cái miệng của Chương không được ngơi nghỉ bởi những cái nhếch mép cười xã giao liên tục. Chàng không thể nhớ hết những tên người mà chàng nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại trong đời. Đúng kiểu party Mỹ! Mạnh ai nấy nói, mạnh ai nấy tìm người quen mà đấu hót. Chương rất lười nói. Nãy giờ phải cười nhiều là một điều cố gắng lắm rồi!

Ly rượu trong tay, Chương lững thững đi ra ngoài sân thượng, chàng muốn tách rời khỏi những ồn ào chóng mặt này. Không khí bên ngoài mát rượi. Những ngọn đèn nhỏ lấp lánh trong lùm cây như những con mắt huyền ảo ẩn mình trong đêm. Ở một góc mãi tận bên ngoài gần lan can Chương thấy một hình dáng thanh thanh. Chiếc áo đầm đen lẫn trong bóng tối. Chàng chỉ nhìn thấy ở sau lưng một khoảng mầu da thịt trắng toát hình chữ V kéo xuống tận quá nửa lưng. Bắt mắt quá! Đằng sau cái lưng trần hấp dẫn kia là một khuôn mặt thế nào? Già hay trẻ? Đẹp hay xấu? Dữ hay hiền? Có chủ hay chưa có chủ? Chịu chơi hay lạnh lẽo?

Càng đến gần Chương càng thấy vui vui trong sự hồi hộp tìm kiếm. Người đàn bà vẫn không quay lại dù tiếng chân của Chương gõ trên nền đá lạnh nghe khô khốc nhưng rõ rệt. Chàng chợt dừng bước và tìm sẵn trong đầu những câu nói làm quen thế nào cho hợp tình hợp cảnh. Rồi chàng cười thầm vì thấy mình có vẻ ngớ ngẩn và quái gở! Khi đến gần hơn, Chương bỗng hơi khựng lại vì mùi thơm chắc chắn phải từ người đàn bà toát ra. Mùi thơm quen thuộc mà chàng đã ngửi thấy hôm qua lúc ở nghĩa trang, mùi thơm mà nàng đã để lại như một dấu ấn riêng biệt và kỳ diệu trong trí nhớ chàng. Một sự trùng hợp? Hay chỉ là sự tưởng tượng?

Cô ta đứng yên như một bức tượng, người vẫn xoay về phía trước mặt mà ở dưới thung lũng thấp thoáng có ánh đèn. Tự dưng Chương không thể nói những câu mà chàng định nói để làm quen. Cô ta xoay người lại.

“Vicky! Vicky!”

Vẫn mái tóc đó, đôi mắt, nụ cười, bờ môi, chiếc cằm đó. May là Chương không đánh rơi ly rượu! Chàng sững sờ nhìn nàng. Đêm nay Vicky sửa soạn kỹ hơn, đẹp và lôi cuốn hơn. Đôi môi tô son đỏ rực và bóng là mầu sắc duy nhất trong khoảng không gian tối tăm quanh đây. Ở mặt trước, chiếc áo cũng được cắt trũng sâu, lộ một phần ngực trắng và đầy đặn. Chương không thể để đôi mắt chàng chỉ dừng ở khuôn mặt Vicky. Với một chút rượu trong người, mắt chàng rực hơn bình thường khi thấy gái đẹp và cả người chàng nóng hừng hực như đang đứng giữa một trưa hè trong cơn sốt mê man.

Cả hai nhìn nhau như hai con thú đang rình rập để chực tấn công, rồi bỗng cả Chương và Vicky cùng phá lên cười. Tiếng cười làm tất cả những mảnh cứng nhắc đang bao bọc quanh Chương rơi xuống vỡ vụn. Những giả tạo khổ sở nãy giờ bỗng tan biến hết! Chàng giơ tay:

“Chương là tên tôi!”

Nàng đưa tay bắt xã giao. Bàn tay Vicky mềm mại và ấm. Nhưng nàng không để trong tay Chương lâu mà rút lại ngay, không để cho Chương được tận hưởng chút cảm giác nào.

“Anh biết tên tôi rồi phải không?”

“Tôi nghĩ tôi biết có một nửa”

Nàng ngửa cổ cười, tiếng cười trong trẻo lôi cuốn:

“Tại sao chỉ có một nửa?”

“Bởi vì người đẹp như thế này không thể trơ trụi chỉ có một chữ Vicky?”

Ánh mắt nàng long lanh thích thú:

“Vicky Hà!”

Chương chụm môi huýt sáo nho nhỏ như tán thưởng.

Nàng nhìn Chương trêu chọc:

“Sao? Tôi nhớ anh bảo cái tên nói lên cá tính của mỗi người?”

Nói xong nàng như chờ đợi nửa như thách thức.

“Một phần nào thôi chứ. Mà cô có muốn biết thật không?”

Khi nói ra điều này, Chương nhìn con mồi như để đọ sức chứ thực sự đây toàn là những chuyện chàng nói ba hoa. Bị thúc bách quá, Chương sẽ bịa. Đấy là một trong những tài vặt của chàng mà rất nhiều bà, nhiều cô đã mắc bẫy. Chàng cố nén cười và tự nhủ: “Để xem?”. Khơi dậy sự tò mò ở người phụ nữ là bước chiến thắng đầu tiên mà muôn đời Chương thấy đều có hiệu quả. Mà lạ quá, đêm nay, Vicky đẹp hơn, ăn mặc hở hang hơn mà lại không lôi cuốn bằng một khoảng đùi hé ra ngày hôm qua. Có lẽ ở mỗi một người đều có những phần bắt mắt riêng nếu biết khai thác. Chẳng lẽ Chương lại phê bình Vicky rằng: “Cô chỉ nên mặc áo hở đùi không thôi, đẹp hơn”. Và chàng tự thấy buồn cười trong ý nghĩ khôi hài đó.

Cô ta lại tưởng lầm cái tên Vicky Hà mang một ý nghĩa gì đặc biệt làm cho Chương có những cái nhìn là lạ và càng muốn biết hơn. Chương than thầm và suy tính xem phải bịa thế nào cho cô ta vừa thích.. lại vừa sợ! Nhưng ngoài trò chơi trong trí tưởng nghịch ngợm của Chương, chàng quả thật bị lôi kéo bởi người phụ nữ này. Nhưng xúc cảm như ngày hôm qua hay lúc nãy không phải là một chuyện đùa nghịch. Cái xốn xang kề cận nàng không phải là một sự giả trá.

Chương còn muốn tiến xa hơn nữa kìa. Rồi chàng buột miệng nói:

“Cô không thích đám đông” Chàng không muốn gọi nàng là Hà hay Vicky.

“Rồi sao nữa?”

“Liều lĩnh, nhiều đam mê”

Chương lo âu không biết những lời nói bịa đặt này sẽ đi đến đâu, chàng nói tiếp:

“Thích phiêu lưu, khó khăn, thích chủ động”

Vừa nói Chương vừa nhìn nàng thăm do phản ứng xem mình “đoán” trúng được bao nhiêu phần trăm?

Gương mặt nàng đổi hẳn. Những nét cứng cỏi thách đố tan biến dần, ánh mắt nàng dịu dàng hơn, có vẻ nhu mì hơn. Chương ngắm và thấy nàng đáng yêu. Tự dưng chàng thấy phần ngực trần của Vicky cũng đẹp và thu hút chàng không thua gì..

Tại sao mình cứ quanh quẩn ở những phần da thịt như vậy? Từ trước đến giờ có bao giờ chàng bực bội với chính mình về những chuyện vớ vẩn như thế đâu? Nhưng quả thật, ở nàng còn nhiều thứ khác làm Chương phải nhớ. Chàng nghĩ nàng thông minh lắm, và cũng quỷ quyệt lắm.

Vicky vẫn ở trong tư thế chờ đợi Chương nói tiếp. Chương ngắm mái tóc đen bóng mượt của nàng và tưởng tượng được luồn tay vào trong đó, úp mặt vào mái tóc ngát hương, hôn vào đôi môi không son giữa bầu trời đêm, cảm nhận được thân hình ấm áp của nàng áp vào người chàng như hun thêm ngọn lửa đang bùng lên trong Chương.. Nhưng Chương lại buột miệng nói:

“Tại sao mình không đi ra khỏi đám đông ồn ào này? Mời cô đi ăn tối được không?”

Hình như đã bắt đầu quen với những bất ngờ từ Chương, nhưng Vicky cũng hơi ngần ngừ. Chương không đề nàng chần chừ lâu hơn:

“Mình trốn ra cửa sau. Chủ nhà không biết đâu. Đông như thế kia, có mặt ai hay thiếu ai, chắc chắn chủ nhân không thể biết được”

Vicky nhìn Chương và có vẻ như bị lôi cuốn vào một trò chơi mà người đàn ông đang bày ra, dĩ nhiên lý thú hơn đám người nhàm chán trong kia. Nàng gật đầu nhưng rồi bỗng xua tay.

Chương ngạc nhiên:

“Cô định nói gì?”

“Tôi còn để quên áo khoác bên trong.. nhưng không sao, hôm khác trở lại lấy!”

Chương cởi áo veste, khoác nhẹ vào vai nàng. Vicky để yên cho chàng săn sóc, không phản đối.

Ra đến ngoài đường dường như ấm hơn vì mặt trước nhà khuất gió. Quay sang Vicky, Chương hỏi:

“Mình đi một xe nhé?”

Nàng lắc đầu cười ranh mãnh:

“Đã trốn mà lại để xe lại ư?”

Chàng bật cười và định hỏi: “Vậy thì bây giờ ai theo ai?” nhưng Chương biết không nên đùa quá trớn, chàng sẽ mất con mồi! Thay vì vậy, chàng nói:

“Cô thích tiệm nào? Cả năm tôi mới về đây lại một lần, thành phố cũng thay đổi nhiều. Chắc chắn cô phải biết rõ hơn tôi?”

“Tưởng anh thuộc hết mọi ngõ ngách?”

“Thuộc đường nhưng không..”

“Anh có bao giờ đến tiệm La Colomba chưa? Ở góc đường..”

Chương gật đầu, không để nàng nói hết câu:

“Biết. Chỗ đó thức ăn ngon và chỗ ngồi cũng thích nhất. Vào một buổi tối như vậy, liệu có chỗ không? Mình cứ đến thử nhé?”

Chiếc BMW của Vicky chạy trước, Chương theo sau. Trong đêm, hai đốm đèn đỏ ở đuôi xe của nàng cũng rực sáng như làn môi đỏ mọng mà Chương đã ao ước được hôn. Náng lái nhanh và chạy ẩu. Theo nàng với tốc lực càng làm cho sự háo hức trong Chương gia tăng gấp bội. Chưa bao giờ trong đời Chương lại thấy thích thú như vậy. Chàng đã từng gặp nhiều phụ nữ đẹp hơn Vicky, nhưng ở nàng như có ánh lửa mà sức nóng nồng ấm tỏa ra ngày một mãnh liệt làm Chương quên hết mọi sự.

Đã lâu lắm Chương không đến đây, nhưng chàng vẫn còn nhớ. Mọi sự không thay đổi là bao. Một ngày cuối tuần dĩ nhiên là đông đảo. Tuy nhiên tìm chỗ đậu xe cũng không đến nỗi vất vả cho lắm. Cả hai xe đậu sát cạnh nhau ở một khoảng cách thật xa tiệm ăn. Vicky hỏi Chương:

“Anh lạnh không? Trả lại áo anh này!”

Chương lắc đầu:

“Không! Ở miền Bắc còn lạnh hơn nhiều, Hà cứ mặc đi!”

Chữ Hà thoát ra khỏi miệng chàng thật âu yếm như chàng đã từng gọi tên nàng, nói với nàng như thế hàng bao nhiêu lần!”

“Trông dị không?”

Chữ “dị” nghe thật dễ thương! Nàng nói bằng một giọng nửa Huế nửa Nam nghe là lạ. Chương dừng lại nghiêng đầu như ngắm nhìn rồi mỉm cười:

“Không! Người đẹp mặc cái gì cũng đẹp!”

“Xạo!”

Chương nói tỉnh bơ:

“Nói vậy chứ đàn bà thích đàn ông xạo! Biết đấy nhưng vẫn thích. Nhưng riêng tôi nhận thấy những lời khen càng làm cho người đàn bà đẹp như Hà còn đẹp thêm lên”

Nàng lắc đầu nhưng môi hé nụ cười.

Chương thầm nghĩ: “Những điều mình nói ra toàn là sự thật chứ có xạo đâu!”, nhưng cái vẻ trân tráo ở chàng dễ làm người khác nhầm. Sao được!!?

Vào đến nơi mới biết là phải chờ. Thời gian chờ khoảng nửa giờ! Chương đề nghị:

“Mình ra vườn sau ngồi đợi đi! Khung cảnh phía sau đẹp lắm. Trời tối nhưng có đèn”

Tiệm ăn xây trên một khoảng đất rộng trên đỉnh đồi. Kiến trúc mặt sau được chia làm nhiều tầng. Có những con đường thoai thoải xuống đến tận sâu bên dưới, rải rác một vài chỗ dừng chân, có băng đá, chòi gỗ xinh xắn. Nhiều chỗ đường dốc, nàng phải vịn vào tay Chương. Hơi ấm từ người nàng tỏa ra càng làm mùi nước hoa rực lên khiến Chương choáng váng, hệt như ngày hôm qua! Những lời nói biến đâu mất.

Đến một khúc quanh, nàng bỗng khuỵu chân suýt ngã, Chương ôm choàng lấy nàng. Mặt chàng kề sát Vicky, sát đến độ Chương nhìn thấy cả ánh đèn sáng long lanh trong mắt nàng, cái chớp mắt của cả một trời sao. Vẫn trong tư thế đang ôm chặt lấy Vicky, bóng đêm vây bủa, đôi môi nàng run run khi nhìn Chương. Làn môi hé mở như chực kêu lên để lộ nhưng chiếc răng trắng bóng. Hơi thở nàng thơm tho. Chàng không cưỡng lại nổi nữa dù nàng có phản ứng ra sao đi nữa! Chiếc hôn nồng nhiệt như lâu lắm Chương không gần đàn bà. Môi nàng mềm và ngon ngọt hơn bất cứ thứ gì trên đời! Thoạt đầu như bất ngờ, nàng không biết phải đối phó ra sao, nhưng rồi Vicky hôn trả lại, đôi môi nàng, vòng tay nàng như một thứ sinh vật dị kỳ cuốn hút lấy Chương không rời. Bàn tay nàng như những luồng điện kích thích từng phần da thịt đã ám ảnh chàng mãi để thấy rằng tuyệt diệu hơn chàng tưởng tượng. Chiếc áo vest khoác hờ của Chương trên vai Vicky đã rơi xuống đất từ bao giờ. Người nàng rướn lên trước bàn tay sục sạo của Chương. Da thịt nàng căng như mọng nước. Chương rời môi nàng và lướt tham lam trên đôi mắt khép hờ, gò má, vành tai xinh xắn dấu sau làn tóc. Nàng rên nho nhỏ và nói một điều gì Chương không nghe rõ. Đùi nàng quấn chặt lấy Chương nóng bỏng. Chàng không còn biết mình đang ở đâu, chỉ biết rằng đang được tận hưởng những gì đẹp nhất trên cõi đời này từ một sinh vật đáng yêu mà từ thuở tạo thiên lập địa Thượng Đế đã cố tình tạo nên.

Chiếc đồng hồ báo thức reo lên inh ỏi. Chương nhỏm phắt dậy, tung chăn. Người chàng hãy còn nóng hừng hực. Chàng mở mắt nhìn quanh rồi nhắm mắt lại ngả người xuống giường! Vuốt mặt, quay lại nhìn đồng hồ. Chàng lại ngồi dậy, bấu vào da thịt mình và nhăn mặt! Té ra chàng nằm mơ! Tại sao lại có thể thật như vậy được? Người chàng hãy còn nóng ran. Chương nắm xuống, tiếc rẻ! Muốn ngủ tiếp để được nằm mơ nốt giấc mơ tuyệt vời! Chàng sờ lên môi mình. Vẫn còn thấy dư âm của những nụ hôn nồng nhiệt đâu đây! Giơ tay lên nhìn. Bàn tay này đã được tận hưởng những cảm giác kỳ thú mà chưa một người đàn bà nào khác mang lại cho chàng. Chương nằm nán lại giữa đống chăn gối và hình dung lại giấc mơ. Có cảm giác đó là một sự thật của đêm qua.

Chương nhíu mày suy nghĩ. Đêm qua mình làm gì? Chàng bỗng hoảng hốt! Đêm qua chàng có đưa Hòa, cô em gái, đi đến nhà người bạn party thật!.. Nhưng chàng đưa Hòa đi.. và đưa Hòa về nhà.. Trong từng đó khuôn mặt gặp gỡ tối hôm qua, không hề có khuôn mặt nào như người trong giấc mộng. Cũng không hề có ai tên Vicky.. hay Hà? Chưa bao giờ trong đời Chương lại nằm mơ như vậy cả! Ngay cả khi.. mới bước vào tuổi thanh niên! Chàng tự sờ trên người mình và biết chắc rằng những cảm giác nóng hổi vẫn còn sót lại đâu đây, rồi bực dọc ngồi dậy, hất chiếc đồng hồ báo thức xuống sàn!

Những tia nước nóng từ chùm hoa sen vã xuống thân thể làm Chương tỉnh táo nhưng những hình ảnh trong mơ vẫn không chịu rời chàng. Soi mình trong gương. Có gì thay đổi đâu? Chàng lắc đầu như muốn xua đuổi những hình ảnh đang chấp chới trêu chọc chàng.

Hòa đã chờ chàng từ bao giờ ở phòng ăn. Trông Hòa tươi mát như một nhành hoa sớm. Nàng nhoẻn miệng cười với anh:

“Anh ngủ ngon không?”

Chương ngần ngừ tìm chữ cho đúng nghĩa để trả lời câu hỏi của em gái:

“Tuyệt diệu!”

Hòa nhìn anh hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ thoáng qua rồi nói:

“Anh ăn sáng nhé? Còn đến ba giờ đồng hồ nữa máy bay mới bay. Từ đây ra phi trường chỉ mất 20 phút. Anh có cần đi đâu sáng nay không? Hôm nay em nghỉ mà. Ngày nghỉ không dùng cũng bỏ thôi” Cái tật của Hòa là vậy, khi đã bắt đầu nói là nàng không ngừng, dù đó là những câu hỏi. “Sở em tụi Mỹ nó không bao giờ bỏ sót ngày nào, còn thêm ngày nghỉ bệnh nữa chứ”

Chương nghĩ thầm: “Đứa nào lấy Hòa sẽ được cô em chàng entertain suốt cả ngày. Khỏi cần phải nói gì cả!”. Nhưng ở Hòa có những đáng yêu và duyên dáng riêng. Sự hồn nhiên ở nàng luôn luôn là một tươi mát.

Về nhà, được săn sóc, Chương có cảm tưởng như mình trẻ lại. Cũng những thức ăn như chàng có thể tìm thấy ở ngoài tiệm nhưng ở đây, trong căn nhà có rất nhiều kỷ niệm, những món ăn trở thành ngon hơn trước bàn tay ân cần của Hòa. Tự dưng chàng thấy thèm một mái ấm, muốn dừng chân, muốn có những gì riêng tư thuộc về mình. Nhưng bên cạnh đó, hình ảnh người đàn bà nhiệt tình trong mộng vẫn lảng vảng quanh đây. Chàng buột miệng hỏi Hòa:

“Trong số người quen của em có ai tên Hoàng Trọng Bình không?”

Hòa gật đầu:

“Tay này giầu nhờ đất đai đấy!”

Chương giật thót mình không ngờ! Chàng không nghĩ câu hỏi của mình lại được xác định như thế! Chàng hỏi tiếp như những lời nói đã được đặt sẵn trên môi:

“Chết rồi phải không?”

Hòa kêu lên:

“Bậy! Người ta đang sống sờ sờ ra đó mà anh lại bảo chết! Anh nghe tin này ở đâu vậy? Hôm qua trong party không thấy anh ta, nhưng em không nghĩ là có chuyện gì xảy ra cho hắn đâu. “He’s too mean to die!”

Chương nghĩ thầm: “Ít nhất cũng chỉ là một sự trùng hợp nào đó!” và cảm giác lạnh lẽo vừa đến chợt biến mất!

Hòa nói tiếp:

“Nhưng vợ anh ta mới chết năm rồi trong một tai nạn xe hơi! Tội nghiệp cô ta chết còn trẻ quá! Nhưng Vicky cũng ghê gớm lắm! Cô nàng cắm lên đầu chồng bao nhiêu là sừng! Cặp đó thật xứng đôi, nàng cũng ghê mà chàng cũng không vừa!...”

Hòa nói nhiều lắm nhưng Chương chẳng còn nghe thấy gì nữa! Bảo là mơ cũng được mà bảo rằng thật cũng không sao! Ngồi đây nghe Hòa nói cũng có thể là mơ và giấc mộng đêm qua biết đâu mới là sự thật?

Mặc Bích


Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 3 tháng 5 năm 2022