Nỗi Nhớ Dịu Dàng

võ hà anh

- 1 -

CÓ MỘT NGÀY NÀO ĐÓ EM TRỞ THÀNH MỘT VÌ SAO Ở MÃI TRÊN cao, có một ngày nào em sẽ trở thành tiên ngự mãi chốn thiên tiên. Em nuôi mộng ước giăng đầy cuộc đời em như những áng mây giăng vũ trụ, em nuôi tình thương làm món ăn cho em lớn – em sẽ lớn lên trong thế giới của riêng em, không cô đơn không quạnh quẽ mà có thật nhiều người yêu em. Tất cả những người yêu làm nô lệ cho đời em.

Thúy ngừng bút, ngẩn người nhìn bâng quơ ra sân. Buổi chiều đẹp quá, nắng vàng óng ánh như mái tóc con búp bê của Thúy đang say ngủ bên giường nàng, trên chiếc gối nhỏ xinh xắn và đắp chiếc chăn dạ mỏng cắt ra từ tấm chăn đắp ban đêm của cháu nhỏ Lan. Bên thềm, gió đong đưa mấy búp hồng hé nở, sẽ nở lớn vào khoảng khuya nay.

Thúy nghĩ thầm:

- Trời đẹp quá.

Và Thúy cúi xuống viết tiếp:

- Buổi chiều này đẹp quá. Em chợt nghe lòng em vang dội tiếng mời gọi của một người tình chưa từng gặp mặt. Em mong đợi chàng đến, không phải là khuôn mặt của những kẻ thường ngày em gặp, mà một bóng hình em ấp ủ lâu nay. Em nhìn chàng bằng đôi mắt dịu dàng và đằm thắm, đến nỗi chàng phải kêu lên: em làm anh điên đảo cả hồn. Và chàng sẽ tiến đến cạnh em, nhẹ nhàng ôm em vào lòng, đặt lên môi em một nụ hôn cho hồn em rạo rực. Em là của chàng, từ đó. Và em sống mãi mãi trong hạnh phúc, từ đây.

Thúy dừng tay. Còn gì để viết nữa nhỉ. Thôi thế đã quá là đủ. Cho ngày hôm nay. Thúy gập cuốn tập bìa cứng lại. Đặt cây viết bên trên và chống tay lên cằm nhìn ra ngoài. Buổi chiều vẫn còn đó, thật đẹp. Thúy nghĩ:

- Chiều này mà đi với bồ thì thật tuyệt.

Vài hình bóng hiện đến với nàng. Tâm, Chính, Hải, Phú … những người bạn trai quen Thúy từ lâu, là những người đã dành cho Thúy ít nhiều cảm tình đặc biệt. Có kẻ đã tán bằng mắt và nụ cười như Hải, như Tâm. Có kẻ đã bộc lộ bằng lời nói như Phú, như Chính. Nhưng những chàng đó không phải là đối tượng của nàng. Đó không phải là mẫu người Thúy chọn. Nên Thúy chỉ có thể dành cho họ những cảm tình không hơn tình bạn, để những buổi chiều thứ bẩy, chủ nhật, những buổi tối rảnh rỗi không trở thành vô nghĩa. Ai sẽ đến với cuộc đời mình? Thúy tự hỏi nhiều lần như vậy. Ai sẽ mang cho tôi hạnh phúc, ai sẽ đưa tay nâng đỡ cả đời tôi? Bao nhiêu tháng năm qua đi, tôi đã hai mươi hai tuổi, tuổi của thời gian thuận tiện nhất để lấy chồng. Nhưng tôi không thể lấy một trong những người đã đến, qua gia đình giới thiệu hay trực tiếp với tôi. Nên tôi vẫn chờ, vẫn đợi…

Thúy chép miệng. Mỗi ngày, hay những lúc mà lòng nàng hướng nhiều về mơ mộng, nàng đã giãi bầy tâm sự vào cuốn tập bìa cứng trên bàn. Giống như một nhật ký. Nhưng quyển nhật ký này chỉ ghi lại những mộng mơ lãng mạn tuyệt vời mà nàng suy tưởng. Đó là một tấm gương soi cho chính lòng nàng, cho những gì mà Thúy đã ôm ấp từ thủa biết buồn …

Thúy đứng dậy. Nắng chiều đã nhạt mầu chút nữa, loãng nhạt trên những ngọn cây mận nhỏ và cây hoa hậu tím ngắt cánh hoa. Thúy bước hẳn ra sân, nhìn về đầu phố, chợt nẩy lòng mong mỏi một người nào đó sẽ đến với Thúy lúc này, đem Thúy ra khỏi những ưu tư da diết. Con đường vắng tanh, chỉ lác đác mấy chiếc xe hơi nằm câm nín trước những cổng nhà hàng xóm. Thúy nói một mình:

- Chiều thứ bẩy mà buồn chi lạ.

Thúy đưa tay ngắt một chiếc lá ti gôn.

Chiếc lá non, xanh nhạt. Người ta bảo hoa ti gôn xinh như môi hồng con gái, nhưng Thúy còn thấy lá ti gôn non cũng xinh như nụ cười của thiếu nữ hai mươi. Thúy đặt chiếc lá trên môi, mắt thẫn thờ, nàng nói nhỏ:

- Gửi cho anh nụ hôn của em.

Và Thúy tung chiếc lá lên cao. Gió đưa chiếc lá bay đi, vượt khỏi rào vườn, biến mất sau rặng cây rậm rạp. Thúy tự hỏi:

- Ai đón nhận nụ hôn của mình thế nhỉ?

- 1 -

Tiến >>


Nguồn: http://vohaanh-dungsaigon.blogspot.com
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 7 tháng 2 năm 2023