Em về theo gió theo sương
Anh thoát thai trong cõi vô thường
Đưa tay chạm tưởng muôn nghìn kiếp
Vẫn nỗi chia lìa vạn tiếc thương.
.
Mùa thu năm nay không lạnh nhiều, nên tôi không điệu đà mỗi khi ra khỏi nhà. Những chiếc khăn quàng vẫn còn nằm im trong ngăn kéo, những chiếc áo mùa thu đang ủ dột buồn thiu trong tủ áo. Và tôi cũng buồn hiu hắt bởi một nỗi buồn đang xâm chiếm tràn ứ trong tim.
Đã bao lần tôi tự nhủ với lòng mình, hãy buông bỏ những gì đang xa dần tầm tay, tôi cứ lẩm bẩm như thế, lẩm bẩm như một người già nua ngồi lẩm bẩm những kỷ niệm xưa. Rồi có khi tôi nhìn mình trong gương soi để nhìn thấy bóng hình ai thật xa lạ... tôi đó ư!? sao mà thảm sầu đến thế!?, tôi không còn trẻ, nhưng chưa đến nỗi để gọi là già. Tôi kiêng kị chữ " già " ghê lắm, bởi khi nó được xác định, thì cuộc đời của một con người như tôi đã hoàn toàn khép lại.
Thử nghĩ tới những đoạn đường tôi đã đi qua với biết bao nỗi vui nỗi buồn, thăng trầm như từng cơn sóng biển có khi ồn ào có khi dịu êm trên một biển đời mênh mông. Tôi rất yêu cuộc sống của tôi, cuộc sống của một người đầy ắp sự thương yêu và may mắn, nhưng rồi có những đều xảy ra vô cùng ngoạn mục khi tôi vẫn say ngủ trên tấm thảm nhung hạnh phúc, nó chẳng khác nào tiếng sấm nổ giữa một bầu trời rực rỡ nắng hè. Tiếng sấm đánh thức tôi đến bàng hoàng từ giấc mộng êm đềm, để rồi biến tôi trở thành một con người nào đó kỳ quặc đang xâm chiếm lấy thân thể của tôi.
Tôi không còn là tôi của những năm tháng cũ, và tôi đã đón nhận những sự phản hồi đến tê tái cõi lòng. Cũng may tôi đã kịp nhận ra những sự đổi thay đó,để quay trở lại với chính mình, và rồi tôi đã trở thành một người câm điếc. Ừ, đúng rồi sự câm điếc ít ra cùng không bị tổn thương đến trái tim thêm nữa. Vậy đi, hãy biết vị trí mình ở đâu, biết những điều đã định chắc như 2 với 2 là 4. Và hãy biết điều quan trọng nhất, đó là con đường đi tới trăm năm đã không còn bao xa....
Mầu Hoa Khế
Nov 14 2014
Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 15 tháng 11 năm 2019