Dã Tràng Xe Cát

james hadley chase

dịch giả: phạm viêm phương

- 1 -

nguyên tác you've got it coming

Ngay giây phút hắn bước vào phòng là cô biết có chuyện bất ổn rồi. Hắn lên tiếng, giọng lạnh lùng “Chào em” và hắn giở mũ, cởi áo khoác, không buồn nhìn cô, liệng chúng xuống trường kỷ. Hắn bước tới bệ bên lò sưởi và ngồi xuống. Mặt hắn lạnh khô, xanh xao, ánh mắt rầu rĩ coi lạ hoắc.

Suốt sáu tháng ăn ở với nhau, cô chưa thấy hắn như thế này bao giờ, và cô chỉ nghĩ ra một lý do duy nhất: hắn sắp sửa “xù” cô.

Bao tuần rồi, cô đã tự hỏi cuộc sống chung này sẽ kéo dài được bao lâu. Chẳng phải hắn có tỏ dấu hiệu là gì là đã phát chán cô rồi, mà bởi vì cho đến nay, hắn là người đàn ông thứ chín cô đã chung sống, nên cô hiểu sớm muộn gì cũng tới lúc họ “xù” cô.

Từ lâu cô đã không tự dối mình về cái chuyện chung sống với đàn ông nữa rồi. Cô đã ba mươi hai, và cái lối sống đã lột sạch những nét nhan sắc của cô. Từng có lần, và với cô chuyện đó như đã xưa lắm rồi, cô đã đoạt được giải nhì trong cuộc thi hoa hậu nước Mỹ. Cô cũng hiểu, nếu hồi đó cô rành đời hơn, thì cô không chỉ đoạt giải á hậu. Cô đã từng được mời đóng phim thử, từng giữ được vài vai nhỏ trong mấy phim của Solly Lowenstein. Có lẽ lẽ hồi đó cô khá dễ dãi với Solly, cô đã hy vọng y sẽ giúp cô tiến xa, nhưng chuyện đã không xảy ra như thế. Sau vài tháng y chán cô. Và như y đã ra lệnh, cái hãng phim cũng chán cô luôn. Sau vụ phim cô cũng thử làm người mẫu, rồi tụt xuống làm tiếp viên hộp đêm. Cũng tại hộp đêm Eldorado, cô đã gặp Ben Delaney. Mười bốn tháng sau đó trở thành thời vàng son trong đời cô. Cô cùng Ben du lịch Châu Âu, cùng anh đi dự mọi dạ hội lớn ở New York, nghỉ mát ở Miami, đi chơi thể thao mùa đông ở Thụy Sĩ. Cuộc sống chung đó kéo dài đến độ cô tưởng là mãi mãi, nhưng sau cùng, anh trở nên lạnh nhạt, và màn “xù” diễn ra mau lẹ cấp kỳ.

Hai năm rồi cô không gặp lại Ben, nhưng vẫn nhớ, vẫn theo dõi sự nghiệp của anh qua báo chí và vẫn mơ được có lúc cặp bồ lại với anh. Sau Ben, còn mấy người đàn ông nữa, nhưng họ mờ nhạt đến độ chẳng để lại gì trong ký ức của cô. Rồi ngay lúc cô suy thoái nhất, khi cô phải bán sạch mọi thứ nữ trang, áo lông mà Ben đã tặng, thì Hary Griffin ồn ào lao vào đời cô.

Harry là phi công, làm cho hãng Californian Air Transport Corporation (CATC) trên tuyến đường Los Angeles - San Franciso, trẻ hơn cô đến bốn tuổi. Hắn có cái kiểu phóng đãng, du côn khiến ai cũng phải dè chừng, với cái giọng: tao - đếch - thèm - thì - mày - cần - chó - gì? khiến cô mê đáo để. Hắn cao, bự con như võ sĩ đấm bốc. Thói nhậu nhẹt, phóng túng, tính khí nóng nảy thô bạo và vẻ bảnh trai khiến hắn có nét đàn ông rất rõ, cô bị hấp dẫn vì điều đó.

Lần đó, cô tới xin việc ở một hộp đêm, cha quản lý đã từ chối thẳng, ra ngoài thì gặp hắn. Sau này hồi tưởng lại thì cô hiểu ánh đèn hộp đêm đã có tác dụng, vì lúc đó trông cô phờ phạc mệt mỏi và sẵn sàng bị dụ.

Harry đã đứng chắn đường cô, mặt nhăn nhở cười và trong ánh mắt là một vẻ săn đuổi mà cô đã không còn hy vọng được thấy trong mắt người đàn ông kia nữa.

- Đi với anh đi nhỏ, - hắn nói thế, - từ hồi rời trường học, anh chưa gặp em gái nào như nhỏ.

Hắn mời cô ăn tối, cô tỏ ra vui nhộn, sắc sảo và dí dỏm. Hắn đưa cô về căn hộ của cô và dừng trước cửa. Cô đã mong hắn đề nghị vào chơi một tí và e rằng hắn sẽ không hẹn hò gì thêm ngoài mấy câu vờ vịt lịch sự. Cô đã sợ mất hắn đến độ phải hỏi “Anh không định vô uống thêm một ly sao?” Hắn nhe răng cười, lắc đầu, “Rất tiếc, tối nay phải làm việc rồi. Tối mốt, em đừng hẹn với ai. Anh sẽ tới đón.”

Cô cũng không mong gặp lại, nhưng tám giờ tối ngày mốt đó, hắn đã tới. Từ đêm đó, họ trở thành tình nhân rồi đều đặn cứ hai tối một lần, hắn lại đón cô đi chơi, hay ngồi trong phòng trò chuyện, và làm tình. Cứ thế suốt sáu tháng, cho đến tối nay, ngay giây phút hắn bước vào phòng là cô biết có chuyện bất ổn.

“Tới rồi đó,” cô nghĩ thế khi treo áo hắn lên mắc. Mình cũng hiểu tới cỡ này là lâu lắm rồi. Thôi được, ít ra hắn cũng lịch sự về đây nói rõ cho cô hay. Cô đi lại bàn, rút thuốc châm một điếu, thấy tay mình run.

- Sao về sớm vậy, Harry? - cô hỏi và nhìn hắn đang ngồi trên ghế, mày nhíu lại, mồ hôi tuôn ra làm khuôn mặt đỏ lên.

- À. - hắn thốt lên, không nhìn cô.

Cô chờ một phút, rồi lặng lẽ hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Ai nói có chuyện gì đâu? - hắn đáp. - Cho anh một ly được không? Tối nay cần phải làm đầy cót mới được.

Cô mới tủ chén chỗ chai rượu, chỉ còn có phần tư, rót ra hai ly, cô thấy nó chỉ còn lại hơn lóng tay của mình. Cô cũng bớt căng thẳng, khi hắn quyết định tuyên bố “xù”. Cô trở lại lò sưởi, đưa một ly cho hắn.

- Có thế thôi. Em hết rượu rồi, - cô ngồi xuống. - Rất tiếc.

- Mình ra quán uống nữa, - hắn nốc một hơi dài cạn sạch. - Nhưng em phải cho anh mượn một ít, Glorie, anh cạn láng rồi. Chỉ đủ để trả taxi tới đây. Em còn chút nào không?

Cô với lấy sắc tay, moi cái ví ra. Tay cô run khiếp đảm. Sau cùng cô mò được 2 đô với mấy xu lẻ và chìa ra:

- Còn bao nhiêu đây thôi.

Hắn nhìn cô đăm đăm:

- Rút thêm được không? Hay ở đây mượn ai đó được không?

- Mấy tháng nay có để dành được gì đâu mà gởi ngân hàng, - cô gượng cười. - Đâu phải có mình anh là cạn láng, Harry.

Hắn nhăn nhó, rồi móc gói thuốc ra, mồi một điếu.

- Thôi được đâu có gì bi thảm thế, - hắn chợt nhe răng cười. - Vậy là tụi mình đều cạn láng hết. Vậy sao?

Cô lướt nhìn qua hắn. Nếu đây là bước mào đầu cho cái vụ “xù” thì quả là điều cô chưa từng biết.

- Vậy là sao, Harry? Tại sao anh cạn láng? Anh bị rắc rối gì sao?

- Nói thế còn nhẹ đó, - nụ cười của hắn tàn đi. - Thôi nào. Anh sẽ đi cầm đồng hồ. Nếu cần thì kiêng khem luôn tối nay.

- Thôi, nói thiệt đi em muốn biết có chuyện gì vậy?

Hắn ngần ngừ rồi nhún vai.

- Anh mất việc rồi. Chuyện là thế đấy. Anh vừa bị tống cổ. OK, anh công nhận mình đã gây ra chuyện đó, nhưng cũng chẳng tới đâu. Đau khổ là mai lại là ngày phát lương mà anh chẳng được lãnh gì cả.

- Bị đuổi hả? - cô cảm thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng. - Nhưng Harry...

- Thôi, - hắn lùa tay vào mớ tóc. - Khỏi nói, anh hiểu mà. Làm sao anh biết lão giám đốc đi chuyến bay đó. Chẳng ai biết cả. Lão đi kiểm tra. Thiệt là đồ chó.

Hắn nhìn cô chăm chú:

- Em, anh nghĩ em cũng nên biết sự thật thê thảm đó, Glorie. Tụi mình đã có mấy tháng tuyệt vời với nhau. Nếu không nói được chuyện này với em thì anh chẳng biết nói với ai.

- Em cũng mong anh thật sự nghĩ thế. - cô đáp mà muốn khóc.

Hắn chồm tới, đặt bàn tay to bè lên tay cô:

- Anh thật lòng nghĩ thế đấy. Anh chưa rõ em lắm, Glorie, nhưng em là người chơi đẹp. Mình đã vui vầy với nhau, em đã rất tốt với anh.Anh cũng bực sao mình ngố thế. Anh đã hơi tự thị. Em biết cái kiểu của mấy thằng làm chuyện này chuyện nọ hơn người mà.

Phải, cô đã biết, cô cay đắng thầm nghĩ, cô kiểu của mấy thằng làm được chuyện này chuyện nọ. Nhưng giá cô đừng biết họ thì hơn.

- Rồi sao, Harry? Anh vẫn có thể tìm việc làm khác mà. Đã tận thế đâu mà lo.

Hắn vụt đứng dậy hai tay thọc vào túi quần và bước lòng vòng trong phòng.

- Nhưng đó là tận thế của anh. Thế giới của anh là máy bay. Đó là điều duy nhất anh quan tâm, là điều duy nhất anh biết rành. Lão giám đốc nhất định làm cho anh không tìm được việc làm ở bất kỳ chỗ làm khác, lão nói rồi mà. Lão quên biết rộng và sẽ rêu rao khắp nơi. Anh kể như tiêu tùng rồi.

Cô nín bật khi thấy hắn nhìn cô lom lom.

- Thôi, Glorie, dẹp chuyện đó đi, em biết gì đâu mà nói? - Giọng hắn cộc lốc.

Cô thấy ngay là mình đã sai lầm. Cô đã lùi vào thế giới của riêng hắn.

- Anh nói đúng, - cô nói. - Em lo cái thân em còn chưa xong, nói gì chuyện dạy anh lo thân anh.

Hắn dụi điếu thuốc rồi mồi điếu khác.

- Thôi dẹp chuyện đó đi, - hắn đến ngồi cạnh cô trên trường kỷ. - Đó là lỗi tại anh đâu trách lão giám đốc được. Lão ta biết làm sao hơn? Nhưng chuyện đó chắc làm em rầu lắm, Glorie. Sẽ chẳng còn đi ăn uống du hí gì nữa trong ít lâu. Anh nghĩ em nên lơi anh ra thôi, anh đâu còn được tích sự gì.

Tim cô thắt lại. Phải chăng đây là một cách “xù” nhẹ nhàng? Có thể chuyện mất việc làm chỉ là bịa đặt: là một kiểu cho cô “rơi” rất dịu dàng.

- Chuyện đó em đâu có rầu. Em cần anh, chứ đâu phải những ăn chơi du hí.

Hắn bật cười, nhưng cô thấy rõ là hắn hài lòng.

- Em làm anh gần như tin được lời em.

- Anh phải tin em chứ, - cô đứng dậy mồi một điếu thuốc, đột nhiên cô sợ rằng tình cảm của cô sẽ làm hắn sợ và chạy xa. Cô chợt nảy ra một ý, không kịp nghĩ cho chín, cô nói ra luôn. - Hai người sống chung sẽ đỡ tốn hơn sống một mình, anh có muốn dọn tới đây ở không, Harry?

Cô chờ đợi, tim đập thình thịch, chờ hắn từ chối. Cô chắc chắn là hắn sẽ từ chối.

- Dọn tới đây? Nói thiệt hay chơi đó? - Hắn ngây mặt nhìn cô. - Anh đang lo tìm một chỗ ở rẻ hơn đây. Anh đâu có đủ tiền thuê căn hộ hiện nay. Cuối tuần này phải trả tiền thuê rồi. Em nói thiệt đó hả?

- Tại sao không nhỉ? - Cô quay đi để hắn đừng nhìn thấy mắt cô ngấn lệ. Dù không tiền, không nghề nghiệp, cô vẫn muốn có hắn hơn mọi sự trên đời này.

- Anh cũng không dám chắc, - hắn xoa xoa cằm. - Người ta nghĩ anh sống bám vào em. Rồi chúng mình có thể khó chịu nhau. Sống với anh thì anh thô lỗ lắm. Em thiệt tình không nói chơi đó hả?

- Không?

Hắn nhìn chằm chằm vào lưng cô, hơi hoang mang vì giọng nói của cô không bình thường. Rồi hắn bước tới, xoay mặt cô lại.

- Ôi, Glorie, em khóc à! Có gì đâu mà khóc?

- Anh cũng biết đó, - cô lách khỏi tay hắn, lấy khăn tay lau mắt. - Chắc là em không muốn anh gặp chuyện khó khăn, Harry à. - Cô trấn tĩnh lại và mỉm cười với hắn. - Anh dọn tới đây nghe?

- Dọn chứ. Em thiệt tốt bụng, Glorie. Anh sẽ kiếm việc làm gì đó để mình sống, bất cứ việc thổ tả gì. Rồi mình cầm bớt cái gì để ăn mừng nghe?

- Đương nhiên rồi. Anh cũng mong về đây với em, - hắn nhe răng cười. - Mình vui khỏi phải nói, nghe cưng.

Một tuần sau, khoảng tám giờ, Glorie rời phòng tắm tới ngồi trước bàn trang điểm và chải tóc. Harry đang còn ngủ. Chỉ đến khi sống chung mình mới hiểu rõ người ta, cô thầm nghĩ, và nhìn bóng Harry trong gương. Mọi chuyện có vẻ tốt đẹp, nhưng cô vẫn còn lo. Hắn nói sẽ tìm việc làm, nhưng không tìm được. Còn cô đã xoay xở được chân sửa móng tay ở khách sạn Star gần nhà, mà cũng chỉ kiếm được mười lăm tới hai mươi đô một tuần, nhưng dù sao ít cũng còn hơn không.

Cô mong Harry tích cực kiếm việc hơn. Nhưng hắn hiếm khi thức dậy trước 11 giờ, rồi ngồi cả buổi nghiên cứu những mục cần người trên báo. Sau đó đánh dấu vài địa chỉ, hắn lại lang thang cả buổi chiều xem có xin được cái gì không. Đến hơn sáu giờ, hắn mới mò về, rầu rĩ hoặc bực bội, tuyên bố không thèm làm việc gì mà chỉ có ba chục đô một tuần.

- Nhận một việc như thế, Glorie à, - hắn nói - Vậy là tiêu đời. Anh chỉ mang tác phong của thằng chỉ đáng giá ba chục đô. Anh thì phải tìm được cái gì ngon hơn kìa.

Cô hiểu đó chỉ là một lý do thoái thác. Thế giới của hắn là máy bay, hắn không thể nhận việc gì có nguy cơ làm mất cơ hội trở lại nghề bay của hắn.

Điều cô cảnh giác là hắn dễ dàng được các tiệm quanh đây cho mua chịu, trông có vẻ lừa đảo quá. Mặc dù hắn chẳng kiếm ra một xu, nhưng mỗi thứ sáu, đi làm về, cô lại thấy có một túi bánh mì thịt thà các thứ cho tuần lễ đó, lại có cả hai chai Scotch nữa chứ.

- Nhưng Harry, anh đâu mua chịu hoài vậy được! - Cô phản đối. - Rồi có ngày mình cũng phải trả chứ.

Hắn chỉ cười:

- Lo làm chi! Anh kém trong việc kiếm chỗ làm chứ rất giỏi trong việc mua thiếu. Nếu mấy cha nội đó chịu bán thiếu thì mình lo làm chi. Mấy cha cứ tưởng anh đang chờ một ông chủ giàu sụ qua đời. Anh nói ông chủ có cỡ bốn chục ngàn và anh sẽ thừa kế mớ đó. Nếu mấy cha đó tin anh thì anh cứ mặc xác họ. Với lại, anh đâu thể sống dựa vào em. Em lo tiền nhà thì anh lo tiền ăn. Ít nhất là như thế.

Cô cũng lo vì có những lúc hắn phải lái máy bay đi San Francisco. Tuy hắn không nói ra, nhưng cô biết hắn rất nhớ nghề bay và các bạn bè trong tổ bay.

Cô đã thử bảo hắn đến phi trường thăm bạn bè cũ.

- Không được, - hắn có vẻ khó chịu. - Mấy thằng ở đó rất nể anh, bây giờ tụi nó nghĩ anh là thằng hết thời, nên chắc không thằng nào muốn gặp đâu.

Cô đặt lược xuống và thay quần áo. Khi gài dây kéo, cô có cảm giác Harry đã thức dậy và đang nhìn cô. Cô quay lại và mỉm cười:

- Anh uống cà phê nghe. Hôm nay em rảnh được một chút.

- Thôi khỏi. Để lát nữa anh tự pha, - hắn thò tay lấy điếu thuốc và ngồi dậy. - Glorie, anh thức nãy giờ nhìn em chải tóc. Sống với anh coi bộ em vui hả? Trông em đẹp hơn, trẻ hơn và sung sướng hơn. - Hắn nhe răng cười. - Anh nhìn cũng thấy khoái nữa.

Cô biết hắn nói thật. Sống với hắn quả có khiến cô thấy trẻ và vui hơn, nhưng hẳn cô sẽ vui hơn nếu hắn biết hài lòng với những điều có thể kiếm được. Cô nghĩ có lẽ đây là dịp có thể nói điều đó ra.

- Em mong cũng nói được như anh, Harry à. Anh chưa có vẻ sung sướng. Đó là điều em lo.

- Có gì đâu mà lo, - hắn nhìn lảng đi. - Anh sẽ tìm ra công việc thôi. Vì anh muốn tìm đúng việc kìa.

Cô tới bên giường và ngồi xuống cạnh hắn.

- Em nghĩ nếu anh không tìm ra việc, thì sẽ tới lúc anh không muốn thấy mặt em nữa.

- Đừng nghĩ nhảm nhí vậy, - hắn nhìn cô một lát như thể đang quyết định điều gì, rồi hắn nói tiếp. - Em có thích đi Paris, London rồi Roma với anh không?

- Ồ, Harry em mê lắm, - cô ngạc nhiên. - Tuyệt vời lắm. Nhưng mình tư cách gì mà đi được nhờ phép lạ à?

- Em có thích mình nắm trong tay chừng triệu đô không? - Hắn nắm chặt cổ tay cô.

- Thích chứ. Thế anh có thích làm tổng thống Mỹ không? - Cô hỏi lại, và há miệng cười. Nhưng ánh mắt của hắn có gì đó khiến cô sựng lại.

- Anh đang nói thiệt đó, Glorie. - Anh không giỡn đâu. Anh biết chỗ thó được ba triệu đô, miễn là tìm được người thỏa thuận là anh có ít nhất một triệu, có thể hưởng không chừng.

- Nhưng, anh ơi...

- Anh biết, cưng, đừng lo. Đừng có sợ hoảng lên. Gần đây anh có nhiều thời gian rảnh để suy nghĩ kỹ lưỡng. Em từng nói là làm phi công trưởng cũng chẳng là cái gì. Trên đời này gồm một lũ thằng giỏi làm giàu được và những thằng ngu cứ nghèo hoài. Anh đã là thằng ngu lâu rồi, bây giờ sẽ là thằng giỏi. Anh biết thò tay vào đâu sẽ tóm được ba triệu, và anh sẽ thò tay vào đó.

- Thò tay lấy à? Anh muốn nói gì? - Cô thấy mình xanh mặt.

Hắn nằm xuống gối và nhìn cô. Ánh mắt liều lĩnh, bất cần khiến cô lạnh mình.

- Nói thẳng là thế này, Glorie à. Em đã rất tốt với anh. Anh mang ơn em rất nhều. Em là người duy nhất anh cảm thấy có thể tin cậy được. Nếu làm được vụ này anh muốn có em cùng chia sẻ. Anh ngu gì nhào vô nêu không biết chắc là mình sẽ rút ra được. Anh càng không muốn em bị rắc rối vì dính líu. Anh sẽ làm chuyện này thành công. Bây giờ có hai điều phải lo. Nếu thu xếp được, mình sẽ ở không ăn chơi suốt đời.

- Harry, - cô hụt hơi, tim đập mạnh. - Em không hiểu, có thể em ngu, nhưng em không hiểu anh định nói gì.

- Dĩ nhiên, em đâu hiểu được, - hắn vỗ vỗ lên bàn tay cô. - Để anh nói, nhưng em phải hứa giữ kín mới được.

Cô chợt cảm thấy mình sắp ngất đi.

- Anh đừng có làm cái gì đụng tới cảnh sát, nghe chưa?

Đôi mày hắn cau lại. Cái vẻ giận dữ thù hận đã từng quen thấy lại hiện lên trong mắt hắn.

- Thôi được, bỏ qua chuyện đó đi, - hắn nói nóng nảy. - Bây giờ chưa phải lúc bàn chuyện đó. Em lo mặc đồ đi kẻo trễ, - hắn bật khỏi giường và buông tay cô ra. - Anh đi pha miếng cà phê đây, - hắn bước vào bếp.

Cô ngồi bất động trên giường một hồi lâu, tay chận lên ngực. Rồi đứng dậy đến bàn trang điểm, chải vội mái tóc, mặc nốt quần áo và đi vào bếp, Harry đang nấu nước.

- Làm ơn cho em hay là anh định làm gì, Harry, - cô cố gắng giữ giọng bình thản. - Em sẽ giữ kín.

- Có lẽ anh nên giữ kín một mình thì hơn, - hắn nói, nhưng cô thấy là hắn sẽ thổ lộ cho cô. - Vậy đó, anh không muốn em phải bắt đầu lo âu. Anh đã quyết định làm vụ này và không ai cản anh được, kể cả em. Có tiền rồi, anh sẽ đi đủ nơi, Paris, London rồi Roma tùy ý, ăn chơi cho đã, rồi anh sẽ lập hãng máy bay riêng. Sẽ kiếm người làm ăn chung, sẽ bay khi nào thấy thích. Đó là công việc mà anh muốn và anh sẽ làm để có được điều đó.

- Em hiểu.

- Có tiền, - hắn tiếp, - anh sẽ du lịch có em hoặc không, đó là tùy em. Nếu em không muốn đi chung với anh, thì cứ nói ra. Còn nếu muốn thì tuyệt lắm, vì anh cũng chẳng nghĩ ra ai anh yêu hơn ngoài em để mà rủ đi Châu Âu chơi, - hắn pha cà phê và ngồi xuống bàn. - Em còn dư thời gian để quyết định mà. Anh không ép em phải quyết định gì cả, nhưng anh đã quyết chí làm vụ này rồi. Đó là cơ hội cuối cùng để anh được bay lại. Anh sẽ làm ông chủ của mình, điều đó có nghĩa là anh phải có vốn. Sẽ có một chỗ bên cạnh anh dành cho em, nếu em không muốn thì anh sẽ làm một mình.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nỗi sợ tràn lên. Cái lạnh và cái sợ làm cô run rẩy.

- Kế hoạch của anh là gì, Harry? - Cô bước tới ngồi xuống ghế.

- Vào ngày 25 tháng này, - Harry nói, - một lô kim cương sẽ được hãng Californian Air Transport chở tới San Francisco để chuyển xuống tàu đi Tokyo. Anh biết điều này vì anh được chỉ định bay chuyến đó nếu anh không bị đuổi việc. Mớ kim cương đó trị giá ba triệu đô. Anh sẽ thó mớ đó.

Cô tưởng như một núi băng thọc trúng tim mình. Hắn điên rồi. Kim cương! Ba triệu! Hắn sẽ bị tóm, nằm ấp hai chục năm, hoặc lâu hơn nữa. Ra khỏi tù, hắn sẽ năm mươi tuổi, còn cô thì... cô không dám nghĩ tiếp.

- Đừng nhìn anh kiểu đó, - hắn nói rắn đanh. - Anh biết em nghĩ gì, em nghĩ anh sẽ bị bắt, phải không? Anh sẽ không nhào vô nếu chưa chắc trên năm chục phần trăm là thoát được, nhưng có điều phải đợi một tuần nữa.

- Nhưng Harry, có chắc gì không? - Cô cố gắng bình thản. - Có mấy ai làm một vụ cướp lớn mà thoát được đâu? Tốt hơn là anh...

- Em chưa biết kế hoạch cụ thể. Vụ này đánh vào lúc bất ngờ. Chưa từng xảy ra trước đây. - Mặt hắn lộ vẻ hứng tợn. - Anh sẽ làm một cú không tặc!

Cô tròn xoay mắt.

- Anh nói cái gì?

- Kế hoạch là vầy, - hắn sôi nổi, - kim cương sẽ chở trên một chuyến bay hành khách bình thường. Không ai biết vụ này, ngoài cha giám đốc với thằng phi công. Anh sẽ mua vé trước mà đi như mọt người khách bình thường. Sẽ có hai người cùng đi. Rời phi trường là bắt đầu hành động. Hai thằng kia sẽ khống chế hành khách với phi hành đoàn, còn anh sẽ tự lái máy bay đưa vào một sa mạc. Có một chỗ đáp trong đó, với một chiếc xe chờ sẵn, mang kim cương ra và chuồn. Gần sa mạc có một phi trường nhỏ, anh cũng sẽ đặt một chỗ đi Mexico. Mọi thứ tùy thuộc vào mức độ tiến hành. Lúc anh bay được nửa đường sang Mexico thì người ta mới báo động được, lúc đó đã là quá trễ. Anh sẽ biến mất ở Mexico cho tới khi bán được mớ kim cương. Anh chỉ lo vụ tiền mặt. Phải kiếm được người chịu mua mớ hàng đó.

Lắng nghe kế hoạch đầy vẻ mạo hiểm và buồn cười này, cô cũng khó nghĩ rằng hắn tin tưởng nhiều vào đó.

- Nhưng đó là chuyện anh phải biết chắc trước tiên. Anh sẽ không cướp mớ kim cương đó trừ phi anh biết nơi tiêu thụ và tiêu thụ với giá bao nhiêu. Bộ anh tưởng ai cũng dám mua những thứ như vậy sao? Harry, số lượng khá lớn, cảnh sát sẽ truy lùng tới nơi. Ai mà dám ngậm?

- Sẽ có thằng chịu ngậm thôi nếu giá cả hợp lý, - Harry bực bội.

- Mà anh muốn cỡ triệu đô kìa, phải không?

Hắn cau mày.

- Em muốn châm anh cho tới xẹp lép, phải không?

- Nhưng em thấy anh chưa nghĩ tới những khó khăn.

- Anh luôn nghĩ tới chúng, - hắn nói giận dữ. - Dĩ nhiên là có những khó khăn. Công việc như thế này đâu phải thứ ngon ăn. Nhưng anh thu xếp được. Vấn đề là có thằng nào ở Mexico chịu ngậm mớ hàng này.

Cô bắt đầu thấy dễ thở hơn. Đó quả là một kế hoạch ngu ngốc, non nớt đến độ cô tin chắc mình có thể thuyết phục hắn từ bỏ nếu cô biết cẩn thận.

- Anh liệu có tìm được ai không? Anh đâu thể đi vòng vòng mà rao “ai mua kim cương không” được!

- Biết rồi, biết rồi! - Hắn cao giọng. - Đó là điều anh đang lo đây.

- Còn hai thằng hỗ trợ anh? Đào ở đâu ra đây?

- Anh cũng chưa biết. Nhưng phải tìm ra. Sáng nay anh sẽ đi tìm vòng vòng xem.

- Nhưng Harry, em không thể tìm trợ thủ cướp kim cương như anh tìm mua hàng ở chợ được! Nếu anh gõ lộn cửa, là nó báo cớm ngay. Anh thấy chưa, Harry? Vụ này là không được. Anh đâu phải thằng ngố. Anh không thấy rằng anh không thể nuốt trôi một vụ lớn như thế này mà không cần một tổ chức sau lưng sao? Anh không làm được đâu!

Hắn nhìn cô, rồi một nụ cười nở ra.

- Đừng lo Glorie, đừng làm rối tung lên như thế, - hắn nói. - Em nói nghe được đó. Một tổ chức thì ngon rồi, nhưng đồng thời anh sẽ phải chia phần cho bọn đó, đúng chưa? Rồi còn chuyện làm sao tìm ra một tổ chức nào đây?

Cô có cảm giác khó chịu là hắn đang ngáng chân cô, và cô nhìn thẳng vào hắn.

- Rồi anh còn phải trả lương cho hai thằng đó, chưa kể một thằng nữa lái xe đợi anh.

- Phải, đúng đấy. Thôi được. OK. Anh sẽ nghĩ lại vụ này. - Hắn liếc nhìn đồng hồ. - Ồ, tới giờ em đi làm rồi kìa, phải không? Đừng làm mất chỗ làm duy nhất của tụi mình nghe chưa!

- Ừ, em phải đi đây, - cô đứng dậy. - Nghe nè, Harry, tối nay mình sẽ bàn kỹ hơn. Hứa với em là anh sẽ không tiến hành cái gì cho đến tối nay đi. Đừng đi nói chuyện với ai. Hứa đi, Harry. Tối nay sẽ bàn ráo riết nghe?

- OK, cưng. Anh sẽ chờ tới lúc em về, - hắn chồm tới hôn cô. - Nhưng ngoài mấy khó khăn đó thì em thấy vụ này ngon chứ?

Cô đưa mấy đầu ngón tay rờ mặt hắn.

- Có biết bao chuyện ngon ăn. Nhưng còn tùy phần lớn là có thực hiện được hay không.

- Anh cũng nghĩ thế. Em đã mở ra nhiều vấn đề cho anh suy nghĩ. Thôi, đi đi kẻo trễ, - hắn xoay cô lại, vỗ vào mông và đẩy cô tới cửa. - Hẹn tối nay.

Cô đi rồi, hắn làm thêm một cốc cà phê nữa và mang vào phòng ngủ, ngồi trên giường, hắn lùa tay vào mái tóc và nhìn xuống đôi chân. Một nụ cười nửa ranh mãnh nửa giễu cợt nở trên mặt khi hắn nghĩ tới những điều Glorie vừa nói. Ý đồ của hắn đã thành công bước đầu như hắn dự định. Cô đã qua cú sốc ban đầu, tối nay cô sẽ sẵn sàng thảo luận chi tiết và lại tìm ra những thiếu sót khác. Hắn gần như chắc chắn là thế. Hắn đã tạo cho cô ấn tượng là vụ này cũng có thể làm được, có điều là hắn đã thiếu chu đáo ở một vài mấu chốt, thế là hắn có thể dẫn dụ cô làm những điều hắn muốn.

Hắn uống cạn cốc cà phê, đi tới tủ và móc trong ngăn kéo cuối cùng ra một bó hình ảnh, thư từ.

Mấy bữa trước, hắn cần một cái khăn mới mà không biết cô cất ở đâu, nên hắn đã lục lọi các ngăn kéo và gặp gói này dưới mớ quần áo lót. Chán đời, lại thất nghiệp, hắn bèn ngồi đọc hết mớ thư từ đó.

Hắn làm việc đó quả không uổng, hắn thấy cũng chẳng có gì bậy nếu cô tìm được các thư riêng của hắn và đọc thì hắn cũng chẳng quan tâm.

Đó là một mớ thư tình cũ, cỡ ba năm trước, của một tay ký là Ben. Những lá thư nồng nàn cứ lạnh nhạt dần đi theo ngày tháng ghi ở đầu trang. Lá thư cuối cùng cho Harry biết màn “xù” đã gần kề, hắn cảm thấy tội cho cô quá. Mãi đến khi thấy bức ảnh cô chụp chung với Ben thì hắn mới thực sự quan tâm. Ben Delaney xuất hiện trên mặt báo quá thường xuyên mà.

Bây giờ, hắn lấy một bức của Ben và ra đứng bên cửa sổ ngắm nghía. Hắn gẩy gẩy mép bức ảnh. Ai mà ngờ được Glorie này lại từng một thời là bồ bịch của một trong những ông trùm mạnh và đáng ngại nhất Californian này? Không tin được nhưng cũng thật may mắn!

Harry mỉm cười nhét bức ảnh vào ví. Trả gói thư từ vào chỗ cũ, miệng huýt sáo nho nhỏ, hắn đi vào phòng tắm.

Những giờ làm đầu tiên ở khách sạn Star thật chán, và trong khi chờ khách, Glorie nghĩ lại về kế hoạch của Harry.

Cô nhớ lại mọi điều hắn nói. Dù hắn không tiến hành kế hoạch này, thì đó cũng là một cách để hiểu đầu óc hắn làm ăn ra sao, và tại sao hắn không kiếm ra việc làm. Cô không nghĩ hắn là thằng ngố, hắn chỉ là kẻ ẩu tả và mê rượu chè thôi, nhưng chuyện này là điều cô không mong đợi chút nào.

Hình như số phận của cô, cô cay đắng nghĩ, là dính với bọn đàn ông trật đường rầy. Cô chấn động kinh khủng khi biết ra Ben là một tay găngstơ. Một đêm nọ, có hai tay cớm mặc đồng phục tới gõ cửa căn hộ của hắn, coi cái mặt lì lì thế kia là biết liền, cô mới hiểu ra sự thật. Từ đó, cô cứ nơm nớp lo sợ những vụ viếng thăm tương tự. Nhưng càng ngày, Ben càng mạnh, đến nỗi thừa sức mua đứt cảnh sát, thì vụ đó hiếm xảy ra hơn. Nhưng cô thì chẳng bao giờ quên cảm giác đó. Đến bây giờ, đi ngang qua một cảnh sát, thế nào cô cũng hơi rùng mình.

Nếu Harry khùng điên lao vào vụ này, thì hắn làm sao mua nổi cảnh sát như Ben. Thế nào cũng bị truy lùng, bị tóm, và nằm ấp.

Nghĩ tới chuyện phải mất hắn, cô rầu quá. Cô tự nhủ, dù có chuyện gì xảy ra, dù hắn làm điều gì, cô cũng sẽ sát cánh bên hắn. Cuộc sống thiếu hắn thì không tưởng tượng nổi. Cô sẽ tìm cách thuyết phục hắn bỏ vụ này đi, còn nếu không được, thì cô phải làm sao đừng để hắn lao vào mà không có một kế hoạch tỉ mỉ.

Cô tự nhủ mình là đồ ngu. Đúng ra cô phải bỏ Ben ngay khi biết gã là găngstơ, nhưng cô đã không làm được điều đó. Bây giờ, khi Harry định đi đánh cướp thì cô cũng phải bỏ đi và cô biết mình cũng không thể làm thế.

Thời gian như vô tận và sau cùng, khi được rời chỗ làm, cô đã bồn chồn tới độ chạy bộ gần suốt đoạn đường về nhà, bất kể thiên hạ nhìn mình kỳ lạ và ngạc nhiên vì bộ mặt sợ hãi, tái nhợt của cô.

Cô thấy Harry đang nằm dài trên ghế bành nghe nhạc, coi có vẻ chẳng quan tâm gì tới cuộc đời này.

- Chào em, - hắn lên tiếng khi cô bước vào, đang muốn hụt hơi luôn. - Em coi bộ gấp gáp vậy. Cháy nhà ở đâu hả?

- Cháy gì đâu? - Cô gắng giữ giọng bình thản và quay đi cởi áo khoác và mũ.

Cô ngồi xuống bên lò sưởi khi hắn vào phòng ngủ cất mũ áo cho cô. Lúc trở ra, hắn cầm hai ly cối rượu pha sôđa.

- Ăn bây giờ hay lát nữa. - Hắn hỏi.

- Em không đói, - cô nhấp một ngụm, đốt một điếu thốc và nhìn hắn.

- Lo dữ lắm hả, nhỏ? - Hắn mỉm cười.

- Lo chớ, - cô gật đầu, cố gắng mỉm cười. - Quá nhiều lý do để lo. Chuyện anh nói quả là cú sốc lớn.

- Anh chỉ muốn em rõ mọi chuyện, Glorie. Anh đâu muốn giấu em điều gì.

- Anh có thực sự hiểu nếu làm vụ này thì sẽ ra sao không? Bây giờ, anh có thể đi ngang qua một thằng cớm mà không thèm dòm nó. Nhưng một khi anh chôm được mớ kim cương đó, thì thằng cớm nào đi qua cũng đáng sợ, sống kiểu đó thật là khủng khiếp.

- Nói nghe như dân thứ thiệt, - hắn mỉm cười. - Đừng có hù anh là em đã từng bị cớm theo dõi hồi xưa nghe, anh không ớn đâu.

- Em không nói chơi đâu! - Cô nói gay gắt. - Nghe em nè, Harry. Anh không thể tẩy mớ kim cương đi đâu được, cho dù anh cướp thành công. Vì anh là tay mơ, không có đường dây nào hết. Anh đâu thể tin cậy bất kỳ tay mối mang nào, cho dù anh tìm được tay dắt mối. Em thấy kế hoạch của anh là không xong rồi đó, Harry.

- Có thể em đúng, - Hắn nhăn mặt. - Chỉ vậy thôi, vụ này chỉ kẹt ở chỗ phải có một thằng nắm trong tay một tổ chức lớn và có đàn em thân tín. Nó không thể thất bại, nhưng nếu thiếu một tổ chức thì gay đấy... có lẽ rất gay đấy.

Cô đã thở được bình thường.

- Vậy thôi. Rất gay đấy. Anh nhận ra được điều đó thì em rất an tâm. Vậy là anh phải bỏ vụ này, há?

Hắn nhướng mày lên.

- Đời nào mà bỏ. Không đâu em. Vấn đề bây giờ là tìm ra một tổ chức đủ lớn để ngậm vụ này và gạ chúng hợp tác. Anh chấp nhận chỉ lấy năm chục ngàn đô tiền công môi giới, thế là có được bước đầu.

Cô gần như không còn kiên nhẫn được nữa, nhưng ráng kiềm lại.

- Nhưng đó đâu phải chuyện ngon ăn. Làm sao anh gạ ai được? Chúng chẳng thể thí cho anh xu nào cho đến khi anh nói rõ mọi sự, và lúc chúng đã biết rồi thì đâu cần chi cho anh nữa. Anh sẽ phải đối phó với dân bợm, đừng mong là chúng sẽ trả sòng phẳng.

- Em chưa biết cái đầu anh rồi. - Hắn nhe răng cười. - Anh đâu phải thằng ngố. Kế hoạch này dựa vào hai điểm: cách xác định chuyến bay nào là chở kim cương, và chỗ nào trong sa mạc có thể làm bãi đáp được. Anh biết được hai điều đó. Nếu không, chẳng làm được gì đâu, và trừ khi anh đã nắm được tiền gửi an toàn ở đâu đó, anh mới cho chúng hay.

- À, - cô xìu xuống, nhưng cố bình thản. - Nhưng Harry, anh đâu có đường dây. Anh đâu có mò ra ai được, mà có mò được thì phải có tầm cỡ để lo vụ này. Bọn nó sẽ nghĩ đây là cái bẫy của cảnh sát. Anh không đủ sức làm tụi nó tin đâu.

Hắn hít một hơi dài. Sau cùng hắn cũng đưa được cô đến điểm then chốt, cô đã nói ra những điều hắn dự định. Bây giờ chỉ còn việc thúc ép cô được tới đâu và cô sẽ nghĩ gì về hắn.

- Đúng vậy, Glorie, - hắn nhìn cô. - Quả là chúng sẽ không tin anh, nhưng chúng sẽ tin em.

Cô trợn mắt nhìn hắn, tưởng như không hiểu hắn nói gì.

- Tin em?

- Ben Delaney sẽ tin, Glorie ạ, cho dù hắn không tin anh.

Phản ứng của cô làm hắn giật mình. Cô đứng phắt dậy, ánh mắt giận dữ, khuôn mặt đanh lại, tái nhợt.

- Anh biết gì về Ben Delaney? - Cô hỏi.

- Bình tĩnh nào. Đâu cần nhảy xổ vào anh như thế. Em và Ben từng là bồ bịch, phải không?

- Sao anh biết?

Mặt hắn cứng lại.

- Đừng có la oai oái như thế, Glorie. Em đâu có định giấu chuyện đó, ha? Anh tình cờ coi một tạp chí cũ và cái này lòi ra.

Hắn móc tấm ảnh Ben trong ví ra và quẳng xuống bàn. Glorie nhìn với đôi mắt lấp lóe.

- Anh nói dối! Anh không nhặt được tấm ảnh nào trong tạp chí nào hết. Anh đã đọc thư từ của em.

Harry bắt đầu mất kiên nhẫn.

- Thế thì sao? Nếu em không muốn anh đọc được thì sao lại để ở chỗ anh có thể tìm thấy? Đừng có trợn trừng như thế. Còn nếu em muốn đánh lộn về chuyện này thì cứ nói mẹ ra đi được không.

Cô chợt ỉu xìu đi vì sợ. Tình cảnh này rất nguy. Hắn có thể mất bình tĩnh và bỏ cô mà đi luôn.

- Thôi được, Harry, - cô ngồi xuống nhìn ra chỗ khác. - Không sao. Em nghĩ anh cũng khá kỳ cục khi đọc thư từ của em, nhưng em không gây gỗ về chuyện đó đâu.

- Anh xin lỗi, - hắn cũng chẳng muốn làm cô buồn. - Anh chỉ tình cờ tìm thấy thôi. Bỏ chuyện đó đi, nghe? Vấn đề là Ben Delaney có thể ngậm vụ này. Hắn có tổ chức và tay chân, em thì lại quen hắn. Anh muốn em thu xếp cho anh gặp hắn.

Cô đưa tay lên cổ họng.

- Ồ, không được. Em không làm được chuyện đó đâu.

- Coi kìa...

- Em rất tiếc, Harry.

Hắn đã dự trù chuyện này và biết phải đối phó ra sao. Nhìn cô chăm chú một lát, hắn nhún vai:

- OK. Em không muốn, thì thôi.

Hắn quay lưng và bắt đầu bước về phòng ngủ.

- Anh định đi đâu vậy? - Cô hỏi, nỗi sợ đâm vào cô như một lưỡi dao.

- Anh đi, - hắn dừng lại ở cửa phòng. - Anh nói rồi, không ai cản được anh làm vụ này đâu. Anh cũng không liều tới gặp Delaney nếu không có em giúp, nên anh sẽ cố thu xếp theo sức mình. Anh sẽ kiếm đâu đó hai thằng trợ thủ. Nếu anh lấy được mớ kim cương, lúc đó mới gặp lại Delaney. Lúc đó chắc hắn sẽ chịu tiếp anh. Anh sẽ dọn đi vì đây là vụ anh có thể làm được. Nó rất nguy hiểm và bất trắc, mà anh lại không muốn nhức đầu với những phản đối của em.

- Nhưng, anh ơi, anh đâu đi được, - Glorie lạnh người. - Anh đi đâu bây giờ, rồi sinh sống làm sao?

Hắn bật cười.

- Lạy Chúa! Anh sẽ nhận công việc ba chục đô đỡ vài tuần. Em nghĩ anh là loại người gì? Nhão như bún đó hả?

- Không, không phải vậy, - cô ngập ngừng, rồi tiếp. - Vậy... anh không còn yêu em nữa sao?

- Sao em nói thế? Dĩ nhiên, anh yêu em, và khi anh có tiền, anh sẽ đưa em đi châu Âu chơi. Anh hứa mà.

- Anh nói thiệt hả?

- Phải, anh chưa chứng tỏ được điều đó, nhưng có thể làm cho em tin.

Hắn bước tới bên cô, nâng cô đứng dậy. Hắn cúi xuống áp miệng vào môi cô, hắn siết cô thật chặt đến độ không thở nổi. Cô không thiết tới gì nữa, mùi đàn ông của hắn trùm lấy cô. Bàn tay cô lần lên cổ hắn và lùa vào mái tóc hắn. Sau cùng, khi rời cô ra, hắn nói:

- Anh phát điên lên vì em đấy, nhỏ. Anh biết gần đây anh đã làm khổ em, nhưng mọi chuyện sau cùng rồi sẽ tốt đẹp. Anh phải nắm một số tiền lớn nào đó, và đây là cách kiếm tiền nhanh nhất.

Cô bấu lấy vai hắn.

- Anh nhất định làm vụ này hả, Harry? Em không có cách nào ngăn anh được sao?

Nhìn xuống đôi mắt cô, hắn hiểu là mình đã thắng, và cần cố gắng đừng để lộ chiến thắng đó ra.

Cô buông hắn ra và đi lại ngồi trên ghế dựa.

- Được rồi, Harry, nếu anh đã quyết thì mình cùng làm vụ đó, - cô nói mà không nhìn hắn. - Em cũng biết được nhiều thứ về những chuyện kiểu này. Sống chung với Ben mười bốn tháng đâu phải là không học được gì. Anh cho em suy nghĩ tới sáng mai đi. Em không phí thì giờ đâu, nhưng chuyện này là phải suy nghĩ cho kỹ, - cô ngập ngừng, rồi tiếp. - Em muốn anh hiểu tại sao em giúp anh. Em biết dính vào những vụ như thế này là dại, nhưng em yêu anh. Anh có ý nghĩa đối với em hơn mọi thứ trên đời, em nghĩ anh có thể thoát êm nếu chịu nghe lời em. Chỉ cần chút xíu may mắn, em tin rằng anh sẽ không bị tóm. Em sẽ giới thiệu anh với Ben. Chuyện đó cũng không dễ, em đã không gặp Ben hai năm nay rồi, nhưng em sẽ cố gắng. Nên anh cho em suy nghĩ đến sáng mai nghe?

- Tùy em đó. - Harry nói, hắn chợt thấy khó chịu.

Vẻ tuyệt vọng trong mắt cô đã làm cho chiến thắng của hắn hơi chua chát.

- Anh đi xem phim hay đi chơi đâu đó được không? - Cô nói tiếp. - Em muốn yên tĩnh một lát.

- Được thôi, - hắn đi lại chỗ treo áo khoác. - Chừng mười giờ anh về.

Hắn đi ra cửa, rồi chợt nhớ mình chẳng còn xu nào. Hắn chẳng muốn hỏi tiền Glorie nên chỉ nhún vai, mở cửa và bước ra ngoài.

- Ô, Harry...

Hắn quay lại, Glorie đã đứng dậy bước ra.

- Anh quên tiền, - cô chìa ra một tờ năm đô, - anh phải ăn cái gì đó nữa chứ. Rất tiếc phải để anh đi chơi một mình như vầy.

Hắn chậm rãi bước trở lại, cầm lấy tờ giấy bạc. Hắn chưa từng thấy xấu hổ như lúc này, và hắn không ưa cảm giác đó.

- Cám ơn, - hắn nói. - Anh nợ em khoản này.

Hắn đi dọc hành lang, xuống thang mà không nhìn lại.

Ngày hôm sau là Chủ nhật. Mọi khi, họ sẽ nằm nướng tới trưa, rồi ăn trưa, nếu trời đẹp thì đi chơi một chút. Nhưng Chủ nhật này, cả hai đều dậy ngồi bên lò sưởi ngay lúc chín giờ.

- Đừng phí thời gian, - Glorie nói và rót cà phê ra. Em đã suy nghĩ kỹ và biết có thể giúp được anh. Em sẽ không làm anh nhức đầu bằng trò năn nỉ anh bỏ cuộc nữa đâu. Nếu anh quyết chí làm thì em cũng làm mọi chuyện để mình thành công.

- Anh sẽ chơi tới cùng, - Harry nhíu mày. - Nếu vụ này làm em rối trí thì anh rất tiếc, nhưng Glorie à...

- Được rồi, - Glorie ngắt lời. - Đi vào vấn đề đi. Nếu không nắm chắc lối thoát thì mình không lao vào vụ này, phải chưa? Em muốn nói là điểm quan trọng nhất trong kế hoạch là phải bảo đảm cảnh sát không bắt được anh.

Harry nóng nảy cục cựa thân mình.

- Em đừng lo lắng về điểm đó, anh thu xếp vụ này được. Điều quan trọng nhất là móc nối được với Delaney.

- Anh lầm rồi, - khuôn mặt cô căng thẳng. - Dù cho anh lấy được mớ hàng, Ben trả tiền cho anh rồi, thì anh vẫn cần tự do để được tiêu xài, du lịch và lập hãng máy bay riêng chứ, phải chưa?

- Thì dĩ nhiên...

- Vậy là điểm quan trọng nhất là đừng để cớm thộp được cổ.

- OK, OK, - hắn nhún vai. - Anh đồng ý như thế.

- Liệu có ai trên chuyến bay đó biết mặt anh không?

- Có thể, - hắn nhíu mày. - Nếu trên máy bay không ai nhận ra anh thì có thể mấy tay ở phi trường nhận ra anh. Nên anh mới tính chuồn sang Mexico trước khi bọn đó mò ra anh.

- Nhưng người ta có thể qua Mexico bắt anh về.

- Nếu vậy, sang tới Mexico anh sẽ cải trang liền. Mà chuyện đó để tính sau cũng được mà. Điều quan trọng hơn là...

- Không, - Glorie chặn lại. - Không có gì quan trọng hơn việc trốn thoát. Anh không thấy ra cái cảnh nguy hiểm của anh sau vụ này sao? Anh sẽ bị nhận mặt. Tụi cớm sẽ biết phải truy lùng ai và công việc của chúng sẽ dễ dàng hơn. Liệu anh sẽ tự do được bao lâu một khi biết cớm là ai? Tụi nó sẽ có ảnh của anh trong hồ sơ của hãng máy bay, thế là hình anh hiện trên mọi mặt báo. Sớm muộn gì cũng có thằng nhận ra anh và tố cáo. Các hãng bảo hiểm cũng sẽ treo giải thưởng tìm bắt anh. Một khi người ta biết anh là ai rồi thì anh bế mạc, Harry.

- Chúa ơi! Harry bực bội. - Dám chơi thì phải dám chịu chứ, chuyện đó để anh lo. Còn nếu mình cứ sợ chuyện đó thì chẳng bao giờ làm được cái gì. Làm sao người ta không biết anh được khi chính anh sẽ cướp và lái máy bay đó? Đây mới chỉ là một chi tiết.

- Nhưng không. Anh sẽ phải cải trang trước khi làm vụ này. Trước, chứ không phải sau khi làm, hiểu không? Kể từ mai, Harry Griffin sẽ biến mất. Một gã Harry Green sẽ xuất hiện. Harry Green sẽ cướp máy bay và kim cương. Sau đó, Harry Green sẽ biến mất, Harry Griffin chứ không phải anh.

Hắn trợn mắt nhìn cô.

- Anh không kịp hiểu, em nói lại từ từ coi.

- Đơn giản thôi. Trước khi khởi sự, anh sẽ cải trang để không còn ai nhận ra anh được. Anh sẽ là một kẻ lạ, không lai lịch, không bạn bè. Làm xong việc, anh sẽ bỏ lớp cải trang và không ai nghĩ rằng chính anh đã làm vụ đó.

Harry thọc bàn tay vào mái tóc.

- Ý kiến hay lắm. Glorie, - hắn trầm ngâm. - Nhưng không được đâu. Vấn đề là phải cải trang đến mức không ai nhận ra. Khó lắm. Hầu hết các tay ở hãng đều biết rõ anh. Chắc chắn họ sẽ nhận ra anh. Anh đâu thể hóa trang đến cỡ bậc thầy vậy được. Chỉ là một ý nghĩ hay mà thôi, Glorie à.

- Không đâu. Chính em sẽ lo cải trang cho anh. Em từng chơi với một sư tổ hóa trang ở Hollywood, em học được nhiều trò lắm. Em đủ sức hóa trang cho anh đến mức không ai nhìn ra được.

- Thiệt không? - Hắn chồm tới trước, ánh mắt hào hứng. –Em không giỡn đó chứ?

- Không giỡn đâu. Nhưng không phải là chuyện thay đổi màu tóc màu mắt hay diện mạo. Mà cả trang phục, lối nói chuyện, giọng nói và cả đến cá tính nữa, phải đổi hết. Phần lớn là tùy ở anh. Mình ta còn bao lâu nữa?

- Hai mươi ngày.

- Có thể kịp, - cô gật gù, - còn nhiều việc lắm. Ngày mai anh phải tới hãng gặp lại bạn bè, kể lể là anh sắp đi New York tìm việc.

Harry nóng mặt.

- Dẹp màn đó đi được không? Anh không muốn gặp lại thằng nào ở đó hết. Sao lại phải nói là đi New York?

- Anh phải nói, - Glorie dứt khoát. - Sau khi số kim cương bị cướp, cảnh sát sẽ bắt đầu điều tra. Họ thấy ngay đây là một vụ có nội gián. Sớm muộn gì người ta cũng coi đến tên anh, sẽ thấy rằng anh đã được chỉ định bay chuyến đó, rằng anh biết chuyến đó sẽ chở kim cương. Anh sẽ rơi vô danh sách bị tình nghi. Do đó, anh phải đi xa trước khi xảy ra vụ cướp. Anh phải tới New York, đăng ký trú ở một khách sạn. Anh phải chứng minh được là mình tới New Yorrk, mặc dù sau đó biến mất. Thậm chí anh còn phải kiếm chuyện đi đây đi đó. Ta sẽ bàn chi tiết vụ này sau. Em muốn anh hiểu khái quát trước như thế.

- Thần thánh ơi! Anh nghe ra rồi, nhưng đi New York là phải có tiền. Không được đâu.

- Khoan lo về chuyện tiền đó. Nghe em nói nè. Anh phải tạo được ấn tượng với nhân viên khách sạn để nếu cảnh sát điều tra, họ sẽ nhớ được anh. Sau đó anh kiếm một việc làm gì phải đi lại nhiều. Không khó đâu. Anh xin làm chân chào hàng ăn huê hồng chẳng hạn, dễ xin thôi. Lúc đó, em sẽ tới New York, anh sẽ lại đằng chỗ em ở và đừng cho ai thấy anh tới đó. Rồi em sẽ cải trang cho anh thành Harry Green. Trước khi đi New York, anh viết bài ba bức thư cho mấy ông bạn nào đó, mình sẽ dùng địa chỉ khách sạn nào đó ở Kansas City, Pittsburg, Detroit và Mineapolis, mỗi thư anh dùng một địa chỉ. Anh sẽ kể cho bạn bè nghe là anh đang đi làm ăn đây đó, sống tạm được. Em sẽ đi tới từng thành phố để bỏ thư. Mình sẽ có bằng chứng là anh đi xa dựa vào dấu bưu điện trên mấy lá thư đó.

- Khoan, khoan đã... - Harry nói.

- Để em nói hết. Thế là anh có bằng chứng ngoại phạm. Sau đó, anh sẽ trở về đây gặp Ben. Mướn một khách sạn rẻ tiền thôi và bắt đầu xuất hiện, làm sao càng có nhiều người nhớ mặt anh càng tốt. Có dịp là ca cẩm mình là cựu phi công hiện đang tìm việc làm trong nghề bay. Ca cho dữ đó, người ta sẽ nhớ anh lâu. Tới tiệm chụp hình nào đó, chụp vài pô, gây rắc rối với cha chủ tiệm, không chịu lấy hình, bày vài trò để thằng cha đó nhớ mặt. Sau này, khi đọc lệnh truy nã trên báo, thằng cha đó sẽ cung cấp cho cảnh sát bức ảnh của anh. Anh hiểu chưa? Khi nào dân cũng như cớm đều truy lùng Harry Green, thì Harry Griffin an toàn.

Harry há hốc miệng nhìn cô.

- Chà chà. Ai mà ngờ được? Em thiệt là độc chiêu, Glorie. Đòn này hết sẩy. Anh chưa từng nghĩ ra. Vậy là anh thoát như chơi.

- Đừng nói thế. Ai cũng mắc sai lầm như chơi. Nhưng ít ra làm như thế thì mình có hi vọng.

- Ăn chắc chứ hi vọng gì, anh tin như thế. Nhưng có một điểm anh không đồng ý. Anh muốn gặp Delaney trước khi đi New York. Nếu hắn không chơi, thì mình tìm cách khác, khỏi phải đi New York.

- Không, anh phải gặp hắn dưới lớp vỏ Harry Green, - giọng của Glorie trầm và căng thẳng.- Anh không được cho y biết lai lịch thật. Em rành tay Ben này mà. Y sẽ xác minh về anh. Nếu lỡ cớm nghi ngờ y có dính tới mớ kim cương này, y sẽ tố anh liền tức thì. Anh đâu có biết y. Một khi nắm được tiền, Harry Green phải biến liền để cả cớm và Ben đều không thể mò ra. Đó là điểm then chốt. Anh phải nghe lời em mới được.

Harry nhún vai.

- OK, thôi được. Nghe có lý đó. Anh sẽ gặp Delaney sau khi đi New York, nhưng bây giờ làm sao tới New York đây? Đi bộ hả? - Hắn cười nhăn mặt. - Nào, thôi đi nhỏ. Phải có cỡ ngàn đô: vé máy bay cho hai đứa, còn tiền để em tới mấy thành phố kia nữa, rồi tiền khách sạn. Không thể dưới một ngàn. Đào ở đâu ra đây?

Cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, lát sau cô trở ra, cầm theo một túi da nhỏ và đặt trên bàn. Cô móc trong đó ra một cây trâm nạm kim cương và một vòng xuyến cẩn saphia. Cô đưa cho Harry.

- Đẩy mớ này đi cũng được vài ngàn. Em để dành chúng phòng khi đói kém.

Harry xem xét hai món đó một lúc rồi nhìn lên.

- Đẹp lắm. Em không muốn giữ sao? Bán đi coi bộ buồn quá.

- Không, em không cần nữa, - cô nói nặng nề. - Giữ chúng làm quái gì? Làm sao có dịp nào mà đeo đây?

Hắn đứng dậy tới bên cô.

- Nhưng em vẫn không muốn bán đi, phải không? - Hắn ôm cô trong tay. - Bây giờ mình cần tiền, nhưng rồi anh sẽ mua cho em những thứ tuyệt vời hơn. Anh hứa mà. Em tưởng anh không hiểu hết những điều em làm cho anh sao? Anh yêu em, và cảm ơn em.

Cô tựa vào người hắn, cố gắng đừng khóc.

- Hãy nghĩ tới chuyện mình đi London, Paris. - Hắn nói tiếp, tay vuốt ve mớ tóc mượt mà của cô. - Mình sẽ có nhiều tiền. Đi du lịch chán mình sẽ về đây góp vốn làm hãng taxi đường không và sống sung sướng suốt đời.

- Phải, - cô nói, níu chặt lấy hắn, - thậm chí mình có thể cưới nhau.

Lời nói vụt ra cô không kịp ngăn lại. Cô cứng người, tự giận mình và lo ngại.

- Tại sao không được ta? - Harry đáp, trong giây lát hắn thấy cảm kích với cô quá. Hôn nhân hình như cũng là một ý nghĩ đẹp. - Em có muốn như vậy không, Glorie? Em có chịu lấy anh không?

Cô nhổm ra khỏi người hắn để nhìn cho rõ.

- Dĩ nhiên, em rất muốn, - cô thầm nhận ra đây là lần đầu tiên có người cầu hôn cô.

- Ok. Thế là mình sẽ lấy nhau, - hắn mỉm cười với cô, - nhưng đừng vội, làm xong vụ này cái đã. Chịu không?

- Tại sao không làm liền ngày mai? - Cô dè dặt. - Ít nhất, mình cũng xin cái giấy chứng nhận...

- Đừng vội, cưng, - hắn hôn cô. - Anh không muốn có gì ưu tư khi kết hôn. Phải là một tuần trăng mật dài, thật dài. Ráng chờ làm xong vụ này đi cưng.

Cô gật đầu, cảm thấy xìu xuống - Dạ, mình sẽ đợi.

- 1 -

Tiến >>


Nguồn: Lê -Hà - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 13 tháng 4 năm 2020