- Giới thiệu
- Cao Nguyên Ơi !
- Cho Một Thời Nông Nổi...
- Cây Sầu Riêng Năm Xưa
- Còn gì cho tuổi em
- Còn mãi trong mưa
- Dưới gốc phượng già
- Dậy sóng Hàm Luông
- Gửi Lại Mối Tình Ðầu
- Hoài tưởng
- Lời Cuối Cho...
- Mùa Ðông Ðã Xa
- Mưa Trong Kỷ Niệm
- MẢNH VỠ
- Nhớ Người
- Nỗi nhớ trong mưa
- Nỗi Ðau Thầm Lặng
- Nụ hồng lần khuất
- Sầu tím
- Sống Cùng Kỷ Niệm
- Trái Tim Vẫn Hát
- Tìm Lại Bình Yên
- Tình Yêu Không Lời
- Tím Xoan
- Vẫn còn để nhớ
- Xa rồi áo tím sông Hương
- Điệp khúc buồn
Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu -
Hình như mẫu số chung của những mối tình đầu là CHIA TAY. Vì ngày ấy những đôi tình nhân chỉ biết yêu, chứ chưa có kinh nghiệm nuôi dưỡng tình yêu. Họ hái tặng nhau một bông hồng, chứ chưa biết cùng nhau chăm sóc một cây hồng.
Lý trí đã vắng mặt trong cuộc chơi "sét đánh" đó. Và trái tim tự dò dẫm bước đi bằng linh cảm của mình. Hình như "kinh nghiệm thất bại" trong tình đầu của người này, đối với người khác chỉ là một kinh nghiệm thừa. Chẳng ai muốn trái tim mình hòa cùng một nhịp với người thất bại trong tình trường. Người mới yêu lần đầu luôn luôn nghĩ mình sẽ là người thắng cuộc. Họ đặt cuộc cả trái tim và cuộc tình và rồi thua trắng tay cũng vui lòng!
Tình đầu khi chia tay, chẳng ai hận thù ai. Bởi cả hai đều hiểu: Đã có lúc họ yêu nhau rất hồn nhiên, trong sáng, chưa hề biết lợi dụng nhau, chưa hề có tình dục khiêu khích. Họ đến với nhau bằng con đường từ trái tim đến trái tim, không qua sự "mai mối" của vật chất. Những lý do chia tay ngày ấy cũng thật buồn cười: Giận dỗi, hiểu lầm, tự ái... cứ như trẻ con. Chính vì vậy mà họ sẵn sàng tha thứ cho nhau. Và vui vẻ bắt tay nhau nếu còn gặp nhau trên đường đời.
Viết về mối tình đầu, người viết đã buông thả cho trái tim cầm lấy cây viết. Chính vì vậy người đọc tỉnh táo sẽ nhận thấy nhiều điều vô lý. Vô lý như không hiểu tại sao người ta lại có thể yêu một người dưng thắm thiết đến như thế?
Viết về mối tình đầu, người viết còn sự bồi hồi rung động của trái tim. Họ không muốn làm văn chương. Họ chỉ tìm sự cảm thông của người đọc và quan trọng hơn là sự cảm thông của người tình xưa.
Hình như mẫu số chung của những mối tình đầu là CHIA TAY. Vì ngày ấy những đôi tình nhân chưa có kinh nghiệm để hiểu được câu nói thâm thúy của nhà văn Saint Exupéry: "Yêu nhau không phải là nhìn nhau mà cùng nhìn về một hướng."
Đoàn Thạch Biền
Biết nhớ biết quên
Tôi quen anh khi tôi bắt đầu đặt chân vào cấp ba. Là con một, tôi thường mong mỏi có một người anh hoặc chị gì đó. Thế là, tôi nhận anh làm anh kết nghĩa. Có thể nói anh rất hợp với vai trò ấy. Anh lo lắng, khuyên nhủ tôi nhiều điều bổ ích.
Tôi còn nhớ có lần tôi hỏi anh: "Có ai tặng hoa hồng mà không kèm theo ý nghĩa không, anh Hai?" - Lần đó, anh không trả lời tôi ngay mà hỏi ngược lại: "Có ai vừa tặng em hoa hồng, hở út?". Tôi gật đầu: "Một người "bạn trai" của một chị bạn". "Tốt hơn hết em đừng nên giao thiệp với họ nữa mà sứt mẻ tình cảm. Anh chàng ấy thuộc dạng người "đứng núi này trông núi nọ", không tốt đâu. Dù sao thì em còn nhỏ, ráng lo học nghe út!". Tôi tin anh thật nhiều. Tôi thường kể hết cho anh nghe những buồn, vui, giận dỗi của mình.
Thỉnh thoảng, có lá thư ai đó nhét trong hộc bàn tôi cũng đưa anh xem. Tôi vô tư và cũng không kém phần bướng - tôi có thể cãi bướng với anh hàng giờ. Và cuối cùng bao giờ anh cũng nhường tôi với câu nói: "Người ta cãi nhau là để tìm ra tiếng nói chung chứ không phải hơn, thua nhau". Tôi vẫn còn cố chấp đến độ "Em nghĩ tiếng nói chung ấy là: Anh phải nhường em". Anh cốc đầu tôi, tôi dẩu môi giận dỗi.
Có lẽ, tình cảm của tôi và anh sẽ tốt đẹp biết mấy nếu đừng có cái ngày anh đường đột... tỏ tình với tôi! Lần đó, tôi hụt hẫng nhiều về anh. Tại sao, anh không cứ giả vờ làm anh của tôi thì có hay hơn không? Tôi lánh mặt anh hàng tháng trời.
Cuối cùng, anh đến cổng trường tìm tôi - ngỏ lời "xin lỗi" và xin được làm anh Hai như xưa - Tôi hỏi: "Thế tình cảm đó thật hay giả" - "Anh không hề nói dối nhỏ bao giờ. Nhưng nhỏ không chấp nhận, biết làm sao hơn. Thế gian này khối người yêu một mình, thêm anh nữa có sao.". "Thế thì liệu tình cảm anh em mình có còn như xưa?". Anh cúi đầu im lặng. Tôi biết "người ta không thể giả vờ khi người ta có một trái tim biết nói".
Thời gian thoảng qua nhanh như một cái chớp mắt... Tôi ra trường. Nhà tôi có một mình tôi, mẹ không muốn cho tôi đi học xa.
Tôi buồn thật nhiều và bi quan hơn lúc nào hết. Và chính anh lại là người an ủi, mang đến niềm tin cho tôi, vào những lúc ấy. Trái tim chẳng là gỗ đá, tôi biết nghĩ về anh nhiều hơn lúc nào chẳng hay...
Và cho đến khi những gì muốn giấu, anh đã không giấu được tôi. Tôi mất anh hay đúng hơn là tôi đành phụ anh. Biết làm sao khi trong tình cảm tôi là kẻ ích kỷ - tôi không muốn có người phụ nữ nào bước vào cuộc đời anh trước tôi. Và tôi cũng không muốn anh san sẻ tình cảm cho ai. Điều tôi biết quá muộn màng so với năm năm trời tôi quen anh. Giá như, tôi đừng quá tin anh... Giá như...! Có phải qua mỗi bi kịch người ta thường: giá như...
Tôi cố tạo vẻ bình thản để nói lời chia tay. Anh gục đầu. Có hay, tôi cũng quằn quại trong thương nhớ ngổn ngang...
Thời gian lại thoảng qua nhanh như một cái chớp mắt...! Có lẽ, anh đã quên tôi?! "Ai biết yêu rồi cũng một thời biết nhớ và biết quên!".
Xuân Mai
(Đà Lạt)
Giới thiệu
Tiến >>
Nguồn: NXB Thời Đại
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 12 tháng 3 năm 2020