Trí Nhớ Suy Tàn

nguyễn bình phương

- 1 -

Tặng cơn mưa nho nhỏ

Chẳng mấy tháng nữa sẽ tròn hai mươi sáu tuổi.

Mang trong mình sự phức tạp của phố phường, đôi lúc không tránh khỏi những giờ phút mơ mộng hão huyền từ thời sinh viên để lại.

Nói nhanh, âm trong veo, không chịu rè đi ngay cả lúc đã mệt mỏi, chán nản. Giọng ấy tự nó ngân nga vang vọng, xoáy vào tình cảm cho dù ngôn ngữ cứ sắc lạnh. Mắt thông minh, cong với làn da mỏng và chiếc mũi hếch ngộ nghĩnh, tinh quái. Cái ấy mẹ cha chẳng can thiệp, nó là của trời. Giọng nói của trời, làn da của trời, con mắt của trời. Vào thời điểm bất chợt nào đó, đem những thứ của trời ấy dâng cho người mình yêu, như một sự bày tỏ, một đền đáp, một ân huệ vụng trộm.

Thích các gam màu mạnh, chói, nhưng tính tình kín đáo. Chống đối bằng thái độ khinh bỉ. Thật khó ai bắt gặp giây phút buồn chán hay vui vẻ, có chăng chỉ khi trời mưa, nhìn kỹ nét mặt mới thấy vẻ khó chịu, nhưng cũng mơ hồ thoang thoảng thôi.

Hàng ngày đúng bảy giờ mười lăm dắt xe đi làm, chiếc áo màu ghi xám lần giữa bao nhiêu áo trên đường phố. Nếu nhận ra cũng chỉ nhờ vào trí nhớ, mà mây hôm nay cứ linh cảm sẽ suy tàn ghê gớm, tựa cây ổi trước nhà gẫy vào năm lên mười hay mười hai gì đó, không cứu vãn được.

Tuấn đã ở chân trời khác với tiếng nói khác, màu da khác. Châu Âu xa xôi có tuyết trắng như những miếng xốp lót hàng điện tử.

Giờ em là một con chim bị nhốt trong lồng quá lâu, bâng khuâng vì tự do, yên bình.

Ở cơ quan, vào các buổi trưa, đứng trên ban công tầng hai nhìn xuống cổng, chẳng ngóng ai chẳng nhớ thương tương tư ai, chỉ để đầu óc đỡ căng thẳng chuẩn bị cho giấc ngủ ngắn ngủi chớp nhoáng, để quên Tuấn và mang máng về Vũ. Ban công không có mái che, nắng cũng chẳng màng tới nên lập lờ giữa sáng với tối. Dễ chịu vì sự yên ổn. Mà để làm gì nhỉ ngoài sự tò mò của dăm ba con bé nhà quê đi ăn cơm bình dân về. Buổi trưa không khí thơm tho mạch lạc, đầu giờ chiều sau giấc ngủ nông choèn mọi thứ cứ lơ mơ ủ ê, giống chiếc váy may dở. Vì thế mà rất dễ lạc vào các ý nghĩ lan man đang giăng sẵn. Lạc là một thứ khoái cảm cho dù công việc đang bề bộn gấp gáp. Ngày bé đã từng lạc ở khu phố cổ, chưa đến mức đi hết ba mươi sáu phố phường nhưng cũng loanh quanh hàng tiếng đồng hồ trong Hàng Mã, Ngõ Gạch, Hàng Đồng. Khu phố cổ Là một mê đồ chập chờn uẩn khúc làm dậy lên cảm giác hoảng loạn. Sau này biết thêm rằng cái mê đồ chập chờn uẩn khúc ấy giam giữ bao nhiêu người già với những ký ức phiền não, giam giữ cho đến chết mới thả họ ra tựa chiếc lá bàng khô đột ngột xuất hiện từ miệng cống. Những ký ức phiền não quân quanh trong những bức tường tróc lở rêu phong.

Trưa, nắng buông xuống nhiều, người đi lại ít hơn nhưng vẫn có cảm giác tỉnh táo mãi mãi. Vào giờ nhất định, có những đoàn tàu chạy xuyên vào lòng Hà Thành, sau đó lại xuyên ra đều dặn cần mẫn như một mũi kim khâu khâu lên cuộc đời rộng lớn nhưng mỏi mệt.

Mang máng rằng thế nào cũng có một chuyến tàu đi xa hơn tất cả các chuyến tàu.Thời điểm ít mong nhớ, những cơn gió quấn trên các ngọn cây, ấn tượng chung là chán nản tuy chưa phải tàn cuộc. Năm xưa đã một lần ốm nằm bẹp trên giường mất hai tuần, đầu óc bồng bềnh chân tay bồng bềnh, mình làm mây, không cất lên trời để trôi nhưng vẫn cảm giác chuyển động. Đám mây chỉ dừng lại sau khi uống xuyên hương. Ốm dậy thấy cái gì cũng lạ, từ tiếng người, tiếng xe, từ cái lá mặt nước cho đến những chùm hoa nhỏ thấp thoáng trong vòm cây. Cố gắng đi một vòng quanh hồ Gươm và thấy khoẻ mạnh.

Hà Thanh bây giờ khác xưa, gió thổi nhanh hơn người đi vội hơn. Một cái gì đó chêm vào giữa.

Không nhớ đã bao lần quay lưng lại với thương mến của người khác nhưng nhớ rõ về người khác quay lưng lại sự thương mến của mình cho nên đã buồn chán đi lang thang trong lòng Hà Thành với một chiếc túi sắc màu đen có đôi quai dài bằng cao su.

Một hàng rào găng xén phẳng men theo hè phố, vắt hờ hững trên đó một miếng giẻ lau màu cháo lòng. Ai đó vô danh vẫn ngồi hàng giờ với chiếc tủ kính nhỏ đựng thuốc lá, diêm và dăm ba gói kẹo màu sặc sỡ. Ô kính tủ in bóng người xe qua lại, như cái cửa dẫn vào cuộc sống khác run rẩy mờ ảo. Em sẽ phải đều đặn đi qua đó vào các buổi sáng, các buổi chiều. Có biết bao nhiêu những tủ kính khác nữa trên đường mà không được để ý vì Tuấn không dừng lại mua thuốc.

Tuấn đã ra đi như một đám mây, mây không đầu thai trở lại cùng những kỷ niệm đẹp đẽ bàng hoàng dưới gốc cây điệp phố Bà Triệu. Vắng Tuấn thành phố trồng thêm nhiều điệp vàng, đi đâu cũng gặp, góc đường, ven hồ, đầu nhà, bãi để xe, công viên. Chân núi Nùng cũng có một cây nhưng nó đã bị chặt, chỉ còn cái gốc đen thui vì mục, hàng năm đến mùa hè khu vực ấy cứ vàng chói lên, người ta bảo đó là hồn hoa về thương nhớ chính mình. Hoa điệp vàng không ngủ, tỉnh táo và chết đột ngột, đột ngột một ngày nhận ra rằng bạn bè tan vỡ trôi nổi khắp nơi. Khi ấy kết thúc đời sinh viên, kết thúc một cuộc náo loạn không biết mệt mỏi, kết thúc luôn cả mái tóc dài buông kín hai vai. Sau đó còn mình em với mái tóc ngắn.

Thời gian vỗ ào ạt.

Vũ bên trái, Tuấn bên phải, trận ốm sau lưng và cái gì đó như chiếc kim khâu khổng lồ trước mặt.

"Cho anh hôn em"

Cây điệp phố Bà Triệu đã nghe được câu nói của Tuấn lúc mười một giờ mười phút. Đó là nụ hôn đầu tiên em đón nhận.

Sau đó là chiếc nhẩn gắn bông hoa kim cương nhỏ có hai cánh với lời hứa sẽ mãi mãi thuộc về nhau.

Bây giờ cây điệp phố Bà Triệu đang rụng hoa. Hoa rụng chẳng làm ai thương tổn. Đây là Hà Thành. Sôi động, khuất tất, một tổ mối ven sông với cơ cấu tổ chức hổn loạn không mảy may tự do.

Người đàn ông phố Hàng Giầy đang canh giữ cây điệp phố Bà Triệu. Ông ta chưa bao giờ khóc.

Trở vào phòng, máy điều hoà o o. Hoài đang ngủ. Giấc ngủ đến với em chậm, thờ ơ mà vô cùng chắc chắn. Mi mắt cứ díp lại, sấm tối những cánh hoa cứng dip lại như thế. Ngủ cùng hoa cho dù khác thời gian. Đi trong giấc ngủ, khẽ khàng ít đụng chạm. Giữa giấc mơ người ta không chèo lái được mình. Mơ là buông thả phó mặc như hành khách ngồi trên máy bay. Bây giờ em đang đi cạnh những làn sương mỏng, màu sắc khoan hòa nhã nhặn. Chạm vào sương là chạm vào bông, thứ bông tinh khiết hơn cả mây ngày nắng ráo. Thầm ước có một buổi nào đó thành phố chìm trong sương mù để xem mình sẽ đi tới đâu. Ở một bức tường không phải xây bằng gạch ai đã vạch ba đường lượn song song gợi đến sông, gợi đến ký hiệu của một kẻ thần kinh hỗn loạn. Và trôi đi. Và biến mất các hình ảnh.Bốn rưỡi rời khỏi cơ quan. Đến như một nghĩa vụ thì ra về cũng như một nghĩa vụ.

Đường phố giống đường của biển. Trong dòng người xa lạ mỏi mệt, tìm thấy khuôn mặt mình chờ mong thật khó. Tất cả mến yêu đang tan biến cùng với nắng.

Thành phố bước vào bóng tối chậm rãi, những ngọn đèn đường sáng lẻ tẻ, nhẫn nại đi theo chúng sẽ về tới nhà.

Tựa một cái cây, Vũ nhẩn nha lớn dần trong tâm trí em, không ổn ã, hào phóng, hơi chút hài hước vào những thời điểm vui vẻ cần thiết. Mỗi cử chỉ lời nói là một chiếc lá, mỗi cuộc tiếp xúc là một nhánh cành và cái cây xum xuê dần lên.

Vũ là người con trai sạch sẽ.

Một cái cây bền bỉ kiên nhẫn.

Đôi khi dễ tự ái, ít nổi giận, có những khoảng trống khó hiểu. Ăn mặc không theo mốt, sống ngoài thân nhiệt xã hội, ít để ý đến lớp người kém tuổi mình và luôn khinh thường họ.Vũ người gầy, đi hơi nghiêng sang trái, thi thoảng đau đầu nhưng không kêu ca, luôn mang trong túi quần một chiếc chìa khóa duy nhất và mang trên mặt những tâm trạng bất thường. Thích đi, yêu sự khó hiểu, đặc biệt say mê bầu trời.

Vũ là bầu trời ở giữa cái bầu trời nắng mưa thường ngày. Một bầu trời nho nhỏ kết từ các ý nghĩ thông minh kín đáo nhưng không dầm dề.

Đôi ba lần nhận ra sự khác lạ trong cái nhìn của Vũ nhưng điều đó xảy ra nhanh, được lưu giữ vào vùng nào đó trong trí nhớ. Hình như có em Vũ nói chuyện sôi nổi hơn. Hình như những cử chỉ thân mật ân cần của Vũ đều do em gọi ra và chỉ cho riêng em.

Hình như cuộc sống còn rất nhiều con đường và người đàn ông đầu tiên không phải là tất cả.

Dăm ba chuyến đi xa cùng Vũ chẳng xảy ra điều gì nhưng một lần tình cờ gặp nhau ngang đường, vào ngồi ở khuôn viên nhỏ để nói chuyện thì cánh cửa khác đột ngột mở ra. Đang nói chuyện vui, Vũ dừng lại, ấp úng rồi cả khuôn mặt chìm trong trạng thái đăm chiêu nhàu nhĩ.

- Không hiểu sao dạo này anh hay nghĩ về em... Anh đã mơ thấy em... chẳng biết để làm gì...

Vũ cúi đầu, xòe bàn tay ra như đối thoại với nó.

- Em cũng thế...

Trong cơn choáng váng, em buột miệng và câm bặt. Mọi thứ ù đi, váng vất lảo đảo. Chỉ biết sau đó cả hai đứng dậy ghì xiết lấy nhau. Cằm Vũ chạm đỉnh đầu em rồi thấp xuống và môi Vũ đậu ở cổ em, ấm mềm như một chú chim non vừa tỉnh giấc.

- Em không biết mình đúng hay sai nữa...

Một câu nói gượng gạo, hơi nhanh, âm vẫn trong vắt. Vùng ra về, bỏ Vũ lại một mình, gầy gò đứng giữa khuôn viên trồng toàn sấu, giữa bóng tối với những bóng người lảng vảng ngoài hàng rào.

Cả đêm nhìn ra cửa số, thấy căn nhà của bà già độc thân tối mờ chìm đắm, một phần bức tường sáng lên vì ánh đèn hắt vào. Có thể đọc thấy những dòng chữ quảng cáo đó trên tường, chúng mờ tỏ, xô lệch, chồng chéo như một bức tranh trừu tượng. Con mèo đi qua nhẹ nhàng, không quệt đuôi vào cây ớt, không cần quay trở lại, chỉ cái bóng còn lởn vởn trên tường.

Sau này mới biết Vũ cùng thức trắng đêm.

Sang Bát Tràng.

Đi để được gần gũi, để Vũ cầm tay và nhìn Vũ qua gương phản chiếu. Mê mải, không chú ý đến nắng, bụi, không chú ý cả những ổ gà lổn nhổn khắp mặt đường. Vào làng cổ, luồn lách giữa hai bức tường dính kín những bánh than, nghiêng phải nghiêng trái và cười vang với nhau. Đi thẳng vào một ngõ cụt, bị chắn lại bởi chiếc cổng gỗ cao ngất nhưng đã mục nát, con chó mõm trắng gừ gừ nhìn ra cùng với người chủ mặt nâu bóng, cởi trần. Vòng lại, liều lĩnh đi theo một lối gạch nhỏ sâu hun hút như đi xuống lòng giếng, càng đi càng nóng, càng bồn chồn rờn rợn. Đi mãi, rẽ ngang rẽ dọc mà không sao thoát khỏi con đường chật hẹp đen đúa. Vẫn con chó mõm trắng, người đàn ông da nâu và cánh cổng gỗ mục nát. Bầu không khí khó chịu lởn vởn trên đầu càng lúc càng xiết lại. Rõ ràng có gì đó không bình thường trong cái làng xám màu này, nó toát ra từ các lò gốm nhỏ lô xô với những mảnh gốm vụn dẫn tới khuôn cửa mờ tối tuyệt vọng. Trên bức tường gạch dài đột ngột trổ những ô cửa nhơ ẩn giấu đằng sau sự quan sát lạnh lùng. Cả hai nổi da gà. Cảm giác tê dại khi bị lạc ở khu phố cổ trở lại trong em.

Cuối cùng sau cái hắt hơi của Vũ cùng ra được tới bờ sông, mắt trải bát ngát cùng dòng nước đó và bãi phù sa lênh láng hai bên. Thấy mình là con thuyền lênh đênh giữa nước mây rạo rực.

- Anh yêu em.

Vũ nói.

- Em cũng yêu anh.

Đáp lại trong khi trống ngực còn đập dữ dội.

Lang thang vào cửa hàng, chọn mua một chiếc cốc uống nước loại to, một ống đựng bút, một cái lọ nhỏ bé vô nghĩa nhưng cực đẹp.Không nhắc về buổi tối hôm trước, không kịp cả một nụ hôn để giao ước.

Đó là buổi trưa duy nhất tất cả đều mất trọng lực. Tất cả, nghĩa là không miễn trừ.

Một chút dịu dàng lan tỏa giữa mùa hè oi bức đầy tai biến. Ánh sáng của làn da trắng. Giọng nói thì chẳng hề thay đổi, vẫn nhanh nhảu trong trẻo, vẫn cái âm cuối vút lên ngạc nhiên. Có đứa trẻ không rời xa em.Theo lịch thì sắp lập thu.

Giờ cây vẫn xanh. Người quét lá đang ngủ thanh thản như chưa bao giờ nghe tiếng rơi rụng xào xạc. Thế nào cũng đến ngày mở mắt ra thấy toàn thành phố ngập tràn trong lá rụng. Trẻ con hồ hởi chạy, lăn, bò, dẫm đạp lên lá. Mỗi người đi đường sẽ được một chiếc lá rụng vào giỏ xe, vứt đi thì dễ, đủ can đảm mang vào nhà mới khó.

Hà Thành đang mùa hoa rụng. Còn lổn vởn đâu đó lời bày tỏ bâng quơ của Tuấn, cả những bước chân bâng quơ không rõ từ thuở nào.

Sau những bước chân ấy, Tuấn ra đi nhẹ nhàng với chiếc va li nhỏ và lời hẹn sẽ trở về.

- Nhưng bao giờ?

Nước mắt em trào ra trước cả câu hỏi.

- Chưa biết. Một hai năm gì đấy.

Giọng Tuấn là bãi cỏ hoang mênh mông.

Thời tiết chết trong sự sợ hãi, chết vĩnh viển từ buổi trưa hôm ấy. Vô nghĩa cho tất cả những gì đã diễn ra dù rằng hy vọng chưa chấm dứt.

Mong một cơn dông đến từ chân trời khác.Giá như đừng kéo nhau vào ngồi nói chuyện trong khuôn viên tối hôm đó, cơn dông sẽ không đến. Nhưng cuộc sống sẽ tẻ nhạt đi bao nhiêu.

Cửa sổ có nguy cơ bị cây ớt cảnh lấn át. Cây ớt hoa trắng, quả non vàng, chín chuyển thành đỏ và rụng xuống hóa màu tím thẫm. Thằng bé nhà hàng xóm một lần sang chơi, tưởng ớt là nho đã lén lút ăn ngốn ngấu bốn quả sau đó môi nó căng phồng lên như chiếc bánh bao. Không ai có thể ngăn cản thằng bé lăn lộn.

Từ cửa sổ nhìn thấy tháp truyền hình với chấm đỏ bằng ngón chân cái nhô lên giữa đỉnh nhà bà già độc thân. Ban ngày tháp truyền hình lồ lộ, sơn đỏ trắng, vượt quá sự hiện đại để trở thành vật quái đản. Đôi lúc màu đỏ của ngọn đèn trên đỉnh tháp làm em thấy khó chịu, ước có chiếc kéo cắt ngang nó đi cho đỡ vướng mắt...

Dưới ánh điện nê-ông sáng xanh, bà già độc thân ngồi im lặng như một pho tượng. Mười một giờ rưởi đêm đèn tắt, bộ bàn ghế giả cổ bóng lộn, chiếc mũ thủy thủ gắn sau ghế, bằng khen, con sóc nhồi bông cùng chìm sâu vào bóng tối. Thoang thoảng tiếng quạt máy khô dầu.Những ngôi sao trên bầu trời xa lạ.

Đi chợ.

Mặc chiếc áo ghi xám, chất lụa mềm chảy, rủ thằng bé con nhà hàng xóm cùng đi, trao cho nó nhiệm vụ xách làn.

- Sau này cháu cũng đi chợ như cô.

Thằng bé hồ hởi nói. Em cười:

- Con trai phải làm việc lớn hơn. Hiểu chưa.

Nói thế nhưng lại nghĩ nếu mình là con trai thì vẫn thích đi chợ. Con bé bán rau có làn da sần sùi, bù lại đôi mắt đẹp gần bằng mắt em. Rồi đời nó cũng sẽ phải yêu điên dại một ai đó và chịu đựng một ai đó yêu mình điên dại.

Rau muống xanh non nhưng lấm bèo tấm. Những xiên thịt nướng tẩm nước gừng nằm rải đều trên lưới sắt đen bóng mỡ. Lạc rang sẵn, giò lụa, nộm hoa chuối và rố trứng mỏng manh dễ chịu. Những người bán hàng quen thuộc mỉm cười đon đả. Thằng bé kiệt sức không nhấc nổi cái làn, nó trả lại em và lảng vảng đến quầy giầy dép duy nhất nằm trong chợ. Ở đó có một góc dành cho xe tăng nhựa.

Đột ngột mưa.

Cả chợ nháo nhào, chạy và văng tục. Con bé bán rau đứng dưới chiếc ô màu chì cũ kỷ. Lại đôi mắt dài cong nhìn ra mưa. Trùng điệp những sợi lóng lánh rơi thẳng như không hề có ai ngả nghiêng vì tình yêu, không cả chao đảo trong lựa chọn.

Bao nhiêu cơn mưa cứ láng máng trong đầu.

Một người rẽ mưa về. Mờ nhạt. Chiếc áo ni lông xanh loáng lên như lời vĩnh biệt cuối cùng.

Trong mưa tranh thủ mua hai gói bột canh. Không mặc cả nhưng vẫn phải hỏi hai ba lần mới nghe được giá chính xác. Bà bán hàng hình như còn chào mời thêm gì đó. Thằng bé đã kịp sục sạo một vòng trong dãy nhà lớn. Em nhớ từ năm lên sáu tuổi, tuần nào nó cũng theo mọi người đi chợ mà không chán. Chợ là một thế giới ngập ngụa cần thiết.Rón rén ra về, chiếc làn trĩu nặng tay cùng đứa trẻ. Tự nhiên nghĩ với chiếc áo màu ghi xám này mình là những gì còn sót lại của cơn mưa.

Bạn cũ tự tìm lại.

Dạo cấp hai nó nhút nhát, ăn nói lí nhí, luôn nhìn xuống và chỉ chực lấn vào góc tối. Học lực trung bình đều đặn. Cuối cấp nó bỏ học theo chị gái buôn chuyến. Nghe đồn vất vả nhưng giàu.

Nó quý em nhất lớp vì em là người bảo vệ nó mỗi khi bị trêu ghẹo, bắt nạt. Thi thoảng em tặng những món quà nhỏ làm nó xúc động cho dù đó là thứ em đã quá chán. Trước hôm bỏ học nó gặp riêng em, dúi vào tay chiếc lược bằng gỗ mun, bảo đây là quà ông nó cho từ bé. Chiếc lược làm công phu, đen bóng, răng đều tăm tắp. Sống lược chạm một con chim đuôi dài ngang với mỏ, sau này em mới biết đó là chim phượng.

- Ông tớ bảo nó được làm ra cách đây bốn trăm năm.

Nó thì thào.

- Sao bạn không giữ lấy. Cái này quý lắm.

Nó nhìn em, lắc đầu cười, đáp:

- Rồi tớ sẽ còn có nhiều hơn thế. Thật đấy.

Đằng đẵng bao nhiêu năm im lăng đột nhiên tối qua nó điện dến, giọng khàn khàn nhưng không kiểu cách, xa lạ.

Cửa hàng cầm đồ của nó nằm ngang ngã tư giáp phố Hàng Hòm, mặt tiền chỉ đủ để treo một tấm biển gỗ màu vàng nhạt với dòng chữ nâu đậm, nghiêm ngắn: Dịch vụ cầm đồ.

Khổ người vẫn đậm chắc, da hơi nâu nhưng tóc đã cắt ngắn và bộ quần áo bằng đũi rộng rãi làm nó ra dáng một chủ hiệu cầm đồ. Nó vồ lấy em, nói huyên thuyên, ôn lại những ngày cấp hai kỹ lưỡng từng chi tiết, nhảy từ chỗ nọ sang chỗ kia nhưng không bỏ sót. Đầu óc nó chính xác đến kỳ lạ. Chưa chồng, chưa người yêu, một tay gây dựng cơ đồ, vốn khoảng ba bốn trăm triệu. Nó thông báo qua loa cho em rồi phẩy tay lảng sang chuyện khác.

- Mày ra sao?

- Vẫn thế. Giống mày, chưa chồng. Kém về tiền bạc.

- Khỉ, mày hơn tao cái bằng đại học.

Em nhìn nó thái độ trìu mến như ngày xưa cho dù bây giờ nó đã khác, đã vượt trội, ít chịu thu người lại.Cửa hàng hơi lộn xộn, chỉ sáng nửa ngoài, nửa trong mờ tối bí ẩn với những đồ vật cao thấp to nhỏ. Đồng hồ quả lắc cổ và xe máy. Những chiếc hộp gỗ nhỏ khảm trai hứa hẹn bên trong những giá trị bất ngờ. Một chiếc xe đạp cũ tróc hết sơn.

Mọi thứ đều có thể đến đây, nằm lại vĩnh viễn, ra đi, về với chủ cũ hoặc phiêu dạt sang kẻ khác.

Điện thoại đổ chuông nhưng không được nhấc. Vài ba kẻ tạt qua cắt ngang câu chuyện, vẻ mặt lo âu thảng thốt.

Thái độ của nó đối với khách hàng luôn bình thản, hơi chút lạnh lùng. Chỉ hơi chút thôi, không nhiều đến độ gây tâm trạng bỏ cuộc. Nó bảo với em đó là nghệ thuật sống còn của các chủ hiệu.

Trời đổ mưa, chiều sâm sấm tối.

Cửa hàng cầm đồ gợi lên cảm giác cũ kỹ khổ ải nhưng giá trị, giống như cầu Long Biên.

Hơn chục năm xa nhau, nó trở thành kẻ sành sỏi lấn át người đời còn em thì vẫn thế, với lời thú nhận rằng thay đổi thật khó.

Chẳng thể kiếm chác kinh nghiệm từ các trường đại học. Nơi ấy mãi mãi chỉ là cuộc náo loạn vô tích sự.

Trong sổ ghi điện thoại của em có thêm số của nó. Một dãy toàn số lẻ. Một người bạn là chủ một cửa hàng. Một "chú hiệu cầm đồ" đích thực.

Đèn nhà đối diện tắt muộn. Bà già độc thân đu đưa trên ghế trước màn hình vô tuyến. Những âm thanh lộn xộn và ánh sáng loáng nhoáng hắt lên người bà già. Chiếc mũ thủy thủ vẫn treo trên tường, cô dơn cam chịu. Bản tin thời tiết báo Vịnh Bắc Bộ có sóng dữ. Con mèo rón rén đi rìa ban công, đuôi cố tình quệt vào cây ớt, nó không hề quan tâm tới sự thiếu vắng một chiếc mũ thủy thủ trong cơn bão biển.

Qua đi một đêm với ấn tượng tiếng kim đồng hồ nhỏ dẩn nhỏ dần rồi tắt lịm như chưa hề có thời gian.

Bước qua cổng sơn xanh của cơ quan, sực nhớ lần xem phim cùng Tuấn thấy trên màn ảnh một hoàng tử loay hoay mở cửa địa ngục để tìm người yêu, em quay sang thì thầm:

- Đố anh biết làm cách nào để vào được địa ngục?

Tuấn nhún vai lạnh lùng:

- Bước vào một xác chết.

Cả hai cùng khoái chí nhìn nhau cười trong khi hoàng tử đang loanh quanh lạc giữa một biển sương xanh lét ma quái.

Tâm niệm rằng khi đã có chồng mình không như thế nữa. Dẹp bỏ các ý nghĩ vớ vẩn sang bên, sống lành mạnh như một cây xà cừ và kiêu sa như những bông hồng vàng.

Công việc bộn bồ nhưng tạm thời, vừa của mình vừa không phải của mình. Chữ nghĩa khô cứng khác xa với đời sống. Gõ đều đều, thờ ơ mà ít sai. Có thể mai kia sẽ hỏng mắt vì bầu trời màu cỏ úa trước mặt. Thật đáng sợ.

Hoài ho, luôn ho không cưỡng lại được. Hoài gây ấn tượng cuộc sống đang co thắt lại dồn nén vào một chiếc đĩa. Không nhìn nhau, trao đổi dăm ba câu về ngày hôm qua. Hoài nói nhỏ nhưng nghe vẫn rõ bởi chất giọng kim.

Hôm qua trời đất vẫn thế.

Hôm qua một cơn gió chết dịu dàng dưới gốc một khóm hoa.

Hôm qua cả hai đều gặp lại người quen cũ.

- Trắng. Giàu. Lạnh lùng hơn ngày xưa.

Hoài kết luận về người bạn trai mới từ Đức về với một chút khát khao...Có thể mai này Tuấn cũng sẽ trở về với tư cách một Việt kiều nhưng không biết Tuấn có đủ sức mang thêm một bầu trời khác hay không.

- Con bạn em khác quá.

Em nói không chút trách móc, chỉ đơn thuần là nhận xét.

- Giàu hả?

Hoài hỏi đồng nghĩa với khẳng định.

- Chưa hẳn thế.

Giọng em xa xôi.

- Chỉ có bọn mình là vất vả.

Hoài nói, tay dân nhanh tốc độ như đuổi theo cho kịp điều gì đó.

Phó ban kế hoạch thò đầu vào, khuôn mặt là một đám mây tối sũng nước, lem nhem, đôi mắt trắng dã nhìn quanh dò xét. Không ai dừng tay. Đám mây trôi dạt sang phòng khác, trôi đến khi nào tìm ra cớ để trút mưa mới thôi. Hắn có quầy hàng tạp hóa nhỏ ở Hàng Dậu, có đứa con trai bé xíu, khôn ranh và một cô vợ nói không rõ tiếng vì môi dưới quá trễ. Tất cả đều lốc nhốc kéo nhau từ rừng xuống làm giàu trắng trợn nhưng khó bắt bẻ. Hắn không quát nạt ai, sự thâm hiểm toát ra từ dáng đi, nước da, cách ăn mặc làm mọi người ngại ngùng.

Loại rừng rú.

Khuôn mặt ít cánh sáng.

Nói ngọng.

Rất lâu Hà Thành mới có một đêm hoa đăng.

Cùng với cảm giác rạo rực bởi màu đỏ trong đêm, một cái gì nữa toát ra từ đoàn đoàn lũ lũ những con người trẻ trung ăn vận mỏng mảnh sạch sẽ.

Những chiếc lá sen xanh lênh đênh giữa hàng trăm vụn vàng đang lan tỏa cùng sóng nước. Mỗi lá sen như một câu thơ, một lời thầm thì về tuổi ngọc, một giấc mơ trong sáng khi chưa kịp nhận biết mình đang mơ.

Ánh sáng rờn rờn trên mặt em, trên tóc, trong tiếng nói hơi mê mê.

- Bước vào đây tự nhiên em thấy buồn ngủ.

Vũ nới cúc áo ngực. Thấp thoáng sau ngọn cây núi Nùng nhô cao, tỏa sáng như tất cả những ngọn núi từng tỏa sáng trong các câu chuyện thần thoại. Khi đến chân núi, em đưa mắt tìm gốc cây điệp bị chặt nhưng không thấy, nó đã bị vùi lấp trong cỏ.

Vũ nghe tiếng bước chân em xao xác như tiếng vỗ cánh. Có thể em sắp bay lên, sau đó biến mất trong màn đêm xanh đậm đang ngự trị trên đầu. Vũ nắm tay em, nắm nhẹ rồi buông ra rất nhanh.

Trong thế giới đèn lồng đỏ không nghĩ tới máy vi tính, không nghĩ tới khuôn mặt phiền não của Hoài, quên luôn mình có chiếc xe máy gửi cách đây vài trăm mét. Chỉ có người nào đó giống mình và người nào đó rất tuyệt vời bước cạnh mình. Đi giữa hai hàng đèn lồng đỏ treo trên các cành cây, thấy lạc vào cõi khác, người người chờn vờn mờ ảo nắm tay nhau thơ thới như trẩy hội. Đi mãi cho đến khi bị chắn bởi một cánh cửa tối mờ, thực ra là một cây cổ thụ. Nếu không có cây cổ thụ đó, hai người sẽ bước thẳng vào bầu trời.

Dưới các hố nhỏ khô cạn có những con ếch xanh ngồi nhìn ra xung quanh, chúng không kêu nhưng toàn thân cứ vang vang trong đêm. Em bảo những con ếch quá sạch- Vũ cười mấp máy môi. Một bóng người vàng nhạt lướt qua làm tiếng Vũ nhòa đi. Em ngơ ngác hỏi lại, Vũ lắc đầu.

Cả hai bước chậm quanh miệng hố.

Bỗng nhiên muốn có một cử chỉ thật dịu dàng.

Người và đèn trôi nổi.

Ghé vào quầy lưu niệm chọn mua con búp bê quần áo sặc sỡ vàng bạc chồng chất trên cổ, chiếc khăn đỏ với tua rua phủ trên đầu như một quầng lửa khổng lồ. Dưới quầng lửa là khuôn mặt lạnh lùng với đôi lông mày cong, làn môi căng mọng câm lặng. Cô bán hàng người Tàu nói tiếng Việt ngọng líu, bù lại khuôn mặt trẻ và sáng láng.

- Ngươi Dao do. Ngươi Dao do.

Cứ lặp đi lặp lại và mỉm cười thân thiện với em. Xếp con búp bê vào chiếc hộp, nghĩ rằng đang phong kín một vùng đất xa lạ hoang dã, nếu mở ra đêm sẽ vô cùng buồn thảm. Đi hai vòng quanh khu hoa đăng mong có khoảng sáng nào đó mở ra rộng mãi.

- Về chứ?

Vũ hỏi day dứt. Em đáp lại bằng cái chớp mắt, lạ lùng như bản thân con búp bê.

Rời khỏi thảo cầm viên, ngoái nhìn từ đường xuống thấy cả cây cả lá cả người cứ lênh đênh xa dần xa dần.

Nhà có một vị khách ở quê ra khám bệnh.

Họ hàng xa tít tắp đến mức chỉ có cảm tưởng là một người hàng xóm. Ba mươi bẩy tuổi, mắt vàng da vàng, tóc cứng nâu, môi dầy thâm, quần áo mới sáng màu nhưng đôi dép lại cũ. Mang một chiếc túi du lịch màu đỏ lép kẹp. Ăn nói hồ hởi chân thành, hay lỡ lời và lấp liếm bằng cái cười át đi của người ruột thịt. Luôn luôn trong tâm trạng đây là thủ đô nhưng mình ở chi trên, vì thế mới được dăm ba câu thăm hỏi đã co tót hai chân lên ghế, giọng khàn khàn, cười tóa ra cả nước bọt. Nói chuyện mà mắt cứ vuốt ve đồ đạc xung quanh từ cái chao đèn, bộ đàn nghe nhạc, đến cây quạt có điều khiển từ xa. Nghe tiếng phích nước đun điện báo sôi, giật mình thốt lên: Ô hay nhỉ, ô hay nhỉ. Sau đó than ngay rằng: dưới quê vất vả lắm thím ạ. "Ô hay nhỉ" lục xục trong buồng vệ sinh hàng tiếng đồng hồ rồi bước ra với vẻ mặt băn khoăn căng thẳng cực độ.

- Con này lớn rồi, sao thím không gả chồng cho nó đi.

"Ô hay nhỉ " chỉ tay về phía em thắc mắc.

- Em đang ế đây, anh xem ở quê có ai làm mối cho em thì tốt quá.

Em đùa, "Ô hay nhỉ " chồm lên, sốt sắng:

- Thật nhá, thật nhá. Ở cạnh nhà anh có một thằng mới đi bộ đội về, nó làm chủ lò gạch...

Cả nhà ôm bụng cười. Hình ảnh chủ lò gạch gắn với chiếc mũ lá và quần xắn móng lợn.

Vào viện khám phiếu kết quả ghi ung thư vòm họng kèm theo viêm gam siêu vi trùng. "Ô hay nhỉ " choáng váng chốc chốc lại giơ tờ kết quả lên soi như cố tìm ra phương thuốc thần diệu để cắt bệnh. Suốt buổi chiều và tối hôm sau "Ô hay nhỉ " không nói câu nào ngay cả khi được mọi người trong gia đình mua cho rất nhiều quà. Ngày thứ ba "Ô hay nhỉ " ra về với chiếc túi căng phồng và lời chào nghẹn ngào

- Khi nào rỗi, vợ chồng cháu lại lên thăm thím.

Hai tháng sau "Ô hay nhỉ " chết, tin báo lên vào buổi chiều lúc trời sắp mưa và hoa rụng kín hè phố. Không ai về đưa đám.

- 1 -

Tiến >>

Bản PDF: https://fr.scribd.com/
Đánh máy: Mọt sách & Ct.Ly , Thanh Vân
Nguồn: Nxb.Tổng hợp Thành phố Hồ chí Minh, 2013.
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 31 tháng 3 năm 2025