- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112-1
- Chương 112-2
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 176
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
Âm dương giao hòa hóa thành trời đất, sinh ra sinh linh vạn vật.
Rất nhiều sinh linh sinh ra do trời đất biến đổi gặp được cơ duyên mà ngộ được đại đạo, biết thần thông. Có thể hô gió gọi mưa, điều khiển sấm chớp, thậm chí là dời núi lấp biển cũng chẳng phải chuyện chơi.
Họ thường chiếm lấy các linh mạch hoặc động tiên nhiều linh khí mà dốc lòng tu hành, hy vọng một ngày có thể vượt ra ngoài trời đất.
Con người chính là một trong hàng tỷ sinh linh, bọn họ sống rải rác khắp nơi trên mặt đất.
Đã nhiều năm nay, Nam Lạc vẫn không hiểu tại sao trên thế giới này lại có con người, mà chính nó tại sao lại là con người. Đã chẳng có móng vuốt sắc bén để róc vỏ cây, lại chẳng có tốc độ nhanh hơn gió, ngay cả hàm răng có uy lực nhất cũng kém một trời một vực so với con bạch lang sống ở sau núi của bộ lạc.
“Nếu mình là một con sói thì tốt, có thể chạy nhanh hơn cả gió, lại có móng vuốt và răng sắc nhọn.” Trong lòng Nam Lạc vẫn thường ảo tưởng mình có thể tung hoành khắp núi sông giống như một con sói
"Một nhóm người đi xuyên qua cánh rừng âm u, một con bạch lang lặng lẽ ẩn núp trong chỗ tối. Khi nhóm người đi qua chỗ con sói núp, nó đột nhiên nhảy ra vồ ngã người đi cuối cùng, còn chưa kịp chạm đất, hàm răng trắng nhởn kia đã cắn phập vào cổ người đó. Bất kể người đó có giãy dụa, vùng vẫy như thế nào cũng không thể thoát được, cuối cùng vẫn phải nhận kết cục chết chóc."
Từ khi Nam Lạc theo tộc nhân lên núi đi săn cho tới nay, không biết đã bao nhiêu lần nó được gặp những cảnh như vậy. Dù trong giấc mơ, Nam Lạc cũng không tài nào quên nổi ánh mắt con sói nhìn nó khi cắn cổ các tộc nhân - tàn nhẫn và tham lam.
"Chắc chắn nó muốn cắn chết mình nhất!" Lần đầu tiên Nam Lạc trông thấy bạch lang thì trong lòng nó đột nhiên xuất hiện cái cảm giác kỳ lạ đó. Thế cho nên nó mới luôn nghĩ giá mà nó là một con sói thì tốt, như vậy nó sẽ không phải sợ đối phương nữa.
“Nếu biến thành một con chim cũng không tệ, chẳng những không phải sợ con sói kia nữa, còn có thể bay tới những nơi thật xa thật xa xem ở đó có những gì, rồi bay lên đỉnh ngọn núi cao để xem thần tiên mà tế ti trưởng lão nói có hình dạng gì.”
Tế ti trưởng lão nói ông đã từng thấy có người bay trên trời, có người có thể trường sinh bất lão. Ông nói đó đều là nhờ tu luyện đạo pháp mới được như vậy. Nam Lạc hỏi tế ti vì sao ông không thể bay hay trường sinh bất lão. Tế ti trả lời rằng là vì hồi nhỏ ông quá lười, không chịu nỗ lực tu luyện. Thế là từ đó trở đi, Nam Lạc liền nỗ lực tu luyện, chẳng kể ngày đêm. Đôi lúc rỗi rảnh, nó lại ngồi trước cửa nhà ngẩng đầu lên nhìn trời, hy vọng mình có thể được may mắn như tế ti trưởng lão, trông thấy có người bay qua trên trời.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Lớn lên, Nam Lạc không còn tin có người có thể bay trên trời nữa. Mắt hắn chỉ thấy con người dần dần già yếu đi thôi, thấy qua nhiều cái chết, nên cái suy nghĩ bay lượn trời xanh, trường sinh bất lão cũng dần lắng xuống trong hắn.
Có điều, nhờ việc tu luyện chẳng kể ngày đêm trong nhiều năm mà thực sự hắn đã trở thành người khỏe nhất trong tộc, tốc độ chạy cũng nhanh nhất, tuy hãy còn kém xa con bạch lang sống ở sau núi.
“Có lẽ những kẻ bay trên trời không phải là con người, không thì ít nhất cũng không phải con người giống mình.” Nam Lạc thường ngẩng đầu lên nhìn trời suy tư.
Hôm nay lại đến thời điểm săn bắn, Nam Lạc đi ở giữa nhóm mười chín người. Mặc dù hắn tự nhận mình là người chạy nhanh nhất, nhìn xa nhất và cũng khỏe nhất trong nhóm, nhưng người trong tộc đã thừa nhận hắn là người được chọn để tiếp nhận vị trí tế ti đời sau, nên mọi người dĩ nhiên phải bảo vệ hắn ở trong.
"Muội muội nói muốn có một con bạch hồ, không biết lần này có gặp được không nữa, nếu gặp được thì bất kể thế nào cũng phải bắt được về cho nó. Đỡ để nó gào khóc suốt ngày, nói Thủy nha đầu có mà sao nó không có."
Nam Lạc vừa đi vừa nghĩ, trong tay hắn cầm thanh pháp kiếm mà tế ti nói do sư phụ của ông truyền lại, nghe nói nó có thể đuổi ma quỷ tránh tai ương. Nghịch nó suốt một năm Nam Lạc vẫn chẳng nhận ra nó có điểm gì thần kỳ cả, chỉ thấy nó sắc bén hơn các vũ khí khác mà thôi.
Đột nhiên, Nam Lạc cảm thấy như có thứ gì đó đang nhìn mình chằm chằm.
Là bạch lang?
Nam Lạc giật thót bụng, hắn cảnh giác nhìn xung quanh, rừng cây rậm rạp bị gió thổi kêu rào rào, lắc lư tạo thành từng đợt sóng. Nhìn xuyên qua cành lá chỉ thấy được bóng tối vô tận, trong bóng tối như có vô số con bạch lang nằm ẩn náu, chúng đang dùng đôi mắt màu lục nhìn hắn chằm chằm.
Tuy Nam Lạc không phát hiện ra gì, nhưng cái cảm giác bị nhìn chằm chằm các lúc càng rõ ràng, càng lúc càng mạnh.
Vù...! Rào... rào...
Cây cối trong núi lắc lư như điên, một cơn gió mạnh không biết từ đâu thổi tới. Nam Lạc đứng không vững, chỉ cảm thấy đất trời xoay chuyển.
Đột nhiên một đôi vuốt đen nhánh chụp trúng vai Nam Lạc, móng vuốt rất sắc, thoáng cái đã đâm vào da thịt hắn, khóa chặt xương vai lại. Hắn đau đớn, còn chưa kịp kêu lên thì cả người đã bị kéo bay lên.
Bả vai đau đớn, lòng thấy sợ hãi, Nam Lạc ra sức vùng vẫy, nhưng hai tay do xương vai bị khóa nên không thể động đậy, chân lại đang lơ lửng không mượn được lực, nên hắn chỉ có thể đá vung vẩy giữa không trung. Vừa vội vừa sợ, Nam Lạc cắn đôi vuốt đen nhanh đang khóa trên vai mình một cái thật mạnh, nhưng lại cảm thấy như đã cắn phải một chiếc gậy sắt, miệng tóe máu mà phải nhả ra. Trên đôi vuốt kia ngoài dính một ít máu tươi ra, thì ngay cả một vết răng cũng không có.
Nam Lạc há hốc miệng, gió mạnh thộc thẳng vào miệng hắn như nước lũ làm hắn không thể nói năng gì. Nhìn xuống thấy các tộc nhân còn đang đuổi theo mình, ánh mắt hắn bỗng như nhòe đi, không biết là do nước mắt hay là vì gió thổi nữa.
Càng lúc bay càng cao, Nam Lạc không còn nhìn rõ được gương mặt của các tộc nhân nữa. Đột nhiên, hắn trông thấy con bạch lang đang lén lút bám theo sau bọn họ.
Hắn cuống lên, gào thét điên cuồng, bấp chấp cảm giác đau trên vai mà vung vẩy tay như điên, ngón tay chỉ về phía con sói. Nhưng các tộc nhân lại làm theo y chang hắn. Biết bọn họ căn bản không nghe thấy gì, nhưng hắn vẫn cố gào thét.
Trong mông lung, tộc nhân trong núi đã dần hòa vào làm một thể với ngọn núi.
Một đám mây trắng lướt qua bên tai Nam Lạc, đây là cảm giác khi bay sao? Nhìn được thật xa, nếu có thể tự khống chế tốc độ và phương hướng nữa thì càng tốt. Chính bản thân Nam Lạc cũng không ngờ được giờ phút này mình lại có ý nghĩ như vậy, chẳng hề thấy sợ hãi mà lại có cảm giác chờ mong.
Trong mông lung, Nam Lạc tựa hồ trông thấy bóng dáng bận rộn của những người trong tộc, cùng hình ảnh muội muội đang nhảy nhót khoảnh đất trống.
Núi, sông. Mây trắng lướt qua trước mắt hắn, biến thành một đạo quang ảnh mộng ảo, hư hư thực thực như khói như tranh.
Giống như đã qua rất lâu, lại cảm giác mới chỉ là việc trong chốc lát.
Một vách núi thẳng tắp đâm thẳng vào trong mây xuất hiện trước mắt Nam Lạc.
Càng lúc càng gần, đúng là hắn đang bay về phía vách núi.
Khi còn cách mặt đất khoảng bốn năm mét, Nam Lạc bị ném cái rầm xuống đỉnh núi. Đang lúc không đề phòng, lại bị ném mạnh xuống nền đất rắn chắc, Nam Lạc cảm thấy xương cốt cả người như nứt ra, nhất thời đau tới mức không thở nổi.
Đỉnh núi màu xám tro, khá bằng phẳng, ở cách chỗ Nam Lạc không xa có một cung điện rất to, cả cung điện đều màu xám, hắn còn mơ hồ thấy được một tầng sáng màu đen bao phủ, nhưng khi nhìn kỹ thì lại chẳng thấy gì nữa cả. Nam Lạc cuối cùng cũng hít thở bình thường lại, hắn nhìn tất cả mọi thứ trước mắt. Từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ nghĩ là trên đời lại có loại nhà cửa này, so với những căn phòng xây bằng gỗ trong bộ tộc hắn thì to hơn nhiều.
Tất cả biến đổi quá nhanh, Nam Lạc chỉ nhìn lướt qua mọi thứ trên đỉnh núi một lần, điều hắn muốn biết nhất bây giờ chính là kẻ đã bắt mình rốt cục là quái vật gì. Hắn quay đầu lại, chỉ thấy có một người mặc quần áo đen đang đứng ở phía kia lạnh lùng nhìn hắn.
Nam Lạc chỉ liếc người đó một cái rồi vội dời mắt đi chỗ khác, nhưng trong đầu hắn lại bị ánh mắt tàn khốc lạnh lùng kia ám ảnh, cái cảm giác này giống hệt như lúc hắn bị con bạch lang nhìn vậy.
Nam Lạc cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
"Đây chính là người mà tế ti nói có thể bay sao, quả nhiên y không giống con người chúng ta. Nếu là con người thì sao lại có đôi vuốt như vậy." Nam Lạc lén nhìn xuống chân người kia, chỉ thấy người này có một đôi chân giống hệt của hắn, đang đi đôi giày màu đen có thêu tơ vàng ở bên, chứ chẳng có móng vuốt nào cả. Nam Lạc không tài nào hiểu nổi.
Người áo đen đột nhiên đi lướt qua Nam Lạc, bước thêm mấy bước rồi lại quay lại nhìn hắn.
Nam Lạc đoán là y muốn hắn đi theo y, hắn cố nhịn cảm giác đau đớn khắp người mà đứng dậy, khập khà khập khiễng bước theo y.
Khi đi lại gần mới thấy mặt ngoài cửa chính của tòa nhà quái dị lại có một tầng ánh sáng màu xanh, người kia giơ tay lên, một ánh sáng xanh khác xuất hiện, xoẹt qua cánh cửa. Ánh sáng xanh biến mất, cánh cửa đen kịt lặng lẽ mở ra.
Nam Lạc dè dặt bước qua cánh cửa, khi hắn quay đầu nhìn thì cánh cửa đã im lặng đóng lại, ánh sáng xanh tiếp tục xoay chuyển.
"Tam thái tử, ngài đã về rồi."
Nam Lạc nghe thấy có một giọng nói già nua vọng tới thì ngoảnh đầu nhìn lại. Không biết từ khi nào có một lão già tóc trắng đứng cung kính trước kẻ đã bắt hắn, hắn nghĩ thầm:"Không ngờ tên kia còn là tam thái tử gì đó."
"Những tên kia khỏe cả chứ?" Tam thái tử dửng dưng hỏi.
"Ngoài mấy đứa muốn bỏ trốn đã bị giết chết ra, bây giờ tất cả đều ngoan ngoãn tu luyện rồi." Lão già tóc trắng cúi đầu trả lời.
"Tên này ta gặp được trên đường về, thân thể không tệ lắm, ngươi dẫn hắn qua đó đi." Tam thái tử kia nói xong liền rời đi, không thèm quay đầu nhìn lấy một cái.
Nam Lạc nghe cuộc nói chuyện của bọn họ thì nghĩ thầm: Chẳng lẽ những người bọn họ nhắc tới cũng bị vô cớ bắt về giống như mình. Hắn muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại không dám, cũng không biết phải nói cái gì.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi được gọi là Thập Cửu, đi theo ta." Sau khi tam thiếu gia kia rời đi, mặc dù giọng nói của lão già tóc trắng kia không thay đổi nhiều, nhưng điệu bộ lại khác hoàn toàn, thái độ đã biến thành kẻ bề trên nhìn kẻ bề dưới.
Nam Lạc vốn định hỏi lão già tóc trắng là tại sao lại bắt mình về đây, nhưng nhìn thấy điệu bộ của lão là hắn không tài nào mở miệng hỏi được.
Nam Lạc tập tễnh đi theo lão già, rất nhanh, hai người đến một khoảng sân trống trải. Vừa nhìn thấy cảnh trong sân, Nam Lạc liền khiếp sợ vô cùng, chỉ thấy ở giữa sân trống có một lồng giam bằng sắt cực lớn, bên cạnh nó là một chiếc lồng sắt khác nhỏ hơn rất nhiều, và giam giữ trong lồng đều là những người giống hắn.
Đây là trực giác của Nam Lạc, theo cuộc nói chuyện vừa nãy hắn nghe được, hắn đoán những người bị giam trong lồng đều là loại người giống hắn, chứ không phải loại người giống tên tam thiếu gia và lão già tóc trắng kia.
Khi lão già tóc trắng dẫn Nam Lạc đi đến gần, một tên có vẻ chuyên trông coi tới đón họ. Tên này ăn mặc giống như tam thiếu gia, cũng mặc đồ đen, chỉ khác là chiếc áo bào đen của tên này có thêm một cái mũ trùm kín đầu, nên không nhìn rõ được mặt mũi.
Những người trong lồng giam có số ít liếc qua Nam Lạc một cái rồi thôi, còn phần nhiều thì cứ ngồi im, ngay cả mắt cũng không thèm mở.
Bọn họ ai nấy quần áo rách rưới, đầu tóc rối bời, nhưng lại nhắm nghiền mắt, giống như đang tu luyện vậy.
"Tên này mới tới, là Thập Cửu, ngươi nói rõ cho hắn hiểu, đừng để lãng phí đấy." Lão già tóc trắng nói với tên áo đen đang cung kính đón họ.
"Vâng!" Tên áo đen cúi đầu nhận lệnh, giọng nói còn lạnh lẽo hơn cả tam thái tử.
Lão già tóc trắng rời đi, giống hệt như tam thiếu gia, lão cũng không thèm ngoảnh lại nhìn Nam Lạc đến một lần, hành vi của hai người không ngờ lại giống nhau đến thế.
Nam Lạc không có thời gian để cảm khái, bởi vì tên áo đen đã ngẩng đầu lên nhìn hắn. Chỉ thấy tên này mắt hẹp nhỏ, miệng mỏng mà nhọn. Nam Lạc đột nhiên nhớ tới một lần hắn đi săn, đã trông thấy một con chim ứng đậu trên tảng đá, ánh mắt của con chim ưng đó hao hao giống ánh mắt của tên áo đen này, hình như trong đó có ẩn chứa một vẻ hung tàn.
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 20 tháng 11 năm 2024