Quỷ Sứ Cũng Phải Dè Chừng

sebastian faulks

• devil may care •
nguyễn việt hải dịch

Chương 1

kẻ theo dõi bị dõi theo


để tưởng nhớ ian fleming
dành tặng fali vakeel, người bạn học thời thơ ấu đã đưa tôi đến với bond.

Đó là một buổi tối lạnh lẽo ở Paris. Mưa vẫn không ngừng rơi lộp độp trên mái ngói đá đen của những tòa nhà dọc theo những đại lộ và cả trên những căn nhà nhỏ hai mái ở khu Latin. Phía ngoài khách sạn Crillon và khách sạn George 5, nhân viên gác cửa đang huýt gọi những chiếc taxi đến từ trong màn đêm, rồi hối hả chạy tới giương dù che cho những người khách mặc áo lông thú khi họ bước lên xe. Cả một khoảng không bát ngát của quảng trường Concorde ẩn hiện lấp lánh mờ ảo trong cơn mưa ào ạt.

Ở khu Sarselles, một vùng xa phía bắc ngoại ô, Yusuf Hashim đang trú mưa trên hè đường. Trên đầu hắn không phải là mái vòm duyên dáng của cây cầu số Chín, nơi các cặp tình nhân đang túm tụm trú mưa, mà là một mảng bê-tông dài của chiếc ban-công với những cánh cửa rẻ tiền gắn đầy then, mở vào những căn hộ ba phòng cáu bẩn của khu nhà mười tám tầng nhìn xuống một phần đông đúc của quốc lộ N1. Được kiến trúc sư đặt tên là Cầu vồng, song khu nhà được coi là một chốn đáng sợ, ngay cả khi nó tọa lạc trong cái quận khét tiếng này.

Sau sáu năm trời chiến đấu chống lại quân Pháp ở Algeria, cuối cùng Yusuf Hashim cũng bỏ chạy. Hắn trốn đến Paris và tìm được một chỗ ở Arc en Ciel, nơi ba người anh em của hắn sẽ cùng tụ họp vào một lúc thích hợp. Người ta nói rằng chỉ những kẻ sinh ra ở những khu nhà gớm ghiếc mới có thể không do dự khi du thủ du thực, ấy thế mà Hashim lại chẳng sợ ai. Hắn đã bắt đầu chuyến liều mạng đầu tiên khi làm việc cho Mặt trận Giải phóng Dân tộc Algeria (FLN), lúc mới mười lăm tuổi đầu, bằng vụ đánh bom lửa một trạm bưu điện. Suốt thời gian ở Bắc Phi hoặc ở Paris, hắn chưa hề gặp một ai lại coi cuộc đời độc thân quá giá trị cả. Cuộc đua luôn dành cho kẻ mạnh, và thời gian đã chứng tỏ Hashim cũng mạnh mẽ như ai.

Hắn bước ra ngoài trời mưa, mau lẹ liếc trước liếc sau. Dưới ánh đèn trắng nhạt, khuôn mặt rỗ màu xám nâu với chiếc mũi khoằm to tổ bố nhô ra giữa hai hàng lông mày đen của hắn trông đầy thận trọng. Hắn vỗ nhẹ vào túi sau của chiếc quần lao động màu xanh, nơi có 25.000 đồng franc mới, gói kĩ trong bao xốp. Từ trước đến giờ, đây là món tiền lớn nhất hắn từng giao dịch, do vậy tuy đã từng trải, hắn cũng thấy phải cẩn trọng.

Giấu mình trong bóng tối, hắn liếc nhìn năm sáu lượt xuống chiếc đồng hồ đeo tay. Hắn không bao giờ biết mặt người mà hắn đang đợi vì chẳng bao giờ hắn gặp lại họ lần thứ hai. Đó là một phần xuất sắc của mưu đồ: sau mỗi phi vụ phải dứt điểm ngay với nguồn cung cấp vô tận của đám buôn lậu. Hashim cố gắng giữ an toàn đều đặn trong khi chuyển hàng. Hắn luôn nài nỉ phải thay đổi địa điểm và yêu cầu gặp người giao dịch mới, thế nhưng không phải lúc nào cũng được như ý. Các biện pháp thận trọng thì tốn tiền, và mặc dù đám bạn hàng của Hashim khá liều mạng, song chúng lại hiểu rõ giá trị đường phố về những gì chúng giao dịch. Chẳng kẻ nào trong đường dây lại có thể kiếm đủ tiền để hoạt động một cách tuyệt đối an toàn, chắc chắn chẳng có ai, ngoại trừ một vài gã gộc nhất, đầy quyền lực kiểm soát, đang ở cách xa hàng ngàn dặm cái chỗ hôi thối trong lòng cầu thang, nơi hắn đang đứng.

Đưa gói Gauloises bao mềm màu xanh lên miệng, hắn cuốn môi quanh một đầu điếu thuốc và kéo nó ra khỏi bao. Ngay lúc hắn vừa mồi điếu thuốc bằng chiếc quẹt gas rẻ tiền, chợt có tiếng nói phát ra từ trong bóng tối. Hắn nhảy lùi ngay vào bóng tối, và cáu giận tự trách mình đã để người khác quan sát. Tay hắn luồn nhanh vào túi quần, chạm ngay vào gờ con dao hắn luôn mang theo từ khi còn là một thằng lỏi con sống trong những khu ổ chuột của người Algeria.

Một bóng người lùn tịt trong bộ áo choàng quân đội hiện ra dưới ánh đèn trắng nhợt. Chiếc mũ gã đội với nước mưa đang chảy xuống ròng ròng trông như chiếc kê-pi của lính Lê dương. Hashim không sao nhìn thấy mặt gã. Gã nói bằng tiếng Anh, giọng nhẹ nhàng, song gay gắt: “Hoa anh túc nở trên đồng Flanders.”

Hashim nhắc lại những âm tiết mà hắn nhớ nhưng không hiểu nghĩa: “Luống theo từng luống ngút bờ.”

“Bao nhiêu tiền?”* Chỉ vậy thôi cũng biết người nói không phải là người Pháp.

“Hai mươi lăm ngàn.”

Gã buôn lậu đặt chiếc túi vải bạt lên bậc cầu thang cuối cùng và bước lùi lại. Gã giấu cả hai tay trong áo khoác và Hashim chắc chắn rằng một trong hai bàn tay của gã đang nắm chặt khẩu súng. Hashim lôi số tiền bọc trong bao xốp ra khỏi túi quần sau và bước lùi lại. Đây là cách thường làm: không đụng chạm, một khoảng cách an toàn luôn được duy trì. Gã buôn lậu cúi xuống nhặt gói tiền. Gã không đếm, chỉ cúi đầu đút gọn gói tiền vào trong áo khoác. Sau đó gã quay người, lùi lại, đợi cho Hashim di chuyển.

Hashim cúi xuống bậc thang nhặt chiếc túi lên. Chiếc túi tuy hơi nặng hơn mọi khi, song cũng có cảm giác là hàng thật chứ không đến mức làm hắn nghi ngờ nó bị độn cát. Hắn xốc nhẹ chiếc túi và cảm thấy những thứ phía trong chuyển động êm ái, chứng tỏ sức nặng của những gói bột khô. Giao dịch đã xong, hắn đợi gã đàn ông bước đi. Đó là thủ tục: Sẽ an toàn nếu người cung cấp hàng không biết người nhận hàng dự định đi đâu, bởi vì ngu dốt là mẹ của an toàn mà.

Không muốn rời đi trước, Hashim nhìn thẳng gã buôn lậu. Đột nhiên hắn cảm nhận được những tiếng động ở xung quanh - tiếng ồn của xe cộ, tiếng nước mưa rớt xuống đất từ vỉa hè.

Có điều gì đó không ổn. Như một con thằn lằn, Hashim len lén lẩn mình dọc theo bức tường tới màn đêm tự do. Chỉ bằng hai bước chân, gã buôn lậu đã chồm ngay lên Hashim, với cánh tay khóa ngang cổ họng hắn. Hắn chỉ kịp thấy bức tường thô giáng mạnh vào mặt, rồi chiếc mũi khoằm của mình bị dập bẹp dí, nát bấy. Hắn biết đã bị túm gọn khi nhận ra khuôn mặt của mình đang bị đè gí xuống sàn bê-tông với một nòng súng kề sát mang tai. Với bàn tay còn lại, thật khéo léo thuần thục, gã buôn lậu tóm gọn hai cánh tay Hashim ra phía sau lưng và còng lại. Cảnh sát rồi, Hashim nghĩ, song làm sao họ có thể...

Sau đó hắn bị lật ngược trở lại, kéo tới chân cầu thang và dựng đứng lên. Gã kia rút ra từ túi áo khoác một chiếc nêm gỗ dài cỡ mười phân, rồi dùng lòng bàn tay tọng vào mồm Hashim, sau đó lấy báng súng đóng chiếc nêm sâu vào họng hắn cho tới khi hàm răng hắn gãy rời. Từ trong túi áo khoác, gã lôi ra một chiếc kìm to tổ bố, rồi gã đè lên Hashim; với khuôn mặt vàng ệch thoáng hiện, gã nói bằng một thứ tiếng Pháp bồi: “Đây là cách bọn tao làm với lũ hay chuyện”.

Gã xọc chiếc kìm vào miệng Hashim, kẹp ngay lên lưỡi hắn.

❀ ❀ ❀

René Mathis đang ăn tối cùng bồ nhí trong một quán ăn nhỏ gần bùng binh Vosges. Chiếc rèm lưới treo trên thanh sào đồng ở cửa sổ đã làm mờ mất tầm nhìn phía dưới ô cửa nhưng qua phần phía trên, Mathis cũng có thể nhìn thấy một góc quảng trường với những viên gạch đỏ trên hàng cột và những hạt mưa vẫn đang rơi xuống từ trên mái.

Hôm đó là thứ sáu, và hắn đang theo một chương trình tình ái thường lệ. Sau khi chấm dứt công việc và rời khỏi Phòng Nhì, hắn đón tàu điện ngầm tới đường Thánh Paul, rồi đi bộ tới căn hộ nhỏ của ả nhân tình trong khu Marais. Hắn đi qua khu lò mổ của người Do Thái cùng những hiệu sách treo đầy những lời trích dẫn từ Kinh Thánh và những chiếc giá nến bảy ngọn, cho tới khi đến trước một cánh cổng cũ nát màu xanh, nơi mà theo bản năng, hắn kín đáo kiểm tra không bị ai theo dõi rồi sẽ giật nhẹ sợi dây rung chiếc chuông cổ.

Quả là dễ dàng cho một đặc vụ khi diễn tuồng ngoại tình một cách thành công, vừa liếc lên liếc xuống dọc con phố, hắn vừa tự ngẫm một cách sung sướng. Hắn nghe thấy tiếng chân bước tới từ bên kia cánh cửa. Bà Bouin, một gác gian có tướng tá chắc nịch, mở cửa cho hắn vào. Qua cặp kính dày cộm, đôi mắt bà ta ánh lên một dấu hiệu thường lệ, vừa ghê tởm vừa đồng lõa. Vừa đi qua sân, leo cầu thang lên tới cửa phòng Sylvie, hắn vừa nghĩ, đã đến lúc phải cho con mẹ này thêm một hộp sôcôla ướp hương hoa violet như mọi khi nữa rồi.

Sylvie đỡ lấy chiếc áo khoác ướt nhẹp của hắn và giũ bớt nước mưa. Như thường lệ, ả đã chuẩn bị sẵn một chai Ricard, hai chiếc ly, một bình nước và một đĩa bánh mì nướng trét patê gan ngỗng đóng hộp. Đầu tiên là màn làm tình trong phòng ngủ của ả - một khuê phòng nóng bỏng với rèm cửa vải hoa, gối nệm vải hoa và tường cũng in hoa. Ở tuổi bốn mươi, Sylvie vẫn là một góa phụ xinh xắn với mái tóc được nhuộm vàng rực và một cơ thể được giữ ngon lành. Trong phòng ngủ, ả tỏ ra rất nghề và dễ dãi, đúng là một con gà hạng sang, như Mathis thỉnh thoảng âu yếm gọi như vậy. Kế đó - tiếp sau phòng tắm, lúc ả thay đồ và hắn nhâm nhi món khai vị - là ra ngoài ăn tối.

Mathis luôn cảm thấy thú vị vì vừa mới rời khỏi phòng ngủ, Sylvie đã huyên thuyên chuyện trò về gia đình của ả ở vùng Clermont-Ferrand, về những đứa con trai và con gái của ả, hoặc về Tổng thống De Gaulle, người ả ái mộ. Bữa tối gần xong, trong khi Sylvie đang xử nốt món bánh trái cây clafoutis, thì Pierre, một gã bồi bàn nhỏ thó, láu lỉnh tiến tới gần bàn ăn với vẻ mặt đầy hối tiếc.

“Thưa ông, tôi rất lấy làm phiền khi phải quấy rầy ông. Ông có điện thoại ạ.”

Mathis luôn để lại văn phòng số điện thoại khi cần liên lạc, thế nhưng mọi người đều hiểu, nếu có thể, là những buổi tối thứ sáu đều rất thiêng liêng. Hắn lau miệng, xin lỗi Sylvie rồi đi qua nhà hàng đông đúc, tiến tới quầy bar bằng gỗ liền với một khu sảnh nhỏ bên dưới, kế bên một cánh cửa có ghi chữ “WC”. Ống nghe điện thoại đang được gác bên ngoài.

“Tôi nghe đây.” - Mắt hắn lướt dọc lên xuống tờ thông báo về vấn đề say xỉn nơi công cộng, cấm say xỉn nơi công cộng. Hãy bảo vệ trẻ em.

Chẳng ai xưng danh trong cuộc đối thoại, thế nhưng Mathis nhận ngay ra giọng nói của viên đội phó.

“Có một vụ giết người ở khu ngoại ô.” - Ông ta nói.

“Thế bọn cảnh sát làm gì?” - Mathis đáp.

“Tôi biết. Thế nhưng có vài... yếu tố đáng lo ngại.”

“Bọn cảnh sát đã đến đó chưa?”

“Rồi. Chúng cũng quan tâm. Có khá nhiều chuyện giết chóc như thế này.”

“Tôi biết.”

“Ông sẽ tới nhìn qua một cái nhé.”

“Ngay bây giờ hả?”

“Ừ, tôi đang điều xe tới đây.”

“Nói lái xe tới ga Thánh Paul nhé.”

Ôi, cũng được, vừa lấy mũ và chiếc áo mưa ẩm ướt ra khỏi móc treo, hắn vừa nghĩ, chuyện này có thể còn tệ hơn. Cuộc gọi này đã có thể xảy ra cách đây hai giờ.

❀ ❀ ❀

Chiếc Citroen DS21 màu đen, với máy xe vẫn nổ, đang đợi trên đường Rivoli cạnh lối vào nhà ga. Người lái xe không tắt máy vì không muốn phải đợi trong lúc bộ nhún hơi bơm chiếc xe lên sau khi nổ máy. Mathis ngả người lún sâu vào ghế trong khi tài xế đẩy cần vào số, phóng vọt xe đi cùng với tiếng rít không thương tiếc của những bánh xe cao su.

Mathis mồi một điếu thuốc lá Mỹ và quan sát dãy mặt tiền của những căn nhà dọc theo đại lộ đang chạy vụt qua, khu Galeries Lafayette, khu chợ Monoprix và những gian hàng khổng lồ không có song sắt khác đang dàn chiếm toàn bộ những đại lộ tẻ nhạt ở khu Haussmann. Sau khi đi qua nhà ga du Nord, tài xế ngoặt sang những con đường nhỏ hơn rồi cho xe leo lên khu Pigalle. Đây, những mái hiên màu vàng, đỏ của những nhà hàng Đông Dương, những bóng đèn đơn của những cửa hàng bán đồ nội thất cũ, hoặc bóng đèn đỏ đặc trưng của một hotel de passe cùng một em gà mũm mĩm để đùi trần đứng dưới một chiếc dù ở góc đường.

Vượt qua những con kênh và hệ thống giao thông đan chéo nhau của ngoại vi khu phố cổ, họ đi xuyên qua cửa ô Clignancourt và Thánh Denis tới một quãng đường trên cao, nối vào những dãy lầu phía trên khu nhà cao tầng. Đây chính là nơi mà thành phố Paris đẩy tới những kẻ không có nhà trong Kinh đô Ánh sáng, nơi chúng chỉ có được những căn phòng ngột ngạt trong những thành phố tù mù của bóng đêm.

Tài xế ngoặt xe khỏi quốc lộ N1, đi xuống một con đường nhỏ hơn, và sau khi mất hai ba phút vòng vo tìm đường thì dừng xe cạnh khu nhà Arc en Ciel.

“Dừng lại,” - Mathis nói. - “Nhìn lên kia kìa.”

Cặp đèn pha của chiếc Citroen di chuyển theo tay lái rọi tới chân cầu thang, nơi một viên cảnh sát mặc đồng phục đang đứng gác.

Mathis nhìn quanh cái cơ ngơi hoang tàn này. Dính vào tường, ở những khoảng cách hú họa, là những hình khối gỗ “nghệ thuật”, có dáng vẻ như trong một bức tranh lập thể, tựa như cái cầu vồng mà nó đã được đặt tên. Những thứ này có thể được làm để cho khu nhà có chút màu sắc và tính cách. Hầu hết chúng đã bị gỡ đi hoặc xóa bỏ, và những gì còn lại làm cho mặt tiền khu nhà trông càng thêm ghê tởm, giống như một mụ già tô loe loét son môi đỏ.

Mathis bước tới, đưa cho viên cảnh sát tấm danh thiếp của mình.

“Cái xác đâu rồi?”

“Đang ở nhà xác, thưa ông.”

“Chúng ta có biết hắn là ai không?”

Viên cảnh sát lôi ra cuốn sổ tay.

“Yusuf Hashim. Ba mươi bảy tuổi. Một tên lai, dân đen - Tôi không biết.”

“Lí lịch?”

“Không, thưa ông. Nhưng nếu có cũng chẳng nghĩa lí gì. Chẳng mấy ai ở đây có lí lịch cả - vậy mà gần hết bọn chúng là tội phạm. Chả mấy khi chúng tôi tới những chỗ như thế này đâu.”

“Anh nói như vậy thì chúng tự cai quản nhau à.”

“Đây là một khu ghetto”

“Nó chết như thế nào?”

“Bị bắn ở cự li gần.”

“Tôi sẽ lên đó xem một chút.”

“Thưa ông, được ạ.” - Viên cảnh sát nhấc sợi dây đang dùng để ngăn đoạn cầu thang.

Mathis phải nín thở khi leo lên những bậc cầu thang bốc mùi nhức mũi. Hắn đi dọc theo hành lang, để ý đến những sợi xích và ổ khóa móc mà cư dân ở đây cố gắng dùng để tăng cường cho những cánh cửa chính mỏng manh của họ. Phía sau một vài cánh cửa này đang vọng ra những âm thanh từ radio và tivi, hoặc những tiếng người nói. Hòa vào cái mùi hôi hám của cầu thang là một luồng hơi mang mùi đặc trưng của món couscous hoặc merguez.

Thật chẳng ra chó gì, Mathis nghĩ, cuộc sống của lũ lai cùng đinh, người Pháp gốc Algeria này. Chúng như súc vật vậy, không cần thiết phải rào chắn nhốt chúng ở trong, mà phải chặn chúng ở ngoài thành phố. Việc của hắn không phải là lập lại công bằng trên thế giới, mà là xem xét vụ thằng Hashim này có cái gì hơn một vụ thanh toán gọn, rẻ tiền. Nếu đúng vậy, thì sẽ có việc gì cần làm cho Phòng Nhì.

Tay đội trưởng sẽ yêu cầu hắn viết báo cáo, như vậy tốt hơn hắn nên tìm hiểu rõ về cái chỗ Arc en Ciel này và những gì đang xảy ra ở đây. Trở về văn phòng, hắn sẽ xem lại hồ sơ của những vụ giết chóc tương tự, kiểm tra lại với Cục Di trú và coi thử xem nếu có một hình mẫu, hay một lí do nào đó cho cái vụ bất ổn này. Toàn thể đội của hắn trong cái Phòng Nhì này đã cống hiến cho sự sụp đổ của những cuộc chiến tranh ở thuộc địa của Pháp. Cuộc kháng chiến tám năm giành độc lập của người Algeria đã không chỉ tàn nhẫn chia xẻ đất nước Algeria, mà với cả nước Pháp, và đã gây ra hết biến động chính trị này đến biến động chính trị khác, rồi chỉ có thể tìm thấy một giải pháp duy nhất bằng sự trở lại với quyền lực đầy ngạc nhiên của vị lãnh đạo thời chiến, Tướng De Gaulle. Mathis chợt cười thầm một lúc khi nghĩ tới vẻ mặt tôn kính của Sylvie lúc ả nhắc tới tên con người vĩ đại này. Và đồng thời, với một nỗi nhục nhã hơn trên trường quốc tế, là sự thất bại của quân đội Pháp ở Đông Dương - mà bây giờ được gọi là Việt Nam. Sự nhục nhã ở trận Điện Biên Phủ đã nung dấu vào lòng nước Pháp, và để lại một vết sẹo vội vã lên da non.

Chỉ có một sự an ủi duy nhất, Mathis nghĩ, là tụi Mỹ giờ đây cứ khăng khăng muốn lặp lại kết cục tương tự. Tuy nhiên, đối với hắn và những đồng nghiệp của hắn thì Algeria và Đông Dương có nghĩa là vô số ngàn vạn dân di cư, đầy cay đắng, hung bạo đang bị loại trừ, một số lớn là tội phạm, và một vài người có liên lụy đến những kẻ thù của nền Cộng hòa.

Mathis xem xét một cách bài bản thiết kế của khu nhà và hướng mà tên giết người có thể tiến tới đoạn cầu thang. Hắn thực hiện những quan sát sơ đẳng nhưng thích hợp với hắn, chứ không phải như với thủ tục của một tên mật thám địa phương.

Hắn châm điếu thuốc khác và đi xuống cầu thang. Hắn cám ơn viên cảnh sát, rồi bước qua cái sân bỏ hoang tới chiếc xe Citroen vẫn nổ máy sẵn. “Đưa tôi tới nhà xác.”

Khi chiếc xe to lớn chầm chậm vồng đi, ánh đèn pha của nó thoáng rọi thấy hình dáng của một người trong khung cửa ở tầng trệt. Người này đội một chiếc mũ kê-pi của lính Lê dương, và khi chiếc Citroen quay trở lại con đường thì hắn cũng nhanh nhẹn biến mất, như thế hắn đã nhìn thấy tất cả những gì cần thiết.

❀ ❀ ❀

Ở nhà xác, Mathis đợi người nhân viên xin phép được đưa hắn vào. Hắn nói với người lái xe điềm tĩnh cần phải đợi.

“Vâng, thưa ông.” - Tài xế càu nhàu và quay lại chiếc xe.

Người nhân viên quay trở lại cùng viên bác sĩ đứng tuổi có hàng ria mép gọn gàng, mang một cặp kính gọng vàng trên mắt. Ông ta bắt tay Mathis và tự giới thiệu tên mình là Dumont.

Kiểm tra đi kiểm tra lại những con số trên tờ giấy của người nhân viên với những hộc đông lạnh, rốt cuộc thì Dumont cũng tìm được thứ mình cần, và dùng hai tay kéo mạnh chiếc tay nắm to tướng bằng kim loại.

Đó là khoảnh khắc luôn tạo cho Mathis một cảm giác rùng mình đầy kích động. Tử thi trông lạnh ngắt và xám ngoét, dù đã được rửa ráy, với một khuôn mặt nát bấy.

Hashim trông cũng giống như hàng ngàn thanh niên Algeria khi gặp một kết cục thê thảm. Vậy mà...

“Nguyên nhân cái chết?” - Mathis nói.

“Chỉ một phát đạn bắn xuyên qua vòm họng.”

“Nhưng sao lại phá nát cái mũi?”

“Tên này chắc bị đánh đập trước đấy.” - Dumont nói. - “Nhưng không chỉ có mũi đâu. Nhìn vào bàn tay phải của nó kìa.”

Mathis nhấc bàn tay phải đang nắm chặt của Hashim lên. Một miếng thịt đầy máu lòi ra từ đó. “Cái chó gì...”

“Lưỡi của nó đấy.” - Dumont nói.

Mathis hạ cánh tay của Hashim xuống. “Tại sao nó lại bị xẻo lưỡi khi đã chết? Phải chăng đó là mật mã hay kí hiệu nào đó, ông có thấy vậy không?”

“Chúng không làm vậy khi nó đã chết.” - Dumont nói. - “Tôi chắc chắn chúng đã làm vậy khi nó còn sống. Phải dùng kìm hay một vật gì đó dứt lưỡi ra.”

“Trời ơi.”

“Tôi chưa bao giờ thấy cái gì như thế này cả.”

“Vậy hả?” - Mathis nói. - “Tôi đã thấy rồi. Nó là hồi chuông báo hiệu đó. Tôi đã gặp nó ở đâu đó rồi... Ở một chỗ nào đó. Thôi được rồi, cám ơn bác sĩ nhé. Giờ thì ông có thể đẩy nó vào lại được rồi. Tôi có việc phải làm.”

Hắn sải bước xuống hành lang, qua sảnh của tòa nhà và bước ra ngoài trời mưa. “Tắt ngay cái nhạc Piaf om xòm này đi và đưa tôi đến văn phòng.” - Vừa nói hắn vừa leo lên xe.

Người lái xe lẳng lặng tắt radio, đẩy cần sang số một và vọt xe đi trong tiếng rít quen thuộc của những bánh xe. Bấy giờ vừa đúng hai giờ sáng.

Chương 1

Tiến >>

NXB VĂN HỌC
Nguồn: TVE-4U - VCTVEGROUP
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 19 tháng 4 năm 2023