Lavina và hầu tước Elswick
nguyên tác: love in the highlands
(cuộc chạy trốn nữ hoàng)
dịch giả: vũ hương
Tác giả & Chương Một
Barbara Cartland (1901 – 2000) được mệnh danh là nữ hoàng tiểu thuyết lãng mạn, đạt kỉ lục về đầu sách xuất bản trong một năm, để lại một gia tài sách khổng lồ với 723 cuốn, được dịch tại 38 quốc gia và là một trong những tác giả ăn khách nhất thế kỉ XX.
Cartland đã viết hơn 600 cuốn sách, chủ yếu là tiểu thuyết lãng mạn cho độc giả nữ, và được liệt kê trong Sách kỷ lục Guinness World Records là tác giả bán chạy hàng đầu của thế giới. Cartland của cuốn tự truyện, tôi Vươn tới các vì sao: Hồi ký, đã được xuất bản.
Barbara Cartland là nhà văn nổi tiếng thế giới chuyên viết tiểu thuyết lịch sử lãng mạn, các tác phẩm của bà vừa nhẹ nhàng, cuốn hút và kịch tính. Có hơn 650 triệu bản truyện của bà được dịch ra trên toàn thế giới. Với lối viết nhẹ nhàng, chân thật và đầy mơ mộng, ngọt ngào không ai có thể cưỡng lại sức hút của từng câu chuyện tình mà bà mang đến.
Sách đã xuất bản: Tình Yêu Dẫn Lối - 2012, Lavina Và Hầu Tước Elswick (Cuộc Chạy Trốn Nữ Hoàng) - 2012, Sự May Rủi Của Trái Tim - 2012, Trong Vòng Tay Của Tình Yêu - 2004...
.
Tình yêu là công trình còn tuyệt mỹ hơn cả những núi đồi sông nước vùng Scotland.”
- Barbara Cartland -
CHƯƠNG MỘT
1876
Lá thư ngập tràn tình cảm ấm áp và trìu mến.
Dường như đã lâu lắm rồi vợ chồng anh chưa được gặp em, Edward yêu quý. Chị dâu em thường nói không biết đến bao giờ mới được gặp lại em. Anh cũng nghĩ thế đấy.
“Em cũng vậy,” ngài Bá tước Ringwood thì thầm, một nụ cười nở ra trên khuôn mặt hiền từ, phóng khoáng của ngài. “Chẳng có gì hạnh phúc hơn được gặp lại gia đình thân yêu sau một thời gian dài xa cách, mà Scotland quả là vùng đất tuyệt đẹp.”
Khi ngài nghĩ tới phong cảnh cao nguyên tráng lệ, những bức tường của phòng đọc có vẻ trở nên tù túng, khiến ngài bỗng chốc mơ tưởng đến một khoảng không gian mênh mông, mở rộng.
Ngài yêu ngôi nhà nguy nga của mình ở London và cuộc sống ở nơi đây. Ngài thích địa vị của mình trong cung điện, ở đó ngài là vị cận thần tin cẩn, gần như một người bạn của Nữ hoàng. Ngài cũng hài lòng vì cô con gái cưng Lavina của mình luôn là người khả ái nhất dù nàng đi đến bất cứ đâu. Xinh đẹp, ăn mặc sang trọng, thanh lịch và xuất sắc, nàng làm ngài rất đỗi tự hào.
Nàng đã từ chối năm lời cầu hôn, một trong số đó là của một vị Công tước. Vị chúa tể của dòng họ Ringwood thấy vậy cũng thầm lấy làm nhẹ nhõm. Bởi vì sau cái chết của người vợ yêu dấu bốn năm về trước, Lavina là tất cả những gì còn lại để ngài yêu thương. Nàng là đứa con duy nhất của ngài.
Cuộc sống của hai cha con là ở trung tâm của xã hội phồn hoa tráng lệ này, và họ không nên thay đổi. Nhưng có gì đó trong bức thư ngài Bá tước Ringwood đang đọc, những ẩn ý gợi ra cảnh cỏ cây, sông suối, nước non, làm gương mặt ngài thoáng vẻ đăm chiêu.
Tất nhiên là anh biết Scotland rất xa London, người anh họ Ian của ngài viết, và em còn có bổn phận phục vụ bên cạnh Nữ hoàng đáng kính. Nhưng anh rất mong một ngày nào đó em và Lavina, chắc hẳn bây giờ con bé đã lớn lắm nhỉ, sẽ cho vợ chồng anh niềm vui gặp mặt.
“Đến lúc cho con gái yêu về thăm quê nhà rồi,” ngài Bá tước Ringwood cũng đồng tình, liền nhấc bút viết thư hồi đáp.
Nhưng đúng lúc đó cánh cửa phòng đọc mở ra và người quản gia vào thông báo.
“Thưa ngài Bá tước, Công tước Bradwell xin gặp.”
Bá tước Ringwood đứng dậy, vui mừng chào đón vị khách, đó là người bạn thân thiết nhất của ngài.
“Chào Bertram,” ngài nói. “Đây đúng là niềm vui bất ngờ.”
Ngài Công tước rất cao to, tuy đã nhiều tuổi mà dáng người ngài vẫn thẳng đứng. Mặc dù mái tóc đã bạc trắng nhưng ngài vẫn rất khỏe mạnh và tràn đầy sức sống, nhưng lúc này gương mặt ngài có vẻ phiền não.
“Tôi tới để báo cho anh một việc khẩn cấp,” ông nói luôn mà chưa kịp cất lời chào.
“Hẳn là chuyện gì cấp bách lắm nên anh mới tới đây giờ này,” ngài Bá tước ân cần quan sát ông bạn. “Tôi biết anh không thích dậy quá sớm mà.”
“Đúng thế,” ngài Công tước gật gù. “Nhưng sắp có chuyện chẳng lành đây, anh càng biết sớm chừng nào thì càng hành động sớm được chừng đó. Lẽ ra tôi phải tới từ đêm qua, nhưng lại vướng một bữa tiệc quan trọng không thể vắng mặt.”
“Ngồi xuống đây đã,” ngài Bá tước nói, “và nói cho tôi biết cái điều tệ hại nhất sắp xảy ra đó là gì nào.”
Giọng nói ung dung của ngài Bá tước cho thấy ngài không tin có thể có chuyện gì đó quá trầm trọng.
Ngài Công tước ngừng lại một chút rồi bắt đầu nói:
“Tối qua tôi vừa ở lâu đài Windsor, Nữ hoàng cũng có mặt ở đó. Sau bữa ăn, tất cả chúng tôi đều tản đi như thường lệ để vào phòng riêng tiếp chuyện cùng Nữ hoàng đáng kính. Tôi mong được thảo luận các tin tức địa phương nhưng rồi lại bị cắt ngang, lúc đó có một người đưa tin tới và chuyển cho Nữ hoàng một bức thư khẩn.
Người đọc lướt bức thư, rồi đột nhiên nói bằng giọng sắc lạnh.
“Lại một lá thư nữa yêu cầu ta tìm vợ cho một vị Hoàng tử xứ Balkan, đất nước của cậu ta đang bị người Nga đe dọa. Ta đã nói rất nhiều lần là ta không thể làm gì hơn nữa cho thần dân Balkan. Các ngươi quá biết rồi đấy, ta đã phải gửi rất nhiều cô dâu Anh quốc sang cho họ vì lợi ích chung trong khối liên minh với đất nước này.”
“Quá đủ rồi,” ngài Bá tước lên tiếng. “Lần này là ai?”
“Hoàng tử Stanislaus của xứ Kadradtz. Xứ đó nhỏ bé nhưng trọng yếu. Một bên là xứ Herzegovina, bên kia là xứ Albania. Hiện tại xứ Nga đang kề ngay trên cổ họ và họ mong muốn Nữ hoàng ban cho họ một cô dâu, cũng như Người đã làm rất nhiều lần trước đây.”
“Ồ, không phải bỗng dưng mà họ gọi Nữ hoàng đáng kính là ‘bà mối của u châu’,” ngài Bá tước nhận xét.
Ngài vừa nói vừa mủm mỉm cười, nhưng ngài Công tước đã tiếp lời ngay.
“Anh sẽ không cười được đâu, ông bạn già của tôi, khi tôi nói cho anh biết Nữ hoàng đang nghĩ tới điều gì. Anh có biết là cụ bà của Nữ hoàng có họ hàng với gia đình anh không?”
“Cái gì? Lạy Chúa tôi, đó là hàng mấy thế hệ trước rồi. Tất nhiên chúng tôi chưa bao giờ tự nhận mình là ‘thành viên của hoàng tộc’.”
“Thật không may cho anh và Lavina, bây giờ Nữ hoàng lại đang tính đến chuyện đó mất rồi.”
“Lavina sao?”
Nhắc tới cô con gái yêu là nụ cười trên môi ngài Bá tước lập tức biến mất và đôi mắt ngài ánh lên sự sợ hãi.
“Anh đang nói gì vậy hả Bertram? Đừng bảo tôi là Nữ hoàng đáng kính đang nghĩ đến chuyện gả Lavina cho Hoàng tử Stanislaus đấy nhé?”
“Người đã định như vậy rồi. Đêm qua cũng có nhiều người xì xào không đồng thuận. Một vài người từng gặp anh chàng Hoàng tử đó không có thiện cảm về hắn lắm. Họ nói đó là một kẻ nghiện rượu, lăng nhăng và hung bạo nữa. Nhưng Nữ hoàng đáng kính cự tuyệt không nghe. Ý Người đã quyết rồi.
Anh biết tính Nữ hoàng quả quyết thế nào rồi đấy. Một khi Người ra lệnh, anh nhất định phải tuân theo.
Nếu làm trái lại, anh sẽ mất vị trí của mình ở cung điện ngay, và cuộc đời anh sẽ trở nên vô cùng đau đớn, khổ sở. Từ trước tới nay tất cả những người từng cố gắng kháng cự lại Nữ hoàng đều bị xã hội ruồng bỏ.”
“Đó là một cơn ác mộng,” ngài Bá tước rên rỉ, gục đầu lên hai cánh tay. “Tôi có thể làm gì được đây? Vì Chúa, Bertram, hãy nói cho tôi biết làm thế nào để bảo vệ con gái tôi không bị ép hôn với gã kinh khủng đó, như thế nó sẽ phải chuyển tới ở một đất nước xa xôi, sống dưới sự đe dọa của chiến tranh mất thôi.”
“Tôi biết, tôi hiểu mà!” Ngài Công tước trả lời.
“Chính tôi cũng không muốn đẩy một người thân của mình tới đó. Tôi tới đây để cảnh báo trước cho anh, chắc chắn Người sẽ triệu anh tới lâu đài Windsor để đích thân nói với anh chuyện này.”
“Ôi, không thể thế được, Bertram, tôi biết làm gì bây giờ?” Ngài Bá tước cất giọng khẩn nài.
“Tôi chỉ có thể nghĩ tới hai khả năng. Một là phải rời khỏi đất nước này - mặc dù Nữ hoàng hoàn toàn có thể gửi cả một con tàu để mang anh trở lại, hay tìm cách nào đó để bắt con gái anh phải làm đám cưới hay đính ước, trước khi anh nhận được ‘Sắc Lệnh Hoàng Gia’.”
“Làm thế nào, lạy Chúa lòng lành, để tôi thực hiện được điều đó?” Ngài Bá tước hỏi dồn. “Lavina đã khước từ hầu hết những anh chàng đủ tư cách được lựa chọn ở London. Bây giờ con bé không thể quay lại với ai trong số đó.”
“Có một chàng trai có thể giúp anh, nếu anh ưng thuận, đó là Hầu tước Elswick. Nếu Lavina đã hứa hôn rồi, thì ngay cả Nữ hoàng cũng sẽ không thể yêu cầu con bé phá vỡ đính ước được.”
Ngài Bá tước chằm chằm nhìn ông bạn mình, vẻ rất sửng sốt.
“Anh muốn Lavina kết duyên cùng Elswick ư?” Ngài gặng hỏi, khuôn mặt vẫn không bớt vẻ kinh hoàng. “Một anh chàng khó ưa, lạnh lùng, hà khắc, trong con người cậu ta không có một chút gì dù là nhỏ xíu cái gọi là nhân tính của con người ấy hả?”
“Tất nhiên tôi không muốn con bé kết hôn với anh chàng này. Chỉ là đính ước thôi mà. Sau đó ta có thể thay đổi nó dễ dàng, khi Nữ hoàng đã tìm được ai đó khác, hoặc đã tìm được cách giải quyết tình thế cho gã Hoàng tử kia.”
“Ôi, tôi không tin vào tai mình nữa,” ngài Bá tước nói. “Ông bạn già của tôi ơi, tôi biết anh có ý tốt, và tôi rất biết ơn vì anh đã báo trước cho tôi, nhưng lẽ ra anh phải cực kỳ cẩn trọng khi nghĩ tới Elswick chứ! Anh thừa biết anh chàng đó luôn trốn tránh những câu chuyện về kết duyên hay đính ước, sau việc xảy ra lần trước.”
“Tôi biết lần đó vị hôn thê của anh chàng đã rời bỏ cậu ta ngay trước thánh đường,” ngài Công tước xác nhận, “nhưng chuyện đó xảy ra lâu lắm rồi.”
“Nhưng cậu ta sẽ không bao giờ quên được,” ngài Bá tước nói. “Cậu ta khinh ghét đàn bà. Cậu ta có một ngôi nhà ở ngoại ô chỉ cách ngôi nhà vùng thôn dã của tôi có một vài dặm hay hơn chút thôi, và quanh đó ai cũng biết cậu ta sẽ khó mà kiếm được một người nào ưng thuận sánh bước với cậu ta vào thánh đường lần nữa.”
“Nhưng cậu ta vẫn là người lý tưởng để giúp cha con anh,” Công tước đáp lại. “Đúng như anh nói đấy, cậu ta là một anh chàng thích đơn độc, cục cằn, thô lỗ, một con người bất cần đời, chẳng quan tâm gì đến xã hội xung quanh, và tôi nghĩ cậu ta rất ít để ý đến Nữ hoàng.
Nhưng đó lại là điều thuận lợi cho chúng ta, vì như vậy nghĩa là chúng ta không phải e ngại cậu ta sẽ xúc phạm tới con bé, và như vậy thì, chúng ta cũng không phải sợ cậu ta sẽ làm những việc nhưanh đang lo lắng. Và cậu ta cũng sẽ không nói quá nhiều những lời khoa trương vô nghĩa về chuyện Lavina bị ép buộc phải kết duyên với một hoàng tử. Cậu ta chẳng để tâm tới mấy chuyện công chúa, hoàng tử đâu.”
“Anh thật sự nghĩ là Elswick sẽ đồng ý sao?”
“Cũng không có gì chắc chắn cả,” ngài Công tước thẳng thắn trả lời. “Nhưng tôi không thể nghĩ ra được ai khác có thể giúp đỡ cha con anh trong lúc này.”
“Tất cả những gì tôi muốn,” ngài Bá tước nói với giọng giận dữ, “là hạnh phúc của con gái tôi. Tôi yêu nó, và con bé là đứa con duy nhất của tôi. Làm sao nó có thể hạnh phúc nếu phải sống ở nơi man rợ đó, với một gã có tiếng là tồi tệ?”
“Tôi biết,” người bạn của ngài đồng tình với vẻ cảm thông. “Nhưng anh cũng nên hiểu rằng lúc này Nữ hoàng đáng kính của chúng ta đang ở thế rất khó xử. Vì những nguyên tắc trong ngoại giao, người không thể dứt khoát khước từ yêu cầu của vị Hoàng tử này mà không có lý do chính đáng.”
“Tôi cần một chút thời gian để nghĩ ra cách tốt nhất để đối phó với chuyện này,” ngài Bá tước nói. “Thật may mắn vì tôi vẫn còn thời gian cho tới ngày mai.”
“Sao anh lại nói thế?”
“Chẳng phải nếu đi tới lâu đài Windsor thì ngày mai tôi mới có mặt được sao, nên tôi cho rằng Nữ hoàng sẽ đợi tới lúc đó.”
“Đừng trông chờ vào suy nghĩ kiểu ấy. Tình hình rất khẩn cấp. Có thể Nữ hoàng sẽ phái một người đưa tin đến gặp anh ngay trong hôm nay. Thật ra thì, anh đã may mắn vì lá thư không tới tay Người lúc anh đang làm nhiệm vụ ở đó. Nếu anh có mặt ở lâu đài lúc ấy thì Người đã dồn anh vào chân tường ngay lập tức rồi.”
“Ôi lạy Chúa, anh nói đúng, Bertram à. Tôi phải rời đi ngay thôi,” ngài Bá tước nói, rồi sải bước qua căn phòng để tới rung chiếc chuông bên cạnh lò sưởi.
Người quản gia xuất hiện gần như ngay lập tức.
“Thưa ngài, ngài cho gọi tôi ạ?”
“Tiểu thư và ta phải về quê ngay bây giờ,” ngài Bá tước bảo ông ta. “Bác vui lòng báo cho con bé ý định của ta, rồi sắp xếp hành lý và chuẩn bị sẵn mấy con ngựa khỏe nhất để ta lên đường trong khoảng một giờ đồng hồ nữa.”
Người quản gia có vẻ khá bối rối trước giọng nói sắc lạnh của ông chủ. Nhưng ông ta chỉ nói khẽ.
“Tôi sẽ làm ngay, thưa ngài.”
Rồi ông ta lui khỏi căn phòng.
“Đi càng xa càng tốt,” ngài Công tước nói. “Nhưng thế vẫn chưa đủ. Anh thật may mắn vì ngôi nhà ở ngoại ô của Elswick chỉ cách nhà riêng của anh vài dặm, nên anh có thể tới nhà mình rồi đến tìm cậu ta ngay. Hãy hỏi xem cậu ta có thể đính hôn cùng con gái anh không, hoặc cậu ta có biết ai đó khác có thế lực hơn trong xã hội có thể giúp được ta không. Đợi đã! Tôi biết một người - anh thấy Bá tước Ayelton thế nào?”
“Con bé đã từ chối cậu ta rồi,” ngài Bá tước lại rên rỉ. “Tính cách cậu ta khó chịu lắm. Bây giờ thì cậu ta đã tìm được một cô ả người Mĩ có khoản thừa kế kếch xù.”
“Anh chẳng còn nhiều thời gian đâu đấy,” ngài Công tước nói. “Tất cả chúng ta đều biết khi Nữ hoàng đáng kính muốn điều gì đó thì Người luôn muốn ngay tức khắc. Mà nếu có thể thì Người đã muốn điều đó vào ngày hôm kia rồi cơ đấy!”
Công tước mỉm cười khi đưa ra giả thiết hài hước ấy, nhưng ngài Bá tước có vẻ hết sức lo lắng. Bước tới bên bàn làm việc, ngài nhặt lên một xấp thư vẫn chưa kịp mở và bỏ vào túi.
Rồi ngài nhìn thấy lá thư gởi từ Scotland mà ngài đang chuẩn bị hồi đáp, đúng lúc tai họa này giáng xuống đầu ngài, và cũng đút nó vào túi. Dường như tất cả chỉ là một giấc mơ.
“Giả như Elswick từ chối” cuối cùng ngài lại lên tiếng. “Phải có người nào khác để tôi có thể cầu xin... kể cả phải quỳ xuống van nài để cứu con gái thì tôi cũng sẽ làm.”
“Tôi chẳng thể nghĩ ra ai khác,” ngài Công tước nói ngay. “Anh cũng biết rõ như tôi là tất cả bọn họ đều muốn khúm núm quỵ lụy trước Nữ hoàng đáng kính. Phần đông trong số những người chúng ta vẫn coi là bạn sẽ chẳng làm gì trong tình huống này đâu.
Và hẳn sẽ phải có ai đó thật sự có thế lực lên tiếng, như anh chàng Hầu tước chẳng hạn, nếu không thì Nữ hoàng đáng kính sẽ nhất mực yêu cầu con bé phải hủy hôn.”
Cánh cửa phòng đọc mở ra và người quản gia nói.
“Hành lý sẽ chuẩn bị xong sau nửa giờ nữa, thưa ngài. Tôi cũng đã thông báo với quý cô Lavina, và tiểu thư cũng đã sẵn sàng lên đường.”
Khi người quản gia đóng cánh cửa lại sau lung, ngài Công tước đứng dậy khỏi chiếc tràng kỷ và nói.
“Ước gì tôi có thể giúp anh nhiều hơn, Arthur ạ. Anh luôn luôn là người bạn tốt của tôi. Nhưng một lễ đính ước với Elswick, dù không chắc chắn xảy ra, là những gì tốt nhất tôi có thể gợi ý cho anh.”
“Trời đất quỷ thần ơi!” Ngài Bá tước kêu lên. “Người ta không thể ép buộc con gái tôi vào chuyện này. Bây giờ con bé là tất cả những gì còn lại của tôi sau cái chết của mẹ nó.”
Đúng lúc đó cánh cửa mở ra và tiểu thư Lavina bước vào. Nàng là một cô gái hết sức đáng yêu, người dong dỏng cao, khuôn mặt ưa nhìn đến nỗi từ xinh đẹp cũng chưa đủ để mô tả hết.
Khuôn mặt đẹp như hoa ấy cũng có nét mạnh mẽ và cá tính. Đôi mắt xanh biếc mở to của nàng luôn bùng sáng mỗi khi nàng tức giận hay trở nên sôi nổi, và nàng không bao giờ chịu thua trong bất kỳ cuộc đấu khẩu nào.
Có những chàng trai sẽ tránh xa vì tính cách mạnh mẽ của nàng. Nhưng những người khác lại thấy đó là điểm hấp dẫn.
Ngài Công tước thì nghĩ rằng nàng thậm chí còn xinh đẹp hơn lần gần đây nhất ông gặp nàng.
Với mái tóc dài sáng ánh lên dưới ánh mặt trời đang rọi vào từ những khung cửa sổ, nàng ngước khuôn mặt yêu kiều lên hôn cha trước khi hỏi ngài.
“Có chuyện gì vậy cha? Sao ta phải vội vàng về vùng thôn quê vậy ạ? Tối qua cha nói một hay hai tuần nữa mình cũng chưa cần đi đâu cả mà, mà tối nay ta phải dùng bữa với nhà O’ Donnells nữa.”
“Ta biết,” cha nàng trả lời. “Nhưng ngài Công tước vừa mang tới cho cha con ta những thông tin không tốt lành cho lắm, và con nên trực tiếp nghe bác ấy nói thì hơn.”
Lavina quay lại nhìn Công tước.
“Bác Bertram, có chuyện gì thế ạ?”
“Bác tới để cảnh báo cho cha cháu rằng cháu đang ở trong một tình thế vô cùng nguy hiểm.”
“Cháu ạ? Đang nguy hiểm sao?” Lavina kêu lên. “Ý bác là sao?”
“Nữ hoàng đang tìm một cô dâu trong hoàng tộc để gửi tới xứ Balkan,” ngài Công tước nói. “Và người đó chính là cháu”
Lavina phá lên cười vui vẻ.
“Cháu biết là bác đang nói đùa,” nàng nói. “Cháu không thuộc hoàng tộc đâu ạ.”
“Cụ bà của Nữ hoàng đáng kính có họ với gia đình cháu, như vậy là đủ để Người coi cháu là hoàng thân quốc thích rồi.”
Lavina kêu lên đau khổ.
“Nhưng tất cả mọi người đã biết hết điều đó, thế mà từ trước đến nay chẳng ai hé răng nói gì với cháu cả.”
“Trước đây Nữ hoàng đáng kính chưa từng cần đến nhà cháu,” ngài Công tước đáp lại bằng chất giọng chua cay.
“Và người muốn cháu kết hôn... với ai vậy ạ?”
“Hoàng tử Stanislaus của xứ Kadradtz, một anh chàng có tính cách cực kỳ khó chịu, nát rượu, thô bạo và vô lương tâm. Mà hơn nữa, bác tin là hắn cũng chẳng chăm tắm rửa gì đâu.”
Lavina rùng mình.
“Cháu không thể cưới một tên lười tắm được,” nàng nói.
“Tất nhiên là không rồi,” ngài Công tước cũng đồng tình. “Nên chúng ta phải nghĩ ra một kế hoạch để cứu cháu, và cách tốt nhất cho cháu là đính hôn với một người khác. Ngay cả Nữ hoàng cũng phải tôn trọng hôn ước đã định đó, nếu vị hôn phu của cháu đủ tầm lỗi lạc... và là người quyết đoán.”
Lavina nhăn mặt.
“Vị hôn phu của cháu ư? Vị hôn phu nào ạ?”
“Hầu tước Elswick” ngài Công tước giảng giải. “Hy vọng duy nhất của cháu là chúng ta có thể thương lượng để cậu ta giả bộ làm vị hôn phu của cháu cho tới khi Nữ hoàng tìm được cô dâu khác.”
“Hầu tước Elswick sao!” Lavina sửng sốt nhắc lại. “Nhất định không được. Ai cũng được trừ hắn ta.”
“Bác biết cậu ta có tiếng là một anh chàng khó chịu” ngài Công tước bắt đầu nói.
“Danh bất hư truyền, người ta nói không sai đâu ạ.” Lavina tiếp lời.
“Con đã gặp cậu ta rồi ư, con yêu của ta?” Cha nàng hỏi, tỏ vẻ ngạc nhiên. “Con chưa bao giờ nói với cha về chuyện đó.”
“Cũng không hẳn là một cuộc gặp mặt cha ạ. Ba năm trước đây con tới nhà gia đình Bracewell vào một buổi tối. Tình cờ hắn ta cũng ghé qua đó.”
“Quả là lạ lùng!” Ngài Công tước kêu lên. “Trước đây bác chưa từng nghe nói cậu ta ghé thăm nhà ai bao giờ.”
“Tôi thấy người ta xì xào là Bá tước Bracewell còn nợ tiền cậu ta,” ngài Bá tước trầm ngâm.
“À, thế thì tôi hiểu vì sao cậu ta tới đó rồi,” ngài Công tước nhận xét. “Vậy là, cháu Lavina yêu quý, cháu nghĩ cách cư xử của Elswick thật lạnh lùng và khó chịu hả?”
“Cháu chắc chắn rằng bất kỳ ai gặp hắn cũng sẽ có chung quan điểm với cháu,” nàng kiên quyết nói.
“Nhưng như vậy không có nghĩa là chúng ta bỏ qua sự giúp đỡ của cậu ta cháu ạ,” ngài Công tước chỉ ra rất rõ ràng.
“Nhưng tại sao hắn lại muốn giúp cháu ạ? Cháu nghe nói hắn vô cùng căm ghét phụ nữ. Chắc chắn hắn sẽ không bao giờ muốn cưới cháu đúng không ạ?”
“Vấn đề không phải là cậu ta sẽ cưới cháu,” ngài Công tước trả lời. “Tất cả những gì cậu ta phải làm chỉ là chịu nói rằng cậu ta đã đính hôn với cháu. Rồi sau đó, khi mọi rắc rối qua đi, cháu sẽ cảm ơn anh chàng Hầu tước ấy vì lòng tốt của cậu ta, và cả hai đứa sẽ hủy hôn vì cả hai bên đều muốn vậy.”
Lavina áp chặt đôi bàn tay vào hai má.
“Ôi, cha ơi, cha phải cứu con. Con không muốn rời xa cha. Dự định này có thể thành công được không hả cha?”
“Chắc chắn rồi,” ngài Bá tước dứt khoát nói. “Vậy nên chúng ta phải rời đi thật nhanh, trước khi người đưa thư của Nữ hoàng đáng kính tới đây.”
Lavina bật khóc.
“Vâng ạ, thế thì cha con mình đi luôn thôi.”
Đột nhiên nàng quay sang phía Công tước, và đưa hai tay về phía ngài.
“Cảm ơn bác vì tất cả, thưa bác Bertram.”
Ngài Bá tước cũng tiến đến chỗ ông bạn và bắt tay ngài Công tước.
“Chúng tôi mãi mãi mang ơn anh,” ngài nói. “Tôi biết ơn anh ngàn lần vì đã tới thông báo cho tôi. Nếu Nữ hoàng đáng kính hỏi anh tôi đang ở đâu, có lẽ anh nên nói...”
“Bá tước yêu quý của tôi, anh bạn thân mến của tôi ơi,” ngài Công tước thốt lên hoảng hốt. “Tôi nhất định sẽ không nói một lời. Nếu tôi mà để cho Người cảm nhận được rằng tôi có biết bất kỳ chuyện gì thì tôi sẽ không xứng đáng tồn tại trên cõi đời này nữa.”
Rồi ông ta nháy mắt với cả hai cha con và nói thêm.
“Tuy nhiên, tôi cũng sẽ tìm cách thông báo cho anh mọi động tĩnh của hoàng gia, khi tôi trở lại lâu đài Windsor.”
“Tôi không thể nói hết được lòng biết ơn của tôi đối với anh,” ngài Bá tước nhắc lại.
“Cháu cũng vậy, thưa bác,” Lavina cũng nói.
Nàng đặt đôi bàn tay lên vai ngài Công tước, và hôn vào má ngài.
“Nếu bác cứu cháu, cháu sẽ biết ơn bác và yêu quý bác hơn tất cả những gì cháu có thể thể hiện bằng lời nói,” nàng nói với ngài ấy.
Ngài Công tước nhìn nàng mỉm cười.
“Cha cháu từ trước tới nay luôn đối xử rất tốt với bác, và bác luôn luôn mong muốn cả hai cha con được hạnh phúc,” ngài Công tước trả lời. “Chỉ cần cháu muốn, bác có thể làm bất cứ điều gì vào bất cứ thời điểm nào.”
“Bác thật tuyệt vời,” Lavina nói và lại hôn lên má ngài Công tước lần nữa.
Rồi nàng chạy trên sảnh lớn tới mặc chiếc áo khoác mà người quản gia đang
cầm sẵn trên tay. Sau đó nàng vội vã mang hành lý ra ngoài. Cha nàng cũng đi theo.
Chỉ trong giây lát họ đã bước vào chặng đầu tiên của cuộc hành trình.
“Chúng ta đã trốn thoát,” Lavina thì thào. “Nhưng chỉ trong lúc này. ôi, cha ơi, chúng ta phải chạy trốn mãi mãi mất thôi. Cha phải cứu con!”
Ngài Bá tước vòng tay quanh người cô con gái nhỏ bé của mình, ôm nàng thật chặt. Khuôn mặt ngài nghiêm trang và quả quyết.
***
Chuyến đi từ London tới trang viên của dòng họ Ringwood ở Oxfordshire quả là dài, và Lavina có nhiều thời gian để suy nghĩ.
Những gì nàng đã nói với cha về cuộc gặp gỡ giữa nàng và anh chàng Hầu tước Elswick là đúng, nhưng không hoàn toàn đầy đủ.
Cách đây ba năm nàng mới mười bảy tuổi, đó là thời điểm nàng chuẩn bị cho lần xuất hiện đầu tiên trước công chúng trong xã hội London. Vì nàng không còn mẹ, nên phu nhân Bracewell đã đồng ý nhận đỡ đầu nàng. Nàng tới biệt thự của gia đình Bracewell tại London thăm mẹ đỡ đầu để bà giúp nàng thêm tỏa sáng trong lễ hội của riêng mình vào đêm hôm sau.
Gia đình Bracewell tổ chức một cuộc khiêu vũ ngẫu hứng nhẹ nhàng để giúp nàng “làm quen với mọi thứ trước khi trở thành một thiếu nữ trưởng thành” như bà chủ nhà tốt bụng vẫn nói. Tất cả con cháu nhà Bracewell đều có mặt, và họ còn mời rất nhiều bạn trẻ tới góp vui, khiến cho bữa tiệc trở nên thú vị.
Vào buổi tối, khi họ đang khiêu vũ, chuông cửa bỗng reo vang, và người quản gia mở cửa đón Hầu tước Elswick vào nhà.
Lavina bị ấn tượng ngay bởi vẻ đẹp trai lãng tử và vương vất nét u sầu của anh ta. Dáng người cao ráo, làn da ngăm đen, gương mặt xương xương, vầng trán cao và những đường nét quý phái, anh ta có vẻ giống hình tượng những người anh hùng trong truyền thuyết.
Nàng chỉ kịp nhìn lướt qua anh chàng, vì lúc đó anh ta đã đi thẳng vào trong theo chỉ dẫn của chủ nhà, nhưng anh ta để lại dấu ấn không thể phai nhạt trong trái tim nàng.
Một lát sau cuộc khiêu vũ tạm dừng để các vũ công có thể đi uống chút nước chanh và lấy lại hơi thở bình thường. Lavina nhân lúc đó đi tìm quý cô trẻ trung Helen Bracewell để nói chuyện, cô ấy là bạn thân nhất của nàng.
“Anh chàng quả là đẹp trai phải không?” Helen cười khúc khích.
“Mình nghĩ chàng ta trông giống Childe Harold,” Lavina thì thào.
Nàng biết Helen sẽ hiểu lời nhận xét của nàng vì họ đã từng cùng nhau thổn thức trước câu chuyện trong thơ của Hầu tước Byron về anh chàng Childe Harold này. Anh ta bị giày vò bởi nỗi ám ảnh nên rất chán ghét cuộc sống. Trong bài thơ năm khổ ấy, Childe Harold đã đi chu du khắp thế giới, đặc biệt là các xứ sở xa xôi tuyệt đẹp để tìm kiếm lối thoát khỏi cuộc sống chán chường và u uất.
Vì đã gặp thảm kịch trong đời, anh ta cứ bị ám ảnh suốt và luôn trốn tránh trong cái vỏ bọc đẹp trai của mình. Cuộc đời cứ bày ra bao trò vui trước mắt, còn anh ta chào đón mọi thứ bằng nụ cười yếu ớt, lu mờ, đầy vẻ cam chịu, nụ cười gan góc mà khổ sở.
Cậu em trai còn đang đi học của Helen khịt khịt mũi ra chiều khinh bỉ.
“Gã đó là một thằng hề, vắt mũi chưa sạch!”
Mấy cô gái tức giận, la hét ầm ĩ để xua đuổi cậu ta. Nhất là Lavina, nàng như nổi cơn thịnh nộ. Nàng tự hỏi trong cơn bực tức, tại sao người ta có thể vô cảm tới mức nói về chàng Harold hào hoa phải chịu nhiều đau khổ bằng những lời lẽ nhẫn tâm như vậy?
Chàng Harold đã ám ảnh những giấc mơ của nàng hàng đêm và len lỏi vào từng suy nghĩ bồn chồn của nàng mỗi khi tỉnh giấc. Nàng đã khẳng định chắc chắn rằng khi bước vào xã hội này nàng sẽ không thể tìm được người đàn ông nào có lối sống lãng tử như thế.
Và rồi cánh cửa lại mở ra, lần này thì “chàng Harold” đã bước vào phòng khiêu vũ tự lúc nào. Khuôn mặt anh ta nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng nhưng dáng người mạnh mẽ, sừng sững đi qua đám đông đang bàn tán rất khiếm nhã.
Nàng chắc chắn rằng mình có thể nhận ra những cảm xúc bị kìm nén, căng như cánh cung khi nhìn anh ta nói chuyện với phu nhân Bracewell. Và nàng thấy được cả những nỗi đau bí ẩn trong vẻ lạnh nhạt của anh ta đối với các vũ công nơi đây.
Rồi, với sự sôi nổi và nồng nhiệt của lứa tuổi mười bảy, nàng chợt nghĩ rằng những trò vui như thế này không dành cho anh ta. Chúng không thể làm dịu bớt vết thương thầm kín đã thiêu rụi cuộc đời anh ta.
Nàng không biết chắc vết thương sâu thẳm ấy là gì, nhưng khi Helen thì thầm vào tai nàng rằng anh ta đã bị vị hôn thê ruồng bỏ vào đúng ngày tổ chức hôn lễ, tất cả mọi cảm nhận của nàng càng trở nên rõ nét.
Cuộc khiêu vũ lại tiếp tục. Từ lúc đó nàng cứ ngoái lại và dán mắt vào cánh cửa vì nàng nghĩ sau khi gặp ngài Bá tước Bracewell xong, chắc chắn anh ta phải trở ra qua lối này.
Nàng biết điều gì sẽ xảy ra khi anh ta xuất hiện. Chắc chắn phu nhân Bracewell sẽ mời anh ta tham gia cuộc khiêu vũ ngẫu hứng này. Anh ta sẽ đồng ý thôi, dù là bất đắc dĩ.
Rồi anh ta sẽ nhìn thấy nàng và đứng sững lại vì nhận ra một người con gái đẹp tuyệt trần vừa lướt qua anh ta. Hai người sẽ nhìn đám đuối vào mắt nhau, thấy rằng cuộc gặp mặt này đúng là duyên trời định, một định mệnh không thể thay đổi.
Anh ta sẽ quên người đàn bà nhẫn tâm đã từ bỏ mình, và từ nay về sau sẽ chỉ nghĩ đến một mình Lavina mà thôi.
Ý nghĩ ấy thú vị đến nỗi đột nhiên như có một chiếc lò xo bung lên trong bước nhảy của nàng, khiến nàng cứ xoay tròn một cách chóng mặt trên sàn nhảy. Những vũ công trẻ trung khác dùng lại để nhìn nàng, trong khi bạn nhảy của nàng bước lùi lại để nàng biểu diễn một mình.
Nàng như quên đi tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ biết đến niềm hân hoan của riêng mình, nàng xoay tít rồi mệt lử trong niềm vui sướng trào dâng. Chỉ trong giây lát khoái trá mà cả thế giới như đều thuộc về nàng, làm cho nàng say mê.
Tiếng nhạc chậm lại, rồi dừng hẳn đúng lúc nàng nhún đầu gối cúi chào thật sâu, các bạn trẻ vỗ tay ca ngợi nàng không ngớt. Khi ngẩng đầu lên, nàng đã thấy Hầu tước Elswick ngay trước mặt.
Anh ta chằm chằm nhìn nàng thật lâu, nhưng chẳng hề biểu lộ điều gì. Với sự tự tin của tuổi trẻ dạt dào, nàng tự hiểu nét biểu cảm trống rỗng của anh ta theo ý mình. Tất nhiên là anh ta đang sững sờ vì sắc đẹp và vẻ duyên dáng yêu kiều của nàng.
Bây giờ phu nhân Bracewell đang nói chuyện với anh ta, mỉm cười vui vẻ, giới thiệu qua về các bạn trẻ ở đây. Lavina lách người bước lên gần hơn một chút để anh ta có thể nhìn thấy nàng rõ hơn.
Và rồi anh ta nhún vai quay mặt đi, và ném lại những lời nói thật thậm tệ.
“Jemima thân mến, người phải tha thứ cho tôi, nhưng tôi còn nhiều việc hay ho để làm hơn là chơi đùa với bọn trẻ con.”
Với cách nhìn nhận của một người hai mươi tuổi như bây giờ, Lavina có thể thấy rằng tuy đó là những lời nói lỗ mãng, nhưng chúng vẫn còn khá là nhẹ nhàng. Vì lúc đó nàng chưa từng một lần xuất hiện trước công chúng, ít nhất là một cách chính thức, nên nàng vẫn được coi là trẻ con. Do đó lời anh ta nói không hẳn là những lời lẽ xúc phạm, mà chỉ là tuyên bố một sự thật hiển nhiên.
Nhưng với sự nhạy cảm của tuổi mười bảy, nàng thấy tan nát cả cõi lòng. Đột nhiên nàng nhận ra mình như tắt thở đến nơi, đầu tóc rối bù, hai má đỏ ửng. Nàng đã cư xử như một cô nàng lanh chanh và bây giờ nhìn nàng đúng là như vậy.
Ôi Chúa ơi! Ôi đúng là thảm họa rồi!
Vẫn còn tệ hơn, nàng nghe thấy âm thanh của những tràng cười khúc khích đang cố nén lại phía sau lưng mình.
Giống như tất cả những người đẹp từng đố kỵ với nhan sắc của nàng, các cô gái cùng tuổi nàng ngoài mặt thì tuyên bố là bạn bè nhưng trong lòng lại chứa đầy nỗi ghen ghét, bọn họ âm thầm sung sướng khi nhìn thấy niềm kiêu hãnh của nàng bị hạ thấp. Và bây giờ họ có thể cười vào mũi nàng.
Đêm đó nàng vùi đầu vào gối nức nở và thề rằng chừng nào nàng còn sống, nàng sẽ không bao giờ, không bao giờ bỏ qua cho Hầu tước Elswick.
Giờ đây, khi đang ngồi bên đống hành lý trên đường tới cầu xin sự giúp đỡ của anh ta, nàng lại nghĩ là nàng có thể tha thứ cho anh ta. Dù phải làm bất cứ điều gì cũng còn tốt hơn là bị ép kết hôn với Hoàng tử Stanislaus.
Nhưng nàng vẫn ước giá mà đó là bất kỳ người nào khác chứ không phải Hầu tước Elswick
Tác giả & Chương Một
Tiến >>
Nguồn: NXB Hội Nhà Văn
waka.vn
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 20 tháng 8 năm 2020