Cô hầu gái

freida mcfadden

Mở đầu

Nếu phải rời khỏi căn nhà này, thì tôi sẽ phải rời đi trong chiếc còng sắt.

Đáng ra tôi phải bỏ chạy thục mạng khi còn có thể. Giờ thì mọi cơ hội của tôi đều tan biến rồi. Giờ khi cảnh sát đã vào trong nhà và phát hiện ra những gì xảy ra trên gác, chẳng còn đường quay lại nữa.

Chắc chỉ năm giây nữa thôi là họ sẽ đọc quyền của tôi cho tôi nghe. Tôi không rõ vì sao họ chưa làm vậy. Có lẽ họ đang hy vọng lừa tôi nói ra điều gì đó mà tôi không nên nói cho họ biết.

Chúc mấy người may mắn.

Viên cảnh sát tóc hoa râm đang ngồi cạnh tôi trên sô pha. Ông ta ngọ nguậy cơ thể vạm vỡ trên vải da Ý màu caramel cháy. Tôi tự hỏi ông ta có loại ghế sô pha nào ở nhà nhỉ. Chắc chắn là nó không ngốn đến năm con số như cái ghế này rồi. Chắc là mang một màu sắc lòe loẹt như màu cam, dính đầy lông động vật, không chỉ một chỗ sờn chỉ. Tôi tự hỏi không biết ông ta có đang nghĩ về chiếc ghế sô pha của ông ta ở nhà và ước gì mình có một chiếc như thế này không.

Nhưng nhiều khả năng hơn, chắc ông ta đang nghĩ về cái xác trên tầng gác mái.

“Vậy, hãy điểm qua chuyện này thêm một lần nữa,” viên cảnh sát nói bằng giọng nhả chữ đậm chất New York. Ban nãy ông ta đã giới thiệu tên của mình với tôi, nhưng nó đã trôi tuột ra khỏi đầu tôi. Cảnh sát nên đeo những biển tên màu đỏ rực mới đúng. Không thì làm sao người ta nhớ được tên họ trong những tình huống căng thẳng tột độ. Ông ta là một thanh tra, tôi nghĩ thế. “Cô đã thấy cái xác lúc nào?”

Tôi khựng lại, tự hỏi bây giờ có phải là thời điểm thích hợp để yêu cầu có luật sư hay không. Không phải họ nên chủ động yêu cầu tìm luật sư cho tôi à? Tôi không hiểu biết thủ tục này cho lắm.

“Cách đây khoảng một tiếng,” tôi trả lời.

“Vì sao ban đầu cô lại đi lên đó?”

Tôi mím chặt môi lại. “Tôi đã nói với ông rồi. Tôi đã nghe thấy một tiếng động”

“Và...?”

Viên cảnh sát hơi rướn người về phía trước, mắt mở to. Cằm ông ta lởm chởm râu, như thể sáng nay ông ta đã không cạo râu. Lưỡi ông ta hơi thè ra giữa đôi môi. Tôi không ngu – tôi biết chính xác những gì ông ta muốn tôi nói.

Tôi đã gây ra việc đó đấy. Tôi có tội. Hãy bắt tôi đi.

Thay vào đó, tôi dựa lưng vào ghế sô pha. “Chỉ có thế. Đó là tất cả những gì tôi biết.”

Gương mặt của viên thanh tra thoáng hiện lên vẻ thất vọng. Ông ta nghiến quai hàm khi cân nhắc về những bằng chứng đã tìm được cho tới giờ trong căn nhà này. Ông ta đang băn khoăn không biết đã có đủ bằng chứng để quặp cái còng đó vào cổ tay tôi chưa. Ông ta không chắc chắn. Nếu chắc chắn, ông ta đã làm rồi.

“Ông Connors!”

Đó là giọng một cảnh sát khác. Chúng tôi rời ánh mắt đang quan sát nhau đi và tôi ngẩng lên nhìn đầu cầu thang. Viên cảnh sát còn lại, trẻ hơn nhiều, đang đứng ở đó, các ngón tay dài túm chặt đầu tay vịn lan can. Khuôn mặt không một nếp nhăn của anh ta trắng bệch.

“Ông Connors,” viên cảnh sát trẻ hơn nói. “Ông phải đi lên đây – ngay bây giờ. Ông phải thấy những gì ở trên này.” Kể cả ở dưới chân cầu thang, tôi cũng có thể nhìn rõ trái cổ của anh ta đang phập phồng. “Ông sẽ không tin nổi đâu."

Mở đầu

Tiến >>


Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 22 tháng 12 năm 2024