- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 52 & 53 & 54
- Chương 55
- Chương 56
- Phần Kết
- LỜI CẢM ƠN
Tặng Jo,
Người đã chỉ đường cho em
và giúp em vững vàng
Mọi câu hỏi có thể trả lời phải được trả lời
hoặc ít nhất được ghi nhớ.
Các quá trình tư duy phi lý
phải được thử thách khi chúng xảy ra.
Câu trả lời sai phải được đính chính.
Câu trả lời đúng phải được xác nhận.
Từ tuyên ngôn Phái.
T r i s.
TÔI ĐI QUA đi lại trong phòng giam của chúng tôi ở tổng hành dinh của phái Erudite, tiếng nói của bà ấy vang vang trong đầu: Tên tôi là Edith Prior, và có rất nhiều thứ tôi rất vui được quên đi.
“Vậy là bồ chưa từng thấy bà ấy trước đây ư? Thậm chí cả trong ảnh?” Christina hỏi, cẳng chân bị thương của con nhỏ gác lên một cái gối. Nó bị bắn trong lúc chúng tôi đang nỗ lực công khai đoạn băng của Edith Prior với toàn thành phố. Lúc đó chúng tôi không hề biết đoạn băng sẽ nói gì, cũng như không biết nó sẽ đập tan tành nền tảng chúng tôi đang dựa vào, các môn phái của chúng tôi, bản sắc của chúng tôi. “Có khi nào cái bà đó là một người bà hay cô, dì gì đó không?”
“Mình nói rồi, không phải,” tôi nói, xoay người lại khi đụng tường. “Prior là – từng là – họ của ba mình nên chắc là phải ở phía bên nội. Nhưng Edith là một cái tên Abnegation, còn họ hàng của ba mình thì chắc chắn lại từng là Erudite, cho nên…”
“Cho nên bà ấy phải già hơn nữa,” chị Cara lên tiếng, dựa đầu vào tường. Nhìn từ góc này, chị giống y như em trai mình, Wil, bạn tôi, người tôi đã bắn chết. Rồi chị thẳng người lên, và bóng ma của cậu bạn tôi biến mất.
“Trước đó vài thế hệ nữa. Một bà cụ bà kị nào đó.”
“Bà cụ bà kị.” Cái từ này đem lại cảm giác thật cũ kĩ, như gạch đá vụn vỡ. Tôi chạm tay vào một bức tường trong phòng khi xoay người lại. Tấm pa-nô lạnh ngắt và trắng toát.
Bà cụ bà kị của tôi, và đây là di sản bà ấy truyền lại cho tôi: tự do khỏi các môn phái, và cái tin thân phận pergent của tôi quan trọng hơn mức tôi hình dung. Sự tồn tại của tôi là một tín hiệu báo rằng chúng tôi cần phải rời khỏi thành phố này và đem sự giúp đỡ đến cho những người bên ngoài, bất kể đó là ai.
“Chị muốn biết,” chị Cara sờ tay lên mặt. “Chị cần phải biết chúng ta đã ở đây bao lâu rồi. Em thôi diễu qua diễu lại một phút có được không vậy?”
Tôi dừng phắt lại ngay giữa phòng và nhướn mày nhìn chị.
“Xin lỗi,” chị lầm bầm.
“Không sao,” Christina nói. “Tụi mình đã ở đây quá lâu rồi mà.”
Đã nhiều ngày trôi qua kể từ lúc bà Evelyn trấn áp được sự hỗn loạn trong sảnh lớn ở tổng hành dinh Erudite với vài mệnh lệnh ngắn gọn và lùa toàn bộ tù nhân vào phòng giam trên tầng ba. Có một người phụ nữ vô môn phái đến chăm sóc vết thương và phát thuốc giảm đau cho chúng tôi, và chúng tôi có ăn uống tắm táp vài lần, nhưng không ai nói cho chúng tôi biết bên ngoài đang diễn ra chuyện gì.
Bất kể tôi có dò hỏi đến mức nào.
“Mình tưởng bây giờ Tobias phải đến đây rồi chứ,” tôi ngồi phịch xuống giường. “Anh ấy đang ở đâu vậy kìa?”
“Có lẽ chàng ta vẫn còn đang nổi điên vì em đã nói dối và lén lút bắt tay với ông bố ngay sau lưng chàng,” chị Cara nhận xét.
Tôi trừng mắt liếc chị.
“Số Bốn không nhỏ mọn đến vậy đâu,” Christina nói, để dập lại chị Cara hoặc để xoa dịu tôi. Tôi không chắc.
“Biết đâu có chuyện gì đó khiến anh ấy bận rộn. Anh ấy nói bồ phải tin tưởng anh ấy mà.”
Trong cơn hỗn loạn, khi tất cả mọi người đang ra sức gào thét và những kẻ vô môn phái đang ra sức đẩy chúng tôi về phía cầu thang, tôi đã xoắn ngón tay vào vạt áo anh để không bị lạc mất anh. Anh nắm cổ tay tôi trong tay anh và đẩy tôi ra, và đây là những lời anh nói. Hãy tin anh. Cứ làm như họ bảo đi.
“Mình đang cố đây,” tôi nói, và đó là sự thật. Tôi đang cố gắng tin tưởng anh. Nhưng mỗi một phần trong tôi, mỗi thớ thịt và mỗi dây thần kinh đều đang kéo căng về phía tự do, không chỉ tự do khỏi phòng giam này mà còn khỏi cái nhà tù mà cả thành phố đang bị giam cầm.
Tôi cần phải thấy ở bên kia hàng rào có gì.
Chương 1
Tiến >>
Chuyển text: Mọt sách - Hiệu đính Ct.Ly
Nguồn: Nhà xuất bản: TRẺ - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 7 tháng 12 năm 2022