Thời buổi nhiều nhương tình người cũng dễ phai nhạt, rất buồn nhớ đến người chị “sui “ qúy mến đã mất, và cũng rất vui khi còn có những tấm lòng biết suy nghĩ. Xin được chia sẻ đến các bạn trang nhà Quê hương & bạn hữu bức thư của con gái mình, sanh ra và lớn lên đúng vào thời điểm bối cảnh nghiệt ngã của lịch sử 1975, tuổi thơ gian khổ ra đời lúc cha trên trại tù “ cải tạo”. Thư viết đã 3 năm, FB gợi lại …
BỨC THƯ CỦA CON GÁI GỞI MẸ CHỔNG.
Mấy lúc sau này hầu như đêm nào tôi cũng không ngủ được, gần sáng mới chợp mắt và hôm nay vừa thức dậy đọc thư con gái gởi mẹ chồng tôi thật vui, dù chị sui không còn nữa trên thế gian, ngày hôm trước đã Vĩnh viễn nằm dưới lòng đất nơi xứ người sát bên cạnh anh sui của tôi. Tôi tin rằng anh chị vẫn đang rất vui thanh thản tiếp tục dắt díu nhau... cuộc sống trên trần gian khi còn hiện hữu, không gì bằng tình cảm trao nhau, một mai thân xác không còn nữa, những gần gũi yêu thương vẫn luôn ở trong tìm mọi người.
Thật xúc động khi đọc thư con gái
Lê thị Ngọc Phương tâm sự trên Facebook... Mỗi từ viết của con gái đúng như từng lởi của chị sui lúc còn sanh thời. Con gái kêu theo chồng gọi Mẹ bằng Me.
Viết cho me, nhưng thời gian không cho phép cũng như không đủ can đảm để đọc trước linh cữu của me trước khi đưa me vào lòng đất. Thôi thì gửi gắm vào đây. Để mỗi năm được FB nhắc nhở cho ngày giỗ me.
*
Gửi me!
Me ơi! Me mất đi, đó là một mất mát lớn trong lòng của mỗi chúng con. Con không có những lời thơ hay để tặng me, và con cũng không có những dòng văn truyền cảm để gửi đến me. Con chỉ có thể nói với me những lời thật nhất tự trong đáy lòng của con. Con thương me, con thương me rất nhiều. Thương me không phải vì tình mẫu tử sinh thành, mà con thương mẹ vì tấm lòng của mẹ đã dành cho con trong suốt 18 năm qua kể từ khi con bước chân vào nhà me. Tuy con là con dâu, nhưng mỗi khi cùng me đi đâu, mỗi khi có ai đó hỏi: Con dâu bà đó à? Me đều trả lời rằng: Không, nó là con gái kế út của tôi, tôi không có đứa con dâu nào cả, tôi chỉ có 5 cô con gái mà thôi, và me nắm tay con cười hãnh diện. Con và me có một kỉ niệm mà chỉ có me và con biết. À, không. Có một người nữa làm chứng cho cuộc đối thoại của me con mình hôm ấy. Con nhớ đó là lần me vừa mới khỏe lại sau cơn bạo bệnh me biểu con chở đến một tiệm vàng. Me kêu con lựa một cặp lắt và một sợi dây chuyền bằng vàng trắng mà con thích nhất, bất cứ cái nào cũng được. me nói me mua cho con làm kí niệm để nhớ me nếu lở sau này me đi xa. Con nghe mà nước mắt chảy vào trong, nghẹn lời nhưng cố nén...Bà chủ tiệm đưa cho me con mình xem những chiếc lắc cỡ lớn và nặng tay, được chạm trổ rất đẹp. Me lập lại câu nói: Con cứ lựa một cặp con thích nhất, nhưng con đã đưa mắt đi chỗ khác và lựa cho mình một cặp rất mãnh và nhẹ, bà chủ bảo rằng đó là loại của con nít. Me nhìn rồi cười nói: Sợ me tốn tiền hả? Con cười đáp trả: Dạ không, tay con nhỏ,cố tay có chút xíu hà me thấy không? Con đeo cặp lắt này sẽ hợp với con hơn. Con chìa cái cổ tay ra cho me thấy như thầm phân bua cho ngụ ý của mình. Con biết, để có được số tiền này, me cũng đã phải chắc chiu cần kiệm lắm. Me trả tiền, Bà chủ tiệm vàng vừa đeo lắt tay vào cho con vừa nói, cơ hội được me mua tặng mà không lấy cái cặp kia đẹp và đắc giá hơn. Con cười và ngắm nghía mãi cái lắt trên tay: Con thích cái này thôi. Bà chủ lại nhìn con rồi nhìn me và buộc miệng nói: Đúng là mẹ nào sanh con đấy. Cả hai cùng nghĩ cho nhau. Mẹ con nhà này có phước lắm đó nghe! Cả me và con đều nhìn nhau đầy thương mến.
Me, lúc con và anh Hồng đến bên cạnh me lần cuối trong bệnh viện, con chỉ nghĩ rằng kể từ bây giờ con không còn được nghe tiếng me nữa, không còn được nghe mẹ kêu bằng “chị” mà thỉnh thoảng me hay gọi chúng con những khi trong lòng me không vui về một điều gì đó... con vỡ òa...lòng con đau. Còn bây giờ, thân xác của me đang nằm đó trước mặt con, nhưng cũng chỉ trong chốc lác nữa thôi, khi nắp quan tài đóng lại, con sẽ vĩnh viễn không còn được nhìn thấy me nữa... con yên lặng...Niềm đau nhân gấp bội phần...
Me ơi! Me sắp sửa rời xa chúng con, đó là nỗi đau mà trong chúng ta không ai hề muốn. Bù lại, niềm an ủi cho nồi mất mát lớn lao này của chúng con là me sẽ không còn đau đớn nữa, me sẽ được về vui vầy bên cạnh của ba. Nên con xin me hãy an lòng mà yên nghỉ, me nhé. Chúng con sẽ sống tốt như nguyện vọng trong thư để lại của me. Thương và nhớ me!!!
Ngọc Phương.
Nguồn: FB Quê hương& Bạn Hữu
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 11 tháng 3 năm 2024