- PHẦN DẪN
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- PHẦN KẾT
- LỜI CẢM ƠN
Di Sản Kinh Hoàng
• fear nothing • (detective d.d. warren, #7)
nguyễn quang huy dịch
PHẦN DẪN
Ầu ơ, con yêu, trên ngọn cây...
Thi thể đã được mang đi, nhưng mùi thì vẫn vương lại. Kinh nghiệm mách bảo sĩ quan điều tra án mạng của sở cảnh sát Boston D.D. Warren rằng với kiểu hiện trường thế này, mùi máu có thể lưu cữu đến hàng tuần, thậm chí hàng tháng. Các kỹ thuật viên hiện trường tội ác đã dọn đi hết bộ chăn ga gối đệm, nhưng máu vẫn còn vương vãi. Máu thấm qua lớp vữa. Máu chảy đằng sau món đồ trang trí bằng gỗ. Máu đọng thành vũng giữa các tấm ván sàn. Christine Ryan hai mươi tám tuổi, từng có chừng 4,7 lít máu, và ngần ấy máu đã tuôn ra ngoài qua các tĩnh mạch. Giờ đây phần lớn lượng máu ấy thấm đẫm tấm thảm xơ xác choán ngay giữa không gian xám xịt, gớm ghiếc này.
Khi gió thổi, nôi sẽ đu đưa...
Cuộc gọi đến ngay sau chín giờ sáng. Cô bạn thân Midge Roberts ngày càng thấy lo lắng khi Christine không trả lời lúc cô gõ cửa nhà, cũng như không hồi âm những tin nhắn gửi tới di động của bạn. Christine là kiểu người có trách nhiệm. Không ngủ nướng, không lẻn đi chơi với gã phục vụ quầy rượu bảnh bao nào đó, không bao giờ mắc cảm mạo mà không báo trước cho cô bạn thân nhất, người luôn đón cô đúng bảy rưỡi sáng mỗi ngày trong tuần để cùng nhau đi làm tại công ty kế toán địa phương.
Midge gọi cho vài người bạn nữa. Họ đều xác nhận rằng chưa hề nghe tin gì từ Christine kể từ bữa tối hôm trước. Midge tin vào linh tính của mình, cô gọi cho ông chủ căn hộ bạn mình thuê, cuối cùng ông ấy cũng đồng ý mở cửa căn hộ.
Thế rồi ông ta nôn mửa khắp sảnh trên lầu lúc phát hiện ra cảnh tượng này.
Midge không bước lên cầu thang. Cô đứng trong tiền sảnh của căn hộ chật hẹp, khi gọi cho người bạn tên Phil thuộc đội đặc nhiệm của D.D., cô đã biết. Chỉ là biết thôi. Có lẽ ngay cả từ khoảng cách xa như thế, cô đã ngửi thấy được mùi tanh hôi không thể nhầm lẫn của máu khô.
Ầu ơ, con yêu...
Khi đến nơi, hiện trường vụ án ngay lập tức khiến D.D. kinh hãi bởi những sự tương phản rõ rệt. Nữ nạn nhân trẻ tuổi, nằm sõng soài dang chân dang tay trên giường, đôi mắt xanh vô hồn nhìn trừng trừng lên trần nhà. Khuôn mặt xinh đẹp gần như thanh thản, mái tóc nâu dài chấm vai buông mềm mại trên chiếc gối màu trắng trơn.
Ngoại trừ từ cổ trở xuống...
Làn da bị lột thành những dải băng mỏng mảnh, quăn queo. D.D. đã nghe nói về điều này từ trước. Lúc mười một giờ trưa hôm nay, cô đến chứng kiến tận mắt. Một phụ nữ trẻ bị lột da ngay trên giường ngủ của mình. Với một chai sâm banh trên chiếc bàn đầu giường và một bông hồng đỏ lẻ loi nằm vắt ngang cái bụng đầm đìa máu.
Phil phát hiện ra đôi còng tay nằm cạnh chai sâm banh. Loại còng tay được bán tại các cửa hàng đồ chơi tình dục sành điệu, có đệm lông tạo cảm giác dễ chịu. Còng tay, sâm banh sủi bọt, bông hồng đỏ...
Buổi hẹn hò của cặp tình nhân biến thành thảm kịch, Phil phác một giả thuyết. Hoặc giả, xét theo mức độ bạo lực, là một hành động báo thù cuối cùng của gã bạn trai bị phụ tình. Christine đã chia tay một kẻ đáng thương hại nào đó, và đêm qua, kẻ đáng thương hại ấy đã quay lại và chứng minh một lần cho mãi mãi rằng ai mới là kẻ cầm trịch.
Tuy nhiên D.D. không có chung suy nghĩ như vậy. Đúng là có còng tay, nhưng chúng không đeo vào hai cô tay của nạn nhân. Đúng là có chai sâm banh đã khui, nhưng chưa có chút rượu nào được rót vào những chiếc ly đang để sẵn chờ uống. Cuối cùng, đúng là có hoa hồng, nhưng thiếu giấy gói quà tặng của cửa hàng hoa.
Cô cũng cảm thấy khung cảnh này... như cố ý sắp đặt từ trước. Không phải loại tội ác phạm phải do nóng giận hay do mối bất hòa giữa hai kẻ đang yêu ở tuổi trưởng thành. Mà là một sản phẩm được dàn dựng kĩ lưỡng suốt nhiều tháng, nhiều năm, có lẽ hắn đã mất cả một đời lên kế hoạch và cân nhắc cẩn thận.
Theo ý kiến của D.D., họ đang chứng kiến không phải chỉ một hiện trường tội ác. Mà họ đang nhìn vào tác phẩm trang trí quái dị đen tối nhất, sâu thẳm nhất của kẻ sát nhân.
Và mặc dù đây có thể là hiện trường đầu tiên họ đang điều tra, vụ án mạng quá chú trọng nghi thức thế này có khả năng không phải là vụ cuối cùng.
Khi gió thổi...
Đội đặc nhiệm của D.D., các kỹ thuật viên hiện trường, bộ phận Khám nghiệm Pháp y, đó là còn chưa kể bao nhiêu thanh tra khác, đã mất sáu giờ đồng hồ làm việc tại không gian này. Họ thu thập chứng cứ, phủ bụi tìm dấu vết, phác vẽ khoanh vùng hiện trường và thảo luận cho đến khi mặt trời lặn, xe chở bữa tối đã đến và đã có những bực bội. Với tư cách là thanh tra chỉ huy, cuối cùng D.D. bắt tất cả về nhà cùng mệnh lệnh phải thư giãn ngay, sau đó mới làm việc tiếp. Ngày mai là một ngày mới, khi họ có thể rà soát cơ sở dữ liệu Liên bang để tìm kiếm các kẻ sát nhân khác khớp với miêu tả này, trong khi lập nên các hồ sơ mô tả về nạn nhân và hung thủ. Có rất nhiều việc phải làm, quá nhiều khía cạnh phải điều tra. Còn giờ, phải nghỉ ngơi đã.
Ai cũng chấp hành mệnh lệnh. Tất nhiên, ngoại trừ D.D.
Đã gần mười giờ đêm. Lẽ ra cô nên trở về nhà, tặng người chồng nụ hôn thay lời chào, vào kiểm tra cậu con trai ba tuổi đã ngủ say tít vào cái giờ muộn thế này. Lẽ ra cô nên dành cho mình giấc ngủ ngon, bù lại khoảng thời gian loanh quanh tại hiện trường tội ác đen tối với giai điệu hát ru mà cậu bé con trai cô yêu thích văng vẳng trong đầu.
Nhưng cô không thể làm thế. Bản năng nào đó, hay có lẽ sự thâu suốt tài tình, đã sai khiến cô quay lại căn nhà quá yên tĩnh này. Suốt cả ngày, cô cùng các thanh tra đồng sự của mình đã đứng đây và tranh luận về những gì họ thấy. Bây giờ cô đứng trong bóng tối, ngay giữa căn phòng tanh nồng mùi máu, và đợi chờ sẽ cảm thấy điều gì đó.
Ầu ơ, con yêu...
Christine Ryan đã chết trước khi kẻ sát nhân đưa nhát dao đầu tiên. Họ có thể đoán chắc điều đó vì gương mặt nhợt nhạt của cô ấy không thể hiện nỗi đau khổ. Nạn nhân đã chết tương đối dễ dàng. Vậy thì nhiều khả năng nhất là chính lúc trái tim cô ấy đập vài nhịp cuối cùng, kẻ sát nhân đã xẻ xuống nhát cắt đầu tiên dọc theo mạn sườn phải của nạn nhân.
Tức là mục đích vụ án mạng không nhắm vào nỗi đau đớn của nạn nhân, mà là...
Sự thể hiện? Sự dàn dựng? Chính đó cũng là một nghi lễ? Một kẻ sát nhân bị ám ảnh cưỡng chế về da. Có thể khi còn bé, hắn đã từng tập tành với những con vật nhỏ hay thú cưng nuôi trong gia đình, thế rồi khi trí tưởng tượng quái dị ấy không chịu nguôi ngoai...
Đội pháp y sẽ kiểm tra xem có các dấu vết ngập ngừng nào không, liệu các đường rạch lởm chởm dứt khoát có thể tạo ra đống da mỏng manh, quăn queo này hay không, cũng như làm xét nghiệm tìm bằng chứng tấn công tình dục.
Nhưng một lần nữa, D.D. lại chịu đựng cảm giác khó chịu dai dẳng. Những chi tiết này là những gì một thanh tra hình sự có thể nhận ra. Trong thâm tâm, D.D. đã nghi ngờ mình đang đi sai hướng. Thực tế là họ đang nuông theo đúng những gì kẻ sát nhân muốn họ tập trung.
Sao lại có những trò dàn dựng này nếu không phải để lôi kéo khán giả tập trung vào đúng thứ mình muốn?
Thế rồi một ý nghĩ chợt lóe lên. Nó vốn đã nằm trong đầu cô. Câu hỏi đầu tiên và quan trọng nhất xứng đáng để theo đuổi, là lý do khiến giờ này cô đứng trong bóng tối, cố ý để tầm nhìn hạn chế đi: Tại sao lại sắp đặt hiện trường như thế?
Một tiếng động, ở phía đằng xa. Cửa ra vào căn nhà đang khẽ khàng mở ra? Tiếng kẽo kẹt trên ván đứng khi một bàn chân nặng nề bước lên bậc đầu tiên? Tiếng tấm ván sàn cọt kẹt ngay phía dưới sảnh?
Một tiếng động. Lúc nãy còn nghe khá xa giờ đã gần hơn, Thượng sĩ Thanh tra D.D. Warren nhận ra một thứ mà đáng lẽ cô phải đoán ra từ mười lăm phút trước. Bài hát ru yêu thích của Jack, ca khúc thiếu nhi cô đang ngân nga khe khẽ... Giai điệu ấy không chỉ xuất phát từ trong đầu cô.
Kẻ nào đó cũng đang hát ca khúc này. Rất dịu dàng. Phía ngoài phòng ngủ. Từ nơi nào đó khác trong căn hộ của người phụ nữ đã chết.
Ầu ơ con yêu, trên ngọn cây...
Bàn tay D.D. sờ ngay vào bên sườn, mở khóa bao súng đeo ngang vai, rút ra khẩu Sig Sauer. Cô quay người, khom người xuống khi lướt mắt kiểm tra khắp các góc nhà tìm kiếm dấu hiệu của kẻ đột nhập. Không có chuyển động nào trong bóng tối, không thấy cái bóng nào có hình người.
Nhưng rồi cô nghe thấy nó. Tiếng tấm ván sàn kẽo kẹt đâu đó trong căn hộ.
Khi gió thổi, nôi sẽ đu đưa...
Cô rón rén nhanh chóng đi từ phòng ngủ vào sảnh tối om, súng giơ ra phía trước. Hành lang hẹp không có ánh đèn nào trên đầu. Chỉ thêm những cái bóng hắt sang từ đèn nhà hàng xóm qua các ô cửa sổ không kéo rèm. Một chùm những cái bóng xám xịt nửa sáng nửa tối đang nhảy nhót qua mặt sàn bằng gỗ cứng.
Nhưng cô thuộc lòng căn nhà này, D.D. tự nhắc mình. Cô đã bước qua cái sảnh này, thận trọng tránh các bãi nôn, trong khi vẫn để ý tới từng chi tiết quan trọng.
Cô lên đến đầu cầu thang, đảo mắt từ bên này sang bên kia, rồi nhòm xuống khu vực tối om như mực đánh dấu sàn nhà bên dưới. Tiếng ngâm nga đã tắt lịm. Thứ tồi tệ hơn tiếng hát đó là sự câm lặng rợn người.
Thế rồi từ trong bóng tối, với âm vực thấp và du dương. “Ầu ơ, con yêu, trên ngọn cây...”
D.D. khựng lại. Ánh mắt cô đảo khắp nơi theo phản xạ, cố gắng xác định vị trí của kẻ xâm nhập khi tiếng hát đang tiếp tục vang lên, chậm rãi và chế nhạo: “Khi gió thổi, nôi sẽ đu đưa...”
Giờ thì cô hiểu ra rồi. Cô cảm thấy máu mình như đóng băng khi hiểu ra trọn vẹn hàm ý. Tại sao ngươi lại sắp đặt hiện trường này? Bởi vì ngươi đang muốn tìm khán giả. Hoặc có thể là một khán giả đặc biệt nào đó. Ví như, một thanh tra chuyên cần ngớ ngẩn đến mức bị phát hiện sau khi màn đêm đã buông xuống ở một hiện trường tội ác, hoàn toàn đơn độc.
Cô vươn tay tìm điện thoại, nhưng nhận ra đã quá muộn.
Đúng lúc ấy một tiếng động rõ rệt vang lên ngay sau lưng cô.
Cô quay ngoắt lại. Hai mắt mở lớn.
Khi một bóng người lao ra từ bóng tối, nhào thẳng đến chỗ cô.
“Nếu cành cây gãy, cái nôi sẽ rơi...”
Theo bản năng, D.D. bước lùi lại. Nhưng cô quên mất rằng sau lưng mình là đầu cầu thang. Bàn chân trái của cô thay vì tìm một mặt phẳng, lại chỉ thấy khoảng không trống rỗng.
Không! Điện thoại của cô đang rơi lách cách xuống dưới. Khẩu Sig Sauer của cô đang giơ lên. Cô rướn người về phía trước, cố lấy lại thăng bằng trong muộn màng.
Thế rồi... cái bóng vươn tay ra. Cả người cô ngã về phía sau.
Xuống, xuống dưới, xuống nữa.
Đúng vào giây cuối cùng, D.D. siết cò súng. Một hành động tự bảo toàn mạng sống theo bản năng. Đoàng, đoàng, đoàng. Cho dù cô biết rằng hành động ấy là quá ít ỏi, và quá muộn.
Đầu cô đập xuống mặt sàn bằng gỗ cứng. Một tiếng rắc. Một cơn đau nhói lên. Lời ca khúc cuối cùng, thì thầm trong bóng tối:
“Và đứa bé sẽ rơi, cả cái nôi và mọi thứ...”
PHẦN DẪN
Tiến >>
ĐINH TỊ & NXB LAO ĐỘNG
Nguồn: TVE-4U - VCTVEGROUP
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 18 tháng 5 năm 2023