Muôn Mặt Tình Báo

lâm minh hà

Phần mở đầu

Mất gần cả tháng trời mới tìm ra một xác chết vừa ý. Phan đòi hỏi nhiều điều kiện: Phải là một người đàn ông trong trạc tuổi 30, cường tráng khỏe mạnh, tóc vàng hoặc nếu không được thì chắc chắn phải là người da trắng. Trước đó người này phải không có dấu hiệu gì rõ ràng là bị bệnh, ngay cả bệnh trầm cảm. Và dĩ nhiên là chưa bao giờ bị một vết thương nào do súng đạn gây ra. Chi tiết này gây ra nhiều rắc rối sau này!

Phan đang nhận một công tác tại vùng Trung Đông toàn thời gian nên việc tìm kiếm một xác chết như thế Phan không thể làm được. Cuối cùng, ông Hoàng là xếp của Phan phải tự lo. Nhưng ông ta không tin tưởng những người đồng nghiệp của mình có thể làm được chuyện này mà không cần loan báo cho các cấp trên. Đấy là một vấn đề! Ngày nay có thể tìm được một người trong quân đội sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì –có thể nói như thế-. Ông Hoàng liên lạc với một đại tá mà ông được biết là một nhân vật rất nhiều tham vọng thuộc phân bộ đặc biệt tại căn cứ không quân MacDill đóng tại tiểu bang Florida. Ông tin rằng người này sẽ giúp được vì trước đây đã nhiều lần chứng tỏ rất đắc lực.

Ông Hoàng cho biết chi tiết: ông cần một người đàn ông da trắng, cao khoảng 6 feet, 30-40 tuổi, vạm vỡ như là một quân nhân, nhưng cũng đừng ra vẻ là một người hung bạo sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào. Còn thêm một chi tiết nữa là không được cắt da qui đầu. Và dĩ nhiên người này phải chết rồi, nhưng cũng phải vừa mới qua đời thôi, xác chưa bị phân hủy!!!

Viên đại tá tìm được một xác chết sau 3 tuần tìm kiếm sục sạo. Ông ta đã trải ra một mạng lưới tìm kiếm trong số những quân nhân đã giải ngũ, sau đó làm việc cho những hãng tư nhân về an ninh. Người đàn ông nọ vừa chết đuối khi đang lướt sóng tại bãi biển gần Naples, Ý Đại Lợi. Anh ta là một luật sư tại Chicago, đi nghỉ hè ở Ý. Thân hình săn chắc, tóc nâu, không có bệnh hoạn gì. Tên anh ta là Chính, 35 tuổi. Xác chết này rất phù hợp với những đòi hỏi đưa ra, trừ một chi tiết: trong 2 ngày nữa, xác chết này sẽ được hỏa táng tại một nhà quàn ở Highland Park, Chicago. Đó là một trở ngại lớn! Ông Hoàng hỏi ngay xem viên đại tá có bao giờ làm một chuyện gì với những xếp đặt tương tự không? Câu trả lời là không. Nhưng! Có thể làm được dù chưa làm bao giờ.

Họ phải hoán chuyển xác chết! Một xác chết được chở đến Fort Myers. Còn xác kia thì lại đến từ phi trường O’Haire. Quan tài giống hệt nhau, nhưng người đàn ông bên trong quan tài kia 78 tuổi, một nhân viên bán bảo hiểm đã về hưu, chết vì cơn đau tim. Viên đại tá gửi một người đến nhà quàn tại Highland Park để chắc chắn là vào giây phút cuối cùng không ai đòi mở nắp quan tài để nhìn mặt người chết lần chót. Họ cũng phải nghĩ sẵn một câu chuyện để che lấp nếu mọi chuyện đổ bể – cứ đổ cho hãng máy bay đã nhầm lẫn về việc đưa xác về, và mọi chuyện đã quá muộn vì xác kia đã được thiêu tại Milwaukee. Nhưng rồi không có chuyện gì xảy ra, mọi chuyện đều ổn thỏa.

Xác của người tên Chính không hoàn hảo như đòi hỏi nhưng cũng gần đúng. Phần trên của xác chết thì nở nang, mặc dầu bụng đã bắt đầu hơi xệ. Trên đỉnh đầu đã thưa tóc. Ngọc hoàn cũng hơi bất thường. Nhưng càng thấy những điểm không đúng như ý muốn ông Hoàng lại càng ưng ý. Vì đã là con người thì phải có những điều bất như ý, dù bây giờ chỉ là những điều không hoàn hảo trên một xác chết và càng làm cho người ta tin hơn.

Với xác chết này, ông Hoàng sẽ gán cho nó một huyền thoại. Chính bây giờ trở thành Hạc. Họ thuê cho anh chàng Hạc này một căn gác trọ ở Alexandria, có cả điện thoại riêng và thêm điện thoại cầm tay. Thẻ thông hành, bằng lái xe.. đủ cả. Ảnh trong thẻ thông hành do Sam tìm thấy trong website của nhân vật tên Chính.

Công việc của Hạc là làm cho một công ty phát triển quốc tế của chính phủ Hoa Kỳ. Với công việc này Hạc có thêm một thẻ chứng nhận là nhân viên, có hình, có số. Nhưng con số 712 nghe không trôi lắm! Họ còn cho Hạc một chỗ đậu xe riêng trong khu đậu xe trên đường Pennsylvania. Còn thêm một tấm cạc nhỏ bỏ trong ví để lỡ Hạc có quên chỗ đậu xe dành riêng có số. Những chi tiết này dễ quá. Bây giờ họ phải làm cho nhân vật mang tên Hạc có thật ngoài đời thường.

Hạc phải có quần áo. Không xuề xòa kiểu vợ đi mua đồ cho mặc nhưng cũng không diện quá. Sam nhằm vào tiệm Nordstrom’s. Vừa phải và không gây chú ý lắm. Hình ảnh anh chàng Hạc mà họ mường tượng trong đầu là: một nhân viên của cơ quan tình báo trung ương Hoa Kỳ CIA, thuộc phân bộ chống khủng bố ngay tại trung ương. Hạc thông minh, biết tiếng Ả Rập, dù chỉ vừa phải nhưng đủ để đối phó với những tình huống khó xử. Tuy nhiên họ chưa biết chắc chắn là xác Hạc được tìm thấy ở nơi nào, nhưng có lẽ đâu đó dọc theo phía bắc biên giới Pakistan, nơi nhiệt độ rất lạnh. Vì thế, Sam mua một chiếc áo vest loại dầy, một quần len, áo sơ mi trắng nhưng có cà-vạt. Một đôi giầy êm chân, đế cao su để phù hợp với thời tiết nơi đó. Chính Sam mang quần áo này đến tiệm giặt ủi nhiều lần để cho quần áo cũ bớt đi. Nhưng còn đôi giầy quá mới? Giầy phải vừa, phải có mồ hôi chân trong đó. Kết thúc? Sam phải mang đôi giầy đó trong cả tuần lễ với đôi vớ loại dầy để ra nhiều mồ hôi và cũng đỡ đau chân.

Còn đời sống cá nhân của Hạc ra sao? Phan dù ở xa cũng góp ý: Nên cho Hạc ly dị vì đây là điều mà mọi người đều cho rằng nhân viên CIA nếu không ly dị sớm thì rồi cũng bị vợ ly dị thôi. Về vấn đề ly dị, Sam thảo một bức thư ma từ văn phòng luật sư đại diện cho An, người vợ trong trí tưởng tượng của họ, yêu cầu Hạc gửi tiền cấp dưỡng về địa chỉ mới và cảnh báo là Hạc không được gặp An, vợ cũ. Hạc là kẻ không ra gì nên bị vợ bỏ, hay ngược lại? Thế nào cũng được!

Đã ly dị, vậy Hạc phải có bạn gái? Cô bạn gái của Hạc phải đẹp, hấp dẫn. Ai cũng xem những phim ăn khách của điệp viên James Bond, ngay cả những người Hồi giáo quá khích không ưa phương Tây nhưng cũng không thể bỏ qua phim có chàng điệp viên hào hoa tên Bond. Và người ta luôn luôn nghĩ đã là điệp viên thì bao giờ cũng đầy gái đẹp chung quanh, không nhiều thì cũng phải có một cô gái đẹp. Ông Hoàng muốn một hình cô gái đẹp ăn mặc sếch-xy tóc vàng với những đường cong khêu gợi, nhưng Sam phản đối cho rằng như thế quá đáng, có vẻ giả tạo. Cô gái này hấp dẫn thì được nhưng phải là một loại người có thể làm việc cho cơ quan CIA được nữa kìa. Phan góp ý: Cô gái đó nên là một gái da đen lai, sinh ra tại Mỹ. Điều này cũng bình thường trong thời buổi này, không có gì là bất thường cả. Ông Hoàng đề nghị nữ thư ký của ông, một thiếu nữ nước da ngăm ngăm, có nụ cười mê hồn. Cô thứ ký tên Dung đồng ý để chụp hình. Đằng sau bức hình, cô ta viết lời tình tứ: “Em yêu anh, cưng ơi!. Dung”. Dưới hàng chữ, cô gái còn vẽ một trái tim rồi nhìn mọi người nhoẻn miệng cười đồng lõa.

Phan nghĩ đến những bức thư tình, nhưng rồi cho rằng quá giả tạo. Thời nay có còn ai viết thư tình nữa? Người ta gửi điện thư. Hạc không mang máy điện toán. Sam đề nghị cho những lời nhắn trong điện thoại của Hạc. Thật hoàn hảo và hợp lý! Họ gởi 2 lời nhắn từ điện thoại của cô Dung. Một lời nhắn nói: “Anh yêu”. Lời nhắn thứ hai: “Em nhớ anh. Trở về nghe”. Ông Hoàng còn thêm vào một chi tiết: phải có bao cao su cho Hạc bỏ trong ví để anh ta xử dụng trong trường hợp đi xa và nổi hứng bất tử.

Chiếc điện thoại là một thách thức cam go! Sam cho vào số điện thoại của Dung, số điện thoại của trung ương, số của một bạn gái tưởng tượng khác nữa có tên là Sương, một bạn khác tên Duệ nhưng số điện thoại là số nhà của Sam. Để cho hiện thực hơn Sam gọi số điện thoại của Hạc từ nhiều số khác nhau của CIA, nhưng đều bắt đầu bằng 3 số 482. Còn thêm một lô số khác nữa như: tiệm ăn gần trung tâm, nhiều số ở Ngũ Giác Đài, một số từ tòa đại sứ Mỹ tại Islamabad, số khác từ tòa đại sứ Mỹ ở Tbilisi.

Vào một ngày cuối Thu họ sửa soạn mặc quần áo cho xác chết trong phòng dành riêng cho khu phía bắc của cơ quan tình báo an ninh Hoa Kỳ. Làn da của Hạc bây giờ có màu ngà. Họ phải cắt tóc cho Hạc.

Ông Hoàng kêu lên:

“Mặc quần áo cho nó đi!”

Sam gật đầu đáp:

“Khoan đã!”

Họ mặc quần lót cho Hạc. Còn áo lót thì sao nhỉ? Có lẽ không cần. Mặc quần áo cho xác chết thì không khó khăn gì nhưng xỏ giầy mới rắc rối! Hai bàn chân cứng đơ không đút vào giầy được! Ông Hoàng ra lệnh cho thư ký đi mua một máy sấy tóc để hơ nóng đôi bàn chân Hạc cho mềm hơn mới đút vào đôi giầy được.

Sau cùng họ thêm một chi tiết nữa: ít giấy tờ trong túi áo trên và chiếc ví. Trong số giấy tờ lặt vặt đó có những biên nhận ở tiệm ăn gần nơi Hạc làm việc. Có biên nhận cho hai người. Hạc mời Dung đi ăn tối! Rất hợp lý! Hạc còn được cung cấp thêm một tấm danh thiếp của một tiệm kim hoàn tại Fairfax với hàng chữ viết tay ở mặt sau: 2 ca-ra - $5,000”. Chắc Hạc muốn kết hôn nhưng còn lo âu về tiền?? Sam còn thêm vào một biên lai khác từ một tiệm giặt ủi trong khu thương mại McLean. Chuyện quên lấy quần áo giặt trước khi đi xa là chuyện thường. Thêm một biên lai của cây xăng Exxon trên đường 123, trước khi vào cửa của khu trung ương tình báo. Mọi sự thế là đẹp lắm rồi! Lại còn thêm phiếu bớt tiền rửa xe ở gần khu Hạc ở.

Ông Hoàng muốn cho Hạc một iPod. Họ tranh luận xem Hạc thích loại nhạc nào? Nhưng rồi Sam đưa ý kiến: Thay vì nhạc, hãy cho vào trong đó một khóa học tiếng Ả Rập. Bất cứ ai là người phát hiện xác chết sẽ tưởng lầm đó là những mật mã. Ông Hoàng có một chiếc vé cũ đi xem football cũng nhét vào túi áo Hạc.

Họ sẽ thêm vào một vài thứ sau như: những giấy tờ mà Hạc phải mang đi khi gặp người liên lạc của Al Qaeda, những tấm ảnh sẽ nổ như bom khi được đưa đi bằng chứng cho thấy những tổ của kẻ thù đã xoay chiều và phản bội. Điều mà họ đang tạo dựng tỉ mỉ chi tiết là một viên thuốc độc được bọc đường và kẻ thù sẽ tin tưởng mà nuốt lấy. Viên thuốc độc đó chính là Hạc. Viên thuốc độc này đã có thể phá hủy bên trong thân hình của kẻ thù. Nhưng điều đầu tiên là họ phải nuốt trọn những gian dối đã.

Phần mở đầu

Tiến >>


Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 4 tháng 3 năm 2021