Đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời trước mắt, trông như một vết bẩn bị vạch trên nền trời. Những mảng màu xanh tươi len lỏi giữa đám mây. Namikishi Yunsuke buông bàn tay trái khỏi vô-lăng, đưa lên bóp vai phải, rồi lại đổi tay cầm vô-lăng, bóp vai trái. Sau cùng anh lắc đầu sang hai bên, tạo ra những tiếng lục khục.
Trên làn xe bên phải của đường cao tốc Chuo, chiếc Cima anh lái đang chạy quá hai mươi kilomet so với tốc độ quy định. Radio trên xe ra rả nhắc đến những cung đường bị tắc do dòng người đổ về quê dịp lễ hội Obon. Có vẻ năm nay tình trạng ùn xe đỡ hơn mọi năm.
Chiếc xe xuống hết đường cao tốc, băng qua trạm thu phí, anh lấy điện thoại ra. Rồi anh tìm một số điện thoại lưu trên máy trong lúc dừng xe chờ đèn đỏ. Số điện thoại ấy được lưu dưới cái tên “ET”.
Anh bấm gọi, nhưng đầu dây bên kia để chế độ trả lời tự động. Anh tặc lưỡi, đành cất điện thoại vào trong túi quần.
Theo hướng dẫn trên màn hình chỉ đường, chiếc xe cứ thế mải miết chạy một hồi lâu. Chẳng mấy chốc sau đó, nó đã len vào một con đường nằm lọt thỏm giữa rừng cây. Con đường vẽ ra những đường cong mềm mại; ở những đoạn quang đãng, hai bên vệ đường lại mọc lên bảo tàng hay quán ăn nhỏ như thể thế chỗ của cây cối. Những căn nhà đó đều khoác lên mình dáng vẻ sang trọng theo phong cách của một đất nước xa lạ nào đó.
Tấm biển báo cho biết khu biệt thự hồ Himegami còn cách bao nhiêu cây số hiện ra trước mắt. Trông thấy nó, Yunsuke bất giác thở dài. Con số thể hiện khoảng cách trên tấm biển đã giảm dần. Đến tấm biển cuối cùng với hàng chữ “Khu biệt thự hồ Himegami—rẽ trái ở đây”, anh xoay vô-lăng. Chiếc Cima màu xanh tím than rẽ vào con đường nhỏ bao quanh bởi rừng cây rậm rạp.
Những con đường hẹp trong khuôn viên khu biệt thự nối nhau chạy dài như mê cung. Các căn biệt thự không nằm san sát nhau thành từng cụm, mà rải rác như tô điểm cho khu rừng sâu.
Bên rìa con đường là một bãi đất trống. Ba chiếc xe ô tô đỗ sát nhau ở đó: một chiếc xe Mercedes-Benz màu xám bạc, một chiếc BMW màu tím than và một xe Wagon màu đỏ. Cả ba xe đều quay đèn hậu về phía mặt đường.
Yunsuke cũng đỗ xe vào bãi đất đó, tay cầm túi và áo jacket màu trắng, bước ra ngoài xe. Anh đóng cửa, rồi mặc áo. Ngay bên cạnh bãi đất trống có một cái cầu thang dẫn xuống phía dưới. Một tòa biệt thự màu nâu cháy nằm phía trước cầu thang. Khu rừng trải rộng bao quanh khiến ngôi biệt thự đó trông như thể ngập chìm trong biển cả màu xanh lục.
Yunsuke toan bước xuống cái cầu thang trông như thể mấy tảng đá lớn được ghép đại lại, chợt có tiếng phụ nữ loáng thoáng vọng đến tai. Theo phản xạ, anh quay mặt nhìn về hướng giọng nói phát ra, một cái sân tennis xuất hiện trong tầm mắt.
Yunsuke chậm rãi đi về phía cái sân tennis đó. Bốn người cả nam và nữ đang ở bên trong khoảng sân chăng lưới thép. Họ đang hăng say chơi bóng hai chọi hai, hay còn gọi là đánh đôi nam nữ.
Anh đứng ở gần lưới thép, tháo kính râm. Một người đàn ông và một người phụ nữ đứng cạnh nhau, quay lưng về phía anh. Đội bên kia chuẩn bị phát bóng, người phụ nữ mảnh dẻ đứng ở đầu sân bên kia vung vợt lên vào tư thế chuẩn bị.
Cô toan tung quả bóng thì nhìn thấy Yunsuke, liền lập tức dừng lại. Thấy cô dừng tay, ba người còn lại không ai bảo ai đồng loạt hướng mắt nhìn về phía anh.
“Tôi xin phép một chút.”
Cô nói với những người kia, tay cầm vợt và bóng, vòng ra ngoài sân tennis, đi về phía Yunsuke. Hai người đứng đối diện nhau qua tấm lưới thép.
“Anh đến sớm hơn em nghĩ.” Cô thở hổn hển.
“Anh xong việc sớm.”
Ba người kia cũng đi về phía này.
“Chồng cô à?” Người phụ nữ vóc người nhỏ nhắn hỏi. Gương mặt cô ta tròn xoe, trang điểm đậm.
“Vâng.” Người phụ nữ mảnh khảnh khẽ gật đầu.
“Tôi là Namikishi.” Yunsuke cúi đầu. “Cảm ơn mọi người luôn giúp đỡ Minako và Shota nhà tôi.”
“Anh đừng khách sáo, chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau mà.” Người đàn ông áng chừng trên dưới năm mươi tuổi nói. Anh ta đeo trên đầu một món đồ màu trắng nổi bật. Cái băng-đô giữ cho chiếc kính màu xanh vàng không bị tuột ra. “Tôi là Fujima. Còn đây là vợ tôi, Kazue.”
“Chào cô.” Yunsuke cúi đầu chào.
“Đây là anh Sakazaki. Sakazaki Yotaro.”
“Tôi là Sakazaki.” Người đàn ông đánh cặp với Minako ban nãy chào hỏi anh. Anh ta khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, theo ước đoán của Yunsuke. Gương mặt rắn rỏi ngự trên thân hình săn chắc.
Sakazaki quay sang Fujima. “Anh Namikishi cũng đến đây rồi, chúng ta ngừng chơi thôi nhỉ. Với lại cần sửa soạn cho bữa tối nay nữa.”
“Anh nói phải. Để cho mọi người có thời gian tắm táp.” Fujima nói với vợ mình.
“Em thì cần nằm ngả lưng một chút.”
“Em không biết lượng sức gì cả, có tuổi rồi mà còn thế. Đáng lẽ không nên chơi đấu đôi.”
“Nhưng cũng vui mà.” Kazue nhìn sang Minako, ánh mắt như mong mỏi sự đồng tình của cô.
Minako gật đầu hưởng ứng. Sakazaki ở bên cạnh dọn đồ, nhưng không quên buông lời khen ngợi. “Vợ anh tiến bộ nhiều đấy. Động tác của cô ấy hoàn toàn khác trước đây.”
“À, thế ư? Vậy là tôi có thể tự tin thêm một chút rồi.”
“Thôi đi Sakazaki, cô ấy mà lên mặt thì phiền cho tôi đấy.”
Sakazaki và Minako bật cười. Yunsuke đứng ở ngoài sân tennis, mắt nhìn xuống chân mình.
“Giờ muốn làm một cốc bia quá!” Fujima cất lời cảm thán ngay khi bước vào phòng khách trong biệt thự. Trên cổ anh ta vắt chiếc khăn tắm.
“Không được. Chúng ta đã thống nhất là không uống đồ uống có cồn, trừ trong bữa tối mà.”
“Anh biết rồi. Chỉ tiện miệng nói chơi thôi. Nói thì không ảnh hưởng đến ai đâu mà!”
Sàn phòng khách được lát gỗ, chính giữa phòng dựng một cây cột to làm từ thân cây đã róc vỏ. Cái cột vươn cao mãi, lên đến tận trần nhà đã được xây thành một cái giếng trời.
Bên cạnh cột gỗ có cái bàn lớn cũng làm bằng gỗ, vợ chồng Fujima ngồi đối diện nhau. Một phần phía trong căn phòng được dùng làm bếp, bao quanh là chiếc bàn quây hình chữ L để phân định không gian bếp với khoảng diện tích còn lại. Sakazaki mở tủ lạnh, nhòm vào trong.
“Mọi người uống gì nhỉ? Nước ngọt, nước ép trái cây, trà ô long, cà phê lon, xem ra có đủ loại đồ uống trong này.”
“Tôi uống cà phê nhé!”
“Còn tôi thì trà ô long.”
Vừa đặt đồ uống lên trên bàn, Sakazaki hỏi ngay, “Còn cô Minako uống gì?”
Yunsuke mở căng mắt nhìn phản ứng của hai người bọn họ. Minako đang ngồi trên chiếc ghế đẩu ở đằng trước chiếc bàn quây. Bộ váy tennis vạt ngắn của cô để lộ ra một khoảng đùi.
“Chắc tôi uống nước ép thôi.”
“OK. Vậy còn…” Sakazaki nhìn Yunsuke. “Anh thì uống gì?”
“Tôi không uống gì đâu.”
“Anh đừng ngại. Đồ uống trong này là do mọi người góp tiền lại mua đấy.” Sakazaki nở nụ cười khoe ra hàm răng trắng tinh.
“Không, tôi không uống thật mà.” Yunsuke khẽ nâng tay lên làm điệu bộ từ chối.
“Anh Namikishi, mời anh ngồi. Hẳn anh cũng mệt rồi,” Fujima cất lời.
Yunsuke gật đầu, ngồi chếch với anh ta.
“Lần này cả nhà tôi đã làm phiền mọi người, mong mọi người lượng thứ.”
“Không có chuyện đó đâu. Tôi cũng chỉ cung cấp địa điểm thôi. Nên anh không cần khách sáo làm gì.” Fujima xua tay trước mặt.
“Cảm ơn anh.” Yunsuke cúi đầu lần nữa.
Sakazaki phát đồ uống cho mọi người như một người phục vụ thực thụ. Xong xuôi, anh ta quay lại chỗ Minako đang ngồi.
“Tôi thường xuyên nghe Minako nhắc đến anh.” Fujima Kazue cười tủm tỉm.
“Vậy sao? Tôi tò mò muốn biết cô ấy nói gì về mình đấy.” Yunsuke khẽ liếc sang Minako, thấy vợ cười xếch khóe môi.
“Nói nhiều lắm, có kể ra cũng không hết được đâu.” Kazue nhìn nhanh chồng mình, rồi lại tủm tỉm uống trà ô long.
Yunsuke nhìn cô ta giây lát, rồi hỏi bâng quơ, “Không biết bọn trẻ đang ở đâu nhỉ?”
“Giờ này chắc chúng đang học.” Fujima nhìn đồng hồ treo trên tường. Chiếc đồng hồ kiểu cổ, hình tròn, có khung bằng gỗ cho biết bây giờ là bốn giờ chiều. “À không, sắp đến giờ nghỉ rồi.”
“Sau đó thì sao?”
Minako nhanh nhảu tiếp lời, “Bữa tối lúc sáu giờ, trước giờ ăn tối là hoạt động ngoài trời.”
“Hoạt động ngoài trời ư?”
“Mọi người đã đi cả quãng đường dài đến đây, không khí thì trong lành như thế này, mà không để bọn trẻ tận hưởng thiên nhiên thì phí quá. Chứ để chúng cả ngày chôn chân một chỗ, không khéo lại bị trầm cảm,” Fujima giải thích.
“Chôn chân một chỗ là… học suốt từ sáng à?”
“Lịch học của bọn trẻ như thế này đây.” Tiếng nói phát ra ở sau lưng Yunsuke.
Sakazaki chỉ tay về phía cửa ra vào. Trên cửa dán tờ áp-phích, ghi lịch học trong một ngày của bọn trẻ.
“Thức dậy lúc bảy giờ sáng, sau bữa sáng thì nghỉ ngơi một chút, học từ chín giờ ba mươi đến mười hai giờ ư? Làm theo lịch này thì hẳn là bọn trẻ vất vả từ sáng.”
“Người ta luôn nói học tập vào buổi sáng là tốt nhất.” Giọng Fujima vang lên. “Lịch học này là bình thường thôi. Nói thật tình là tôi đã muốn để chúng dậy sớm hơn, rồi học bốn tiếng trong buổi sáng cơ.”
“Song thầy Tsukumi đã lên lịch trình này, cho nên…” Vợ anh ta nói như dỗ dành chồng.
“Thì thế nên chúng ta đang làm theo đúng lịch đó còn gì?”
Yunsuke nhìn lại lịch học đó. Buổi chiều học từ một giờ ba mươi phút đến bốn giờ. Sau bữa tối xem chừng là khung giờ tự do, rồi từ chín giờ đến lúc tắt đèn là mười một giờ, lại được gán cho cái tên “thời gian tự học”.
“Bọn trẻ học ở đâu vậy?”
“Ở biệt thự phía trước. Đi bộ là đến ngay,” Fujima đáp.
“Ra vậy.” Yunsuke nhìn Fujima lần nữa. “Vậy biệt thự đó cũng là của anh Fujima à?”
Người đàn ông đeo kính xanh vàng xua tay phủ nhận. “Chỗ đó là thuê thôi. Căn nhà sang trọng kiểu nhà gỗ í.”
Ngồi uống nước ép ở bàn quây, Minako lén buông tiếng thở dài, có vẻ cô không nhịn được khi nghe đoạn hội thoại đó.
“Ở cùng bố mẹ làm cho bọn trẻ ỷ lại, chểnh mảng chuyện học hành, nên mới phải thuê riêng biệt thự cho chúng. Trước khi đi, em đã nói rồi mà, xem ra chẳng lời nào lọt vào tai anh.”
“Em có nói vậy à?” Yunsuke nghiêng đầu, cười trừ.
“Quả nhiên người lớn chúng ta phải gắng hết sức để đem đến cho bọn trẻ một môi trường học tập thật tốt.” Nói xong, Fujima nhún vai. “Nhưng mà trước đó, bố mẹ chúng sẽ đối mặt với thực tế thương đau là bốn gia đình phải ngủ ở biệt thự sơ sài này.”
“Anh nói gì vậy? Chẳng phải đây là căn đẹp nhất trong khu biệt thự này sao?” Sakazaki cất cao giọng. “Vợ tôi cũng hết lời khen ngợi rằng đúng là biệt thự của Viện trưởng Fujima có khác.”
“Không đâu, nếu biệt thự rộng rãi thêm một chút thì tốt hơn. Tôi cũng muốn vậy, mà cậu này cứ nằng nặc mãi.”
“Tôi có nói gì đâu. Chính miệng anh bảo nếu chỉ có mấy gia đình ở thì diện tích này là vừa đủ.”
“Thế người nói rộng thì phải dọn dẹp mệt người là ai hả?”
“Bởi vì anh bảo diện tích này là vừa đủ, tôi mới nói thêm là đúng vậy, càng rộng thì dọn càng mệt.”
“À ra vậy.”
“Mà chuyện đó không quan trọng đâu.” Sakazaki cười, dang hai tay ra.
Yunsuke đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Anh trông thấy cái sân tennis ở bên cạnh biệt thự.
“Dẫu vậy, việc học hành của bọn trẻ thay đổi thật đấy. Thời chúng ta còn nhỏ đâu dám nghĩ đến chuyện thuê biệt thự nghỉ mát làm trại luyện thi cơ chứ,” Yunsuke nói.
Nghe đến đây, Fujima khựng cánh tay cầm cốc cà phê, quay ra cười với Yunsuke.
“Nghe nói anh Namikishi phản đối việc Shota thi vào trường trung học tư thục.”
“Không, tôi nào có phản đối.” Yunsuke liếc mắt sang Minako nhằm quan sát phản ứng của vợ, rồi mới tiếp tục. “Tôi chỉ lăn tăn rằng bắt con cái học hành khổ sở, rồi tham gia thi cử khốc liệt để vào những nơi như thế thì có ý nghĩa gì. Chưa bàn đến việc bản thân thằng bé có muốn điều đó không, riêng việc bố mẹ tự tiện áp đặt con đường tương lai cho bọn trẻ chắc gì đã là chuyện hay.”
Fujima gật mạnh đầu.
“Anh Namikishi có những suy nghĩ tiêu chuẩn. Tiêu chuẩn ở đây có nghĩa là nằm ở mức trung bình.”
“Mức trung bình sao?”
“Thời nay nhiều bậc phụ huynh nghĩ như anh lắm. Nào là con đường tương lai phải để bọn trẻ tự lựa chọn, rồi bố mẹ không được quyết định thay chúng. Thiết nghĩ, đó là suy nghĩ sai lầm. Bố mẹ phải quyết định con đường tương lai cho con cái ở một mức độ nhất định. Hoặc chí ít bố mẹ nên quyết định xem có cho con cái thi vào trường trung học tư thục hay không, chứ không thể để chúng tự quyết định được. Không được đẩy hết việc lựa chọn cho bọn trẻ đâu.”
“Thế ư?”
“Bởi vì, anh thử nghĩ xem có đứa trẻ mười một, mười hai tuổi nào suy nghĩ thấu đáo cho tương lai của mình, rồi tự nói với bố mẹ rằng con muốn thi vào trường tư thục không? Đã là trẻ con thì chẳng đứa nào thích học cả. Để mà trao quyền quyết định cho chúng thì đương nhiên chúng sẽ chọn con đường dễ dàng. Thế nên mới cần bố mẹ nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của đứa trẻ đó, cân nhắc xem cho nó học thế nào là phù hợp rồi quyết định thay chúng. Vì chẳng có ai ngoài bố mẹ chúng được trao cho quyền quyết định điều đó cả.”
Kazue lộ ra biểu cảm đồng tình trên gương mặt. Minako và Sakazaki cũng gật gù tán thưởng. Những hành động đó đều lọt vào mắt Yunsuke.
“Tôi hiểu điều anh nói, nhưng có một kỳ thi đang đợi chúng ở ngoài đời thực đúng không? Đó là rào cản cam go mà chúng không thể hời hợt, chừng nào không cố gắng hết sức, chuẩn bị kĩ lưỡng, thì không thể nào đương đầu với kỳ thi đó. Tôi không thấy mặt tích cực nào khi ném đứa trẻ còn nhỏ dại vào cái nơi không khác nào địa ngục ấy. Đã là trẻ con thì cần được nuôi dạy để tự do lớn lên.”
Từ lúc Yunsuke đang say sưa nói, Fujima đã quay sang nhìn Minako, trưng ra điệu cười khổ não.
“Đúng là bọn trẻ phải hy sinh nhiều thứ cho việc thi cử. Bởi thi cử là cuộc chiến mà. Quan điểm của tôi là việc học ở trường tư thục giống như gò những đứa trẻ ưu tú vào khuôn khổ. Để vào được trường thì phải trải qua những kỳ thi tuyển chọn. Chính vì nhà trường tuyển chọn nên chúng ta phải dốc hết sức để trụ lại cuối cùng. Đây chính là cuộc chiến. Nhưng chẳng phải xã hội vốn đã hình thành dựa trên cơ sở nguyên lý của chiến tranh hay sao? À mà, tôi nghe nói anh Namikishi đang làm giám đốc nghệ thuật.”
“Vâng, đúng vậy.”
“Thế giới nghệ thuật cũng giống như thế phải không? Tất cả đều là cuộc chiến sống còn. Bởi vậy, ta nên dạy cho bọn trẻ rằng tự do lớn lên thì cũng được thôi, nhưng phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt để đạt được thứ gì đó thì mới có thể sống sót trong cuộc chiến này.”
Yunsuke chống khuỷu tay lên bàn, miệng phát ra những tiếng mệt mỏi.
“Thêm nữa…” Fujima uống cạn lon cà phê rồi nói tiếp. “Có vẻ anh Namikishi nghĩ việc luyện thi là một thứ độc hại nào đó, nhưng thực tế không phải như vậy.”
“Vậy à?”
“Bởi khả năng của mỗi đứa trẻ khác nhau. Nếu không trao cho chúng nhiều cơ hội để tìm ra khả năng nào phù hợp với chúng, ta không thể biết chúng có khả năng gì. Ví dụ, cho chúng học năng khiếu hay chơi thể thao cũng là một biện pháp hiệu quả. Cho nên việc thi cử cũng là một cơ hội để khơi dậy khả năng của con cái. Nói cách khác, luyện thi cũng giống như luyện tập để chơi đá bóng hay bóng chày thôi. Anh Namikishi chắc có nghe chuyện bố mẹ không hỏi ý kiến con mình thế nào, đã tự ý cho chúng đi học bơi, và cũng chẳng thấy xa lạ gì với câu chuyện đó đúng không? Nếu anh nghĩ thoáng ra một chút, coi việc luyện thi lần này giống như việc tập hợp những đứa trẻ tài năng vào trại đào tạo bóng đá, anh sẽ không thấy lăn tăn nữa đâu.”
“Nếu cần nơi để học tập thì chúng đã có trường học rồi.”
Fujima lắc đầu trước phản biện của Yunsuke.
“Thế nếu những tiết học với cường độ thấp tại trường không đủ để phát huy được hết khả năng của bọn trẻ thì sao? Để những khả năng đáng lẽ có thể phát triển lên nữa bị vùi dập không thương tiếc ở trường học là thiếu sót của bố mẹ đấy.”
Gương mặt điềm đạm của anh ta không giấu được giọng điệu tự tin. Yunsuke khẽ kêu một tiếng, rồi đưa tay gãi tóc mái.
“Xem ra anh Fujima rất tự tin vào khả năng học tập của con mình.”
“Tôi không tự tin đến thế đâu.” Fujima cười nói. “Nhưng tôi đặt kỳ vọng vào con mình. Biết đâu thằng bé sẽ tạo ra những kết quả tốt hơn người bình thường thì sao. Kỳ vọng vào con cái cũng đâu ảnh hưởng hay gây rắc rối cho ai.”
“Thì đúng là như vậy.”
“Tôi cũng kỳ vọng lắm, vào Shota nhà tôi.” Minako ở bên cạnh bày tỏ quan điểm đồng tình.
“Tôi cũng thế.”
“Đã vậy, chẳng phải nên biến kỳ vọng đó thành hiện thực hay sao? Vì chúng ta có đủ khả năng kinh tế để hỗ trợ bọn trẻ mà.” Fujima nắm bàn tay lại rồi giơ lên.
Yunsuke nghe chừng không phản bác được gì nữa, nên chỉ hời hợt gật đầu.
“Mà này, trước mắt chúng ta đi thay sang bộ quần áo nào thoải mái hơn được không? Tôi đang muốn bỏ bộ quần áo này ra.” Tay Minako túm vào bộ váy tennis đang mặc trên người.
“Ừ đúng rồi. Thế thì…”
“Tôi đã sắp xếp cho hai người phòng ở lầu trên. Hai người cứ thoải mái sử dụng nhé!” Fujima chỉ tay lên trên.
Nhìn vợ chồng Namikishi đi khuất hẳn, Fujima nở nụ cười, cố không tạo thành tiếng, rồi đung đưa người.
“Một con người bình thường điển hình. Lúc biết anh ta là nhà nghệ thuật, tôi lại cứ tưởng sẽ có tư tưởng tiến bộ lắm cơ.”
“Tôi thì chịu thua cách nghĩ trẻ con cần được nuôi dạy để tự do lớn lên của anh ta. Rồi lại còn lý lẽ nơi học tập là trường học.” Sakazaki cười chua chát.
“Thế nên Minako có than phiền thì cũng không có gì lạ. Dẫu rằng anh ta ra vẻ bản thân theo chủ nghĩa tự do, nhưng thực chất đang thoái thác trách nhiệm.” Fujima uống cạn lon cà phê, rồi đập nó xuống bàn tạo ra những tiếng lộp cộp.
“Nhưng mà đâu làm gì khác được. Dù sao thì…” Kazue nhìn Sakazaki. Sakazaki không đáp lại, chỉ gật đầu, trên gương mặt còn nguyên điệu cười chua chát.
“Ý cô là vì thằng bé không phải con ruột của anh ta?”
“Thì chuyện không liên quan đến mình nên anh ta mới hành xử như thế. Anh ta không muốn can thiệp vào là cái chắc.”
“Nếu vậy thì xen vào làm gì. Cứ giao hết mọi việc của Shota cho Minako là được rồi.”
“Anh ta vẫn luôn như vậy thì phải,” Sakazaki nói. “Thế nên Minako cũng bất ngờ khi anh ta tham gia chuyến du lịch lần này.”
“Hay anh ta đã thay đổi ý định nhỉ?”
“Có khi là nổi hứng nhất thời thôi.”
“Có lẽ anh ta chỉ muốn thể hiện cho Minako thấy: Rằng tôi đây cũng nghĩ cho con cái chứ bộ.” Fujima với tay lấy gạt tàn và bao thuốc ở cửa sổ, rút ra một điếu thuốc, đặt nó ngay ngắn trên bao thuốc. “Mà này…” Anh ta châm lửa, phả ra làn khói thuốc rồi hỏi. “Giám đốc nghệ thuật làm công việc gì nhỉ?”
PHẦN I - 1 -
Tiến >>
Đánh máy: Tosca
Nguồn: NXB Thanh Niên - VNthuquan.net- Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 1 tháng 3 năm 2023