Vòng Tay Thương Yêu
- 1 -
viết tặng tuổi thơ biết thương yêu gia đình và đồng bào
võ hà anh
HAI VỢ CHỒNG DỪNG LẠI TRƯỚC MỘT CỬA HÀNG LỚN. TRONG TIỆM treo la liệt đèn đủ loại, nhìn vào đó người lớn cũng thấy nao nức huống hồ trẻ con, ông Minh nghĩ thế. Ông mỉm cười với vợ, rồi cúi xuống hỏi cậu con trai mười hai tuổi:
- Vũ, ba mẹ mua đèn cho con nhé.
Vũ gật đầu, ngoan ngoãn:
- Vâng ạ.
Ba người bước vào tiệm. Người Tầu bán hàng đon đả mời:
- Ông bà chủ. Mua đèn, mua bánh?
Bà Minh tươi vui trả lời:
- Tôi mua đèn cho cháu.
- Mua đèn nào? Con thỏ, con cá, ngôi sao… đủ hết á.
Ông Minh hỏi con:
- Con thích đèn gì ba mua cho?
Vũ mở to cặp mắt đen lay láy, tay nắm chặt tay mẹ, nghển cổ nhìn lên. Những chiếc lồng đèn đủ mầu sắc treo lẫn lộn giữa những đèn xếp tròn và đèn quả dưa. Chiếc nào cũng đẹp cả. Con thỏ có cái đuôi bông trắng, thật xinh. Con cá bề thế, cặp mắt tròn dí dỏm. Ngôi sao là lạ, treo giữa cửa ra vào có chùm tua bay phất phơ trước gió.
Ông bà Minh nghĩ nên để cho cậu con trai cưng có đủ thì giờ nghĩ ngợi, tính toán, lựa chọn nên quay ra mua hai cân bánh dẻo, bánh nướng cùng hộp trà Ninh Thái.
Bà Minh nhắc chồng:
- Anh có mua bánh biếu ông trưởng phòng chưa?
Ông Minh cau mặt:
- Thôi phiên phiến vậy. Túng mà cứ mỗi dịp lễ đều biếu xén cả thì tiền đào đâu ra. Chờ Tết biếu luôn thể.
Bà Minh yên lặng. Lương công chức ba cọc ba đồng thật khó xoay sở. Nhiều lúc thấy chồng cực nhọc để nuôi vợ, nuôi con bà không khỏi xót xa lo lắng. Mới ba con đã vậy, thêm vài đứa nữa không biết còn chật vật đến chừng nào.
Chiều thứ bảy – trước Tết Trung Thu – ông Minh giao hai chú nhỏ cho bà vú trông, hai vợ chồng dắt cậu con lớn nhất đi mua sắm. Chiếc Honda cũ gầm gừ như không muốn chạy vì chở ba người, khá nặng. Ông Minh đưa vợ con vào Chợ Lớn. Ông lý luận:
- Tụi Tầu Chợ Lớn nó làm đèn đẹp, bánh cũng bán rẻ hơn ở chợ Sàigòn.
Vợ chồng con cái kéo nhau đi khắp phố mua sắm lặt vặt dùng hằng ngày. Cuối cùng, khi phố đã lên đèn, bà Minh mới nhắc chồng:
- Thôi, đi mua bánh với đèn cho các con kẻo muộn rồi anh ạ.
Ông Minh vui vẻ:
- Ừ, đi thì đi. Chắc cu Vũ sốt ruột lắm rồi đó.
Hai vợ chồng cúi nhìn cậu con trai mỉm cười. Bà Minh hỏi:
- Mỏi chân không con?
Vũ gật đầu:
- Mỏi quá mẹ ạ. Cho con đi uống nước đi.
Bà Minh gắt yêu:
- Ấy, đi mua đèn mua bánh trước đã chứ.
Mắt Vũ sáng lên. Bà Minh chép miệng:
- Bố Mẹ chăm lo cho con cái từng chút như vậy mà còn chưa yên tâm. Chúng nó có hiểu nổi thế không, hay cứ làm phiền lòng bố mẹ thôi?
Ông Minh đùa vợ:
- Gớm, sao hôm nay em “triết lý” quá vậy?
Bà Minh thành thật:
- Em nhìn nó nghĩ lại chúng mình thời còn nhỏ. Con cái chỉ quen trách móc bố mẹ, giận hờn vô lý. Đến khi hiểu được thì bố mẹ đã qua đời, không làm sao báo hiếu được nữa.
Ông Minh nhìn thấy mắt vợ đượm buồn rầu. Ông hiểu vợ đang xúc động vì bất ngờ nhớ lại thủa ấu thơ đã xa xôi lắm.
Ông phá tan bầu không khí u buồn:
- Thôi, đi mua đèn cho con chứ em?
- Dạ.
Bước đi mà bà Minh thẫn thờ. Mua sắm là chuyện bắt buộc, dù số tiền dành dụm cho ngày lễ này chẳng được là bao. Vậy mà cả trăm thứ phải mua vì không có không được. Càng nghĩ bà càng thấy thương chồng.
Mua bánh xong, hai vợ chồng quay lại chuyện mua đèn cho con. Vũ không còn đứng cạnh mẹ. Cậu bé đang đứng ngẩn người ở một góc tiệm, ngây ngất nhìn một chiếc đèn to lớn và kỳ lạ. Chiếc đèn năm mặt, phất đầy giấy bóng mờ nhiều mầu sắc quyến rũ, loáng thoáng có hình ảnh di động bên trong: chiếc đèn kéo quân.
Vũ nhìn những bóng người bồng súng, từng chiếc xe tăng, tầu thủy, lại có người đeo gươm cưỡi ngựa chạy vòng vòng trong chiếc đèn. Thật là kỳ lạ. Ánh đèn điện bên trong hắt bóng người và vật ra ngoài rõ rệt, một mầu đen thật nổi. Bóng nọ đuổi bóng kia, có ba tầng trên dưới chạy vòng quanh hoài không nghỉ.
Vũ mê man ngắm mãi chiếc đèn kéo quân không biết chán.
Tiếng ông Minh hỏi:
- Thế nào, cậu công tử định mua đèn gì đây?
Vũ rụt rè, không trả lời thẳng câu hỏi:
- Ba ơi, đèn gì đẹp vậy ba?
Ông Minh chột dạ. Cu cậu khoái chiếc đèn này à. Chắc phải đắt, không xong rồi. Nhưng ông trả lời tự nhiên:
- Đèn kéo quân, con thích không?
Vũ gật nhè nhẹ.
Ông Minh tiếp:
- Ba hỏi mua cho con nhé.
Nét mặt Vũ rạng rỡ. Ông Minh tưởng như có thể uống nước, nhịn đói cho con no, để nó có gương mặt rạng rỡ tươi vui như lúc này mãi. Ánh mắt nó như muốn nói:
- Ba là nhất. Cái gì cũng giải quyết được vừa lòng mọi người.
Ông Minh gọi người bán hàng lại:
- Đèn kéo quân này bao nhiêu?
Người Tầu thản nhiên:
- Sáu ngàn!
Ông Minh không ngăn nổi tiếng kêu kinh ngạc:
- Sáu ngàn, dữ vậy?
Người Tầu phân bua:
- Đèn làm bằng đồ mua ở Hông Kông về à. Có lính hồi xưa với lính bây giờ nè. Có sơn son thếp vàng nè…
Ông Minh bĩu môi:
- Thôi, thôi. Các ông cái gì nói cũng hay. Thứ đèn này tôi làm lấy còn đẹp hơn nhiều.
Người Tầu im lặng. Ông Minh chợt tự nói:
- Ừ, tại sao mình làm không được. Mình sẽ làm cho Vũ một cái thật đẹp. Dư sức. Mẹ con tha hồ phục bố sát đất.
Bà Minh mỉm cười:
- Biết tài anh rồi, anh làm đến Trung Thu sang năm có xong kịp không?
Ông Minh trợn mắt, định phân bua thì bà vợ cười thật tươi:
- Đùa thế chứ. Đắt quá anh ạ, phí tiền mua làm gì mấy thứ đó. Để em mua vài cái đèn xếp, và chiếc ông sao với con thỏ cho các con là đủ chán.
Nói xong bà hối hả mua liền. Cu Vũ nghệt mặt ra nhìn, không bằng lòng. Vũ tiếc ngẩn ngơ chiếc đèn kỳ diệu có hình người, xe, ngựa, tầu thủy chạy vù vù kia.
Nhưng bà Minh đã kéo con đi:
- Thôi, xong rồi con. Đi uống nước rồi về kẻo tối.
Từ lúc đó cho đến khi về tới nhà, mặt Vũ nặng ra. Nhìn mặt con trong tấm gương chiếu hậu, ông Minh mủi lòng. Tội nghiệp thằng bé, hẳn nó đang ao ước chiếc đèn ghê lắm. Nhưng hai vợ chồng đều làm lơ, cho Vũ khỏi có cớ giận dỗi lâu. Quả nhiên về tới nhà, chia đèn và quà với hai em, Vũ tạm quên đi chiếc đèn kéo quân kỳ diệu.
Ăn cơm xong ông Minh bảo vợ:
- Em lo dọn dẹp dần đi nhé, anh ra ngoài một lát.
Rồi ông quày quả dắt xe ra đường.
- 1 -
Tiến >>
Nguồn: http://vohaanh-dungsaigon.blogspot.com
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 13 tháng 1 năm 2023