Kẻ Sống Sót

sharon bolton

dịch giả: thùy dương

PHẦN I - 1 - 2

dành tặng những người bạn tuyệt vời của tôi ở khu ealing.

1

“Người phụ nữ này, Jessica Lane, lẽ ra đã chết rồi.

Mười một người đã thiệt mạng trong vụ tai nạn đó. Chỉ có Lane chẳng những vẫn sống sót, cô ta còn đang trốn chạy. Cô ta vẫn đang tiếp tục trốn chạy.

Vậy nên, tôi muốn biết cô ta sẽ đi đâu; tại sao cô ta lại không liên lạc với ai; tại sao cô ta không yêu cầu trợ giúp; tại sao cô ta lại cô tình né tránh cảnh sát.

Tôi muốn biết cô ta đang trốn chạy khỏi ai.

Và hơn tất cả, tôi muốn tìm thấy cô ta.”.

2

Thứ Tư, ngày Hai mươi tháng Chín.

Chiếc khinh khí cầu lơ lửng giữa không trung trông giống hệt một quả cầu Giáng sinh treo ngược, những đường cong mang theo sọc vằn sặc sỡ của nó phản chiếu vô cùng rõ nét trên mặt hồ. Khi những tia sáng đầu tiên của buổi sớm mai ló rạng, mặt nước ánh lên màu đào chín, một màu vàng nhạt phản chiếu lên các cạnh bên của khinh khí cầu, rồi đến màu hồng đậm chiếu sáng khắp bề mặt khinh khí cầu. Không gian im lìm, tĩnh lặng, không có lấy một ngọn gió nào. Hàng cây dọc theo bãi biển cũng ngừng xào xạc trước khi bình minh ghé đến, và cả mười ba hành khách trên chiếc khinh khí cầu kia đều đứng đó im lìm, không ai nói với ai lời nào. Cả thế giới dường như cũng đang nín thở.

Ở phía dưới, đủ xa để các hành khách có thể quan sát được mọi thứ, là một vùng đất hoang vu rộng lớn mọc đầy những cây thạch nam, trực thuộc công viên quốc gia Northumberland. Những bãi cỏ gợn sóng rung rinh trông chẳng khác nào lớp lông của một con thú khổng lồ đang lắc lư tản bộ, những dòng suối tỏa sáng lấp lánh trông hệt như những con rắn bạc đang uốn mình, và mặt trời giống như quả cầu lửa rực cháy đang dần nhô lên trên các ngọn núi cao. Hàng trăm năm qua, khung cảnh nơi đây vẫn cứ bao la và hoang vu như vậy, và chiếc khinh khí cầu kia chính là một cỗ máy thời gian, mang theo mười ba vị khách trở về quá khứ, khi mà khu vực phía bắc xa xôi của nước Anh này vẫn còn rất ít người sinh sống. Ở đó không có những con đường tấp nập, không có những tuyến xe lửa, không có cả các thành trấn hay làng mạc.

Cả thế giới dường như trống rỗng, ngoại trừ mười ba hành khách ấy.

Như thường lệ, chuyến bay bắt đầu đầy hứng khởi. Giỏ hành khách vuông vắn, rộng rãi và được chia thành bốn khoang riêng biệt để hạn chế hành khách di chuyển quá nhiều trong suốt hành trình, ở trung tâm là vị trí của phi công điều khiển chuyến bay. Tại một trong số các khoang hành khách ấy, có hai người phụ nữ tuổi khoảng hơn ba mươi, một người khoác trên mình bộ trang phục màu đen, người còn lại mặc trang phục màu xanh lục. Tuy họ trông không giống nhau như hai giọt nước, nhưng chắc chắn phải là hai chị em.

Người mặc đồ đen khẽ thở ra thành tiếng, nghe không hẳn là một tiếng thở dài, lại cũng không phải là một tiếng rên than.

“Chuyến đi này là của chị.” Cô gái mặc trang phục màu xanh lá khẽ mỉm cười.

Hai chị em họ chung khoang với một kế toán viên đến từ Dunstable. Vợ và hai con nhỏ của anh ta ở khoang bên cạnh. Phía bên kia khoang lái là ba người đàn ông đang đi nghỉ mát, họ ăn mặc trông chẳng khác nào những chiếc đèn tín hiệu giao thông với các màu đỏ, cam và xanh lá; cùng với một cặp đôi trung niên đến từ Scotland và một nhà báo đã nghỉ hưu.

Giỏ hành khách tiếp tục xoay tròn chậm rãi, lững thững trôi qua mặt hồ. Các hành khách trên chuyến hành trình đã có được những trải nghiệm đầy kinh ngạc khi họ vừa cảm nhận được những chuyển động xoay tròn liên tục, lại vừa thưởng thức được bầu không khí ở độ cao này. Bằng cách nào đó mà bầu không khí trên đây có vẻ trong lành và thoáng đạt hơn nhiều so với trên mặt đất. Làn sương sớm lành lạnh nhưng lại không mang đến cho người ta bất kỳ cảm giác khó chịu nào. Không khí như mơn trớn làn da và cứ thế thấm dần vào trong từng lá phổi con người ta theo cách riêng của nó.

Cô gái mặc trang phục màu xanh lục, Jessica, tiến đến bên cạnh chị gái mình là cô gái có gương mặt tái nhợt và đang bấu chặt tay vào thành giỏ. Đôi mắt cô chị mở to, nhìn chằm chằm xuống mặt hồ bên dưới như thể đang băn khoăn điều gì đó. Trong đầu Jessica đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ nhất, rằng chị gái cô có thể lập tức nhảy ra ngoài.

Chỉ trong nháy mắt sau đó, cô lại nghĩ rằng nếu cả hai người cùng nhảy ra có khi sẽ tốt hơn, hoặc giả cái cảm giác một vài giây vừa kinh ngạc lại vừa đau đớn khi va chạm với mặt nước ấy cũng không tệ chút nào. Cái bóng tối nghẹt thở và mát lạnh nơi đáy hồ có thể nhấn chìm họ, hoặc cũng có thể đẩy họ lên trên mặt nước và đưa họ dạt vào bờ. Nếu họ cùng nhảy ra ngay lúc đó, có thể cả hai đều đã còn sống sót rồi.

“Thật khó tin, đúng không?” Jessica lên tiếng, vì rất lâu về trước cô đã học được rằng sự sao nhãng đôi khi lại có thể ngăn chị gái cô thực hiện một hành động liều lĩnh nào đó. “Chị có thích nó không? Em không thể hiểu được tại sao trước đây chúng ta lại không làm việc này cơ chứ.”

Isabel khẽ mỉm cười, nhưng không lên tiếng, vì cô biết câu trả lời của cô lúc này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Thật sự tuyệt vời, phải không? Chị hãy nhìn những màu sắc đó mà xem.”

Vẫn không có câu trả lời, nhưng Jessica cũng đã thấy hài lòng hơn khi chị gái mình ngẩng đầu lên nhìn về phía những bụi cây mọc sát cạnh bờ nước. Lúc này, họ chẳng khác nào những quý cô đang trong phòng vũ hội, xoay tròn giữa không gian, chiếc áo choàng của họ phồng lên rồi lại xẹp xuống, xoắn lại với nhau cho đến khi chẳng ai biết được đâu là điểm đầu và đâu là điểm cuối. Ở tít phía xa bên ngoài hàng dãy ngọn cây, những ngọn đồi rực nắng như những viên ngọc quý giá trải dài bất tận.

“Chúng ta đang ở phía trên dinh thự Harcourt.” Từ lúc bắt đầu chuyển đi, người điều khiển chiếc khinh khí cầu này vẫn luôn nói chuyện nhẹ nhàng như thế. “Tòa nhà nguyên bản vốn nằm ngay phía trước kia thôi, nhưng nó đã bị cháy rụi vào cuối thế kỷ mười chín rồi.”

“Chúng ta có cần lên cao thêm chút nữa không?” Nhà báo về hưu có cái đầu hói và cái bụng phệ cau có nhìn những ngọn cây đang càng lúc càng gần.

“Đừng lo lắng, mọi người, tôi có kinh nghiệm rồi mà.” Viên phi công tên Sean có mái tóc đỏ, cao khoảng trên một mét tám mươi khuấy nhẹ không khí bên trên lò đốt và tất cả những ai ở gần anh ta đều cảm nhận được một luồng khí nóng bùng lên ngay trên đầu họ. “Ở khu vực này, tôi thích xuống thấp một chút bởi vì những khu rừng này chính là địa điểm tuyệt vời nhất để xem sóc đỏ tại Northumberland. Còn có cả chim ưng biển nữa, dù năm nay có vẻ chúng xuất hiện muộn hơn.”

Anh ta vừa dứt lời, hàng loạt những chiếc máy quay bắt đầu hoạt động, tất cả hành khách đều dồn về một bên giỏ hướng về phía khu rừng gần nhất, cả hai chị em nhà kia đều không mang máy quay nên thành ra họ mới là người đầu tiên nhìn thấy những phần mái nhô lên của ngôi nhà đổ nát, lấp ló qua những tán cây, trông chẳng khác nào những chiếc răng bẩn vàng quạch. Cô gái mặc trang phục đen bất giác rùng mình.

“Ngôi nhà được xây dựng vào thế kỷ mười sáu ở đây nhằm mục đích phòng thủ.” Viên phi công nói khi chiếc khinh khí cầu bay lên cao hơn một chút để tránh va vào các ngọn cây. “Nếu có thể quay lại quá khứ, các bạn sẽ quan sát được toàn cảnh khắp năm mươi dặm của khu vực đồng quê quanh đây. Mọi người, chúng ta chỉ còn mười lăm phút nữa là hạ cánh rồi.”

“Đó là gì vậy? Trên đỉnh ngọn cây lớn có lá màu vàng đó? Những cái lông màu nâu xám.” Một trong số hành khách chỉ về phía ngọn cây đằng sau và tất cả mọi người đều dời sự chú ý của mình khỏi những ngôi nhà đổ nát.

“Có thể nào.” Viên phi công nâng ống nhòm lên, quay lại phía sau quan sát.

“Hình như dưới đó có người.”

“Ở đâu cơ? Trong rừng á?” Jessica nhìn theo ánh mắt của chị gái mình, nhưng thị lực của cô vốn không tốt lắm. Ngay cả thính giác của Isabel cũng tốt hơn cô, thậm chí Isabel rất nhạy cảm với mùi vị và thường là người đầu tiên phát hiện ra những mùi lạ trong thức ăn. Cứ như thể trong hai chị em, Isabel đã được tôi rèn sắc sảo hơn, thông minh hơn vậy.

“Phía sau ngôi nhà ấy!”

Jessica nhón chân lên nhìn qua vai chị gái mình. Cô có thể trông thấy một lỗ hổng lớn trên mái nhà, những bức tường đổ nát.

“Một cô gái. Đang chạy.”

Chiếc khinh khí cầu bay qua ngôi nhà, đủ thấp để có thể nhìn thấy được lớp rêu nhỏ xíu và mái nhà đổ nát. Viên phi công đang cố gắng tìm ra một con chim ưng biển nên đã tiếp tục điều khiển khinh khí cầu hạ xuống thấp hơn.

“Ở đó!”

Có bóng người đang chạy rất nhanh, là một cô gái trẻ dáng người mảnh khảnh, tóc đen, mặc bộ trang phục màu xanh lam. Cô ta đánh mắt về phía họ và đang chạy đến chỗ bức tường phía xa trong khu vườn.

“Cô ta đang làm gì vậy?”

Phía sau hai chị em, những hành khách khác đang cố gắng chụp ảnh con chim ưng biển, và nhà báo về hưu đang hướng dẫn mọi người để có thể chụp được những bức ảnh đẹp nhất về thế giới hoang dã này. Chỉ có hai chị em họ là đang dõi theo cô gái dưới mặt đất. Jessica liếc nhìn xung quanh, cân nhắc xem có nên báo cho những người khác biết hay không. Cô lần sờ tay vào túi áo khoác và tìm thấy chiếc điện thoại của mình.

Trong khu vườn bên dưới, từ vị trí gần hàng cây bụi, một gã đàn ông bước ra, chậm rãi nhưng có mục đích rõ ràng. Từ phía trên, hai chị em chỉ có thể quan sát được dáng người của gã, kiểu người thấp nhưng rắn rỏi. Gã mặc một chiếc áo khoác da quá khổ khoác bên ngoài chiếc sơ mi trắng và đội chiếc mũ vành nhỏ tối màu. Mái tóc đen của gã cong lại bên dưới vành mũ.

Chạy bên cạnh gã là một con chó chăn cừu Đức rất lớn.

“Ôi!” Jessica ép sát vào chị gái mình. “Bella, yên lặng nhé, để em…”

Trong thoáng chốc nhìn thấy người đàn ông đó, cô em gái đã ngồi sụp xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu mình.

“Chuyện gì vậy?” Isabel hỏi.

“Em thật không dám tin! Là hắn!”

“Ai cơ? Jess, em biết người đàn ông đó sao?”

“Sean!” Jessica đứng dậy, vỗ vào cánh tay viên phi công. “Anh cần phải nhìn bên này.”

“Chuyện gì vậy?” Viên phi công quay lại, cả anh chàng kế toán kia cũng quay lại.

“Người đó có một khẩu súng.” Cậu con trai trong độ tuổi thiếu niên của anh chàng kế toán cũng phát hiện ra có hai người bên dưới mặt đất. Cậu đang chỉ vào một vật trông như một khẩu súng bắn đạn ghém, hoặc có thể là một khẩu súng trường trong tay trái của gã đàn ông. Bên tay phải, gã đang cầm một hòn đá lớn.

“Ôi Chúa ơi, đúng là hắn ta có súng.” Mẹ của cậu bé cũng kêu lên. “Chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Họ cứ tiếp tục thầm thì bàn tán với nhau như vậy.

Những hành khách khác trên khinh khí cầu đã không còn hứng thú với những con chim ưng biển nữa, lúc này đã có thêm một số người quay về phía họ. Cô gái trên mặt đất nhìn lên, thấy chiếc khinh khí cầu và bắt đầu la hét. Gã đàn ông, có vẻ đã không nhìn thấy hoặc nghe thấy họ, nâng hòn đá lên cao. Cô gái dường như đang vùng vẫy cố gắng thoát ra khi bị ép chặt xuống nền đất. Hòn đá trên tay gã đàn ông giáng xuống.

Cô gái không còn la hét nữa. Tiếng kêu nghẹn ngào của một người nào đó trên chiếc khinh khí cầu trở nên vô cùng rõ ràng trong không khí buổi sớm bình minh. Đó là thanh âm duy nhất họ tạo ra lúc này. Họ đã quá sốc. Gã đàn ông dưới mặt đất quay đầu và ngẩng lên nhìn. Con chó bên cạnh gã cũng vậy. Những hành khách trên chiếc khinh khí cầu đều nhìn thấy gã bỏ hòn đá trong tay xuống rồi đưa tay lên đầu, kéo chiếc mũ sụp xuống trong khi vẫn nghển cổ và nhìn lên trên.

“Ôi, Chúa ơi!” Jessica bật thốt.

Không khí xung quanh họ rít lên khi Sean mở chốt để giải phóng ngọn lửa đưa khinh khí cầu bay lên, nhưng anh ta cũng nói thêm với họ rằng, họ sẽ cần khoảng mười giây để anh ta có thể thao tác hiệu quả. Chỉ cần mười giây để chiếc khinh khí cầu có thể bay lên được đến độ cao an toàn. Jessica dường như đang nhớ đến một việc gì đó tương tự, nhẩm đếm. “Mười, chín…”

Cô cầm điện thoại của mình lên, chuyển sang chế độ máy ảnh và chụp một bức hình của gã đàn ông đó. Gã đã trông thấy cô làm vậy vào chính khoảnh khắc mà gã nhìn thẳng vào mắt cô.

“Tám, bảy…”

Gã đàn ông trên mặt đất chuyển khẩu súng sang tay phải của mình.

“Cúi xuống! Mọi người mau cúi xuống!” Jessica đẩy chị gái mình xuống mép giỏ khinh khí cầu, rồi xoay người lại kéo lấy cánh tay của người kế toán. Thế nhưng họ không thể nào trốn được hoàn toàn, đơn giản vì giỏ hành khách không đủ chỗ cho tất cả mọi người đều ngồi sụp xuống. Jessica không rời mắt khỏi gã đàn ông dưới mặt đất, phần chỏm đầu của cô bị lộ ra ngoài một cách vô cùng nguy hiểm.

Lúc này con chó của gã đàn ông dưới mặt đất đang chạy vòng quanh đầy hứng khởi, nó sủa vang về phía những sinh vật lạ đang lơ lửng giữa trời kia.

“Sáu, năm…” Isabel vẫn tiếp tục đếm.

Jessica nghĩ có lẽ họ đang bay cao lên rồi, nhưng rất chậm. Mọi người vẫn còn đang đứng. “Mau cúi xuống.” Cô cố gắng kêu lên lần nữa.

Một viên đạn khai hỏa ngay khi gã đàn ông trên mặt đất giơ khẩu súng lên. Thứ âm thanh đáng sợ như nổ tung trong bầu không khí của buổi sáng sớm. Các hành khách bắt đầu la hét. Họ gào lên với nhau và gào lên với cả viên phi công. Khi anh chàng kế toán với người qua, đẩy vợ con sụp xuống giỏ hành khách cũng là lúc chiếc giỏ bắt đầu xoay vòng, mang hai chị em Jessica tránh xa khỏi thảm kịch dưới mặt đất.

“Bốn, ba…” Chắc chắn là họ đang bay lên cao hơn, lúc này tốc độ đã nhanh hơn vừa nãy.

“Giữ chắc vào!” Sean làm bùng ngọn lửa lần thứ ba.

“Hai, một.” Trong đầu, Jessica nhẩm đếm từng giây, từng giây một.

Phải, lúc này họ đang bay lên rất nhanh. Chiếc khinh khí cầu giờ đã vượt qua khuôn viên bức tường của khu vườn, mỗi giây trôi đi nó lại càng bay cao hơn.

“Ôi, tạ ơn Chúa! Cầu Chúa, nhanh mang chúng con lên cao! Lạy Chúa tôi! Mọi người, mau cúi đầu xuống!”

Giỏ hành khách xoay lại và cô có thể lần nữa nhìn thấy khu vườn. Xuyên qua cánh cổng tò vò, nơi chắc chắn đã từng có một cánh cửa gỗ, cô nhìn thấy gã đàn ông đã đi vào một khoảng trống phía sau ngôi nhà. Jessica lại đưa điện thoại lên. Lần này cô đã chụp được một tấm hình rõ nét. Thật không may là gã cũng vậy.

“Mau cúi đầu xuống! Mau cúi đầu xuống!”

Cô không biết được là ai đang la hét, cô nghĩ có lẽ là viên phi công chăng, nhưng cô không thể cử động, cũng không thể sụp hẳn xuống dưới chiếc giỏ được. Cô cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào gã đàn ông đang lăm lăm khẩu súng trong tay, báng súng tựa vào vai gã, còn gã thì đang tựa người vào bức tường.

Gã đang nhắm bắn vào cô. Cô chắc chắn như vậy.

Tiếng súng rất to, rất rõ ràng và rất rất gần, kéo theo là một vài giây choáng váng. Sau đó, những tiếng rên rỉ tắc nghẽn và những tiếng thì thầm trầm thấp vang lên. Cậu bé tuổi vị thành niên bắt đầu nức nở.

Lúc này, chiếc khinh khí cầu đang bay lên rất nhanh, mặt đất cũng thu bé lại. Chưa gì mà hai bóng dáng kia, một cuộn tròn như một con rắn đáng sợ, một đang chạy rất nhanh dọc theo trên mảnh đất như thể muốn bắt lấy họ, đã trở nên mờ nhạt. Bên khóe mắt, Jessica trông thấy một cái đầu khác ló ra bên trên thành giỏ hành khách. Cô có thể nghe thấy những chuyển động, tiếng va chạm vào thành giỏ bằng mây. Những hành khách khác đang đứng lên. Chị gái cô đẩy người ra và cô khẽ ngả người ra sau, để chị ấy đứng lên.

“Chuyện này là thật sao?” “Tôi không thể tin được chuyện đó vừa mới xảy ra?” “Mọi người đều ổn cả chú?” “Helen? Poppy?Nathan? Trả lời đi.”

Gã đàn ông trên mặt đất lại giơ khẩu súng lên lần nữa và giỏ hành khách lại rung lên khi mọi người phải lần nữa ngồi sụp xuống để tránh đạn. Nhưng lần này, cả hai chị em đều đứng yên tại chỗ. Lúc này, họ đang ở rất cao, có thể độ cao đã đạt tới mức như lúc họ mới bắt đầu chuyến hành trình và cách xa mặt đất tới vài trăm mét. Họ hẳn là đã được an toàn.

“Ở đây có sóng không?” Nhà báo về hưu vẫn còn ngồi sụp dưới mép giỏ. “Chúng ta cần phải gọi điện báo cảnh sát.”

Jessica đã kiểm tra điện thoại của mình. Không có một vạch sóng nào. Trong công viên quốc gia Northumberland này có rất ít sóng điện thoại hoặc gần như không có sóng. Nơi đây là một trong những vùng xa xôi nhất, dân cư thưa thớt nhất và ít người ghé thăm nhất trên đất nước này.

Mọi người lại bắt đầu lục tục đứng lên. Anh chàng kế toán, lúc trước tự giới thiệu tên mình là Harry, đã tìm thấy vợ, mỗi tay cô ấy đang ôm chặt lấy một đứa con của họ. Mọi người vẫn còn đang run rẩy nhìn xuống vùng đất nhấp nhô, ngôi nhà đổ nát như những mảng mùa thu chắp vá của khu rừng. Mặt hồ vẫn sáng lấp lánh trong ánh nắng bình minh như một đồng xu bị bỏ lại. Dường như sẽ là một chặng đường rất dài.

“Ổn rồi. Mọi người hãy bình tĩnh. Nat, Con ổn chứ? Đã qua rồi. Bây giờ chúng ta đang ở rất xa rồi. Cha thậm chí còn chẳng nhìn thấy hắn đâu nữa. Chúa ơi, con thật sự đã chứng kiến chuyện đó sao?”

Jessica đang dần bình tĩnh lại, cảm giác kinh hãi đã qua đi, sự nhẹ nhõm ùa về. Cô kiểm tra điện thoại lần nữa. Người phụ nữ kia vẫn nằm trên mặt đất, không thể trốn chạy. Có thể người khác sử dụng mạng di động khác sẽ may mắn hơn cô chăng. Cô bèn nhờ tất cả mọi người cùng kiểm tra điện thoại của họ…

Một tiếng thét vang lên dội thẳng vào một bên tai cô như tiếng búa nện.

Ngay lập tức, tất cả hành khách đều quay về phía tiếng thét ấy. Bên kia giỏ hành khách là một giáo viên trung niên tên là Natalie. Hai tay bà ta đang ôm chặt lấy mặt, tiếp tục la hét. Chồng của bà giữ chặt lấy đôi vai bà, cố gắng kéo mặt bà quay về phía ông.

Những hành khách khác nhìn bà, rồi đưa mắt theo hướng nhìn của bà và lập tức nhận ra ai đó đã biến mất. Và sự vắng mặt của người đó đã gọi tên cho một thảm họa bắt đầu.

Sean, viên phi công cao lớn có mái tóc màu đỏ, đã không còn đứng thẳng bên trong khoang lái nằm ở vị trí trung tâm chiếc khinh khí cầu này nữa, một tay anh ta đang đặt trên lò đốt, tay còn lại đang nắm chặt cái ống nhòm. Những hành khách đang ở gần với anh ta nhất đều lùi bước. Cậu thiếu niên thì bị cha mình kéo lại. Nhà leo núi cũng quay mặt đi, vẻ mặt nhăn nhúm tỏ rõ sự kinh hoàng.

“Chuyện gì vậy?” “Anh ấy đâu rồi?” “Anh ấy đi đâu rồi?”

Jessica tiến sát hơn và kiễng chân nhìn qua vai anh chàng kế toán viên, sau đó đưa điện thoại của mình lên và bắt đầu chụp những tấm ảnh.

Bên trong khoang lái của viên phi công trông như thể có ai đó đã đánh đổ một lọ sơn đỏ loang lổ. Máu và những chất dịch nhờn nhớp nháp màu xám nhỏ xuống hai bên thành giỏ bằng mây. Dưới đáy giỏ là một phần thân thể và tứ chi đổ gục.

Đầu viên phi công đã bị cắt rời khỏi cơ thể của anh ta.

PHẦN I - 1 - 2

Tiến >>


Nguồn: Nhà xuất bản: Văn Học - ebook©vctvegroup
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 22 tháng 9 năm 2022