ĐOÀN VĂN NGHIÊU

BÊN NHỊP CẦU XƯA


Tôi vớt lên ánh trăng vàng nhợt nhạt
Bên nhịp cầu tre nhỏ em qua
Người đi rồi mà trăng chẳng nhận ra
Cứ ngơ ngẩn níu cánh diều no gió.


Hay hối hận những tuần trăng không tỏ
Những đêm sương đẫm thảm cỏ ven đường
Phủ mặt tôi tóc rối của người thương
Pha trộn lẫn hương chanh cùng bồ kết.


Nước cứ trôi! Muốn mang trăng về biển
Trăng hững hờ, thương cầu nhỏ bơ vơ
Nhớ một thời nghiêng nón đề thơ
Soi bóng nước em đọc thơ tôi tặng.


Dòng sông nhỏ buồn trong thầm lặng
Bèo mây trôi, xuôi về chốn xa vời
Tiếng sáo diều ai réo rắt lưng trời
Khêu nỗi nhớ người đi trong đêm cao vời vợi.


Nhịp cầu xưa bên chờ, bên đợi
Nay trẫm mình xuống trăng nước chơi vơi
Vớt ánh trăng tàn trong buồn tủi người ơi!
Vắt tay vịn tôi phơi trong đêm sương chờ đợi.


Tôi mong sớm đến mùa trăng mới
Em có về! Vần thơ cũ hong phơi
Tôi xây lại nhịp cầu để em khỏi chơi vơi
Và níu giữ cho trăng tròn đầy, sáng mãi


20.05.07

Được bạn: HB 21.05.2007 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "BÊN NHỊP CẦU XƯA"