Băng Nguyệt

Lạc một trần duyên


 
Từ ta ngóng nhạn nhìn trời
Trông về cố quận từng lời gọi nhau
Nhoẻn cười che dấu nổi đau
Lệ dồn nén lại trào vần thi ca..
 
Đời vô nghĩa ta với ta.....
Thuyền trăng xuôi ngược hải hà lang thang
Lòng đau để lệ tuôn tràn
Rụng đầy hoa trắng dưới ngàn mưa sa...
 
Đời vô nghĩa ta...với ta...


15.7.2007

Được bạn: ATT đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Lạc một trần duyên"