Vivi

Xuân trời viễn xứ


Le lói nắng xuân đồi tuyết vỡ
Quặn lòng buồn, nhớ thuở hương xưa
Cuối xuân trở gió mây đưa
Nụ hoa trắng rụng, lệ mưa ngập rừng
Cánh hoa vỡ ngập ngừng hoang vắng
Rũ hoàng hôn lạnh ngắt đêm về
Trầm tư lẻ bóng não nề
Giữa vùng thung lũng ê hề giá băng
Trời ủ dột vầng trăng mây phủ
Cánh chim hoang, lạc ngủ cô đơn
Mang bao nỗi nhớ chập chờn
Chôn sâu đáy mộ, tuyết hờn băng tan
Xuân viễn xứ hoa tàn lộc úa
Ruộng dâu kia, vọng hứa thủy chung
Nghe đêm trừ tịch não nùng
Rừng xưa hồn đẫm lạnh lùng lệ tang .
Vivi

Được bạn: vdn 9.2.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Xuân trời viễn xứ"