Vivi

Ngẫm xuân quê mẹ

Đất khách cuối đông lành lạnh
Trăng chiều hiu quạnh đồi non
Lẻ loi chiếc bóng mỏi mòn
Vấn vương xuân mẹ héo hon lạc loài
Phong kín u hoài núi lở
Hương xuân vướn nợ buồn trao
Nơi đây chẳng có mai đào
Ngửa trông mây bạc, cúi chào hồn quê
Mỗi độ xuân về ngoảnh lại
Xuân nào quằn quại khăn tang
Xuân nào núi mẹ lệ tràn
Xuân nào xáo thịt, da vàng bi ai
Vạt nắng thở dài tuyết đọng
Trên cành xuân vọng lê thê
Trăng nghiêng dệt mộng tình quê
Khung trời kỷ niệm, xuân hề nào phai !
Vivi
Norway 14. februar 2008

Được bạn: vdn 19.2.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Ngẫm xuân quê mẹ"