Vivi

Chiếc lá đời


Bể đời ôm chiếc lá khô
Mang đi muôn nẻo hư vô bến bờ
Sóng tình gối chiếc ngủ mơ
Giữa dòng nước đỏ, bạc phơ mái đầu
Hẳn rõ ràng, đáy bể sâu
Chôn đầy những lá, xanh mầu mầm non
Còn đâu hình bóng môi son
Thuở nào lưu dấu mỏi mòn gió xuân
Chiếc lá khô, rẽ một thân
Cô đơn cỡi ngọn sóng thần hoàng hôn
Lắm cơn giông bão dập dồn
Trút lên thân lá vùi chôn bể đời !
Vivi

Được bạn: vdn 20.3.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Chiếc lá đời"