Jacaranda

Đôi Hồn Nơi Đáy Vực

 
Vòng tay lạ ... xóa màu "em" trinh trắng
Để anh sầu, sầu đắng tiếng yêu xưa
Luyến tiếc chi ? ngày ấy chẳng chịu thưa
Chừ "em" đã ..."anh" cũng vừa "thổn thức"
Gặp lại nhau, đôi hồn nơi đáy vực
Mắt nhuốm buồn ... nỗi uất ức tang thương
Giận tim mình, sao cứ mãi còn vương
Hờn ngang trái ...em ghét luôn "Bà Nguyệt"
Tóc thề xưa ... phai dần theo hương tuyết
"Con Tim sầu" "Trăng khuyết" ... khác gì đâu ?
Mắt long lanh ... chan chứa những niềm sầu
Anh hiểu được, chắc thôi câu hờn oán ...
Dòng đời trôi, ta lạc nhau ngày tháng
Biết làm sao ? ai cản được chuyện đời
Thôi giấu buồn vào những áng thơ rơi
Cho khuây khỏa... niềm chơi vơi em vậy
Đến một ngày, Tim em ngưng máu chảy
Anh có về ... rung khảy điệu Đàn xưa ?
Hay tiễn bằng "Gió, Bụi" mịt trời Mưa
Bên giá lạnh ... niềm riêng em canh cánh
jacaranda

Được bạn: vdn 29.4.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Đôi Hồn Nơi Đáy Vực"