jacaranda

Thổn Thức Niềm Xưa



Ta bật dậy, ngó quanh ... trời đất tối
Tay đan tay, sao chỉ mỗi bên rừng
Muôn cây thấp, mộ xen từng kẽ lối
Đêm lạnh hồn ...ai đắp vội đất nâu


Ta lê gót, chân đạp sầu ... muôn Lá
Xạc xào ơi ! tiếng giòn giã thanh âm
Có nghe chăng, muôn tiếng Mộ thì thầm
Cây khóc Lá, ai khóc người vong phụ ...


Đời chẳng lẽ, chỉ phù du phút ấy ?
Môi chưa hôn, tim run rẫy ... tội đồ
Ba tấc đất, vùi tâm linh đau khổ
Lệ trào dâng, hay Mưa đổ ... tình ơi !


Không ai cướp, sao mất đời son trẻ ?
Ngón tình sầu, ai dạy vẽ niềm đau ?
Nghe hơi sương, dăm tóc sợi bạc màu
Từng đêm hát, ru ước ao ... phiền muộn


Ơ ầu ơ, dưới chân cầu nước cuốn
Nước chảy về nguồn, nước cuộn hoa trôi ...





 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 30 tháng 3 năm 2012

Bình luận về Bài thơ "Thổn Thức Niềm Xưa"