
	Chiều cuối tháng tư, mây trời vần vũ
	Tiếng sấm đì đùng văng vẳng nơi xa
	Ta ngồi đây, trong góc tối nhạt nhòa
	Gởi thương nhớ đến trời cao xa lắm.
	
	Hỏi rằng nắng đã bao mùa tất bật
	Hong khô người cằn cỗi mặt đất kia
	Nắng có thấy những niềm vui thường nhật
	Người bỏ quên nơi câu chuyện bên lề?
	 
	Lại hỏi gió bao mùa qua du hí
	Đỉnh non sầu, tới biển rộng ngoài xa
	Gió có biết lòng người đi bốn bể
	Trái tim nào chứa đựng cả san hà?
	
	Nắng lắc đầu, vội vã bước đi qua
	Gió cười trừ, lướt nhanh ra đồng trống
	Những cánh diều của một thời hoa mộng
	Vẫn còn bay, chấp chới tận cuối chiều.
	
	Mưa đến bên, chạm khoảng trống xanh rêu
	Cùng tiếng sấm, thúc giục người tỉnh lại
	Đã bao năm đường đi xa trở lại
	Có thấy mình đã băng hoại hồn thơ?
	
	Đôi mắt mở chốn phù dù mịt mờ
	Tay xòe lấy, đón khoảng không trống rỗng
	Chiều tháng tư, gió bên trời lồng lộng
	Một góc hồ, cây lẳng lặng suy tư.
	
	Triều Âm
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 12 tháng 5 năm 2023
