Đỗ Hồng

Kiếp Phù Vân




Có xa mới nhớ lúc gần nhau
Thấy nhớ con tim mới biết sầu
Ta giết muộn phiền bằng chén rượu
Tìm vui chưa biết được bao lâu?

Mất nhau mới thấy quý vô vàn
Nguy khốn mới cầu được phúc an
Hạnh phúc kề bên ta chẳng biết
Cả đời tìm kiếm khắp trần gian

Tim ta rộng mở cửa từ bi
Cho hết tình yêu chẳng tiếc gì
Dẫu biết cho đi không nhận lại
Có yêu rồi cũng sẽ phân ly

Nhìn hoa xuân nở thấy thương ta
Như cánh hạc bay giữa nắng tà
Tri kỷ mỗi mùa thêm vắng biệt
Lòng buồn thầm tiếc mỗi ngày qua

Không đi vẫn đến cuối đường trần
Sinh tử ai qua cũng một lần
Khi đến và đi không thể biết
Sống sao cho đáng kiếp phù vân

Đỗ Hồng

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 12 tháng 5 năm 2023

Bình luận về Bài thơ "Kiếp Phù Vân"