Triều Âm

Lặng






Có những ký ức chẳng thể phai màu
Thời gian trượt trôi, tháng ngày đi mất
Em còn ở lại, tận sâu ký ức
Nhớ một nụ cười, ánh mắt, dáng đi

Chục năm hay đôi chục năm nữa làm chi
Có bay nhảy, trốn thật xa lòng phố
Gặp bao người, bao chuyện trắng rồi đen
Túi lúc đầy, lúc vơi thì vẫn vậy

Vẫn vẹn nguyên nơi này, đóng kín
Cửa thời gian đã dừng lại mất rồi
Tay vuốt tóc, bắt gặp chút phai phôi
Chỉ thoảng nhẹ lời thật buồn trong gió.

Tựa vào đâu đêm hoen buồn lá cỏ
Nắng hừng đông lạnh giá ở cõi người
Chỉ ước rằng một khắc nhỏ lạc trôi
Trong giấc mộng lại gặp người xưa cũ

Người bảo nhau xua mây trời vần vũ
Bước tới đi, đón ánh sáng rạng ngời
Dễ lắm sao khi chưa trải người ơi
Chân cứ bước, hồn rã rời gục ngã.

Có nỗi sợ thẳm sâu hồn tơi tả
Rệu rã người, bải hoải chẳng buồn lo
Soi lại mình, trong những mối tơ vò
Để nhận lại rỗng không và chẳng có.

Giang trải ra giữa bầu trời lộng gió
Đón lại gì chỉ dối trá, điêu ngoa
Chân mệt mỏi, dừng ở một "mái nhà"
Là bức vách che mưa vùi năm tháng.

Ngày lại trôi, phủ ân đời chán ngán
Trẻ mới sinh, kẻ lại thế tắt hơi
Ngày vẫn vậy, tròn quay hai tư tiếng
Thiếu một người, thế giới cũng lạnh côi.

Triều Âm


 

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 13 tháng 5 năm 2023

Bình luận về Bài thơ "Lặng"