Luân Tâm

Hết Đường Đi




Nghe cỏ cây đau mình cũng đau
Bao nhiêu áo đẹp cũng phai màu
Gối chăn sương khói lòng sương khói
Chẳng lẽ mình đang lạc mất nhau

Chưa hết gian nan đã mây mù
Đâu còn hơi sức để viễn du
Ăn xin trở mặt thành ăn cướp
Lấy oán trả ơn nuôi hận thù

Đã hết đường đi đã cuối đường
Nói chi kỷ niệm với yêu đương
Mây tan thành nước hay bay mất
Qua ngõ hồn đau không tiếc thương

Mặc kinh kệ bụi không tiễn đưa
Âm thầm cúi mặt đất nắng mưa
Sử kinh còn dấu tay mơ trắng
Chai đá nặng lòng đau muối dưa

Muốn khóc mà sao lệ chẳng còn
Trọn đời quanh quẩn vẫn cô đơn
Mai sao cỏ dại nào xây mộ
Xin nhớ ghi giùm chữ cám ơn

Dù sao sống khổ vẫn hơn không
Có cay có đắng có mặn nồng
Có cả thơm tho và ngon ngọt
Bên bờ tuyệt vọng vẫn chờ mong

Gót nhẹ theo vận nước nổi trôi
Chiến chinh có lẽ cũng qua rồi
Mà sao oan ức nhiều hơn nữa
Xương máu oán thù dâng khắp nơi

Sử sách nghìn sau nói chuyện gì
Hôm nay sự thật đã mất đi
Làm sao tìm lại nguồn chân lý
Bóp méo vo tròn gian ác ghi

Thanh thản gì đâu ta dối ta
Thôi đành lỗi đạo với trăng hoa
Lòng sông chân núi mưa dầm gió
Lơ lửng lưng trời xanh bóng ma...

MD.09/19/02
LuânTâm

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 20 tháng 5 năm 2024

Bình luận về Bài thơ "Hết Đường Đi"