ĐOÀN VĂN NGHIÊU

LỐI NHỎ NGÀY XƯA


Đây con đường nhỏ ngày xưa
Giữa hai chiều nắng mưa quặn mình võng xuống
Những cung bậc cuộc đời gập ghềnh uốn lượn
Đất bùn nồng hơi thở mỗi cơn mưa.


Khóm trúc rặng xoan che bóng nắng ban trưa
Không dịu bớt cơn nóng thiêu lòng mẹ
Bữa - không cơm, gầy còm con trẻ
Cái đói nghèo xao xác cả bờ tre.


Lối nhỏ quanh co rộn tiếng ve
Như mũi khoan sâu vào lòng đói khát
Mấy đời người mà chưa tường câu hát
Mải cuốc cày chỉ quen hai tiếng ầu ơ.


Cái ổ rơm tù túng cả giấc mơ
Không thoát khỏi bờ tre bụi dứa
Đêm đông giá cha nhóm lên ngọn lửa
Sưởi mái tranh bốn phía gió lùa.


Đây con đường cũ ngày xưa
Cha vác cày đi theo những bậc thang uốn lượn
Đói, rét quẩn quanh đón đường sau trước
Giãi nắng, mưa dầm tiều tuỵ thân cha.


Đất bạt ngàn mà không một bông hoa
Con đường đó mà lối mòn ẩn khuất
Chỉ thấy bóng cha mình trần chân đất
Bạn với nắng mưa khuya sớm cuối cung đường.


Ôi lối cũ ngày xưa sâu nặng tình thương
Nay trở lại con đường rộng mở
Hương lúa mới nồng nàn hơi thở
Quê xưa nghèo nay sáng dậy hồn thơ.


23.11.06

Được bạn: HB - 23.11.2006 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "LỐI NHỎ NGÀY XƯA"