Nhớ Những Cái Tết ngày Xưa

hai hùng sg

Vậy là Bảy mươi cái Tết đi qua trong đời, không phải tất cả ngần ấy Tết được tui nhớ hết, nhưng ít ra cũng hơn sáu mươi mấy mùa xuân vẫn còn đọng lại trong ký ức của tui.

Đầu thập niên sáu mươi cái xóm đường đất đỏ nơi tụi cư ngụ còn nghèo lắm, ba tui làm Công chức Kho Tồn trữ Quân trang của Quân đội ngày xưa (Nó toạ lạc đoạn Cà Phê Du Miên đường Phan Văn Trị Gò vấp hiện giờ), lương công chức cũng tạm đủ sống, nhưng nhà tui anh em có cả tiểu đội nên đôi lúc cũng thiếu trước hụt sau.

*

Năm nọ tiết trời vào nhằm ngày hăm ba tháng chạp, mọi khi má tui đốt giấy Cò bay ngựa chạy đưa ông Táo về TrờI là trong nhà đã khá đầy đủ thức ăn đồ uống chuẩn bị cho ba ngày Tết rồi, vậy mà năm đó khi xuống nhà bếp tui buồn vô cùng, cái khạp đựng gạo màu da lươn chỉ còn vài ba lít gạo với cái lon sữa bò để đong gạo nằm chỏng chơ trong khạp, ngó cái " Gạc măng rê* trống huơ trống hoắt, không thấy cái "Dịm" ngâm dưa giá, ngó xuống dưới bộ ván gõ chưa thấy Dưa hấu, dừa xiêm. Nói tóm lại tụi chưa thấy món nào trong nhà để gọi là Tết.

Lòng buồn vô hạn bèn lân la đến bên má tui bà đang nấu cơm, tui hỏi má:

- Sao nhà mình năm nay hổng có đồ gì để ăn Tết hết vậy má, bộ ba con hết tiền rồi đi hả.

Nghe tui thắc mắc má bèn quay qua nhìn tui, rồi má hôn lên tóc tui, với gương mặt thoáng buồn má nói:

- Nay mới hăm ba hà lo chi con ơi, để vài bữa nữa nhà mình mới đi chợ mua đồ Tết.

Nghe má nói tụi mừng muốn khóc, vậy là nhà mình cũng có Tết, chẳng qua vì công việc lu bù nên má tui chưa đi chợ Tết mà thôi ( Tui tự nghĩ như vậy), để má nấu cơm tiếp tui chạy u lại nhà thằng Lạc Lớn ở kế bên khoe với nó:

- Một vài bữa nữa má tao dẫn đi chợ Tết vui lắm, Bác Tư có dẫn mầy đi chợ Tết chưa vậy Lạc

Thằng Lạc nói:

- Bác Tư nói cũng mấy bữa nữa chờ lương phạn của ba tao lãnh mới có tiền đi chợ Tết.

Thấy có Đồng Minh tụi reo lên:

- Vái ông Địa cho má tao với bác Tư gái đi chợ chung một ngày, ra đó tao với mầy cùng chơi luôn thể.

Thằng Lạc gật đầu cái rụp rồi nó rủ tụi qua tiệm tạp hoá của cô Ba Sao để nói chuyện "Ba đía" với mấy đứa bạn trong xóm đang tụ tập ngoài sân.

Ngày cận Tết không khí thật trong lành, gió thổi hiu hiu mát lạnh, mấy đứa con gái trong xóm điệu đà diện mấy cái áo len thơm mùi ( Long não), đám con trai thì cũng như mọi ngày, quần (Tà lõn) áo thun hoặc sơ mi ngắn tay, vừa đến nơi hai thằng tui thấy mấy cô nàng đang cắt bánh tét nhân chuối chia nhau ăn, mùi thơm của bánh khiến cho tui thấy bụng đói cồn cào, thằng Lạc chắc cũng giống tui nên ngồi xuống rề rà với mấy đứa bạn, thằng Cảnh, thằng Thành đến nơi trước nên đứa nào cũng có phần, bánh đã đủ chia cho mỗi người, nên hai thằng tui coi như ngó chực cho đỡ thèm, nhưng trờI còn thương người hiền lương, con Hồng như áy náy khi để cho tụi tui ngó chực, nó bèn lên tiếng:

- Hai ông chịu khó chờ tui chút xíu, tụi vô xin má tui một đòn bánh nữa, thế nào cũng có phần đừng có lo nha.

Nghe nhỏ Hồng nói cái giọng ngọt lịm và đầy tình nhân ái, hai thằng tui cảm động vô cùng, thằng Lạc lẹ miệng nói:

- Chèn ơi! Mắc công Hồng ghê, coi chừng Thím Hai rầy chết đó.

Tui biết thằng Lạc nói theo kiểu mạI hơi thôi, nếu con Hồng mần thinh thì hai thằng tui phải nuốt nước miếng cho đỡ thèm.

Vậy là mọi đứa đều có bánh tét để ăn, thấy vậy cô Ba Sao đem ra cho tụi tui một ca nước đá mát lạnh để giải khát khi ăn xong.

Chờ mãi đến hăm lăm Tết chưa thấy má tui động tịnh gì cho việc mua sắm Tết, đang ngồi suy nghĩ vẩn vơ buồn cho gia cảnh nghèo nàn của nhà mình, bổng đâu tiếng xe Xích lô máy ngừng đột ngột trước của nhà tui, trên xe một người đàn bà ăn mặc theo kiểu nhà quê dưới miệt Lục tỉnh bước xuống xe, mở cái khăn choàng trên đầu ra, bà làm cái quạt phe phẩy cho mát, tui nghe bà nói:

- Ái chà trên đây coi bộ nóng dữ đa, dưới "Gạch giá" quê tui mát rượi hà chú.

Thì ra bà than phiền với ông xích lô máy về không khí nơi tụi ở số với quê của bà, ông tài xế phụ khiêng mấy cái cần xé nặng trịch trên xe xuống, trả tiền xong bà quay mặt vô nhà tui lên tiếng kêu:

- Biên ơi, bây ra phụ tao khiêng đồ (dô) nè, nay tao với anh Ba bây tiếp tế cho bây ăn Tết đã đời luôn.

Nghe người réo tên ngoài ngỏ, má tui lật đật chạy ra, gặp người đàn bà nọ má tui mừng rỡ ôm chằm bà ta, má nói:

- TrờI chị Ba, em không ngờ tết sát nách rồi chị còn nhớ tụi em.

Thấy tui đứng sớ rớ má tui nói:

-Phương con. Đây là dì Ba chị ruột của má nè, con khoanh tay chào dì đi.

Tui ngỡ ngàng chào dì Ba, đây là lần đầu tiên tui mới biết mặt dì, dì đem lên đủ thứ từ gạo, nếp, đậu xanh, thịt heo, đến nước mắm, tôm cá, khô cá thiều và nhiều loại trái cây, chưa hết dì còn móc xỉa cho má tui mấy "Ghim" để đi chợ sắm tết cho gia đình.

Đêm đó tui làm quen với dì, nghe dì kể về bên ngoại nhiều hơn, trước đây má tui cũng kể, nhưng má kể sơ sài chứ không rành mạch chi tiết như dì Ba, dì ở lại một đêm qua hôm sau dì về lại quê nhà, với tui dì Ba như một bà Tiên trong những chuyện cổ tích, bà hiện ra giúp những kẻ khốn cùng đúng lúc khó khăn nhất, tôi thầm đội ơn dì Ba tui nhiều lắm, vì còn nhỏ nên tui không thể nào trả ơn dì bằng vật chất, tụi chỉ làm dì vui trong những lần gặp về sau, đến nỗi dì nói:

-Tao mập mà bây ghẹo tao cười muốn tắt thở, bây lớn lên đi làm hề được rồi đó.

Dì Ba tui đã ra người Thiên cổ gần hai chục năm rồI, mỗi lần Tết đến Xuân về tui chạnh nhớ đến dì Ba mà lòng nuối tiếc mãi khôn nguôi.

Ngoài Dì Ba, bên Nội tui, cô Mười cô Sáu cũng tay xách nách mang đem đủ thứ bánh trái cho nhà tui có cái Tết thật đủ đầy.

Sáng hăm tám Tết tui còn đang ngáy khò khò trong mùng, áng chừng mới năm giờ sáng má giật giò tui dậy, má nói:

- Dậy bây, đi chợ với má nè.

Không cần má tui kêu lần thứ hai tui thức dậy liền, lấy tay dụi mắt rồi hỏi một câu lãng xẹt.

- Mình đi chợ Tết hả má.

- Chứ còn gì nữa ông con ơi, hổm rày cứ ngóng (quài), nay tới ngày đi còn ở đó mà hỏi.

Má tui còn nói thêm:

- Má hẹn với bác Tư gái rồi, kêu thằng Lạc cùng đi chợ cho có bạn với bây.

Nghe má nói vậy tụi tĩnh ngủ hẳn, một hồi sau hai nhà tụi tui có mặt ở chợ Gò vấp rồi, ngày xưa chợ Tết rất sung, người bán tràn ra đường lộ dành cho xe cộ chạy, hai đầu cổng chợ họ đặt bảng cấm, xe cộ phải đi vòng đường khác để tránh chợ Tết.

Được cho ít tiền, tui với thằng Lạc xin phép tách ra đi riêng để mua những vật dụng mà mình thích, tụi tui thả bộ lên đầu chợ trên nơi gần trường Chánh, trường tiểu học mà hai đứa tụi đang học nơi này, ghé vô nơi bán mấy tờ giấy đỏ dùng để dán trái cây chưng Tết mua một ít, bao lì xì, tui thích nhất là mấy phong pháo chuột màu đỏ nhỏ xíu thật dễ thương, pháo này treo trang trí trên những cây mai chưng Tết thì đẹp vô cùng, khi cần đốt nó nổ tí tách thật vui tai và ít nguy hiểm hơn loại pháo trung, pháo đại, mỗi đứa mua vài phòng pháo thì tiền cũng gần hết, khát nước quá hai đứa hùn tiền lại mua của thím xẫm chai xá xí hiệu Con Cọp uống cho đã khát.

Nhìn quanh chợ thật vui mắt, hàng hoá thật phong phú, đủ loại trái cây, bông Hoa thật tươi thắm đủ màu, những cây mai vàng họ

Xếp ngay ngắn bên vệ đường trông như một cánh rừng thưa bên phố thị, nhà lồng chợ thì gà vịt heo bò đầy sạp, hàng xén, đồ lặc xooang bán đầy dưới những tấm nylon trải dưới đất, mấy sạp vải trưng bày vải vóc quần áo đủ loại đủ màu, nhất là nơi bán nhang đèn và đồ thờ cúng, người ta bu đen nghẹt, ai cũng muốn mua cho lẹ rồI về, chợ búa ngày Tết thật đông nhưng không hề có cảnh lường gạt và móc túi, ngày ấy dân tình rất hiền hoà quanh năm chẳng thấy ai gây gỗ với nhau bao giờ, làng xóm đùm bọc thân tình với nhau vô cùng.

Vậy là Tết năm đó nhà tui có cái Tết thật ấm cúng, Bà nội tui năm đó cũng khá lớn tuổi, Nội ở nhà tui ăn ba bữa Tết với con cháu, tiếc rằng vài năm sau nữa bà Nội tui về với tổ tiên khiến con cháu buồn vô hạn....

Rồi Tết Mậu Thân đến mang theo chết chóc tại ương cho dân lành, nghe đạn bay vèo trên hầm trú ẩn đâm con nít tụi tui khóc ầm ỉ khiến người lớn cũng đau lòng.

Lớn lên tụi tui đón Tết nơi đèo heo hút gió bởi chiến cuộc còn kéo dài, có những cái Tết phải nhảy xuống giao thông hào tránh đạn pháo, chẳng có bánh chưng bánh tét, chẳng có Mai Đào khoe sắc, không mứt bí mứt gừng, chỉ có gạo sấy thịt hộp với không khí giá lạnh của sương gió biên thùy..

Chẳng biết mình còn được đón bao nhiêu cái Tết nữa trên cõi đời này, Sinh lão bệnh tử là quy luật của muôn đời ai mà tránh khỏi, còn bao nhiêu quỹ thời gian không quan trọng, tui chỉ mong sao khi còn hiện diện trên cõi đời này ngày nào mình sẽ không phạm phải điều gì ác, sống toàn tâm toàn ý với hiện tại và nhất là những ân tình kỷ niệm mình đang mang không được phép lãng quên cho đến ngày xa rời nhân thế.

Những ngày giáp Tết năm Rồng

25.1.2024


Nguồn: Tác giả Vietnamthuquan.eu - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 28 tháng 1 năm 2024