Quốc Phong

Ngắn ngủi

Ta biết kể thế nào về giọt nước mắt
Giữa những lo toan và nhân thế ngước nhìn
Giữa một khoảng không là em
Ta vô hồn ôm chặt
Rồi gục đầu xuống đáy biển mông mênh

Không có có chuyến xe nào chờ sẵn trước hiên
Ta vẫn phải bước đi 
ít ra... để tránh những điều mình không muốn tới...
Ta vẫn phải sống - yêu - và chờ đợi
Dẫu thế nào...
Mặt đất này...
đủ ấm áp... để nghỉ ngơi!


Và trên cao đủ chổ cho mọi cánh chim trời
Tìm đến nhau để hiểu đời mình ngắn ngủi
Chẳng oán trách viên đạn đời nông nổi
Kẻ siết cò hay vạn thứ xa xôi...

Dẫu thế nào...
Ta... đã nơi này,
Đã ngắn ngủi... thế thôi!
 
Quốc Phong

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 8 tháng 12 năm 2015

Bình luận về Bài thơ "Ngắn ngủi"