Lạc Vào Miền Cổ Tích 2 - Phù Thủy Hắc Ám Trở Lại

chris colfer

Mở Đầu - Trỗi Dậy Và Trở Lại.

Những ngày này, miền Đông đang mở hội linh đình. Ngày nào cũng như ngày nấy, hàng đoàn diễu hành tỏa đi khắp các đường phố, nhà nhà được trang hoàng với băng rôn và vòng hoa rực rỡ, từng nắm cánh hoa được tung chấp chới trên cao. Người dân ai ai cũng tươi cười, tự hào vì thành quả mới đây của họ.

Phải mất hơn một thập kỷ Vương quốc Say Ngủ mới hoàn toàn phục hồi, thoát khỏi lời nguyền mê ngủ đáng sợ trong quá khứ, cuối cùng, vương quốc đã hồi sinh và trở lại là đất nước phồn vinh như trước đây. Người dân miền Đông hiên ngang tiến vào tương lai mới, giành lại quê nhà của họ với cái tên Vương quốc Đông Phương.

Cả tuần lễ hội hè kết lại trong đại sảnh lâu đài của Nữ hoàng Ngủ Trong Rừng. Tòa lâu đài chật ních người, dường như cư dân cả vương quốc đã tụ tập ở đó; nhiều người phải đứng hay ngồi trên bậu cửa sổ. Nữ hoàng, Đức vua Chase phu quân của nàng, và cố vấn hoàng gia ngồi sau một chiếc bàn cao nhìn ra bao quát cảnh tiệc tùng náo nhiệt.

Một vở kịch nho nhỏ đang diễn ra ở trung tâm đại sảnh. Các diễn viên đang tái hiện buổi lễ ban phước cho Người Đẹp Ngủ Trong Rừng, đóng vai những bà tiên đã chúc phúc cho nàng và mụ Phù thủy Hắc Ám, người đã nguyền rủa nàng phải chết sau khi ngón tay bị cây kim trên một chiếc xa quay đâm phải. May thay, một bà tiên khác đã giảm nhẹ lời nguyền, để khi công chúa bị kim đâm thật, nàng và cả vương quốc chỉ chìm vào giấc ngủ. Họ đã ngủ mê man suốt một trăm năm và các diễn viên rất hào hứng khi diễn lại khoảnh khắc Vua Chase đặt lên môi nàng một nụ hôn, đánh thức cả vương quốc.

“Tôi nghĩ đến lúc chúng ta tạm biệt món quà nhỏ của nữ hoàng rồi,” một phụ nữ kêu lên từ cuối đại sảnh. Cô đứng lên một cái bàn và vui vẻ chỉ vào cổ tay mình.

Tất cả thần dân trong vương quốc đều mang quanh cổ tay họ những sợi thun làm từ nhựa cây. Năm trước, Nữ hoàng Ngủ Trong Rừng đã ra chỉ thị cho mọi người phải bật dây thun vào cổ tay mỗi khi cảm thấy cơn mệt mỏi vô cớ ập đến. Những sợi thun đã giúp cho người dân vương quốc giữ mình tỉnh táo, chống lại chút ảnh hưởng còn vương vất của lời nguyền.

May sao, dây thun giờ đã không còn cần thiết nữa. Mọi người trong sảnh nhất loạt gỡ thun ra khỏi cổ tay và vui sướng tung chúng lên cao.

“Tâu Nữ hoàng, người sẽ kể lại cho chúng thần biết từ đâu người đã học được một mẹo hay như thế chứ ạ?” một người đàn ông khẩn cầu.

“Các ngươi hẳn sẽ thấy lạ lùng khi nghe ta kể,” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng đáp. “Ta học được mẹo đó từ một đứa trẻ. Cậu bé ấy và chị mình đã ghé thăm lâu đài năm trước. Cậu ấy kể đã dùng dây thun để giữ mình tỉnh táo khi ở trường và đề nghị vương quốc ta thử cách đó.”

“Thật phi thường!” người đàn ông tán thưởng và bật cười với nàng.

“Thú vị quá, phải không? Ta tin rằng những ý tưởng kiệt xuất nhất đều do trẻ em nghĩ ra cả,” nữ hoàng nói. “Nếu tất cả chúng ta đều tinh ý như thế, ta sẽ thấy giải pháp đơn giản nhất cho những vấn đề to tát nhất đều đang ở ngay trước mắt ta chứ chẳng phải đâu xa.”

Người Đẹp Ngủ Trong Rừng dùng một chiếc thìa gõ khe khẽ vào ly để ra hiệu. Nàng đứng lên và bắt đầu nói trước những người dân đang nóng lòng trông đợi.

“Các bạn của ta,” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng lên tiếng, nâng ly lên. “Hôm nay đánh dấu một ngày vô cùng đặc biệt trong lịch sử nước ta và mở ra những ngày tốt đẹp hơn nữa cho tương lai. Trong buổi sáng này, công việc thương mại, vụ mùa, và trạng thái tỉnh táo nói chung của vương quốc chúng ta không những đã phục hồi mà còn tiến bộ hơn trước ngày lời nguyền say ngủ giáng lên mảnh đất này!”

Tiếng hoan hô của người dân vang dội đến nỗi cả lâu đài rung lên trong niềm hân hoan vui sướng. Người Đẹp Ngủ Trong Rừng nhìn sang bên cạnh và chia sẻ với chồng một nụ cười ấm áp.

“Chúng ta không nên lãng quên lời nguyền kinh khủng trong quá khứ mà những khi nhìn lại thời kỳ đen tối đó, hãy nhớ chúng ta đã chiến thắng nó như thế nào,” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng tiếp tục. Những giọt lệ nhỏ dâng lên trong mắt nàng. “Hãy để đó là lời cảnh báo cho những kẻ muốn cản trở sự phát triển của chúng ta: Vương quốc Đông Phương đây sẽ không lùi bước và đồng lòng đứng lên chống lại mọi thế lực gian ác dám phạm đến nó!”

Tiếng hò reo tán thưởng dội vang đến nỗi thậm chí đã làm một người đàn ông bật ngã khỏi bậu cửa sổ đang ngồi.

“Tôi chưa bao giờ tự hào như khi được đứng giữa các bạn tối nay! Ly này để chúc tất cả các bạn!” nữ hoàng nói trong niềm hạnh phúc rạng ngời, và cả gian phòng cùng nâng ly với nàng.

“Nữ hoàng Ngủ Trong Rừng muôn năm!” một người đàn ông đứng giữa đại sảnh reo lên.

“Nữ hoàng muôn năm!” người người tung hô cùng ông ấy. “Nữ hoàng muôn năm! Nữ hoàng muôn năm!” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng hòa nhã vẫy tay đáp lại họ và ngồi xuống. Buổi tiệc tiếp tục đến khuya, nhưng ngay trước nửa đêm, nữ hoàng bất chợt bị một cảm giác lạ thường xâm chiếm – một cảm giác mà đã nhiều năm nàng không hề cảm thấy.

“Thật lạ làm sao?” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng tự nhủ, nàng đưa mắt nhìn xa xăm và khẽ mỉm cười.

“Có chuyện gì không ổn hở em?” Vua Chase hỏi.

Người Đẹp Ngủ Trong Rừng đứng dậy và đi về hướng cầu thang phía sau họ.

“Chàng phải cho em lui thôi, chàng thân yêu,” nữ hoàng nói với phu quân. “Em hơi buồn ngủ.”

Nói ra điều đó, nàng cũng ngạc nhiên không kém đức phu quân, Người Đẹp Ngủ Trong Rừng đã nhiều năm rồi không ngủ. Nữ hoàng đã hứa với thần dân rằng nàng sẽ không ngơi nghỉ cho đến khi nào vương quốc được khôi phục hoàn toàn; giờ thì, khi nhìn vào những gương mặt rạng rỡ niềm vui trong đại sảnh, đức vua và nữ hoàng đều biết rằng họ đã thực hiện xong lời hứa đó.

“Ngủ ngon, em yêu dấu, hãy ngon giấc nhé,” Vua Chase nói và hôn lên tay nàng.

Trong phòng mình, nữ hoàng thay chiếc váy ngủ yêu thích và đặt mình lên giường lần đầu tiên sau hơn một thập kỷ. Nàng thấy như thể được hội ngộ với một người bạn cũ. Nàng đã quên mất cảm giác mát rượi từ tấm trải giường ấp lên tay chân nàng, sự mềm mại của chiếc gối, và cái thú được vùi mình vào giữa đệm êm.

Tiếng động từ bữa tiệc thoảng đến phòng nữ hoàng, nhưng nàng không lấy làm khó chịu; thực ra chúng lại còn rất êm dịu với nàng. Người Đẹp Ngủ Trong Rừng hít một hơi dài và chìm vào một giấc ngủ thật sâu – cũng gần như giấc ngủ trăm năm khi nàng còn bị nguyền vậy, chỉ khác là nàng biết có thể thức dậy bất cứ khi nào nàng muốn.

Khi Vua Chase bước vào phòng sau đó, ngài không thể ngăn mình mỉm cười trước cảnh vợ mình đang chìm trong giấc ngủ bình yên. Ngài chưa từng nhìn thấy vợ như thế này kể từ lần đầu gặp gỡ.

Trong đại sảnh, buổi tiệc cuối cùng cũng kết thúc. Những ngọn đèn và lò sưởi trong khắp lâu đài lần lượt được dập tắt. Những người hầu lau dọn gọn ghẽ và được cho đi nghỉ.

Lâu đài sau cùng cũng trở lại yên tĩnh. Nhưng vài giờ trước lúc bình minh, sự tĩnh mịch bị phá vỡ.

Người Đẹp Ngủ Trong Rừng và Vua Chase bị đánh thức bởi tiếng đập cửa ầm ầm như sấm dậy. Đức vua và nữ hoàng lập tức choàng dậy.

“Thưa Đức vua và Nữ hoàng!” tiếng một người đàn ông vang lên từ phía bên kia cánh cửa. “Thứ lỗi cho thần, nhưng chúng thần phải vào trong!”

Cánh cửa bật tung ra và viên cố vấn hoàng gia chạy vào phòng, theo sau là một tá lính mũ giáp chỉnh tề. Họ liền bủa ra vây quanh giường.

“Chuyện gì đang xảy ra thế này?!” Vua Chase quát lớn. “Làm sao các ngươi dám xông vào…”

“Thần vô cùng xin lỗi, thưa Đức Vua, nhưng chúng thần phải đưa Nữ hoàng đến nơi an toàn ngay lập tức,” viên cố vấn đáp.

“Nơi an toàn ư?” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng ngạc nhiên.

“Chúng thần sẽ giải thích trên đường tới đó, thưa Nữ hoàng,” viên cố vấn trả lời. “Nhưng bây giờ, chúng thần phải đưa người lên xe càng nhanh càng tốt – một mình người thôi. Người đi một mình sẽ ít bị chú ý hơn là một cỗ xe chở người và Nhà Vua.”

Viên cố vấn ngước nhìn với ánh mắt khẩn khoản, van nài nàng hãy thuận theo. Nữ hoàng sững người.

“Chase?!” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng lên tiếng và nhìn sang phu quân – nàng không biết phải làm thế nào.

Đức Vua cũng không biết nói gì. “Nếu họ nói nàng cần phải đi thì nàng phải đi thôi,” là tất cả những gì ngài thốt ra được.

“Em không thể rời bỏ người dân của mình,” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng đáp lại.

“Với tất cả lòng kính trọng, thưa Nữ hoàng, nếu người chết thì chẳng có lợi gì cho ai cả,” viên cố vấn nói.

Người Đẹp Ngủ Trong Rừng bàng hoàng cả người.

“Chết ư, ông ta có ý gì vậy?”

Trước khi Người Đẹp Ngủ Trong Rừng kịp nhận ra, quân lính đã đỡ nàng ra khỏi giường. Họ nhanh chóng hộ tống nàng và viên cố vấn ra cửa. Nàng thậm chí không kịp thốt lên lời tạm biệt.

Họ vội vã theo cầu thang xoắn ốc xuống tầng dưới lâu đài. Các bậc đá cấn vào đôi chân trần của nữ hoàng.

“Ai đó làm ơn cho ta biết chuyện gì đang xảy ra đi!” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng kêu lên.

“Chúng thần phải đưa người ra khỏi lâu đài càng nhanh càng tốt,” viên cố vấn đáp.

“Vì sao chứ?” nàng hỏi, bắt đầu gạt những người lính đang tháp tùng mình ra. Không ai trả lời, nên nàng dừng lại giữa cầu thang, vững như bàn thạch. “Ta sẽ không đi thêm bước nào nữa cho đến khi có người chịu nói cho ta biết! Ta là Nữ hoàng! Ta có quyền được biết!”

Gương mặt viên cố vấn tái nhợt đi.

“Thần không muốn làm người lo sợ thêm nữa, thưa Nữ hoàng,” ông ta đáp, hàm răng run lập cập. “Nhưng sau nửa đêm một lúc, khi tất cả khách khứa đã ra về, hai lính gác đang đứng canh gần cổng trước lâu đài trông thấy một ánh chớp lóe lên, và một cái xa quay không biết từ đâu bỗng hiện ra.”

Đôi mắt Người Đẹp Ngủ Trong Rừng mở to và mặt nàng nhợt đi.

“Họ không nghĩ đó là chuyện gì nghiêm trọng – có lẽ chỉ là một trò đùa ngớ ngẩn hòng phá hoại buổi tiệc của chúng ta tối đó thôi,” viên cố vấn nói tiếp. “Hai người lính đến gần để xem xét cái xa quay và thấy nó bốc cháy.

Ngay khi đó, một chuyện khác xảy ra.” “Chuyện gì chứ?” nàng hỏi.

“Đám dây leo và bụi gai từng bao phủ tòa lâu đài trong thời kỳ chúng ta bị ếm lời nguyền say ngủ - mớ cây cối đã được dọn sạch và vứt vào Hố Gai – đang mọc trở lại,” ông ta thuật lại. “Thần chưa bao giờ thấy cái gì mọc nhanh đến vậy; gần nửa lâu đài đã bị chúng phủ lên rồi. Đám dây leo đang nuốt chửng cả vương quốc.”

“Ý ông là lời nguyền trong Hố Gai đã lan ra khắp vương quốc sao?” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng hỏi.

“Không, thưa Nữ hoàng,” viên cố vấn vừa nói vừa nặng nhọc nuốt khan. “Đó chỉ là lời nguyền của một mụ phù thủy già. Đây là phép thuật hắc ám – thứ phép thuật hắc ám cực kỳ hùng mạnh! Thứ mà vương quốc của chúng ta đã một lần nếm trải trước đây.”

“Không.” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng thở hổn hển và che miệng lại. “Ông không có ý muốn nói đến…”

“Đúng thế, thần e là vậy,” viên cố vấn đáp. “Giờ thì xin người hãy hợp tác với chúng thần – chúng thần phải đưa người ra khỏi vương quốc càng nhanh càng tốt.”

Quân lính lại giữ lấy nữ hoàng và họ tiến vào sâu hơn trong lâu đài; lần này nàng không chống lại. Họ chạy xuống những bậc thang cho đến khi không còn bậc nào để xuống nữa. Rồi tất cả băng qua một cánh cửa gỗ đôi và Người Đẹp Ngủ Trong Rừng thấy mình đang ở trong chuồng ngựa lâu đài.

Có bốn cỗ xe ở trước mặt nàng. Mỗi cái được vây quanh bởi một tá quân lính đã lên ngựa và sẵn sàng khởi hành ngay lập tức. Ba cỗ xe có màu sáng và lấp lánh ánh vàng, thuộc về nữ hoàng, nhưng nàng lại được hộ tống tới chỗ cái thứ tư, một cỗ xe nhỏ, tầm thường và khiêm tốn. Những người lính tháp tùng cỗ xe này không vận áo giáp như những người khác mà giả trang làm thị dân và nông dân.

Lính gác đỡ Nữ hoàng lên chiếc xe đó. Trong ấy chỉ vừa đủ chỗ cho nàng ngồi.

“Phu quân ta thì sao?” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng hỏi, đưa tay ra chặn cánh cửa lại khi nó sắp bị đóng sau lưng.

“Ngài ấy sẽ ổn thôi, thưa nữ hoàng,” viên cố vấn trấn an. “Đức vua và thần sẽ đi ngay khi chúng thần cho khởi hành các cỗ xe đánh lạc hướng. Chúng thần đã dự tính chuyện này phòng trường hợp lâu đài bị tấn công. Hãy tin thần; đó là cách an toàn nhất.”

“Ta chưa bao giờ ra lệnh thực hiện những dự tính đó!” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng kêu lên.

“Không, đó là lệnh của phụ mẫu người,” viên cố vấn giải thích. “Đó là một trong những mệnh lệnh cuối cùng họ dặn thần trước khi qua đời.”

Tin này khiến trái tim nữ hoàng đập mạnh hơn. Cha mẹ nàng đã dành gần trọn cuộc đời để cố gắng bảo vệ nàng và ngay cả khi đã mất, họ vẫn tiếp tục làm việc đó.

“Ta đang đi đâu đây?” nàng hỏi.

“Trước mắt là Vương quốc Tiên,” viên cố vấn đáp. “Người sẽ được an toàn nhất khi ở bên Hội đồng Tiên. Những cỗ xe ngụy trang sẽ được đưa đi về các ngả khác để đánh lạc hướng. Giờ thì người phải nhanh thôi.”

Ông ta nhẹ nhàng đẩy nàng vào hẳn trong xe và đóng cửa lại thật chặt. Với cả tá lính vây quanh mà nàng vẫn không cảm thấy an tâm chút nào. Nàng biết tình thế vượt quá khả năng bảo vệ của họ.

Viên cố vấn gật đầu ra hiệu cho các cỗ xe ngụy trang và chúng lăn bánh. Vài giây sau, ông gật đầu với người đánh xe của nàng và, như một phát đạn đại bác, cỗ xe của nữ hoàng băng vào màn đêm, lũ ngựa phi nước đại nhanh hết mức.

Qua ô cửa nhỏ xíu của cỗ xe, Người Đẹp Ngủ Trong Rừng trông thấy cảnh tượng kinh hoàng mà viên cố vấn đã miêu tả với nàng.

Rải rác khắp lâu đài, nàng thấy quân lính và người hầu cố chống lại đám bụi gai và dây leo dại đang mọc lên quanh họ. Lũ cây cối vươn thẳng lên từ dưới đất và tấn công họ, như những con mãng xà đang quấn quanh con mồi. Dây leo bò lên bên tường lâu đài, phá vỡ các cửa sổ và túm lấy người kéo ra khỏi đó, treo họ lủng lẳng cách mặt đất hàng trăm thước.

Gai nhọn và dây leo vươn lên từ mặt đất lao tới cỗ xe của Người Đẹp Ngủ Trong Rừng, nhưng quân lính đã nhanh chóng vung gươm chém đứt chúng.

Nữ hoàng Ngủ Trong Rừng chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến thế này trong đời. Nàng trông thấy dân làng – vài người chỉ cách cỗ xe nàng một chút – trở thành nạn nhân của lũ quái vật rậm lá. Nàng chẳng thể làm gì để giúp đỡ họ. Tất cả những gì nàng có thể làm là trơ mắt nhìn và hy vọng có thể tìm được sự trợ giúp khi tới Vương quốc Tiên. Cảm giác tội lỗi vì bỏ lại chồng và vương quốc của mình làm lòng nàng trĩu nặng, nhưng viên cố vấn nói đúng: Nàng chẳng giúp ích được cho ai khi đã chết cả.

Lâu đài nhỏ dần, nhỏ dần phía sau nàng khi cỗ xe lăn bánh xa khỏi cảnh tàn phá đó. Chẳng mấy chốc, họ đi qua một khu rừng và tất cả những gì nữ hoàng có thể nhìn thấy bên ngoài là rừng cây tăm tối trải dài hàng dặm.

Ngay cả khi đã đi được một giờ, Người Đẹp Ngủ Trong Rừng vẫn còn nguyên nỗi lo sợ. Nàng không ngừng thì thầm với chính mình, “Chúng ta sắp tới rồi… Chúng ta sắp tới rồi…” dù nàng chẳng hề biết mình đã đến gần được bao nhiêu.

Bất thình lình, một tiếng vút chói lói vang lên từ phía rừng cây. Người Đẹp Ngủ Trong Rừng trông ra đúng lúc nhìn thấy một người lính và con ngựa của anh ta bị ném tung lên không, rơi vào rừng rậm bên cạnh con đường. Một tiếng vút khác lao về phía họ, và một người lính khác cùng con ngựa bị ném vào rừng cây bên kia con đường. Họ đã bị phát hiện rồi.

Mỗi giây tiếp theo đều bị lấp đầy bởi tiếng thét kinh hoàng của quân lính và lũ ngựa khi họ bị ném tung vào khu rừng. Dù cho cái gì đang ở ngoài kia đi nữa, nó cũng đang quật ngã từng người một.

Người Đẹp Ngủ Trong Rừng co người lại, run rẩy, thụp xuống sàn xe. Nàng biết rằng chẳng mấy chốc nữa, sẽ chẳng còn người bảo vệ nào.

Một cú vút cuối cùng đã cuốn con ngựa và người lính còn lại theo với nó; tiếng gào thét của họ vang vọng giữa màn đêm. Cỗ xe đâm sầm xuống đất, lật sang bên và trượt dài trên mặt đất cho đến khi dừng lại. Bây giờ, mọi thứ trong rừng đều im bặt. Chẳng thể nghe thấy âm thanh nào từ những người lính và lũ ngựa bị thương. Nữ hoàng chỉ còn lại một mình.

Người Đẹp Ngủ Trong Rừng bò qua cánh cửa cỗ xe và thận trọng lần tìm đường trên mặt đất. Nàng bước khập khiễng và nắm chặt cổ tay trái, nhưng nàng sợ hãi đến độ gần như không cảm giác được những vết thương trên mình.

Cuộc tấn công đã kết thúc chưa? Nàng có thể kêu cứu hay tìm kiếm những người sống sót không? Chắc hẳn là, nếu cái vật ngoài kia muốn nàng chết thì nàng đã bị giết rồi.

Người Đẹp Ngủ Trong Rừng sắp lên tiếng kêu cứu thì một ánh chớp chói lóa loang loáng sắc tím rọi khắp khu rừng. Nữ hoàng thét lên và ngã xuống đất, che mặt lại – nhưng ánh chớp chỉ kéo dài một giây. Nàng ngửi thấy mùi khói và đứng dậy để nhìn quanh. Cả khu rừng đang bốc cháy và cây cối thảy đều bị biến thành xa quay.

Không còn nghi ngờ gì nữa; nỗi sợ hãi lớn nhất của vương quốc đã trở thành sự thật.

“Phù thủy Hắc Ám,” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng thì thầm một mình. “Bà ta đã trở lại.”

Mở Đầu - Trỗi Dậy Và Trở Lại.

Tiến >>


Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 25 tháng 10 năm 2024