Nguyễn Don

GIAO ĐIỂM

Chiều buông màn trong cái lạnh lê thê
Cơn gió bấc kéo mưa về ngang ngõ
Cho lòng ai bâng khuâng trong niềm nhớ
Khi vườn lòng đà khép cửa từ lâu.
Những thẹn thùng, e ấp buổi ban đầu
Tưởng như đã vùi sâu trong dĩ vãng
Mà giờ đây giữa sắc chiều ảm đạm
Ta một mình rồi chạnh nhớ ngày xưa.
Thuở đôi mươi thương biết mấy cho vừa
Vài giọt nắng, sợi mưa vương lối cỏ
Làn gió sớm rung rinh cành hoa nở
Cũng gom vào trong điệu nhớ niềm thương.
Nhưng ngày vui ngắn ngủi chẳng tày gang
Vào thuở đó đoạn đường nhiều lối rẽ
Ta một mình nơi xứ người buồn tẻ
Tàn mấy đông rồi mới trở về làng.
...
Giữa biển đời bao câu chuyện hợp - tan
Với mùa thương đã tàn theo năm tháng
Ta một mình bâng khuâng trong chiều vắng
Khi biết mình đã lỡ chuyến đò ngang.
Khép chuyện lòng trong phiên khúc lỡ làng
Rồi lặng lẽ viết nên dòng thư muộn
Mưa ngoài kia kéo bầu trời thấp xuống
Đêm chìm dần trong tiếng vọng mưa rơi./.
                  Nguyễn Don 06/11/2024.

 

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2024

Bình luận về Bài thơ "GIAO ĐIỂM"