Tia Nắng Đỏ

ĐƯA ĐÒ

 Em gọi anh là kẻ đưa đò
Đưa các cô theo thuyền về bến đó
Trách móc rằng đàn ông hay trăng gió
Hết theo đuổi người này lại bám gót kẻ kia
  
Cũng có thể một hôm quên mất đường về
Để cho ai
mãi ngồi chờ…ngồi đợi
Dẫu thời gian, không gian xa vời vợi
Vẫn một tấm lòng…son sắc thủy chung
 
Không có đâu em - đừng trách móc lạnh lùng
Anh nào có đưa ai qua cầu, qua cống
Chỉ là tính anh: hiền lành, bay bổng
Nên thả chút hồn lãng mạn mà thôi
 
Người ta cuối cùng …cũng có chốn có nơi
Anh nào đâu dám níu quần, giữ váy
Nhìn từ xa tưởng lả lơi đến vậy
Nhưng nếu đến gần - em chẳng thấy gì hơn
 
Ngoài những câu đùa, câu nói bông lơn
Để cuộc đời thêm nụ cười, sức sống
Nếu là kẻ đưa đò … chắc rằng anh lóng ngóng
Làm rớt người giữa cơn sóng tình yêu

Tia Nắng Đỏ

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 26 tháng 9 năm 2024

Bình luận về Bài thơ "ĐƯA ĐÒ"