Akiko bước ra từ ga tàu điện ngầm, mỗi tay vác một túi lớn đồ thực phẩm. Tuyết đang rơi nhẹ trên đại lộ Ōme. Akiko thường mua thức ăn đông lạnh vào thứ bảy, và giờ đây khi nhìn những bông tuyết, chị tự tán dương bản thân sau khi xong việc. Tuyết xuất hiện sớm, nhưng xét đến cái tiết trời lạnh này, chị cảm thấy tuyết sẽ còn rơi lâu nữa.
Trên đường về nhà, Akiko dừng trước một cửa tiệm ở góc đường. Chị mua một ổ bánh mì và, sau một lúc đắn đo, vài cái bánh ngọt; vì dạo gần đây con trai duy nhất của chị ăn rất khỏe - cậu sắp sửa tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học. Tuy nhẹ, ổ bánh mì đồ sộ khiến Akiko thêm khó khăn trong việc mang vác hai túi đồ. Chiếc túi chứa thức ăn đông lạnh nặng trĩu bên tay phải, còn tay trái chị đang ôm chiếc túi còn lại vừa được nhét thêm ổ bánh mì. Chị lê bước dưới sức nặng của đống hàng hóa đầy ắp.
Trong lúc gồng mình đi dưới tuyết mà không cầm ô, Akiko tự hỏi liệu chị có thể bắt gặp cậu con trai, Satoshi, đang về nhà sau buổi học kèm vào khoảng thời gian này không. Túi đồ bên tay phải chứa hai con cua đông lạnh đặc biệt nặng. Nhưng Akiko cảm thấy vui khi bước từng bước một, mắt chị dán vào các bông tuyết trước mặt. Chồng chị lớn lên ở phương Bắc nên rất mê ăn thịt cua, và việc hình dung cảnh người chồng hứng khởi trong bữa tối khiến chị hài lòng. Trái lại, Satoshi nghĩ việc ăn cua thật phiền phức nên cậu chẳng thèm đụng tay. Akiko không còn màng đến món cua nữa kể từ lúc chị bị ốm nặng sau khi ăn nó khoảng mười năm trước.
Chị rẽ vào đường Umezato từ đại lộ Itsukaichi rồi đứng khựng lại. Một ông cụ cao lớn đang bước về phía chị. Gương mặt ông rất xanh xao. Mặc dù đang đeo cà vạt và đi giày da, ông không mặc áo khoác hay cầm theo ô. Có vẻ ông đã không lựa chọn trang phục phù hợp cho việc đi lại trong một ngày tuyết rơi thế này.
“Bố ơi, bố.” Akiko gọi với theo người bố chồng đang nhanh dần tiến lại gần. Vào lúc ông chuẩn bị vượt qua người chị, Akiko la to bằng một tông giọng khác “Ông ơi!”, gần như húc ngã ông khi ông tông vào chiếc túi đang dí sát ngực chị. Chỉ khi ấy ông mới để ý đến chị.
- Ồ, là con đấy à, Akiko. Ông nói sau khi đứng sững lại. Bằng một vẻ mặt kỳ lạ, ông nhìn vợ của đứa con trai duy nhất.
- Ông bị làm sao vậy? Ông không thấy tuyết đang rơi à?
- A, ừ. Tuyết đang rơi.
Đôi mắt của ông cụ, vừa mới liếc nhìn Akiko trong chốc lát, có vẻ vô hồn lúc ông dán mắt vào khoảng không. Chị có bị nhầm khi cảm thấy lúc nãy ông có vẻ mặt đằng đằng sát khí? Chị không dám chắc vì dạo này mắt chị rất dễ mỏi. Song chị có thể thấy người bố chồng, dù đang vận áo vest và cà vạt, đã ra khỏi nhà mà không mang áo khoác. Ông chẳng giống lúc bình thường chút nào. Akiko tự hỏi tại sao người mẹ chồng kỹ tính lại có thể để chồng mình đi ra ngoài với phục trang xuề xòa như vậy.
- Ông không lạnh à? Trời đang có tuyết mà.
- Không.
- Ông định đi đâu thế?
- Con đi làm về đấy à?
- Vâng ạ. Còn ông thì sao?
- Ồ, nhìn kìa! Tuyết rơi.
Ông cụ ngước nhìn lên trời đầy mơ màng. Một lúc sau, ông được Akiko hộ tống quay ngược lại hướng mà ông đã xuất phát. Akiko lo chết khiếp rằng ông có thể bị cảm lạnh, có điều sau khi kết hôn với con trai ông được hơn hai mươi năm, chị đã hiểu tính khí của bố chồng chị. Giả sử chị góp ý về cách ông ăn mặc, ông sẽ ngang ngược phản bác và rồi kiên quyết mặc phong phanh đi ra ngoài. Cho nên chị chỉ im lặng đi bên cạnh ông. Mẹ chồng chị hết mực chăm bẵm ông chồng khó tính này. Bà bảo bọc ông đến nỗi ông càng ương ngạnh hơn lúc về già. Akiko có thể mường tượng cảnh mẹ chồng sẽ hớn hở đón chào ông trở về căn nhà nhỏ ấm áp, nơi hai người đang tận hưởng cuộc sống hưu trí an nhàn. Chuyện gấp gáp gì đã khiến ông rời khỏi nhà trong một ngày thế này nhỉ?
- Hôm nay con có mua cua đấy ông. Cua từ Hokkaido đấy. Ông biết Nobutoshi thích nó thế nào mà. Ông cũng vậy phải không?
- Ừ, bố thích ăn chúng.
- Con không nấu món này tối nay được vì chúng còn đông đá. Con sẽ mang sang một con vào bữa trưa ngày mai nhé. Nhìn tuyết đóng lớp trên mặt đất thích ông nhỉ?
Bố chồng chị không trả lời và dần dần tăng nhịp bước. Ngay khi nhà của họ xuất hiện, ông đi thẳng vào cổng và biến mất bên trong mà không nhìn Akiko một cái. Chị đặt hai túi đồ bên lề đường đã được phủ bởi một lớp tuyết mỏng, sau đó lấy lại hơi thở. Trong khi nhìn chiếc cổng nhỏ của tư gia Tachibana, chị cảm thấy khó chịu với ông Shigezō. Vậy đây là kiểu đàn ông thời Meiji đấy sao, chị tự nghĩ. Ông Shigezō, cao gần một mét tám, đã nhìn cô con dâu vật lộn với hai túi đồ nặng trĩu nhưng không hề đề nghị xách giùm cô lấy một túi. Mặc dù chị cũng không trông chờ một ông cụ vác giúp đồ, sự vô tâm của ông không đáng được tha thứ. Chị hối hận vì đã hứa sẽ đem cho ông một con cua vào ngày mai. Lạm phát quá cao, còn người chồng chỉ là một nhân viên công sở bình thường, việc mua cua thật sự phung phí đối với Akiko, và chị cũng không có ý định mời bố mẹ chồng đang sống ở căn nhà nhỏ sát bên. Nhưng lý do là vì - trái với mong muốn của người bố chồng - chị vẫn đi làm, cho nên chị có thể mua những món đắt như vậy. Mỗi lần nhớ lại cách ông Shigezō đã mỉa mai gọi chị là “cô vợ công sở” đều khiến chị điên tiết. Ở Nhật Bản, mối quan hệ mẹ chồng và nàng dâu bị cho là cơm không lành, canh không ngọt, thế nhưng trong gia đình này chính mẹ chồng là người luôn đứng ra bảo vệ chị mỗi lần ông Shigezō đối xử không tốt với chị.
Tuyết bắt đầu tạo thành đụn dọc theo con đường vắng. Akiko cười nhăn nhở. Phải chăng vì chị hối hận đã nói với người bố chồng rằng ông sẽ được ăn cua và rằng giờ đây chị lại đang nhớ về việc ông đã giày vò chị ra sao trong quá khứ? Chị rên rỉ khi nhấc hai túi đồ nặng trịch lên và bước qua cổng.
Mở khóa cửa trước và bước vào nhà, Akiko ngạc nhiên trước khung cảnh tối tăm và vắng lặng. Satoshi có lẽ về trễ từ nhà gia sư riêng, chị nghĩ. Akiko thắp bếp dầu và sau đó, trong khi vẫn đang mặc áo khoác, bắt đầu dọn dẹp căn nhà. Vì làm việc toàn thời gian, chị thường xử lý mọi công việc nhà vào thứ bảy, bắt đầu từ chiều và kết thúc vào tối muộn. Dù không phải tín đồ Thiên Chúa Giáo, chị ấn tượng bởi sự khôn ngoan của Chúa Giê-su khi tạo ra ngày chủ nhật để nghỉ ngơi. Nếu phải dành trọn ngày chủ nhật để chùi rửa nhà cửa, chị sẽ không thể nào làm việc cho ra hồn trong tuần tiếp theo được! Khi đó, chị sẽ cảm thấy bất khả thi khi vừa giữ công việc toàn thời gian vừa lo việc nhà cửa. Akiko tin rằng để cáng đáng cả hai việc chị phải từ chối mọi lời mời chơi bời vào chiều thứ bảy và dành thời gian này để mua thực phẩm cho cả tuần sắp tới.
Trong những năm gần đây, Người Nhật tận hưởng vô vàn thú vui tiêu khiển và cho rằng dành cuối tuần đi leo núi mới là thời thượng. Về phần Akiko, chị không hề tham gia những hoạt động phù phiếm đó. May thay, chồng chị, một nhân viên bận rộn của một công ty thương mại, làm việc quần quật tại văn phòng tận sáu ngày một tuần, chỉ thích đi ngủ vào chủ nhật. Việc này cực kỳ đúng ý Akiko. Con trai Satoshi của chị vô cùng tự lập vì bố mẹ có rất ít thời gian để làm hư cậu. Cậu thường đi trượt tuyết hoặc cắm trại, tuy nhiên khi cậu vào cấp ba và nhận ra kỳ thi đại học với tỷ lệ chọi cao ngất ngưởng đang đến gần, cậu đã lao đầu vào học.
Mưa hay nắng, Akiko đều tiến hành giặt giũ vào thứ bảy; cho nên như thường lệ, chiếc máy giặt đầy ắp áo quần bẩn vào chiều hôm đó. Hiện tại chị đang bật máy sấy đồ. Dù có giá cắt cổ, chị vẫn xem nó là một món đáng mua cho những ngày mưa không dứt. Khi nhà dưới có vẻ tươm tất một chút, Akiko đi lên tầng hai, cởi áo khoác, tròng áo dài tay vào người và mang quần dài. Theo thói quen, chị bắt đầu chùi phòng tắm. Chiếc máy hút bụi kêu rền. Mặc dù cực kỳ phiền phức khi phải trải chiếc nệm kiểu Nhật vào ban đêm và gấp nó lại sáng hôm sau, Akiko vẫn làm do người chồng không thích ngủ trên giường. Song chị phải công nhận phòng ngủ không có giường dễ giữ sạch sẽ hơn nhiều. Một lớp bụi dày đã tích tụ vì chị chỉ quét dọn phòng một lần mỗi tuần. Nhưng hôm nay không khí trong lành nhờ tuyết đang rơi bên ngoài, có điều chị biết căn phòng sẽ sớm bám bụi lại thôi.
Akiko rất hiếm khi nhìn vào phòng con trai, nơi mà Satoshi tuyên bố là lãnh thổ cá nhân của cậu. Nó ngăn nắp và sạch sẽ đáng kinh ngạc, dù sao Satoshi cũng kỹ tính hơn so với tuổi, nên chị không cần phải lo về phòng đó.
Vào lúc Akiko bước xuống cầu thang cũng là lúc Satoshi đi vào, cậu đã được giữ chìa khóa nhà từ lúc còn khá nhỏ. Cậu không quen với việc thấy mẹ ở nhà.
- Chào Satoshi. Về rồi hả con?
- Vâng.
- Có bánh ngọt ở trong bếp đấy.
- Con định ăn mì.
- Mẹ làm cho con một tô nhé?
- Vâng ạ.
Mê ăn mì, hầu như ngày nào Satoshi cũng tự thả mì gói để ăn khi cậu về nhà. Thậm chí, vì bố mẹ thường về trễ giờ ăn tối, thỉnh thoảng cậu lại ngốn mì lần nữa như là ăn vặt ban đêm. Việc này đã trở thành thói quen sau khi cậu vào trường tiểu học. Akiko không cảm thấy tội nghiệp cậu con trai, vì chuẩn bị một tô mì gói chẳng cần nhiều công sức.
Akiko đặt xoong nước lên bếp ga. Trong khi chờ nó sôi, chị lần lượt lấy từng gói đồ từ túi mua sắm thực phẩm, mở ra và cho chúng vào tủ lạnh hoặc tủ đông. Chị đặt nghêu và cá đông lạnh vào tủ đông, cùng với các hộp bánh quế và pizza đông lạnh. Máy sấy áo quần và tủ đông là hai thiết bị nhà bếp xa xỉ có vẻ lạc quẻ trong căn nhà bình thường của họ, nhưng Akiko cho rằng không thể thiếu chúng khi mà cả chồng lẫn vợ đều đi làm. Vài phụ nữ nhăn mặt trước thực phẩm đông lạnh và phàn nàn chúng có vị dở tệ. Nhưng với một người vợ đi làm, tiết kiệm thời gian và giá trị dinh dưỡng quan trọng hơn ngon hay dở. Hơn nữa, gần đây quá trình đông lạnh thực phẩm đã có cải tiến đáng kể khiến Akiko khó nhận biết sự khác biệt về độ tươi của tôm đông lạnh hoặc các loại động vật có vỏ khác. Đa số cá bày bán ở chợ đều được đánh bắt ở Mỹ và đông lạnh ngay tại chỗ.
Akiko đắn đo một lúc trong khi lấy hai con cua ra khỏi túi. Chị cho một con vào tủ đông, con còn lại vào tủ lạnh. Không phải vì lưỡng lự trong việc san sẻ món cua, chị vừa chợt nhớ ra ông Shigezō đã than vãn về cái bao tử yếu suốt bao năm nay. Trong mười năm đầu về làm dâu, ông ca cẩm không ngừng về món bánh bao nhân đậu chị mua hay món cá chị hầm đã làm ông ốm. Khi chị mang món cá qua bên nhà, ông thậm chí còn kêu ca nó gây khó tiêu. Chốt hạ, Akiko đã dặn lòng sẽ không bao giờ mời bố chồng bất cứ món gì chị nấu. Vậy tại sao chị quên mất quyết định của mình và lại kể với ông Shigezō về món cua? Nếu được cho ăn cua vào một ngày tuyết rơi như hôm nay, ông sẽ đến bên chị và nói: “Akiko, Nhờ ơn con, bố lại bị tiêu chảy.”
“Mẹ ơi, nước sôi kìa.” Satoshi la lên. Akiko bị kéo về với thực tại.
- Con không thể tự pha mì lấy à?
- Nhưng mẹ đã nói sẽ làm cho con mà.
Hai mẹ con vẫn hay đùa giỡn tự nhiên với nhau như vậy. Akiko chỉ tốn ít phút để chuẩn bị một tô mì hấp dẫn, được cho thêm trứng sống và hai lát thịt nguội. Cắm mặt vào ăn, Satoshi húp xì xụp món mì ngon tuyệt.
- Mì mẹ nấu có vị đặc biệt lắm. “Món ngon mẹ làm”, y như trong quảng cáo ấy! Cậu cười khúc khích.
Akiko cười vang. Chị mở nắp máy sấy và lôi đống áo quần ra.
Chị rửa thêm gạo rồi cho vào nồi cơm điện, do Nobutoshi đã nói sẽ về nhà ăn tối. Anh cũng hiếm khi ăn tối cùng gia đình. Akiko gọt vỏ khoai tây và cà rốt, cắt đậu cô ve, tỉ mẩn chuẩn bị món ăn. Vì cả hai vợ chồng đều đi làm cả tuần, chị đã chờ được ăn những món như súp miso và rau củ hầm. Hồi còn trẻ, cơ thể chị có thể chịu được việc thường xuyên ăn đồ chiên và các món rẻ tiền, nhưng những năm gần đây cả Akiko và Nobutoshi đều muốn ăn món Nhật đơn giản hơn. Bây giờ họ rất trân quý các món hầm mà đôi lúc người mẹ chồng mang cho. Sợ phải nghe những lời bình phẩm móc xỉa từ bố chồng về món cua, Akiko quyết định sẽ không mời ông món này. Thay vào đó, chị sẽ mang món rau củ hầm cho ông bà. Dù sống tại cùng một địa chỉ, cả hai gia đình ít khi gặp nhau. Đã hơn mười năm trôi qua kể từ khi mẹ chồng và Nobutoshi quyết định hai bên nên sống tách biệt vì sự bạc đãi của ông Shigezō đối với Akiko. Cư dân Bắc Âu cho rằng thật lý tưởng khi bố mẹ già sống gần bên gia đình của con trai để đôi bên có thể quan tâm chăm sóc lẫn nhau. Vì xét thấy cần thiết nên gia đình Akiko làm theo truyền thống này. Từ lúc cất căn nhà nhỏ tách biệt cho cặp vợ chồng già trên mảnh đất trước đó là một khu vườn, căn nhà họ ở không còn nhận được nhiều ánh sáng mặt trời nữa. Khỏe là điều này không ảnh hưởng nhiều khi cả Akiko lẫn chồng đều rời khỏi nhà vào ban ngày và chỉ trở về để ngủ ban đêm. Mối quan tâm chính của họ là tránh xung đột giữa các thành viên từ hai gia đình.
Akiko luộc sơ cà rốt, khoai tây, đậu cô ve và sấy khô nấm trong hai nồi riêng biệt, sau đó nêm gia vị. Kết quả chị được một núi rau củ hầm. Thậm chí chị có chia bớt cho bố mẹ chồng, phần còn lại vẫn đủ cho mười người ăn. Chị hầm rong biển với lượng nhiều hơn sức ăn của một gia đình ba người ở chiếc nồi khác. Vào thứ bảy, Akiko thường nấu nhiều món. Chị sẽ dọn ra đủ cho một bữa ăn và dự trữ phần còn lại trong tủ đông. Chị dự tính sẽ rã đông rau củ và rong biển hầm trong tuần tới. Đó là cách chị hoạch định các bữa ăn cho gia đình mình.
Akiko nấu nướng không nghỉ tay trong căn phòng đầy hơi nước, trông chẳng khác gì một căn bếp nhà hàng. Chắc chắn chẳng phải vì không thích lo việc nhà mà chị muốn đi làm. Chị bắt đầu chuẩn bị các bữa ăn cho tuần kế tiếp. Ngay khi nhận ra máy sấy đồ vừa kết thúc chu trình, chị nghe ai đó đang gõ lên cửa sổ nhà bếp mờ hơi nước.
- Ai đấy? Chị lớn tiếng hỏi.
- Bố đây, Akiko, bố đây.
Giọng nói của bố chồng, người chị vừa mới mất dấu ở cổng nhà không lâu trước đó, phát ra từ khoảng hẹp giữa nhà chính và nhà bên.
- Satoshi, con mở cửa cho ông giúp mẹ
Ông Shigezō, trên người vẫn đang mặc bộ quần áo ban nãy, lách vào trong nhà. Khi thấy đống rau củ hầm, mắt ông sáng lên.
- Khoai tây? Ông hỏi.
- Con đang tính đem một ít qua cho bố đây. Akiko vui vẻ nói. Ngẩng đầu lên, chị kinh ngạc nhìn người bố chồng đang vốc một nắm cà rốt và khoai tây rồi cho vào trong miệng.
- Trời ơi, bố! Để con bày ra đĩa cho bố nhé. Bố chắc đang đói lắm đây! Hôm nay bố chẳng giống lúc bình thường chút nào cả!
Mặt ửng đỏ, Akiko lấy ra một chiếc đĩa nhỏ. Ông Shigezō nhìn thèm thuồng vào chiếc tô rỗng trước mặt người cháu trai và nói: “Bà không chịu dậy, bố đói!”
- Mẹ đang ngủ ạ?
- Nếu ý con là bà, ừ. Bố liên tục gọi mà bà không chịu dậy.
- Có lẽ bà đang không khỏe.
- Bố nghĩ bà bị ốm. Bố không rõ thế nào, nhưng bà không chịu dậy.
Akiko nhanh chóng đi qua cửa nhà bếp. Mang vào đôi xăng đan, chị bước đến phía nhà bên. Không giống ông Shigezō, mẹ chồng chị trước giờ luôn khỏe mạnh. Nhưng hiện tại bà đã ngoài bảy mươi, nên có khả năng bà đã bị đột quỵ.
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 9 tháng 11 năm 2024