Ông cảnh sát Henry Beecham nổi danh khắp khu Shoreditch vì đức tính kiên nhẫn và tử tế. Do vậy, chín cậu con trai của bà O’Halloran, đôi khi có thêm cả mười một cô con gái nhà bà Mullin, có thể tụ tập đi theo ông ta và hát vang lên. Có một bà lão ở Brighton... Ông không phản ứng gì lũ nhỏ ngoài việc xua tay hù dọa chúng nơi góc phố. Hơn thế, chính bà O’Halloran còn lăng mạ ông thậm tệ mỗi khi bà bị tống khứ khỏi quán rượu nào đó trong khu phố. Vậy mà ông cũng chỉ nhẹ nhàng đưa bà về tận nhà.
Điều đó lý giải tại sao mọi người đều cảm thấy kinh ngạc với sự việc sắp xảy ra. Nếu là bất cứ ai ngoài Beecham, có lẽ câu chuyện sẽ ngắn lại hơn nửa...
Khi ấy là năm giờ sáng, ngày 28 tháng Một năm 193x, ông cảnh sát đang chậm rãi đi dọc con phố Quaker thì bỗng dừng lại, sững sờ. Cách ông ta chưa đầy 5m, một người đàn ông ngồi vắt vẻo trên cột đèn như thể ngồi trên cây dừa, đang dõi theo ông cảnh sát với vẻ đầy hứng thú.
“Chà!” Beecham nghĩ bụng, ngay khi khoảnh khắc ngạc nhiên ban đầu qua đi. “Thằng cha này xỉn quắc cần câu rồi!"
Và như thường lệ, suy nghĩ đó làm ông khoan dung hơn. “Này, anh kia!” Ông vừa gọi vừa rảo bước lại gần. “Anh làm gì ở đó?”
“Tôi đang chờ ông giám mục Andover!” Người kia cũng trả lời ngắn gọn.
Beecham không thích người khác nói xấu các giám mục lắm. Nhưng mà, sau tất cả, có lẽ gã kia cũng không hiểu mình đang nói gì.
“Kệ xác anh!” Beecham quyết định. “Xuống đây ngay!”
Và ông nói thêm với tâm lý muốn hòa giải: “Ông giám mục không lên tận đó gặp anh đâu.”
Nhưng người nọ bỏ ngoài tai.
“Ai hỏi lời khuyên của ông chưa?” Gã gào lên, vừa giẫm gót chân. Rồi một tiếng khạc lớn, một cục đờm bắn tung tóe xuống chân ông cảnh sát. “Đồ con lợn mũi nhọt!”
Beecham có thể mặc kệ “con lợn”. Đó là một so sánh mang tính xúc phạm nhưng đã yếu dần theo thời gian. Tuy nhiên, ông ta có một điểm yếu: ghét ai nhắc đến cái mũi của mình. Giọng ông ta trở nên sắc bén hẳn, như thể vừa nuốt một thanh kiếm.
“Anh vừa nói mũi nhọt hả?” Ông nhấn mạnh.
“Dĩ nhiên rồi!” Người nọ xác nhận. “Con lợn mũi nhọt!” Gã còn trơ trẽn nói thêm:
“Đến giờ ông còn chẳng biết ông là thằng ngu loại nào mà?”
“Lạy Chúa toàn năng!” Beecham nghĩ thầm. Không khí bắt đầu nóng lên rồi đấy. “Tôi chỉ biết một điều. Đó là mũi của anh chốc nữa sẽ thế nào nếu anh không ngậm mồm lại ngay đấy!”
“Ồ! Thế cơ à? Tôi lại chả đập ông văng cả răng giờ, lão cớm chết tiệt!”
Người đàn ông nói liền mạch chẳng cần lấy hơi, bằng thứ giọng chuẩn vùng phía Đông London! Beecham sửng sốt một hồi. Sau đó, ông từ từ cởi phần trên áo choàng, rút cuốn sổ nhỏ bìa bọc vải và một cây bút chì, sau đó dùng lưỡi liếm ướt ngòi.
Ông đã tốn nhiều sức để giải quyết mọi chuyện êm thấm. Nhưng giờ ông không nghĩ thế nữa. Năm, sáu kẻ hiếu kỳ đứng lại xung quanh ngọn đèn đường, tiếng cười từ thấp đến cao.
Mặc dù vậy, Beecham vẫn quyết định cho người lạ đương vắt vẻo trên cao một cơ hội.
“Anh vừa nói lão cớm chết tiệt phải không?” Ông hỏi lại với giọng ngờ vực, như một người sẵn sàng thừa nhận ông đang hiểu lầm nghiêm trọng.
“Đã điếc rồi sao không mù luôn đi lão cớm! Dĩ nhiên là tôi đã nói thế rồi!”
Khuôn mặt thật thà của Beecham chuyển từ hồng tự nhiên sang màu cà tím. Điếc còn mù... Chắc chắn là không thể tha thứ được!
Nhét lại quyển sổ và chiếc bút vào áo, ông cảnh sát bám lấy cây cột bằng hai tay, trông như thể thứ ông đang muốn leo lên là cây cột mỡ [4] vậy.
Nhưng ông đã làm rất tốt. Ông nhanh chóng giơ tay, nắm lấy một chân người đàn ông và kéo. Người nọ bất ngờ trước cuộc tấn công chớp nhoáng, lúc đầu đã suýt ngã. Sau đó, gã tự lấy lại thăng bằng và dùng chân trái giẫm mạnh vào tay ông cảnh sát, làm ông ta phải buông ra.
Đồng thời, gã còn chửi ông dữ dội hơn:
“Cút đi, đồ chó đẻ!”
Beecham thở dài. Không còn lựa chọn nào khác. Ông cầm còi, thổi như vị thần gió Aeolus [5] .
Người đàn ông phố Quaker bị áp giải về đồn. Tuy bị cảnh sát Beecham và Jarvis ghì chặt tay, gã vẫn suýt ngã chục lần. Nhưng ngay khi bước qua ngưỡng của của đồn cảnh sát, gã đã lấy lại thăng bằng như thể có phép lạ.
“Cảm ơn, các bạn tôi!” Gã tùy ý nói, trước cả khi ông trung sĩ Guifoil - người đang nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế đẩu cao của mình - kịp thẩm vấn về danh tính gã như thường lệ. “Các bạn sẽ giúp đỡ tôi rất nhiều nếu các bạn gọi Whitehall 1212 đấy.”
Whitehall 1212, số điện thoại của Scotland Yard! Ông trung sĩ và cấp dưới nhìn nhau ẩn ý.
“Lạy Chúa!” Jarvis thốt lên, ông bắt đầu cởi khuy áo choàng. “Chúng tôi có đủ hai người để dạy anh tôn trọng bộ đồng phục này!”
Người lạ vẫn không hề bối rối: “Đợi chút, Jarvis! Tôi tin là cảnh sát London nhớ mặt giỏi chứ nhỉ!”
Cùng lúc đó, Beecham kêu lên thất thanh một cách kinh ngạc: “Toby Marsh!”
“Chính là vậy.” Người nọ cúi đầu nói. “Hẳn bộ ria mép đã khiến tôi khác đi chút. Các ông đồng ý gọi điện chưa?”
Nhưng Jarvis vẫn thấy đau vì những cú đá của gã vào ống chân phải từ phố Quaker đến đồn cảnh sát, ông không định từ bỏ dễ dàng việc trả thù mà ông đã tự hứa với mình.
“Vào đây, Marsh!” Vừa nói, ông vừa đẩy cửa buồng giam. “Việc kia để sau!”
Toby Marsh lắc đầu: “Tôi e rằng không có sau đó đâu, Jarvis!”
Và, mặc dù vẫn không di chuyển, một con dao găm dài chuôi đen lóe lên giữa những ngón tay mảnh khảnh của gã: “Chỉ cần một cử động bất ngờ từ phía ông, Daisy sẽ nhắm đến ông ngay. Tôi cũng nhắc luôn là trong tay áo trái của tôi có không dưới hai món đồ chơi cùng loại đâu.”
Các cảnh sát dừng lại, choáng váng... Toby Marsh nổi danh là kẻ ném dao điêu luyện nhất nước Anh.
“Thôi cất đi!” Cuối cùng, viên trung sĩ lầm bầm. “Anh muốn gì từ chúng tôi?”
Toby Marsh nhìn móng tay của mình: “Đơn giản thôi, tôi muốn cung cấp cho họ một địa chỉ tốt... Địa chỉ của ngài Smith!”
Mười lăm phút sau, hai người đàn ông trong áo mưa ướt đẫm bước vào trụ sở cảnh sát. Một người là chánh thanh tra Strickland, người còn lại là một chàng trai cao nghều tóc đỏ, là thanh tra Mordaunt.
“Chào buổi tối, Marsh!” Strickland nói. “Nghe đồn anh đã xúc phạm các cảnh sát trong khi họ đang thi hành nhiệm vụ hả?”
“Đúng rồi!” Toby Marsh nói. “Tôi đã dùng tất cả mánh khóe mà mình có.”
“Trong trường hợp như vậy, tôi phải cảnh báo với anh rằng…”
“Tôi biết! Tôi biết! Trung sĩ Guilfoil đã cảnh báo tôi nhiều hơn tất cả những cảnh báo mà tôi nhận được trong mười năm qua... Ông có nghĩ là tôi sẽ bị phạt không?”
Strickland nhún vai: “Anh biết mức tiền phạt mà. Với mớ tiền án của anh, anh phải mừng vì tòa án không nhân đôi nó đấy.”
Lạ thay, tương lai đó không làm khó chịu gã tù nhân, mà ngược lại, gã dường như cảm thấy nhẹ nhõm.
“Vâng!” Gã nói và cọ xát hai bàn tay. “Tôi yên tâm rồi. Ngài Smith sẽ không khiến tôi ngồi tù.”
“Vậy...” Strickland bắt đầu. “Đó là lý do tại sao...”
“Phải rồi! Giả sử tôi mà dũng cảm đến Scotland Yard tìm ông. Ngày mai, tất cả mọi người sẽ biết ai là người tố giác ngài Smith ngay. Các tờ báo sẽ in tên của tôi. Tóm lại, tôi sẽ chẳng còn cách nào khác ngoài từ biệt thế giới này!”
Strickland nghiêng người về phía trước: “Vậy anh không chắc rằng thông tin của anh sẽ giúp chúng tôi bắt được ngài Smith ngay hôm nay ư?”
“Hẳn là được!” Toby Marsh lẩm bẩm.
Và gã đột nhiên lo lắng: “Ông không định mặc cả với tôi đấy chứ? Hai ngàn bảng tiền mặt, đó là giá của tôi!”
Thanh tra Mordaunt, được cử đến để tốc ký lời khai của tù nhân, đang bồn chồn mất kiên nhẫn. Trong khi đó, ông chánh thanh tra không tỏ ra hứng thú đặc biệt như thường lệ.
“Cảnh sát!” Ông ta nói, trích dẫn từng từ một trong bảng hiệu màu đỏ tươi treo trên tường khắp thành phố. “Sẽ là người duy nhất đánh giá về tính quan trọng của thông tin được cung cấp và phần thưởng xứng đáng. Bây giờ, anh Marsh, nếu anh muốn giữ im lặng, anh có quyền làm điều đó! Tuy nhiên, tôi phải nhắc anh rằng mọi công dân giấu giếm tin tức có khả năng giúp bắt giữ tội phạm sẽ bị coi là tòng phạm của phạm nhân đó.”
Toby Marsh cười tục tĩu: “Được thôi! Nếu tôi thực sự không nhận được hai ngàn bảng của tôi, ông có thể buộc tội tôi đã đánh cắp cây kim của Cleopatra [6] bất cứ lúc nào.”
Rõ ràng gã đã bỏ qua những do dự cuối cùng của mình.
“Sẵn sàng chưa, Mordaunt?” Strickland hỏi.
“Sẵn sàng.” Mordaunt nói.
Toby Marsh đùa cợt nhìn họ, sau đó ngả người ra ghế, hai ngón tay nghịch lỗ tay áo gi lê.
“Tôi cho rằng chẳng cần nhắc ông là lần gần đây nhất ngài Smith phạm tội là vào hôm kia, tầm bảy giờ tối, trên phố Sutton đâu nhỉ? Phải! Tối đó, khi tôi đi qua quảng trường Soho, có hai người đàn ông đã lướt qua và giẫm vào chân tôi. Người trước kẻ sau, nhưng dường như người đi trước không hề biết mình đang bị theo đuôi. Hẳn ai cũng vậy thôi! Kẻ bám đuôi yên tĩnh như một hồn ma vậy.”
“Chờ chút!” Strickland ngắt lời. “Anh có thấy mặt kẻ đó không?”
Toby Marsh lắc đầu: “Không, thưa ông hoàng! Hắn đang mặc một chiếc áo trùm dài, cổ áo được kéo lên che phần dưới khuôn mặt và sương mù che phủ phần còn lại.”
“Tốt lắm. Rồi chuyện gì xảy ra tiếp theo?”
“Ban đầu tôi đã đứng im một lúc, như một tên ngốc. Dù sao...” Tôi nghĩ. “Không có gì đặc biệt khi hai người đi cùng đường.” Và khi một trong số họ đi giày đế kếp [7] ! “Tuy nhiên, tôi quyết định theo dõi họ. Nhưng đã quá muộn, thật không may! Chẳng bao lâu sau khi tôi đi khoảng năm hay sáu bước, tôi nghe thấy tiếng thứ gì đổ xuống, tiếng động mà ông cảnh sát Alfred Burt đã miêu tả trong thời gian dài. Lập tức, tôi cảm thấy như mọc thêm đôi cánh! Tôi đi nhón chân dọc theo những căn nhà và may mắn bắt kịp người đàn ông đó trước lúc hắn biến mất trong màn sương. Nhân tiện, dù tôi có nghi ngờ về danh tính của hắn, xác chết nằm dài trên mặt đất đã làm tan đi mọi nghi ngờ đó...”
Toby Marsh dừng một chút để tận hưởng hiệu ứng câu chuyện mà ông tạo ra. Trung sĩ Guilfoil lẩm nhẩm chửi và thanh tra Mordaunt vội vã viết.
“Dĩ nhiên.” Strickland thì thầm: “Suy nghĩ đầu tiên của anh là kêu cứu đúng không?”
Toby Marsh liếc nhìn ông ta kỳ lạ. Gã chẳng thích khi ai đó muốn hiểu rõ về mình.
“Dĩ nhiên rồi!” Gã nói với giọng điệu còn chẳng đáng tin bằng ông chánh thanh tra. “Tôi cũng đã nghĩ đến việc tấn công hắn từ phía sau.” Gã nói tiếp, khẽ liếc xem phản ứng của chánh thanh tra. “Nhưng hắn có vũ khí còn tôi thì không! Vì vậy, tôi kết luận rằng điều tốt nhất là tiếp tục theo dõi mà không lộ diện. Nếu tôi kêu cứu, chắc chắn hắn sẽ biến mất trong sương mù, một lần nữa! Ngài Smith ban đầu đi dọc đường Charing Cross và phố Caroline. Hắn thường xuyên quay đầu lại, nhưng tôi đứng cách đó đủ xa để hình dáng của tôi chỉ hiện lên mờ nhạt trong sương mù, không khiến hắn hoài nghi. Khi đến quảng trường Bedford, hắn dường như do dự về hướng đi. Ban đầu, hắn đi về phía Viện bảo tàng Anh, sau đó nhanh chóng quay lại - tôi vội trốn vào góc cửa. Hắn đi vòng quanh bảo tàng, từ phố Bloomsbury qua phố Great Russel và phố Southampton. Có lẽ hắn không muốn đi thẳng về nhà mình? Cuối cùng, khi đến gần bệnh viện Alexandra, tôi bỗng nhiên mất dấu hắn. Trong lúc vắt chân lên cổ chạy, tôi chắc mẩm hắn chỉ có thể quẹo vào quảng trường Russel thôi!”
“Rồi sao?” Strickland vội vàng hỏi.
“Rồi nó có đáng giá hai ngàn bảng không, thưa ông cảnh trưởng?” Tay kể chuyện đã thắng thế. “Tên sát nhân sống ở nhà số 21!” Mordaunt và trung sĩ Guilfoil cùng thốt ra câu rủa cảm thán. Nếu Toby Marsh không nhầm, họ đã tóm được ngài Smith!
Bản thân Strickland lại không nói gì. Không phải vì ông ngạc nhiên khi biết rằng cuối cùng đã có một nhân chứng cho một trong những tội ác của ngài Smith. Đó là chuyện sớm hay muộn thôi.
Chỉ là, cần phải biết thời điểm diễn ra sự việc! Là hai ngày trước, như lời của kẻ tù tội đã khai? Hay sớm hơn nữa, chẳng hạn như vào tối ngày 24 tháng Mười hai, khi những hồi còi của cảnh sát Burt đánh thức cả khu phố, khiến người qua đường ai cũng thành thám tử? Ông chánh thanh tra đủ hiểu Toby Marsh để sợ rằng gã ta đã cố gắng bán sự im lặng của mình cho ngài Smith, trước khi tiếp xúc cảnh sát. Nếu vậy, cách đây một tháng thông tin này là vô giá, còn giờ thì chẳng còn giá trị gì nữa.
“Khai thật đi, Marsh!” Cuối cùng, Strickland lên tiếng. “Tại sao anh không báo cảnh sát từ hôm kia?”
“Chẳng lẽ ông không bao giờ sợ ư?” Nhà phiêu lưu vừa đáp vừa rút điếu thuốc từ cái gói nhàu nát. “Tôi thì có! Một khi vừa nắm giữ bí mật của ngài Smith, tôi chỉ nghĩ đến việc về nhà và ẩn náu như một con thỏ đế!” Gã rùng mình kết thúc câu chuyện: “Tôi nghĩ hẳn hôm nay mình vẫn sẽ trốn ở nhà nếu không bị hai ngàn bảng hấp dẫn!”
Strickland đứng lên: “Được rồi! Tôi mong rằng anh đã nói thật, Marsh, và chúng tôi sẽ tìm ra ngài Smith trong hang ổ... Mordaunt, gọi cho Trụ sở 5 và báo cho Milroy. Tôi muốn một đoàn cảnh sát bao vây quảng trường Russel trước một giờ!” Khoác áo mưa, hai thanh tra cảnh sát đi về phía cửa thì Toby Marsh khẽ ho nhẹ.
“Nhân tiện, thưa chánh thanh tra... Tôi e là mình đã quên báo ông một chi tiết...”
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Strickland cảm thấy một nỗi bất an tràn vào cơ thể. “Vậy ư?” Ông lầm bầm. “Gì thế?”
Toby Marsh mim cười: “Ông đoán xem! Nhà số 21, quảng trường Russel, là một nhà trọ!”
Chương 01
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 31 tháng 10 năm 2024